Mọi việc cứ như thế mà qua đi, nó ở nhà hắn đã được gần một tuần,
nó tới trường, tới bệnh viện thăm hắn, mọi thứ cứ như vậy mà tuần hoàn.
Nó đã quen với việc có người theo dõi, những người đó có thể là người
của Duy Phong, cũng có thể là người của băng đảng xã hội đen kia nhưng
nó không quan tâm lắm vì cho tới bây giờ bọn chúng cũng chưa làm gì quá
đáng với nó cho tới ngày hôm nay.
- Con chào bà, con đi học. – Nó đứng ở cửa lễ phép cúi đầu chào bà nội, trên khuôn mặt nhỏ xinh tràn đầy niềm hạnh phúc.
Hôm nay trường nó sẽ tổ chức lễ mít tinh chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam,
nó đi tới trường rất sớm vì nó cũng góp mặt trong một tiết mục dân vũ
chào mừng của trường.
Vừa tới trường nó đã cùng các bạn trong lớp luyện tập để chuẩn bị cho bài nhảy, trang điểm là công đoạn nó ghét
nhất, nó không thích mùi phấn trên mặt nó, rất khó chịu. Mọi thứ đã
chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn ít phút nữa là tới tiết mục của lớp nó.
- Không xong rồi... đĩa nhạc không thấy? – Tiếng kêu giật bắn người của Lan, bí thư lớp nó.
- Cái gì? Không thấy đĩa nhạc?
Cả nhóm nhao nhao lên như gà mắc tóc, chỉ còn 5 phút nữa là tới tiết mục của lớp nó.
- Tớ nhớ là mang đĩa đến rồi mà, nhưng sao lại không thấy? – Lan tái mét
mặt cố gắng lục lọi trong cặp sách nhưng vô ích, đĩa nhạc đã không cánh
mà bay.
- Mọi người mau đi tìm thôi, có thể là nó bị rơi ở đâu đó.
Hơn 30 người trong nhóm bắt đầu đi tìm chiếc đĩa nhạc bị mất một cách bí
ẩn, lục lọi khắp các ngõ ngách của phòng tập đều không thấy, nó liền
nghĩ tới khả năng, có thể là Lan để quên trên lớp, không chần chừ nó phi ngay lên lớp để tìm, thời gian không còn chờ nó đâu nên phải nhanh lên
thôi.
Vừa mới bước vào lớp nó đã nhìn thấy chiếc đĩa nằm lạc lõng trên bàn giáo viên.
- Thấy rồi... a... ưm...
Khi nó vừa mới chạm tay vào chiếc đĩa trên mặt bàn, nó bỗng cảm nhận được
có người phía sau, chưa kịp qua lại nhìn, mũi nó bị một tấm khăn bịt
kín, mùi hoa oải hương bắt đầu lan tỏa, mắt nó chĩu nặng xuống, tất cả
trước mặt nó chỉ còn là bóng đen. Cuối cùng cũng ra tay rồi sao? Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi nó mất đi ý thức.
Có cái gì đó đập vào đầu nó đau điếng, thân người nó đang lắc lư, nó đang ở trên xe sao? Đầu nó đau quá, bên tai nó chỉ nghe thấy những tiếng vù vù không rõ nét,
mắt nó muốn mở nhưng không thể. Nó thử cử động cơ thể, toàn thân chỗ nào cũng ê ẩm, tay cùng chân nó đều bị cột lại. Cố gắng thanh tỉnh trở lại, cuối cùng nó cũng hé mắt được một chút, tuy mờ ảo nhưng cũng giúp nó
nhận rõ được tình hình hiện tại. Nó đang nằm trên một chiếc xe và chiếc
xe này đang trở nó đi đâu thì nó hoàn toàn không biết.
- Tới rồi – Tên lái xe hô lên rồi dừng xe lại, cửa xe mở ra, nó bị một tên to con vác lên vai đi vào nơi nào đó, nó nhìn xuống chân chỉ toàn là cỏ và bùn đất.
Bọn chúng mang nó đi vào một căn nhà bỏ hoang, tình tiết
thật giống như mấy vụ bắt cóc mà nó được xem trên vô tuyến, rồi nó cũng
sẽ bị đánh đập dã man như trong phim sao? Mới nghĩ tới mà nó đã sợ run
lên rồi, ai sẽ tới cứu nó đây? Trong đầu nó chợt xẹt ngang hình ảnh của
hắn.
- Ai... yô đại tiểu thư nhà họ Bùi đây phải không a. – Một giọng nói lả lướt, õng ẹo đến phát ớn.
- Mang nước qua đây.
Nó bị dội một chậu nước, giờ cũng đã gần tới mùa đông rồi, thời tiết đã se lạnh, một chậu nước kia làm nó rùng mình tỉnh táo lại. Cả người đều ướt nhẹp, gió lạnh thổi vào khiến nó rét run.
- Bà... là ai? – Nó
hướng đôi mắt đầy lửa giận về phía người phụ nữ đã dội nước vào nó kia.
Bà ta trông còn rất trẻ, chắc mới chỉ ngoài 30, bà ta mặc một chiếc đầm
dài đến đầu gối màu đỏ chói, găng tay lưới màu đỏ, đi đôi giày cũng màu
đỏ đến line của tóc cũng màu đỏ, bà ta bị cuồng màu đỏ sao? Nhưng thứ
khiến nó hãi hùng nhất đó là khuôn mặt của bà ta, nếu nhìn từ bên phải
hẳn bà ta là một mỹ nữ nhưng nếu nhìn từ bên trái hắn quái vật bà ta
cũng không bằng. Má trái của bà ta bị phồng rộp lên không còn nhận ra
hình dạng gì.
- Cứ từ từ rồi cô sẽ biết. – Bà ta đi tới trước
mặt nó, hút một hơi thuốc rồi phả vào mặt nó. Mùi thuốc lá cay nồng rất
khó chịu.
- Trói cô ta vào ghế kia. – Vứt điếu thuốc xuống đất,
bà ta ra lệnh cho mấy tên to con bên cạnh. Tên nào tên nấy đều cao to
lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt ngăm đen đầy những vết sẹo dữ
tợn.
Nó bị lôi từ mặt đất dậy, kéo qua chiếc ghế dựa ở kia, cả
người bị cột chặt vào ghế. Bà cô váy đỏ bước tới gần nó, đưa bàn tay
thon dài tinh tế với những móng tay sơn đỏ bóp chặt cằm nó bắt nó đối
diện với bà ta. Khuôn mặt bà ta lúc này thật đáng sợ, vết phồng trên má
trái đang nhăn nhó theo cơ mặt giống như miếng da của cá sấu đang dán
trên mặt bà ta.
- Đẹp đấy chứ, rất giống con đàn bà thối tha
kia. – Bà ta mỉm cười xảo quyệt, mỗi chữ lực đạo bàn tay bóp lên cằm nó
lại tăng thêm. Mỹ Duyên nhăn mày đau đớn nhưng vẫn kiên cường cắn chặt
răng không hề phát ra một tiếng kêu nào. Nó trừng mắt nhìn ba ta, trong
đôi mắt nó không hề có sự sợ hãi.
” Chat” Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
- Khuôn mặt này, biểu cảm này, giống, thật giống con tiện nhân kia. Thật đúng là mẹ nào con nấy, đều thối tha như nhau ....
”Chat”
Một bạt tai nữa giáng xuống khuôn mặt nó. Nhìn bà ta có vẻ mảnh mai nhưng
lực đạo bàn tay thực không hề nhỏ, cái bạt tai thứ nhất đã làm nó đầu óc chao đảo, cố gắng lắm nó mới giữ được sự thanh tỉnh. Đến cái thứ hai,
nó đã không thể chịu đựng được, mắt nó hoa lên, tối sầm lại, mắt nó như
đang nhìn vào màn hình bị nhiễu sóng. Bên tai chỉ còn tiếng ong ong,
khóe miệng đau rát có vị máu. Nhưng hiện tại trong đầu nó chẳng còn chỗ
mà suy nghĩ tới tình trạng của bản thân lúc này, nó đang nghĩ tới những
lời mà người đàn bà kia nói. Bà ta biết mẹ của nó sao? Với hành động và
lời nói khi nãy của bà ta chắc chắn bà ta rất căm ghét mẹ của nó. Chuyện này rốt cục là như thế nào?
- Ha..ha...ha, Nhìn kìa nhìn kìa,
đến cả bộ dạng lúc bị đánh cũng giống y hệt nhau. Đúng thật là tiện nhân mẹ sinh tiện nhân con. Trần Mai Phương... cô không ngờ rằng một ngày
nào đó con gái của cô... đứa con hoang này sẽ rơi vào tay tôi a... Những gì mà các người đã làm, những gì mà cô và tên đàn ông khốn nạn kia đã
làm. Tôi sẽ hoàn toàn, hoàn toàn trả lại hết cho đứa con hoang này.
Bà ta cuồng loạn như muốn phát điên, mỗi lời nói đều gằn lên từng chữ,
khuôn mặt nhăn nhó hiện từng vệt gân máu. Mảnh da phồng rộp bên má trái
di chuyển theo cơ mặt thật đáng sợ, nếu trên đời này có quỷ hút máu, bà
ta chính là một ví dụ.
- Bà...rốt cục.. bà là ai? Tại sao lại
căm ghét mẹ tôi đến vậy. – Mặc dù vẫn chưa thoát khỏi tình trạng choáng
váng cùng khóe môi bị rách do móng ta của bà ta nhưng nó vẫn cố gắng
nói, nó muốn biết chuyện gì đã và đang xảy ra. Nó ghét bà cô kia nói mẹ
nó là tiện nhân, người mẹ xinh đẹp thiện lương của nó không phải để bà
ta lăng mạ.
- Ta là ai ư? Mày không đáng để biết điều đó. Xuống
hoàng tuyền mà hỏi con mẹ tiện nhân của mày. Đánh nó, đánh chết nó cho
ta.... Ha ha ha ... Trần Mai Phương, tiện nhân thối tha kia, cô sẽ sớm
gặp lại đứa con hoang của mình thôi. Hai mẹ con cô rất giống nhau và cái chết cũng sẽ giống nhau....
Bà ta gào lên, tiếng thét giống như
quỷ dữ ra lệnh cho những tên côn đồ bên cạnh. Ngay tức khắc nó bị kéo
ngã xuống đất, tên to lớn nhất trong bọn đi tới đá vào bụng nó một cước.
- A....
Một cước này khiến cho lục phủ ngũ tạng của nó
dường như đảo lộn tất cả, nó muốn nôn. Tiếp theo là một cước vào vai nó, tiếp theo nữa và nữa nó cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nó chỉ biết
toàn thân nó đau buốt, mỗi một cước chạm tới thân thể nó như một đao
chém tới, chưa bao giờ nó phải chịu thứ cảm giác đau đớn từ thể xác như
thế này.
Lúc này bức tường kiên cố nhất trong tâm nó đã bị phá
vỡ, mọi sự kiên cường đều sụp đổ. Nó không còn giữ được bình tĩnh, đau
đớn, hỗn loạn, sợ hãi, tất cả, tất cả khiến nó như rơi vào địa ngục trần gian. Nó kinh hãi, nó khiếp sợ cùng căm ghét con quỷ dữ đội lốt người
kia. Bà ta nói đến cái chết, giống nhau sao? Nó và mẹ rất giống nhau ư?
Ngay cả cái chết? Vậy ra chính con quỷ kia đã làm hại mẹ nó. Nó không
muốn chết, nó chưa muốn chết, nó muốn bà ta phải trả giá. Mẹ nó không
phải chết vì bệnh tật như ba nói, mẹ nó chết là vì con quỷ đội lốt người kia. Nó không thể chết lúc này được, nó phải sống để biết tất cả, sống
để rửa hận cho mẹ nó.
Ngay lúc nó hoang mang nhất, ngay lúc nó
khao khát sự sống nhất, trong đầu nó lại hiện ra hình bóng của hắn. Nó
đang rất cần hắn, Thôi Mẫn Kì.
- Mẫn Kì, em cần anh...
_ Hết chương 20 _