Tôi biết mình còn buộc phải làm cô ấy thất vọng nhiều lần nữa. Khỉ thật, chắc cô ấy sẽ đưa mình ra Hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng mất! Vì tất cả những điều khoản lít nhít trong hợp đồng mà tôi chưa từng nói đến, và vì khả năng trá hàng là không thể!
Tôi tự thấy mình là một anh chàng tử tế và thông hiểu, một người hoàn toàn không muốn thúc ép vợ mình tham gia vào các công việc của trang trại. Có những ông nông dân coi vợ gần như là người làm công – cô muốn đẻ trong mùa thu hoạch khoai tây hả? Vào trong nhà kho mà đẻ. Xong rồi thì lấy giẻ quấn đứa bé lại rồi ra đồng nhặt khoai tiếp. Tôi không biết mấy vị dân cử cấp tiến của vùng có cùng quan niệm như thế không, vì họ chỉ cho các bà mẹ mới sinh nằm nhà hộ sinh được đúng một, hai hôm. Sau đó thì, đứng dậy nào, các bà!
Điều khiến Désirée thất vọng nhất có lẽ là việc tôi buộc phải vắng mặt khi cô ấy lâm bồn. Désirée sinh muộn hơn hai tuần so với ngày dự kiến, trong khi chúng tôi đã lên kế hoạch từ trước để tôi có thể nhờ người khác làm giúp công việc và đưa cô ấy đi sinh. Qua khỏi thời điểm vàng thì Bengt-Gӧran phải đưa Violet đi Majorca. Cậu ta tin rằng nếu mình không đi theo thì cô nàng chắc chắn sẽ ngã vào vòng tay một gã rậm lông đeo dây chuyền vàng chóe trên bãi biển.
Một buổi tối nọ, khi tôi bước chân vào bếp lúc chín giờ tối, tôi thấy Désirée ngồi trên một chiếc ghế, kinh hoàng nhìn một vũng nước dưới sàn.
- Em bị vỡ ối rồi hả? – Tôi nói. – Em có thấy co thắt chưa? Bao nhiêu lần?
- Cứ năm phút một lần.
- Thôi, phải đến nhà hộ sinh rồi. May quá, anh vừa xong việc ở chuồng bò.
Cô ấy cố gắng gật đầu và nhăn nhó một lúc. Một cơn co thắt.
- Sao anh tường tận chuyện sinh đẻ thế? – Désirée rên rỉ. – Anh có bao giờ đi học lớp tiền sản đâu, anh thậm chí còn không đọc một chữ trong mấy cuốn sách em để đầu giường.
Quả thực tôi nhận thấy Désirée liếc mình khó chịu nhiều lần khi tôi tắt đèn ngủ. Nhưng tôi mệt chết đi được sau khi cày bừa ngoài đồng.
- Anh đỡ đẻ cho bò nhiều rồi! Anh biết hết! Nếu con bê bị mắc kẹt không ra được thì người ta phải buộc dây vào chân nó và kéo nó với lực chéo.
Désirée loạng choạng đứng dậy thay đồ và đi tìm cái vali nhỏ. Trên quãng đường đến nhà hộ sinh, chúng tôi hoàn toàn im lặng. Désirée đã học được cách thở giữa các đợt co thắt, và tôi thấy cô ấy đã làm rất đúng. Lũ bò cái cũng làm như vậy.
Nhưng đây là lần đẻ con so của Désirée, thường thì chúng cần nhiều thời gian. Lũ bò cái tơ ấy. Đến năm giờ sáng thì cô ấy đã kiệt sức, còn tôi thì càng lúc càng căng thẳng. Lũ bò đang chờ tôi, mà tôi thì không thể bỏ mặc Désirée, Bengt-Gӧran đã đi du lịch, và tôi đã ngừng sử dụng dịch vụ người làm thay từ năm ngoái do nó quá đắt đỏ. Dù sao thì tôi cũng đã nhờ trước một cô cùng làng, đề phòng tình huống khẩn cấp. Tôi gọi điện cho cô ta. Cô ta đã đi dự một festival âm nhạc vì tin là Désirée đã đẻ.
Thêm vài giờ nữa trôi qua. Lũ bò chắc là đang lồng lộn lên, tôi tin chắc như thế. Tôi buộc phải bỏ lại Désirée trên bàn đẻ với cái bụng căng như trống, người đầm đìa mồ hôi và tay nắm chặt vào thanh tựa. Cô rên rỉ: “Anh đi đi! Đi đi!” Bà đỡ cũng quát tôi: “Phải đấy, nhiều ông chồng không chịu nổi cảnh này đâu! Phụ nữ chúng tôi khốn khổ thế đấy!”
Đó là lý do người chứng kiến con trai tôi chào đời không phải là tôi, mà là Mӓrta. Sau khi nhận được cú điện thoại của Désirée, cô ấy đã nhảy bổ lên taxi.
Vào tầm ba giờ chiều, Mӓrta gọi điện cho tôi từ nhà hộ sinh. Tôi đã có một cậu con trai, múp míp và nhăn nheo như một chú cún Shar-Pei! Tôi òa khóc rồi tung mũ lên trời. Cái mũ mắc luôn vào đỉnh tháp ủ rơm. Mãi chín giờ tối tôi mới đến được nhà hộ sinh. Chúng tôi ngồi trong phòng ăn của nhà hộ sinh và thì thào nói chuyện. Désirée ngồi trên một cái đệm hơi, bên cạnh là chiếc nôi be bé với cún con Shar-Pei. Thằng bé... ôi chao, nó mới xinh làm sao! Tôi chỉ muốn khóc lần nữa. Tôi định vòng tay ôm lấy Désirée, nhưng cô ấy đã cụp mắt xuống.
- Em biết không phải lỗi của anh! Nhưng lẽ ra anh nên có mặt. Khi các ông bố vào thăm, các bà mẹ có cả một biển hoa tươi trên bàn đầu giường. Còn em nằm trơ ra đấy với thằng Arvid. Em có cảm giác như mình là một đứa hư đốn, có con mà chẳng có chồng, mà ngày xưa ai cũng khinh bỉ ấy.
Bỗng nhiên, tôi ra đã đến thời điểm mình cần thổ lộ điều đã quanh quẩn trong đầu bấy lâu nay.
- Em có muốn mình cưới nhau không, Désirée?
Cô cáu kỉnh xì mũi.
- Ý em không phải thế. Thời nay, chẳng ai còn...
- Anh biết. Anh chỉ đề nghị em chia sẽ món nợ đời cùng anh, lức sướng cũng như lúc khổ!
- Anh có chắc là anh có thời gian không đấy? – Désirée hỏi một cách nghi ngờ.
- Chúng mình sẽ làm đám cưới sau đợt cày ải mùa thu, thay vì đi du lịch. Chẳng có vấn đề gì đâu. Áo sơ mi trắng thì anh có sẵn một cái trong tủ rồi!