Sáng thứ hai tôi đi làm, ngồi chưa nóng ghế đã bị sếp gọi vào văn phòng.
Giám đốc công ty họ Tạ, giang hồ hay gọi là Tạ Bất Đình, nghĩa là một khi đã mắng ai đó thì mắng không ngưng không nghỉ (“bất đình”: không dừng lại). Hôm nay, đại gia Tạ Bất Đình tâm tình không được tốt lắm, âm thanh mắng người thập phần vang dội.
“Nhìn kết quả công tác tháng trước của cô đi!” mấy tờ giấy được ném
trước mặt tôi. Tôi im lặng, sắp xếp đám giấy kia lại thật gọn ghẽ, tranh thủ sếp vẫn đang thao thao bất tuyệt, tôi lật từng tờ, từng tờ. Quả
thật, mấy tháng trước do ảnh hưởng của chuyện thất tình nên kết quả làm
việc của tôi không tốt lắm, không tích cực nhận hợp đồng, cộng với vài
khách hàng than phiền, khó trách Tạ Bất Đình lại tức giận như vậy .
“Hiện giờ, người thất nghiệp ở Trung Quốc rất nhiều. Lấy chất lượng công việc hiện giờ của cô, không bằng tôi tìm người mới…”
Tôi cúi đầu, không đáp, đợi đến khi Tạ Bất Đình ngừng lại để uống
nước thì trong lòng tôi rót cuộc cũng nhẹ nhõm được một chút, uống nước
là dấu hiệu tốt, chứng tỏ ông ta mắng đã mệt rồi.
Quả nhiên, ông ta đưa tôi một tập hồ sơ trên bàn, dịu giọng nói: “Tôi nghe nói lúc trước chuyện tình cảm của cô bị trục trặc, tôi có thể
thông cảm nhưng cô còn trẻ, chuyện như thế sẽ còn xảy ra vài lần. Vì
những chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc thì không thể được. Đây là
hợp đồng mới, làm thật tốt cho tôi.” Tiếp theo, mặt ông ta nghiêm lại
nói “Nếu kết quả lần này giống tháng trước thì cô chuẩn bị thu dọn đồ
đạc biến đi” Tôi tiếp nhận hồ sơ, bày tỏ sự cám ơn rồi ra ngoài.
Quay lại cái góc nhỏ của mình tôi thở dài một hơi, cứ tiếp tục suy
sụp tinh thần như vậy cũng không được, trong công việc ngàn vạn lần
không để mắc phải sai lầm. Chén cơm này mà mất đi thì không thể nghi ngờ về chuyện chết đói.
Tôi mở hồ sơ, nhìn thoáng qua nội dung, ta nói Tạ Bất Đình xem ra vẫn rất chiếu cố đến cái loại nhân viên lâu năm là tôi. Căn hộ này nằm
trong một tiểu khu xa hoa, yêu cầu thiết kế của chủ nhà rất ngắn gọn mà
thù lao cũng dày. Thời buổi này, những người mà có khả năng mua nhà ở
đây thường là tiền nhiều đếm không hết. Nếu người thiết kế có quan hệ
tốt với chủ hộ thì đãi ngộ tuyệt đối không kém.
Tôi vui vẻ tiếp nhận hợp đồng này, lưu lại điện thoại của chủ nhà để
ngày mai liên hệ đi xem nhà. Sau giờ làm tôi nhận được điện thoại của
Trần Thượng Ngôn, anh ta muốn đến đón tôi rồi cùng nhau dùng cơm. Tôi
hơi suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Gần đây, tôi cảm thấy mình cũng nên tìm đường đi cho mình. Tuy hiện
giờ tôi đối với Trần Thượng Ngôn cũng không có tình cảm gì đặc biệt
nhưng chẳng phải tình cảm cũng có thể nuôi dưỡng mà thành sao. Trần
Thượng Ngôn vì tôi có thể bỏ vài thói quen trong cuộc sống, điều đó
chứng minh anh ta đối với tôi cũng có điểm thật lòng. Thứ hai, tôi thật
sự còn rất tò mò chuyện xảy ra đêm đó. Ngoài Trần Thượng Ngôn, tôi thật
không biết nên hỏi ai.
Nhưng khi trên bàn ăn, Trần Thượng Ngôn ngượng ngùng gãi đầu lặp lại
những lời tôi nói với anh ta rồi những chuyện tôi làm đêm đó, tất cả mọi ảo tưởng của tôi đều vỡ nát. Tôitriệt để nhận ra rằng, có một số việc
mơ mơ hồ hồ vẫn tốt hơn.
Sau khi nói dăm điều bốn chuyện thì bữa tối cũng kết thúc, tôi uống cạn ly rượu vang của mình rồi cáo biệt Trần Thượng Ngôn.
Về đến nhà, tôi nằm lỳ trên ghế sô pha, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ánh sáng không ngừng biến hóa trong tivi, rồi trừng mắt.
“Dâu tây nhỏ”? Dâu tây khỉ mẹ gì!
Tôi ráng nén cảm giác muốn chửi trời mắng đất xuống, nói nửa ngày mới vỡ lẽ “dâu tây” trên cổ là do chính mình dùng kẹp tóc kẹp vào!
Theo lời Trần Thượng Ngôn tiên sinh, tối hôm đó, một người đàn ông
đưa tôi đến dưới lầu, do Trần Thượng Ngôn đã từng đưa tôi về nhà nên
cũng tự mình chạy đến, kết quả: hai người đàn ông này gặp nhau dưới lầu
nhà tôi.
Một người lạnh lùng mà khách khí giao tôi cho người đàn ông lễ phép
chu toàn kia, hai người đơn giản trao đổi qua lại mấy câu rồi tạm biệt,
nhưng lúc Trần Thượng Ngôn muốn đưa tôi lên lầu, tôi lại túm tay áo
Tần Mạch nói “Tôi muốn chơi đánh bài địa chủ” .
Sống chết tóm lấy, gỡ thế nào cũng không ra! Hai người đàn ông bất
đắc dĩ nửa đêm nửa hôm ngồi chơi đấu địa chủ với tôi. Kết quả: kẻ say
rượu luôn thua, ngây ngô cười rồi khăng khăng dùng một cái kẹp nhỏ tự
gắp cổ mình, ai ngăn cũng không được. Cho đến khi bọn Đại miêu đến nháo
động phòng thì Tần Mạch mới tung cửa chạy thoát. Rốt cuộc tôi cũng đi
ngủ để một mình Trần Thượng Ngôn lấy cái kẹp trên cổ tôi xuống, băng bó
vết thương trên đầu rồi giúp tôi xoa dịu cơn điên của nhóm ma men kia
rồi sáng hôm sao lại phải nấu cháo cho tôi nữa.
Khó trách hôm đó nhìn anh ta mệt mỏi như vậy. Bị hành hạ một đêm, không mệt mới lạ?
Trong lòng nhất thời rưng rưng cảm động, nhưng nghĩ đến cú điện thoại kia tôi đúng là cười không nổi.
Tôi đã nói: “Em nhớ anh. Hôm nay Trình Thần đính hôn, chị ấy thực
hạnh phúc. Vốn là em cho rằng chúng ta cũng giống như chị ấy, em không
cần hâm mộ người khác… Anh đến đón em đi, em say rồi, đi không nổi nữa.
Em mệt chết đi, anh đến đón em về nhà đi.”
“Em thật sự rất nhớ anh, anh có biết một mình em sống mệt mỏi như thế nào hay không?”
Những lời này, tôi sẽ không tùy tiện nói với một người đàn ông xa lạ. Mặc dù tôi uống rượu, nhưng tôi tin tưởng trong tiềm thức của mình phải có điểm mấu chốt. Tôi mở di động, nhìn trong danh bạ, một cái tên nằm
trước tên Trần Thượng Ngôn — Sầm Dương, cũng là Dương Tử tiên sinh trước đây của tôi.
Tôi hung hăng, dùng hết sức lấy tay bụm mặt giống như tát mình một
cái. Trong lòng lạnh lùng trào phúng chính mình: Hà Tịch ơi là Hà Tịch,
đến nước này rồi mày còn nhớ mãi không quên cái gì nữa?
Trầm mặc thật lâu, trong lòng tôi càng thêm tức giận, liền xóa ngay
tên “Sầm Dương” trong điện thoại, rồi vứt điện thoại xuống sàn nhà, sau
đó trùm mền, vặn to volume tivi để xua đi đêm tối tịch mịch. Tôi co
người trên sô pha, phiền muộn đi vào giấc ngủ. Việc làm tùy hứng đó
khiến tôi bị cảm. Nghẹt mũi, đau họng, mắt sưng vù, tuy bệnh không
nghiêm trọng nhưng làm tôi trông tiều tụy không ít, hôm nay phải đi gặp
khách hàng, bộ dạng thế này không được rồi.
Tôi bắt đầu trang điểm, cho đến khi trong gương hiện lên một gương
mặt không chê vào đâu được, nét tiều tụy hoàn toàn biến mất, tôi soi
gương và nở một nụ cười đậm chất nghề nghiệp để sốc lại tinh thần rồi đi gặp khách hàng.
Tôi bước ra khỏi thang máy, ấn chuông, một cô gái mặc đồ công sở
trong rất chuyên nghiệp ra mở cửa cho tôi, tôi giật mình, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, tôi là Hà Tịch, kiến trúc sư công ty RL”
Đối phương cũng lễ phép nở nụ cười, nói: “Gọi tôi là Lisa, xin chào Hà tiểu thư, mời vào.”
Bước vào trong, tôi bắt đầu đánh giá bố cục của căn hộ, căn hộ này có hai tầng, tầng dưới gồm phòng khách, phòng ăn và nhà bếp, tầng trên là
phòng chủ nhà, phòng khách, phòng làm việc và một nhà vệ sinh rộng rãi.
Trong lòng tôi âm thầm cảm thán sự chênh lệch giữa người với người, nếu tôi không ăn không uống trong vòng năm mươi năm thì chắc cũng chỉ mua
được cái phòng vệ sinh này là cùng.
Tôi quay đầu, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lisa.
Lisa cười cười, lời ít mà ý nhiều giải thích nói: “Đây là căn hộ do
sếp Eric của tôi mua. Tôi chỉ là trợ lý, gần đây công ty có vài dự án ở
vùng phụ cận, Eric sợ ở quá xa, mỗi ngày phải lái xe rất phiền phức nên
quyết định mua một căn hộ gần đây để tiện việc đi lại. Đáng lẽ hôm nay
anh ấy đến gặp cô nhưng công việc bận quá nên không đến được.”
Tôi tỏ vẻ thông cảm, gật gật đầu.
“Do nguyên nhân trên, yêu cầu của Eric đối với việc thiết kế căn hộ
này chỉ cần gọn gàng, thoải mái, và hoàn công để dọn vào càng nhanh càng tốt”
Tôi hơi buồn cười: “Nếu đã như vậy, tại sao anh ta không mua luôn căn hộ mẫu cho rồi?”
Lisa thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi nói: “Tuy sếp tôi đưa ra
yêu cầu như vậy nhưng khi bắt đầu thi công sẽ phát sinh các yêu cầu
khác. Hôm nay tôi gặp cô là nói thêm các yêu cầu khác về trang trí cũng
như khuynh hướng thẩm mỹ của Eric”
Tôi lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi lại.
“Eric ghét nhất là các đồ vật dư thừa, vô nghĩa nên trong nhà, nhất
là các góc không cần có quá nhiều đồ trang trí. Anh ấy thích màu đen và
màu lam, ghét màu đỏ và hồng nhạt, hai màu này tốt nhất là không nên
xuất hiện trong nhà. Mặt khác, anh ta bị dị ứng phấn hoa nên rất ghét
những gì liên quan đến hoa bao gồm cả bình hoa và chậu hoa, dù làm vật
trang trí cũng không được. Còn nữa, anh ta không thích những gì có sợi
bông bông, cho nên khi trang trí không được dùng thảm…”
Tiểu thư Lisa ước chừng tốn cả bảy, tám phút để nói về những điều
Eric chán ghét, tôi vừa ghi vừa không kiềm được run rẩy. Khó trách sao
người nay không mua căn hộ mẫu, có ai mà trang trí căn hộ đơn giản giống như cái phòng giam mà bán đâu! Tôi thật sự hoài nghi chủ nhà này là một vị tăng nhân theo chủ nghĩa khổ hạnh.
Sau khi nghe xong các yêu cầu của khách hàng, tôi phác thảo sơ bộ
cách trang trí căn hộ cho Lisa xem, lúc cô ấy đang chỉ ra những điểm
trong bản phác thảo không đúng với yêu cầu của Eric thì chuông điện
thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi, cô ấy nhanh chóng nhận điện: “Eric, đúng vậy, tôi đang ở đây. Vâng, vâng, nhân viên thiết kết đã có mặt. Được.”
Kết thúc cuộc gọi, Lisa lập tức nhìn tôi nghiêm mặt nói: “Eric nói
công việc bên kia đã xong nên muốn đến đây xem qua một chút. Những điều
vừa rồi tôi nói cô đã nhớ kỹ chưa? Nếu lát nữa anh ấy có hỏi đến thì cô
nhớ nói rõ tôi đã trao đổi rành mạch với cô rồi nhé.”
Nghe một cô gái giỏi giang nói như thế, tôi hơi ngạc nhiên, từ đó có
thể nhận ra sếp của cô ấy bình thường đối với cấp dưới khắc nghiệt đến
mức nào!
Tôi bóp nhẹ hai cánh mũi vài cái, cười nói: “Tôi biết rồi .”
Trong lúc chờ chủ nhà, tôi tranh thủ đo đạc căn hộ trước, Lisa đứng
một bên ghi lại. Di động rung không ngừng, tôi nhìn thấy ba chữ Trần
Thượng Ngôn lấp lóe trên màn hình, tôi để nó reo một lúc rồi mới nghe
máy
“Tịch Tịch.”
“Ừm.”
“Đang … Đang làm việc sao?” Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt xấu hổ đỏ mặt của anh ấy. Tôi yên lặng rồi nói: “Ừ, đang đo nhà cho khách
hàng. Có việc gì?”
“Không, chỉ muốn hỏi một chút. Tối nay em có rảnh không? Vừa may anh có hai vé xem phim. Chúng ta đi xem đi.”
Tôi đơ mặt ra trong một lúc đến khi trong di động truyền đến giọng
nói hoang mang của Trần Thương Ngôn, tôi mới đồng ý và hẹn anh gặp nhau
tại rạp chiếu phim vào lúc bảy giờ tối nay. Lúc cúp máy, Lisa cười cười
hỏi tôi có phải bạn trai không, theo bản năng tôi trả lời: “Không…”
Nhưng nghĩ lại một lát, tôi lại khẽ gật đầu.
Cô ấy hơi buồn cười hỏi lại tôi: “Vậy là sao?”
Tôi cười hờ hững: “Tôi và anh ấy, ngay từ đầu đã có chút kỳ cục. Chúng tôi không có loại cảm giác đó.”
Lisa hiểu rõ gật đầu, nói với tôi: “Thời bây giờ, phụ nữ có ngốc mới còn tin vào tình yêu. Tốt với bản thân mình là được rồi”
Tôi im lặng thu dây thước lại, cố gắng kìm nén không thốt ra ba chữ ngu xuẩn “tôi tin tưởng”
Có tiếng mở khóa cửa, tôi và Lisa đều ngẩn ra, không nghĩ ông sếp
này lại tới nhanh như vậy. Lisa lặng yên sửa sang lại quần áo, tôi đứng
dậy, phủi phủi bụi trên người, lơ đãng nhìn ra thì bắt gặp thân ảnh của
người đàn ông mới bước vào cửa, cả người tôi cứng đờ, suy nghĩ đầu tiên
nhảy ra trong đầu tôi là tại sao đây là một căn hộ cao tầng, hại tôi
không thể lao qua cửa sổ mà chạy trốn.
Tần Mạch a…
Thật là nghiệt duyên!