Tôi tin là Benny và tôi đều có chung cảm giác định mệnh đã nắm gáy đưa chúng tôi lại với nhau, rằng chúng tôi phải lao vào những thứ không thể xử lý trước đây.
Phải khẳng định ngay là mọi chuyện không hề dễ ăn. Theo một cách thức rất lạ lùng, nó đã bay biến đi đâu mất, sự luyến tiếc đầy buồn bã và day dứt (hoặc là ngây thơ và sến sẩm) mà chúng tôi cảm thấy khi nghĩ rằng mọi chuyện đã hỏng – hai đứa không sống được với nhau và cũng chẳng có đứa con nào. Thậm chí tôi chẳng thể hình dung nổi mình từng nhớ Benny như thế nào những khi băng qua gió lạnh đi đến thư viện. Tôi chỉ thấy mệt mỏi rã rời và có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: ngủ.
Ngủ, ngủ và ngủ. Vừa thức là đã ngủ ngay lại được, có thể nói như thế. Tôi về nhà để ngủ vào giờ nghỉ trưa, với cái lò vi sóng được hẹn giờ hai mươi phút. Có lần tôi chui vào giữa hai kệ sách trong kho của thư viện, dựa lưng vào tường để ngủ thiếp đi mười lăm phút. Ngủ và không suy nghĩ gì nữa.
Tình hình với Benny còn tệ hơn nhiều lần. Anh ấy đã kể cho tôi nghe chuyện mình bị ngã mấy lần xuống rãnh nước thải, và coi đó như là sự can thiệp của một thế lực tối cao để nhắc anh nhớ mình là một thằng bỏ đi. Chưa hết, giờ đây anh phải tự xoay xở một mình, gác lại một số kế hoạch, phá vỡ các lời hứa hẹn và cư xử như một tên đểu giả.
Trong tình trạng buồn ngủ triền miên này, tôi chẳng còn hơi sức để xót thương cho anh lẫn cho cô em họ xa của anh, cái người tóc nâu mà tôi đã nhìn thấy từ xa một lần duy nhất. Người mà theo Benny là một phụ nữ rất tốt bụng, sạch sẽ và quyết đoán. Trong lần duy nhất mà Benny và tôi gặp nhau vào tuần lễ đầu tiên sau cú điện thoại thông báo của tôi, anh không ngừng tra tấn lỗ tai tôi bằng những lời kể kể về thiên thần nông trại của mình. Ngay tại quán cà phê của thư viện, tôi đã phải cầm lòng lắm mới không ném cái bánh ngọt phủ kem của mình vào giữa bộ mặt râu tia tua tủa của Benny. Cô ta đã học lái máy kéo, cái cô Anita ấy, cô ta đảm trách các công việc giấy tờ, cô ta biết nấu món xúc xích xông khói kiểu truyền thống cực ngon! Trời ơi! Anh thực sự nghĩ tôi cần nghe những chuyện ấy lắm sao, trong khi mùi cà phê và khói thuốc trong quán đang làm ruột gan tôi lộn tùng phèo?
Tôi vặn vẹo người trên ghế và ho húng hắng. Cách chỗ tôi đúng một mét, bốn mụ đàn bà đang nhả khói như điên phía sau một cây sung rụng lá, tấm bình phong che chắn giữa hai khu vực được và không được hút thuốc. Benny ngừng nói một lúc để vỗ nhẹ vào lưng tôi.
- Em bị mặc nghẹn à? – Anh hỏi. – Mà này, em không muốn ăn bánh nữa à? Ăn nhiều sẽ làm tăng độ béo trong sữa mẹ...
Đó là lần duy nhất trong ngày Benny đề cập đến tương lai làm cha mẹ của chúng tôi! Toàn bộ sự định của tôi bắt đầu chao đảo – không lẽ tôi thật sự muốn đặt tương lai của mẹ con tôi vào tay một người có khả năng đồng cảm tương đương với một sinh vật đơn bào?
Nhưng tôi đoán là lương tâm cắn rứt đã khiến anh nói nhiều về các ưu điểm của Anita. Tôi cảm thấy đàn ông thường có khuynh hướng tâng bốc những phụ nữa mà họ đang lừa dối. Có lẽ việc đó khiến cho mặc cảm tội lỗi của họ trở nên dễ chịu hơn. Nhưng những người phụ nữ ấy, họ nào có vui khi nghe những lời như: “Không phải lỗi tại em, em là cô gái dễ thương nhất trên đời...”. Nếu một ngày nào đó Benny giở những lời lẽ đó ra với tôi, tôi sẽ tống một cái bàn chải cọ bồn cầu xuống họng anh rồi bóp cổ cho anh biết thân biết phận. (Không phải chuyện bầu bí làm tôi thay đổi tâm trạng đâu nhé! Tôi đang rất vui!).
Nhưng tôi nghĩ còn một loại đàn ông khác tệ hơn. Đó là những ông chồng tự coi mình như nạn nhân vô tội của một một bà vợ nhàm chán và/hoặc xấu xa. Giống như Sten vẫn hay nói hồi anh ta nấu cháo điện thoại với tôi mỗi tối: “Em biết không, Birgitta chẳng bao giờ hiểu anh”. Để cho qua chuyện, tôi bảo anh ta: “Em cũng thế!” rồi cúp máy luôn. Sau vụ đó anh ta từ chối tài trợ cho dụ án liên hoan phim thiếu nhi của tôi.
Nói thật tình, tôi hoàn toàn không biết sẽ phải xử lý như thế nào, nếu chẳng hạn như chuyện giữa Anders và tôi đi đến một cái gì đó bền vững. Tôi sẽ chọn cách nào để chia tay? Vuốt ve, khóc lóc hay dùng cách thức hèn hạ nhất là lặn mất tăm? Có gì quan trọng đâu. Nỗi đau vẫn như thể đối với người bị bỏ rơi. Thực ra, cách tốt nhất là cư xử như một kẻ khốn nạn để cho người đó vì tức giận mà quên ta dễ dàng hơn. Nhưng cũng chẳng biết được... Cho đến giờ tôi chỉ bị bỏ rơi có một lần, do sai sót của thần chết, nhưng ngay cả thế tôi cũng đã căm tức Ӧrjan tội nghiệp lắm rồi.
Dù sao thì tôi đã khuyên Benny nên sòng phẳng luôn với Anita để cho cô ấy cảm thấy mừng rỡ vì đã kịp thời nhận ra chân tướng của anh, sau đó đền bù cho cô ấy thật hậu hĩnh vì những việc cô ấy đã làm. Một lời đề nghị hoàn toàn ngu ngốc, đầy ác ý – nhưng tôi mệt mỏi tới nỗi chỉ còn biết áp mà xuống cái gạt tàn thuốc và ngủ ngay tại chỗ.
Trời ạ, tôi mệt mỏi khủng khiếp. Khi không ngủ, hoặc tôi thấy buồn nôn, hoặc tôi giận dữ vô cớ, và thường là cả hai cái cùng lúc. Trừ phi tôi chui vào một góc để khóc rấm rứt. Việc biết được đó là do thay đổi nội tiết tố chẳng giúp ích được gì, mà ngược lại, khi bị ai đó nhắc khéo, tôi càng nổi đóa. Đừng có dại mà đụng đến con bầu này!