Sau cái trận khóc ròng rã mấy giờ liền, bây giờ nó và hắn đã chính thức quen nhau mà cái quan trọng nữa là nó biết là hắn biết nó là vị hôn thê.
Hôm đó pama nó đến nhà, nó nhìn pama há hốc mồm, nó định đem hia người đuổi đi tránh cho hắn nghi ngờ nhưng ai mà ngờ, ai mà ngờ, hắn bước ra, nó sợ đến toát mồ hôi lạnh, nếu hắn mà gặp pama nó thì nó sẽ nói là họ đi nhầm nhà, nó bình tĩnh lại, nhìn pama, pama nó nhìn nó rồi nói:
-Con gái ta......................?
Pama nó chưa nói hết câu thì nó đã đưa bánh đút vào, nó mà không kịp thì hắn nghe mất, hắn đi xuống, hắn vờ như không biết pama nó, hắn ngồi kế nó, hắn hỏi:
-Em quen à?
Nó lắc cái đầu, nó cười xuề xoà, nó nói:
-Có quen biết gì đâu chứ. Hình như họ nhầm nhà hay sao ấy?
Hắn nhìn nó, hắn muốn cười nhưng cố toả ra lạnh nhạt nói:
-Vậy đuổi đi đi!
Nó trố mắt, hắn có quá tàn nhẫn, hắn biết gia đình họ Trang mà, nó nói:
-Nè! Dù sao họ là người quý phái và người nhà họ Trang đó!
Hắn vẫn bình tĩnh nhìn nó nói lại câu đó:
-Đuổi họ đi đi!
Nó nuốt một ngụm khí lạnh, đứng chống nạnh, pama nó cứ tưởng nó đuổi họ thật, ai ngờ nó quay sang hắn nói:
-Nè! Lạnh nhạt vậy đó hả? Dù sao họ là người lớn cho chút lễ phép không được à? Anh làm em thất vọng quá, họ chính là pa……
Nó đang nói thì đứng hình, nó lỡ miệng rồi, nó nhìn mặt hắn, mặt hắn không đổi sắc nói:
-Cuối cùng cũng thừa nhận rồi à?
Nó bây giờ mới biết nó nảy giờ đang lọt vào tròng của hắn. Quay lại hiện tại, mấy tuần trước, hắn tự nhiên cầu hôn nó, muốn nó làm vợ hắn làm nó lo lắng không thôi vì nó đã nhận lời và lễ cưới hình như là một tháng sau, mó lo lắng không thôi, đám cưới? Hàng ngàn thứ để lo nào là áo cưới, nào là nhà hàng, nào là khách khứa, rồi đi hưởng tuần trăng mặt ở đâu, còn nhều việc để lo, ấy thế mà hắn vẫn bình thường không có mấy lo lắng.
Hắn đang ngồi xem bóng đá, nó đi tới tắt đi, nó ngồi xuống ghế rồi nói:
-Anh không lo gì à? Tụi mình sắp đám cưới đó?
Hắn gật gù ừ ừ rồi lấy điều khiển bắt lên, nó tức giận tắt tivi, nó đi tới nắm tay hắn lay lay nói:
-Nghe em nói không? Sắp đám cưới đó!
Hắn bỏ điều khiển xuống, kéo nó ngồi kế hắn, hắn nhàn nhạt nói nữa đùa nửa thật:
-Em gấp lắm à? Muốn lấy anh liền hay sao mà hấp tấp thế?
Nó quay qua đánh hắn một cái, hắn phì cười, nó đang lo nhiều thứ lắm, nó tự nhiên hỏi hắn:
-Anh! Mình đặt bao nhiêu bàn? Nếu lỡ gì đặt nhiều quá thì dư tốn tiền mà ít quá lỡ thiếu thì mấy người đó ngồi đâu? Anh, anh nghĩ sao? Còn nữa, tụi mình đặt bánh cưới bao nhiêu tầng, ít tầng thì không có thể hiện tình yêu mà nhiều quá thì nhìn cầu kỳ, anh, anh nghĩ thế nào? Anh, anh nói gì đi? Anh….
Nó vừa quay qua thì không thấy hắn đâu, tên này thiệt là hết nói nổi, nó tức cái mình đi tìm hắn thì thấy hắn ngủ mất tiêu, tên này muốn bị giết mà, nó đi tới lay lay người hắn nói:
-Anh, em đang nói mà anh ngủ là sao? Coi thường em à?
Hắn không nói gì mà bịt hai tai lại, hai ngày này hắn cứ nghe nó lảm nhảm mà phát hoảng, nó cứ nói đi nói lại mấy cái thứ này làm hắn nhức đầu muốn chết, hắn không biết là lấy nó phiền như vậy nhưng mà hắn lỡ phóng lao thì theo lao thôi, hắn nhìn nó rồi nói:
-Nếu em lo như thế thì chúng mình đăng ký kết hôn là được, khỏi đám cưới!
Nghe xong nó giật mình, bộ nó nói nhiều lắm à? Nó có nói gì mà nhiều chứ? Nó có làm gì mà hắn cộc cằn vs nó? Nó im bật không nói gì nữa. Nó nằm xuống ngủ luôn, khi nó ngủ thì có một người đang cười nhìn nó nói:
-Ngốc ơi là ngốc!
Ngày hôm sau Duyên đến thăm nó thì thấy nó đang ngồi nhìn ra ngoài miệng lẫm ba lẩm bẩm gì đó, Duyên đi tới nói:
-Mày làm gì mà như con điên ý?
Nó quay sang nhìn Duyên mặt cười cười, Quân vừa vào nhà thì thấy Duyên vs nó nói chuyện nên đi tìm hắn, hắn đang ngủ, hôm qua nửa đêm nó tiếp tục làm phiền hắn bằng mấy cái chuyển nhảm nhí nên hắn không ngủ được, Quân lay người hắn nói:
-Giờ này còn ngủ à?
Hắn dụi dụi mắt thì thấy Quân, Quân cười nhìn hắn, hắn hỏi:
-Quỳnh đâu?
-Dưới nhà
Hắn thở phào chạy ào vào WC, một lúc lâu sau thì tiếng Duyên vang lên:
-Trời ơi! Stop!
Nó nhìn Duyên nói:
-Tao hỏi mày là mình nện chọn……bla…..bla….bla
Quân nhìn cảnh tượng đó thì hỏi:
-Vợ mày bị gì vậy?
Hắn thở dài ngao ngán nói:
- Hội chứng tiền hôn nhân