Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 19: Chương 19: Đính… Đính hôn?




Nghe Tần Mạch nói xong, tôi cười lạnh: “Thật vinh hạnh cho tôi quá, đúng thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì đàn ông đó.”

“Hà Tịch.” Anh ta lờ tịt hàm ý mỉa mai trong câu nói của tôi, tự mình nói mình nghe tiếp: “Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiên của tôi.”

Anh ta vừa dứt lời, không biết sao tôi lại nhìn vào đôi môi của anh ta nhớ lại cảm giác nhẹ nhàng chạm khẽ vào chúng trong cái lúc hỗn loạn kia, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại phun ra một câu: “Chà, anh cũng đâu kém cạnh gì, lần đầu tiên của tôi lẽ ra phải dành cho chồng tương lai cũng bị anh lấy đi mất.” Lời vừa tuôn ra khỏi miệng, tôi liền hối hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.

Đối với chúng tôi, chuyện tình đêm đó là một chủ đề cấm kỵ, từ khi biết nhau đến nay, cả hai đều rất ăn ý mà tránh né chủ đề này. Cho dù quan hệ hiện giờ của chúng tôi là như thế nào, nhưng giữa hai người đã phát sinh quan hệ thì sẽ ngày càng thêm phức tạp

Hơn nữa, đêm đó quả thật là lần đầu tiên của tôi, nhưng trong tình thế hiện giờ, nói ra lời này có vẻ như tôi đang bắt anh ta phải chịu trách nhiệm vậy.

Anh ta nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên rồi đảo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Cô đang muốn ám chỉ điều gì?”

Tôi cứ tưởng anh ta sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh ta vẫn bình thản phun ra những lời này. Chết tiệt! Ánh mắt còn chân thành như vậy, trái tim tôi nảy lên một nhịp, phảng phất một cảm giác thật nhẹ nhàng, êm ái. Biểu hiện của anh ta như muốn nói: “Cô dám nói thì tôi cũng dám nhận”

Tôi vội dời mắt đi chỗ khác, ha ha cười gượng vài tiếng, liếc mắt lên đồng hồ trên tường: “Ui cha, anh xem, đã mười một giờ rưỡi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây.” Sau đó cương quyết bước ra khỏi phòng, khi đặt chân đến ngưỡng cửa, tôi dường như nghe anh ta thì thầm: “Thật ra, như vậy cũng tốt.”

Cái gì tốt… Tôi không có can đảm quay lại hỏi nên đành xám xịt trở về phòng bệnh của mình, trong lòng tính toán ngày mai phải chuồn sớm thôi. Tôi nghĩ, chờ giao nhà xong thì cắt đứt quan hệ luôn. Người đàn ông này rất nguy hiểm.

Mà hiện tại tôi lại rất dễ động lòng với anh ta…

Hôm sau.

Tôi đang suy nghĩ có nên qua chào Tần Mạch một tiếng trước khi xuất viện không thì có người gõ cửa, khi tôi mở cửa thì trông thấy bác Lục và dì Tần đang ngồi trên xe lăn.

Tôi thoáng ngây người, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu là: bọn họ đến làm gì!, ý nghĩ thứ hai vọt theo sau liền: phải nhanh chóng quay lại vai nàng dâu nhỏ Tần Mạch, ý nghĩa thứ ba lại chen vào: Tiền đồ! Bị Tần Mạch bức hiếp đến ngu người rồi sao! Lần này anh ta không cho mình tiền thì mắc gì phải giúp anh ta chứ!

Trong lúc các suy nghĩ trong đầu của tôi luân phiên xoay vòng thì trên mặt của tôi đã nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào: “Dì Tần, sao dì tới đây vậy?”

Ánh mắt dì Tần vẫn còn đỏ hoe như mới vừa khóc xong, chưa vào trong phòng, dì đã kéo tôi ngồi thấp xuống để bà xem xét, càng xem lại càng đau lòng: “Sao mặt sưng như vậy? Con gái thì làm sao mang cái mặt này mà ra đường chứ?”

Thấy bà đau lòng như vậy tôi càng không biết tính sao. Ban đầu, tôi định cùng Tần Mạch diễn một vở kịch, diễn xong đường ai nấy đi, quay lưng có thể cãi nhau chan chát nhưng sự thật là dường như giữa chúng tôi lại xuất hiện cảm giác thân thiết, gần gũi, quan tâm như những người trong cùng một nhà với nhau.

“Chắc chưa ăn sáng phải không, dì có mang cháo, ngon dở gì thì cũng phải ăn một chút.” Bác Lục đẩy dì Tần đến phòng Tần Mạch, bà vừa kéo tôi đi cùng vừa đau lòng nói: “Sao lại đánh nhau với ăn cướp làm gì, tụi nó muốn tiền thì các con cứ đưa đi. Nhìn coi, bây giờ hai đứa thê thảm như vầy nè.”

Tôi nghĩ Tần Mạch sợ bà lo lắng nên chưa cho bà biết sự thật nên cũng phụ hoạ vài câu “Dạ, chỉ tại tụi con không cẩn thận.”

Lúc đẩy cửa vào phòng Tần Mạch thì thấy anh đang húp cháo trên một cái bàn nhỏ trên giường. Dì Tần ra lệnh:: “A Mạch, múc cho Tịch Tịch một chén.”

Tần Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt lóe ra một tia sáng không rõ ràng làm lưng tôi bỗng dưng cứng lại, không hiểu sao lại có ý nghĩ bỏ chạy. Tôi nghĩ nếu lúc này dì Tần không kéo tay tôi thì không chừng tôi thật sự “say good bye” một câu rồi tung cửa mà chạy mất.

Anh nghe lời, múc một chén cháo rồi vươn tay đưa cho tôi. Tôi ngập ngừng một lúc lâu, đến khi dì Tần thấy lạ nhìn tôi, tôi mới rụt rè nhận chén cháo, dùng ánh mắt gật đầu cám ơn.

Tôi vừa ăn cháo vừa trăn trở suy nghĩ: mình bị sao vậy ta? Mắc gì lại sợ anh ta dữ vậy? Hôm qua mình cũng có thể coi như là ân nhân của anh ta mà. Xảy ra chuyện lớn như vậy, người phải đỏ mặt, hoảng hốt phải là anh ta chứ đâu phải mình.

“Cuối cùng cũng vẫn là vì con không chịu tính chuyện vợ con gì cả …” Dì Tần đang nói gì đó với Tần Mạch, tâm hồn tôi tiếp tục trôi lơ lửng, các hình ảnh từ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt đến các sự việc liên tiếp xảy ra như một đoạn phim quay chậm lần lượt chiếu qua trong đầu tôi.

Từ khi nào tôi với anh ta bắt đầu quen thuộc, khi nào thì chọc giận nhau, khi nào trở nên thân thiết đến vậy, tôi hầu như không thể tìm thấy đáp án trong ký ức mình, chỉ nhớ rõ mồn một những lúc chúng tôi “giương đao bạt kiếm” với nhau, đạt được thoả hiệp rồi cùng hợp tác. Hình như đến tận bây giờ, tôi và anh vẫn luôn nằm trong thế đối địch với nhau nhưng lạ lùng là chúng tôi lại luôn đứng cùng một chiến tuyến, thậm chí còn sinh khoái cảm đối kháng lạ lùng như gặp kỳ phùng địch thủ nữa…

Cho nên khi anh ta bị thương…tôi lại đau lòng.

Đau lòng! Tôi cả kinh, lúc nhìn thấy Tần Mạch bị thương đêm qua, tôi thật sự đau lòng cùng lo lắng, nhưng với quan hệ hiện giờ của chúng tôi thì việc này có vẻ hơi không bình thường. Nếu người bị đánh tối qua là Tạ Bất Đình, cho dù Tạ Bất Đình chưa từng bắt tôi vô duyên vô cớ ngồi chờ hơn cả tiếng đồng hồ như Tần Mạch, thì cùng lắm tôi cũng chỉ tìm chỗ núp gọi 110, sau đó len lén đi kêu bảo vệ khu nhà, chứ nhất định không có chuyện gào thét một cách mất lý trí như vậy.

Bởi vì… Bởi vì người bị đánh là Tần Mạch sao… Bởi vì Hà Tịch tôi đối với anh ta…

“… Tịch Tịch, cháu nói có được không?”

“Không được!” Tôi hét lớn, cơ hồ nhảy dựng lên.

Người trong phòng đều chấn động, dường như bị tôi dọa sợ không nhẹ. Dì Tần nhìn tôi một lúc lâu, hình như có chút tổn thương nói: “Dì cũng chỉ đưa ra ý kiến thôi, dù sao việc này cũng để bọn trẻ tụi con tính toán là hay nhất, dì cũng không có ý gì khác…”

“Ách…” Tôi tỉnh táo lại, nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Mạch, lại quét mắt đến gương mặt đang cau mày của bác Lục, cuối cùng ánh mắt dừng ở dì Tần. Tôi gãi gãi đầu, “Này, này…” Nếu lúc này tôi hỏi bọn họ vừa nói gì thì người ta có cho rằng tôi giả điên không đây?

Tôi muốn khóc, nhưng quả thật tôi không rõ mấy người vừa nói cái gì a!

“Hai đứa tự nói chuyện đi, dì cũng chỉ là lo lắng thôi.” Dì Tần thấy tôi có vẻ lúng túng, miễn cưỡng cười cười nói, “Hôm nay dì hơi mệt, thôi dì về trước.” Nói xong, đưa mắt ý bảo bác Lục đẩy bà ra cửa.

Tôi thấy dì Tần không vui, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ còn cách tự mắng mình vài câu.

Trong phòng bệnh phút chốc chìm vào yên lặng, tôi quay đầu định chào tạm biệt Tần Mạch nhưng khi nhìn đến vẻ mặt muốn dọa người kia, tim tôi cứ đập bùm bụp, một chữ cũng không ra khỏi miệng được.

“Tôi không biết, trong lòng Hà tiểu thư lại có ác cảm với tôi như vậy.”

“Hả?”

“Nhìn bộ dạng cô giống như vừa rồi mẹ tôi không phải đang bàn chuyện đính hôn mà là đem cô đi tra tấn vậy.” Anh ta cười lạnh, “Tôi làm cô sợ lắm sao?”

Những ngôn từ mà tôi có đều bay sạch, trong đầu tối đen, chỉ còn vẻn vẹn hai chữ to như hai ngọn núi…

“Đính… Đính hôn?”

Tôi không thể tin, nhìn chằm chằm Tần Mạch: “Dì Tần đang nói chơi sao?”

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi trầm ngâm, trong nội tâm giằng xé kịch liệt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “May mà vừa rồi tôi trả lời ‘không được’…” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi có cảm giác xung quanh nhiệt độ giáng bị xuống vài độ, “Ách… ý tôi là, nếu vừa rồi tôi không thất thần, thì… tôi sẽ cự tuyệt uyển chuyển hơn một chút.”

Cảm giác một áp lực vô hình càng ép sát, miệng tôi giật giật, sau đó nặn ra một nụ cười: “Tôi còn có công việc, tạm biệt.”

Đến lúc ra tận cửa bệnh viện, tim tôi vẫn đập liên hồi một cách lạ lùng. Tôi quay đầu nhìn lại các khung cửa sổ của phòng bệnh, tay không ngừng ấn vào ngực trái: “Tiền đồ! Hà Tịch mi phải có tiền đồ!”

Nghe thấy hai chữ “đính hôn”… Phản ứng đầu tiên của tôi lại là… mừng rỡ như điên!

Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, đau khổ kêu xe, cấp tốc thoát khỏi nơi này.

Sau khi giam mình suốt một ngày ở công ty, tối đến mới quay về nhà, không ngờ ngay dưới nhà tôi lại gặp quỷ.

Lần này tôi không làm lơ anh ta mà khoanh tay, đứng trước mặt hắn, ung dung nhìn hắn: “Dương Tử, cởi quần ra.”

Vẻ mặt đang nghiêm túc của anh ta bị câu này của tôi làm cả kinh, bật thốt lên: “Hà Tịch, anh không ngờ bây giờ em lại thèm khát đàn ông đến thế này…”

Tôi móc kềm cắt móng tay trong giỏ ra rồi cũng nghiêm mặt nói: “Anh hiểu lầm rồi, lần trước chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, cắt đứt “anh bạn nhỏ”. Anh đã tới tận nơi tìm tôi, sao tôi lại có thể cự tuyệt anh hết lần này đến lần khác chứ. Cởi quần! bằng không là tôi tự mình động thủ đấy.”

Anh ta giật mình, sửng sốt một hồi, cuối cùng hít một hơi thật sâu, dường như vô cùng bất đắc dĩ nói: “Tính xấu này của em không sửa được, con gái mà nói ra những lời này thì ai dám để ý em.”

“À.” Tôi gật gù, “Thì ra anh thấy cắt đi “thằng nhỏ” chưa đủ nên còn muốn bị bạo cúc?”

“Hà Tịch!” Hắn bắt đầu tức giận, nhướng mày nói, “Anh thật sự là đến nói chuyện đàng hoàng với em.”

Tôi gật đầu: “Nói đi.”

Thấy thái độ hợp tác của tôi, thần sắc của hắn dịu lại, hỏi tôi: “Em đang qua lại với Tần Mạch?”

Tôi nhờ ánh sáng của đèn đường bấm móng tay tanh tách: “Liên quan đếch gì đến anh.”

Hắn hít sâu một hơi, lại nói: “Coi như đã từng là bạn bè, Hà Tịch, anh khuyên em nên tránh xa anh ta ra một chút.”

Tôi nghĩ đến bộ dạng mệt mỏi ngồi ở góc tường sau khi bị đánh hôm qua của Tần Mạch (câu này chị Hoanglan check lại bản raw bị sai nên convert cũng sai theo, chữ “bộ dạng” đọc giống “Dương Tử” bị type thành “Dương Tử”), liền ngẩng đầu nhìn Dương Tử, lẽ nào việc này là do anh ta hay nói cách khác là người sau lưng anh ta gây ra?

Dương Tử thấy tôi chăm chú nghe anh ta nói liền có vẻ cao hứng, khóe miệng hơi nhếch lên cười khẽ nhưng lại biến mất rất nhanh, hắn tiếp tục nói: “Cách hành xử của Tần thị quá mức cường ngạnh, không chừa cho người khác một cơ hội thoát thân, đã có rất nhiều người bất mãn. Hiện giờ em đi theo Tần Mạch nhìn có vẻ rất huy hoàng nhưng sau này chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối.”

Trong lòng tôi có chút rối loạn, nhưng lập tức trấn định lại, nhìn chằm chằm Dương Tử nói: “Nói xong rồi?”

Hắn nhìn tôi một lúc lâu: “Hơn nữa, cho dù Tần thị có thể vĩnh viễn đứng trên đỉnh cao thì em và Tần Mạch đoán chắc cũng không có kết quả .” Tôi mắt lạnh nhìn hắn cười khổ, nụ cười này tôi đã từng thấy nhiều lần, trước đây mỗi lần bắt nạt anh ta quá đáng, khi thấy anh ta tức giận tôi lại tìm cách chọc anh ta cười, những lúc ấy Dương Tử cũng lộ ra bộ mặt này và nói “Bà xã Tịch Tịch à, em cứ kiêu ngạo như vậy, cứ suốt ngày chọc anh tức chết, nhưng sao anh không bỏ em được vậy.”

Tôi vẫn nhớ rất rõ, tôi sẽ cạ cạ người hắn rồi nói: “Em đã thấm vào máu thịt của anh rồi, có muốn bỏ cũng bỏ không được, đời này anh đừng hòng trốn.”

Còn Dương Tử bây giờ, vẫn mang nụ cười đó, lại đang cùng tôi nói về một người đàn ông khác.

“Em và anh ta đều rất kiêu ngạo.”

Dương Tử để lại câu này liền bỏ đi .

Tôi cũng không có bất kỳ lời nói ác nghiệt hay động tác khinh bỉ nào như lệ thường

Chỉ lẳng lặng đứng ở hàng hiên nhìn bóng dáng của hắn đi xa.

Từ khi chúng tôi chia tay đến nay, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc tự vấn nguyên nhân chúng tôi chia tay. Trước kia tôi luôn né tránh vấn đề này, tự che mắt mình, đem hết sai lầm trút lên người Dương Tử. Hôm nay khi thật sự đối mặt với nó cũng đồng nghĩa với việc tự vạch trần vết sẹo của mình, cuối cùng tôi đã biết: thì ra chúng tôi chia tay không phải chỉ vì khoảng cách, cũng không phải chỉ vì hắn không giữ được lòng mình, mà còn bởi vì tôi quá kiêu ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.