Mùa thu diễn ra trong nhọc nhằn, với một công việc toàn thời gian, một thằng bé mười hai tháng và cái bụng chửa to tướng, cộng với công việc chăm sóc bò sữa mỗi dịp cuối tuần. Tôi biết Benny cần trợ giúp, anh không giấu giếm việc nông trại với tôi... Vấn đề là anh chẳng bao giờ nhìn nhận tất cả những công sức tôi đã bỏ ra để chăm lo nhà cửa, với anh đó không phải là công việc thực sự. Phương châm của anh là: “Phụ nữ tại gia, nếp nhà bảo đảm”, đại loại thế. Anh không cho rằng việc giữ ấm nếp nhà đòi hỏi phải có thời gian. Một hôm tôi đã nghĩ đến chuyện đó khi anh hào hiệp đề nghị tổ chức tối thứ Sáu của chúng tôi vì hôm đó tôi phải làm việc muộn. Anh sẽ đón Arvid ở nhà trẻ, đi chợ và chuẩn bị món gì đó. Tôi nín thở. Lần đầu tiên một thứ như thế xảy ra.
Tôi về đến nhà trong sự háo hức chờ đón điều bất ngờ, và ngay từ ngoài cửa tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn. Cánh cửa nhà bếp đóng kín. Tôi tự nhủ chắc anh đã sửa soạn bàn ăn một cách trịnh trọng với khăn bàn, khăn ăn và nến, như thỉnh thoảng tôi từng làm. Tôi khe khẽ mở cửa.
- Chào em! - Benny cất tiếng.
Anh ngồi trên băng ghế gỗ, vừa tu một chai bia vừa đọc tờ Nhà nông. Trên tấm trải bàn không thấm nước là hai cái đĩa ăn và hai cốc thủy tinh loại thường. Giữa bàn, trên một chiếc đĩa to là một túi nhựa đựng tôm lột sẵn đã rã đông mềm oặt. Tất cả chỉ có thế. Bóng đèn tuýp trên trần chiếu xuống toàn bộ khung cảnh một thứ ánh sáng tai tái.
- Em nhìn này, món tôm cho nàng Tôm! - Anh nói một cách tự hào.
Tôi nghiến răng, nhưng đó là cái giá phải trả!
Sau đó đến vấn đề mất ngủ. Bụng tôi to như cái trống mà cứ mỗi lần muốn trở mình lại phải nhọc nhằn nâng lên. Đứa bé trong bụng cứ đá vào bàng quang khiến tôi phải liên tục dậy đi tiểu. Thỉnh thoảng tôi tỉnh giấc vì bị chuột rút ở chân, như thể một gã khổng lồ ở dưới chân giường đang xoắn nó cùng lúc theo hai chiều. Thật không thể chịu đựng nổi. Những lúc ấy, điều duy nhất có thể làm là đứng dậy, nhảy lò cò trên cái chân bị chuột rút và vừa cắn răng vừa chửi thầm cho đến khi mọi chuyện trôi qua. Benny thì khó chịu quay vào tường, lẩm bẩm bảo: “Khỉ gió, anh đang ngủ”. Anh sợ bị tôi nhờ bóp chân, giống như lần đầu tiên tôi bị chuột rút. Tôi không bao giờ nhờ anh nữa. Suốt cả ngày hôm sau, anh ngáp liên tục và ném cho tôi những cái nhìn tức tối. Nhảy lò cò dù sao cũng hiệu quả hơn, với lại một khi đã tỉnh ngủ, Benny sẽ tìm cách câu giờ với chỗ giữa hai đùi của tôi.
Thỉnh thoảng tôi giở giọng xin xỏ, nhất là dịp cuối tuần, khi tôi không muốn đi vào chuồng bò. Nhưng Benny luôn mau chóng đáp lại là mẹ anh - cũng như dì và bà - không bao giờ coi mang thai là một loại bệnh tật. Rồi anh kể cho tôi nghe câu chuyện về một thành viên trong gia đình, một phụ nữ thành thị đỏm dáng cả đời nằm trên giường trong chiếc áo ngủ bằng ren và chờ đợi ông chồng yếu đuối phục vụ cà phê tận nơi... Hình như đó là câu chuyện tiếu lâm của gia đình anh. Giờ đây tôi bắt đầu nhận ra cái sườn cố định trong mọi câu chuyện hài hước về cánh đàn ông bị vợ đè đầu cưỡi cổ. Chúng có tác dụng răn dạy những người phụ nữ không được áp đặt sự đòi hỏi của mình, đồng thời giúp cho cánh đàn ông được thoải mái lương tâm. Một người đàn ông đích thực sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.
Có lần tôi nhìn thấy Benny đang uống cà phê trong bếp của Violet khi tôi sang đón Arvid. Anh và Bengt-Göran đang ăn cật lực những cái bánh nhân đậu, bánh vuông nhân mứt và thứ gì đó mà tôi chẳng biết, do Violet làm. Cô ta đứng ngay tại bàn bếp, ấm cà phê cầm trong tay, sẵn sàng rót thêm ngay khi tách của hai người kia vừa vơi. Những tuần cuối trước khi sinh Nils, tôi đã buồn bã nhận ra là tôi cũng thế, tôi đứng trước bàn nấu bếp để nhấp cà phê trong khi Benny và Bengt-Göran ngồi ăn bánh ở bàn. Tôi cũng sẵn sàng rót cà phê ngay khi Bengt-Göran giơ tách ra mà không buồn nhìn, đồng thời chuẩn bị tư thế để can thiệp khi Arvid lập bập bước đi trên đôi chân còn chưa vững. Nhưng mặt khác, cũng khá là thú vị khi dùng cà phê với hai người đàn ông luôn miệng thảo luận về phân chuồng và bùn thải. Tốt nhất là thản nhiên như không trước những thứ đó! Tôi tự nhủ như thế.
Mức độ tiến triển của sự thay đổi chóng mặt đang xảy ra thật đáng ngạc nhiên: anh chàng Benny nhã nhặn và đáng yêu mà tôi đã cảm kích đến nỗi muốn sống cùng đã trở thành một Ông Chồng Thụy Điển Truyền Thống một cách trơn tru, trong khi tôi để mặc chuyện đó diễn ra. Tôi thường cười héo hắt khi nghe nhắc đến người đàn ông Thụy Điển chủ trương bình đẳng phải biết “đảm trách phần việc của mình”. Ý tôi là, ta không thể chờ đợi cách cư xử thay đổi triệt để một sớm một chiều chỉ vì cánh đàn ông đã chính thức được phép nghỉ chăm vợ đẻ. Và tôi có cảm giác nông thôn không phải là nơi đi đầu trong phong trào đàn ông mới. Nhưng nghịch lý ở chỗ, đến kỳ săn nai sừng tấm thì lại có rất nhiều ông xin nghỉ chăm vợ đẻ.
Nhưng đúng là tôi có phong đại một chút. Benny cũng khá ngọt ngào. Chắc chắn tôi sẽ không đánh đổi khoảng thời gian chúng tôi lặng lẽ ngồi uống trà xem tivi sau khi Arvid đã ngủ với những buổi tối một thân một mình trong căn hộ ngày trước.
Một hôm Märta đến nông trại và chứng kiến cảnh tôi đứng phục vụ cho hai người đàn ông ngồi tán gẫu. Cô ấy lắc đầu tỏ vẻ không bằng lòng.
- Ừ, nhưng tớ đã chọn lựa như thế mà. - Tôi gắt gỏng. - Tớ yêu Benny! Bây giờ tớ chấp nhận chuyện này vì muốn anh ấy công nhận rằng tớ có vị trí ở đây và anh ấy đã lựa chọn đúng.
- Hôm nọ trên truyền hình tớ nghe một tay tỏ ra lo ngại rằng phụ nữ bắt đầu từ bỏ công việc chống đối đàn ông. - Märta thở dài. - Vấn đề không phải ở đó. Vấn đề thực sự là, phụ nữ chúng ta không chống đối đàn ông. Người phụ nữ nào lại muốn gây rắc rối và liên tục tranh cãi với người mình yêu thương kia chứ? Cậu chỉ phải nhìn nhận nó như sự trừng phạt của Anita!