* “Biệt lai” nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, “vô dạng” nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu “biệt lai vô dạng” thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại. Giải thích tí tên chương trình:)))
Trời còn chưa sáng, Ô Nha Nha đã bị nhà tạo hình đào từ trong ổ chăn ra, đưa tới phòng ngủ phụ tân trang.
“Cô Kim, xin hỏi cô muốn đắp loại mặt nạ nào?”, nhà tạo mẫu mở một quyển danh mục sản phẩm ra.
Ô Nha Nha căn bản không nhìn kỹ bài thuyết minh trong ảnh, cũng không để tâm tác dụng gì, chỉ vào một cái mặt nạ vàng kim, dứt khoát lưu loát nói: “Cái này!”
Khác với mặt nạ màu trắng, hay màu đen, hoặc màu xanh, chỉ có cái mặt nạ này là ánh vàng rực rỡ, tự nhiên sẽ được cô liếc một cái liền nhìn trúng.
“Được, mặt nạ này có tác dụng kháng oxy hoá lẫn kháng glycation, hiệu quả giữ ẩm cũng rất tốt, sau khi đắp có thể kích hoạt collagen tới mức lớn nhất, mang lại cho cô một gương mặt trẻ trung xinh đẹp. Đương nhiên, gương mặt của cô Kim đây vốn đủ xinh đẹp, sản phẩm của chúng tôi chỉ có thể cho cô thêm dệt hoa trên gấm thôi.”, nhà tạo hình nhiệt tình giới thiệu sản phẩm, ca ngợi Ô Nha Nha cũng xuất phát từ thật lòng.
Làm việc trong giới giải trí nhiều năm, giá trị nhan sắc cao hơn cô Kim này, cô ta thực sự chưa từng thấy qua.
Khi lần đầu gặp mặt, cô ta thiếu chút nữa thở không nổi. Đoàn đội của cô ta cũng liên tục phát ra tiếng hít thở, rõ ràng là bị đè ép.
Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ này ở đâu? Cô ta nguyện khen hắn có bàn tay Thượng đế! Gương mặt này, rõ ràng là món quà Thượng đế ban tặng! Ngay lập tức, nhà tạo mẫu liền sinh ra suy nghĩ như vậy.
Cô ta từng chút, từng chút một giúp Ô Nha Nha đắp mặt nạ, trong lòng kinh ngạc cảm thán từ lúc vừa mới gặp mặt tới giờ vẫn không thôi.
Gương mặt này đúng là nhìn hoài không chán!
Dịch Lĩnh cũng đang chăm chú nhìn yêu quái nhỏ. Anh vươn ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng bôi lên má cô một ít phấn vàng kim, ra vẻ may mắn nói: “May mà mấy năm nay tôi vô cùng nỗ lực làm việc.”
Ô Nha Nha nghiêng mắt nhìn anh, hỏi: “Làm sao thế?”
Dịch Lĩnh thấp giọng cười, dịu dàng than thở: “Nếu không tôi căn bản không nuôi nổi em.”
Trọng điểm của câu nói này không nằm ở công việc của tôi kiếm rất nhiều tiền, mà là tôi có thể nuôi được em. Hơn nữa, là nguyện ý trả hết tất cả tài nguyên tốt nhất để cung cấp nuôi em. Giữa những hàng chữ giấu diếm bao nhiêu tình cảm ái muội, lại tỏ rõ tâm ý chắc chắn cỡ nào.
Nhà tạo mẫu là người biết nhìn nhận sự tình, lập tức thêm vào một câu: “Bảo bối lớn giống như cô Kim cũng chỉ có sếp Dịch anh mới nuôi nổi.”
Kim chủ giống như sếp Dịch đây, cô ta thực sự rất ít thấy. Lúc làm chăm sóc da, bởi vì quá trình rườm rà buồn chán, những người đàn ông đi cùng phụ nữ đều sẽ giống nhau, đi tìm một nơi an tĩnh, bản thân làm chuyện của mình, rất ít người sẽ một tấc không rời khỏi khách nữ. Vị Tổng giám đốc Dịch này chẳng những bên cạnh, còn trong tim trong mắt đều là cô Kim, một chút cũng không cảm thấy phiền phức nhàm chán.
Người đàn ông tốt nha, Nhà tạo mẫu không nhịn được thầm khen một câu.
Ô Nha Nha căn bản không nghe đến những tầng ý nghĩa trong lời này, chỉ cảm thấy nhà tạo mẫu đang vuốt mông ngựa. Cô vậy mà không phải bảo bối sao!
Vì vậy cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, tròng mắt cũng bởi đắc ý mà trừng mắt.
Dịch Lĩnh trầm giọng cười.
“Cô ấy không phải bảo bối của tôi.”, anh lắc đầu phủ nhận, chờ Ô Nha Nha lộ ra thần sắc bất mãn mới dịu dàng bổ sung: “Cô ấy là yêu quái nhỏ của tôi.”
Nhà tạo mẫu: “...”, ôi má ơi! Kẻ có tiền thường lấy nickname buồn nôn so với người thường như vậy sao. Yêu quái nhỏ gì đó cũng quá đáng yêu rồi.
Ô Nha Nha cũng không cảm thấy xưng hô yêu quái nhỏ đáng yêu, đây vốn dĩ là sự thực mà.
Nhưng lúc Dịch Lĩnh dùng giọng nói cực kỳ từ tính, thong thả lại nhu thuận nói ra ba chữ “yêu quái nhỏ” kia, cô lại sinh ra cảm giác khác lạ. Trong hoảng hốt, cô cảm thấy da đầu của mình như được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng mơn trớn, từ thái dương đến cổ, từ giữa mày đến sau gáy, khắp chốn đều có dòng điện chạy tán loạn, sau đó cả người tê dại.
Tròng mắt đen láy lại xinh đẹp của cô nổi lên tầng nước mê mang, như có chút thất thần, lại như hoàn toàn sa vào lời nói dịu dàng ôn nhu nhỏ nhẹ của Dịch Lĩnh. Qua một hồi lâu, cô mới hoàn hồn, sau đó làm bộ hung hăng trừng Dịch Lĩnh một cái.
Dịch Lĩnh nắm lấy một lọn tóc của cô, như có như không mà quấn quanh ở đầu ngón tay thưởng thức, khóe miệng ngậm một ý cười ôn nhu.
Nhà tạo mẫu: “...”, mình có phải có chút chướng mắt không nhỉ? Có nên tìm một cái cớ tránh đi một chút không?
ʚ(•”̮•)ɞʚ(•”̮•)ɞʚ(•”̮•)ɞʚ(•”̮•)ɞʚ(•”̮•)ɞ
P.s: T bị tiền đình các bác ạ. Mà đặc điểm của bệnh này là kh xem đx thấy thứ bị lướt hay quay quá nhanh. Thế mà vừa nãy ham hố xem cái livestream reveiw homestay, xong ng ta dắt đi xem phòng, cam lia lía lìa lịa. Giờ phút này nằm choáng váng, buồn nôn ghê gớm