Dịch Lĩnh giao lại hành lý cho Ô Nha Nha, thấp giọng dặn dò: “Quần áo phải nhanh chóng treo lên, bằng không sẽ nhăn. Trong biệt thự chắc sẽ có bàn là, tôi ở nhà đã chỉ cho em, em còn nhớ rõ sử dụng như thế nào không?”
“Uhm umh, nhớ rõ!”, Ô Nha Nha gật đầu trong lòng, mắt vẫn còn dõi theo flycam giữa không trung.
Mộ Thần bước qua, ăn dấm mà trêu chọc: “Còn không yên tâm à? Không thì anh vào giúp cô ấy treo quần áo đi?”
“Không được, màn ảnh là để lại cho Nha Nha, không phải dành cho tôi.”, Dịch Lĩnh rất có chừng mực mà cự tuyệt.
Thấy một màn này, khán giả bình luận: [Anh đẹp trai này thực dốc lòng với Kim Cẩm Khê nha!]
[Giống như ba ba lần đầu đưa con gái đi nhà trẻ]
[Cưng chiều quá nha! Là bạn trai sao?]
Đôi mắt người xem sáng như tuyết. Dù cho Dịch Lĩnh đã cực kỳ khắc chế tình cảm của mình, vẫn là bị nhìn ra manh mối. Có chút tình cảm không sao che giấu được, chỉ cần thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm kia, ánh sáng trong mắt tự nhiên mềm mại, nhiệt thành.
Dịch Lĩnh xoa mái tóc dày rậm của yêu quái nhỏ, thấp giọng nói: “Tôi đi đây!”
“Anh chừng nào đến đón tôi?”, Ô Nha Nha vội vàng vươn tay giữ cửa xe. Vừa nghe thấy Dịch Lĩnh nói phải đi, cô liền hốt hoảng, flycam cũng không hấp dẫn được cô.
Gương mặt lãnh đạm của Dịch Lĩnh trong phút chốc liền mềm mại: “Tôi mỗi ngày đều sẽ tới đây gặp em, bảy ngày sau chúng ta có thể về nhà.”
Anh càng ngày càng thích sử dụng hai chữ “về nhà” này, nhưng không ai có thể nghĩ được, trước đó, chỉ cần anh nhớ tới nơi ngập tràn hơi thở hủ bại (nát + tồi tệ) tên là “nhà” kia, theo bản năng sẽ cảm thấy buồn nôn.
“Vậy lúc anh tới gặp tôi nhớ kỹ phải gửi tin nhắn trước cho tôi đó.”, Ô Nha Nha bẻ đầu ngón tay tính tính, mỗi ngày đều có thể gặp mặt, cũng tức là mỗi ngày đại khái sẽ phải chia xa mười mấy tiếng, trong đó có 8 đi ngủ, ầyza, vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô.
“Vậy anh đi đi!”, cô hoàn toàn buông bàn tay đang giữ cửa xe.
Dịch Lĩnh rất muốn hỏi cô bẻ đầu ngón tay tính cái gì, nhưng lại không thể nói quá nhiều, đành phải xoa xoa đầu cô, rời đi trước.
Lái xe đi vài trăm mét, anh dừng xe ở ven đường, lấy di động ra download app của đài truyền hình Hương Tiêu, đăng ký hội viên, vào phòng phát sóng trực tiếp của, lúc này mới tiếp tục lên đường.
Di động nhảy ra thân ảnh của Ô Nha Nha. Cô vòng qua Mộ Thần, đem hành lý của mình dọn lên tầng, ngữ khí nói chuyện đã đáng yêu lại kiêu ngạo: “Tôi mới không cần anh giúp, sức lực của tôi rất lớn đó!”
Dịch Lĩnh liếc mắt nhìn yêu quái nhỏ trong màn hình một cái, khóe miệng bất tri bất giác giương lên thành một hình cung.
____________
Lúc Ô Nha Nha treo quần áo, bầu không khí phòng phát sóng trực tiếp trở nên không hài hoà. Liễu Như Nhứ cho thủy quân vào gây sóng gió.
[Gương mặt này đẹp thì đẹp, chỉ tiếc là hàng chỉnh!]
[Đúng nha, cả mặt đều là fake, nhìn thật khiếp vía!]
[Lầu trên đừng trợn mắt nói dối nữa! Rõ ràng nhìn đẹp tự nhiên, khiếp vía chỗ nào? Nếu tôi là Mộ Thần, tôi lúc này khẳng định vô cùng hối hận! Bà xã đẹp như vậy, ai nỡ ly hôn hả?]
[Cưới hộ đê! Phụ nữ giống như Kim Cẩm Khê, ai cưới người đó xui! Liễu Như Nhứ muốn diễn xuất có diễn xuất, muốn giải thưởng có giải thưởng, muốn nhân khí có nhân khí. Kim Cẩm Khê ngoại trừ một gương mặt fake ra có cái đếch gì? À phải, cô ta còn sẽ phá của!]
[Đúng vậy đúng vậy! Rời khỏi Mộ Thần, cô ta là cái thá gì? Cô ta quay được gameshow này cũng là nhờ thầy Mộ của chúng ta!]
[Thầy Mộ lười phản ứng với cô ta!]
[Chỗ nào lười phản ứng, trước đó không phải còn nói muốn giúp cô dọn hành lý sao?]
[Đó là lịch sự có hiểu hông? Ở trước máy quay diễn thôi!]
Fans của Mộ Thần tùy theo tình hình, cực lực trào phúng Kim Cẩm Khê yêu mà không có được.
[Chờ xem! Cô ta tham gia chương trình này khẳng định là vì muốn tái hợp! Cô ta còn yêu thầy Mộ nhà chúng ta. Người đàn ông trước đó là cô ta tìm tới để kích thích thầy Mộ, chỉ tiếc thầy Mộ không phản ứng.]
[Phẫu thuật thẩm mỹ cũng là vì vãn hồi trái tim thầy Mộ của chúng ta! Thật đáng thương!]
Fans Mộ Thần càng nói càng hăng, mà bản thân Mộ Thần đã đi vào bếp nhìn tủ lạnh, sau đó gọi: “Cẩm Khê, đạo diễn bảo chúng ta tự nấu cơm trưa, em xuống giúp anh đi.”
Treo xong quần áo, Ô Nha Nha lại cộp cộp cộp chạy xuống tầng.
Fans Mộ Thần càng hăng: [Nhìn xem nhìn xem, thầy Mộ của chúng ta kêu cô ta một cái, cô ta liền tung tăng tung tẩy chạy tới, so với chó còn nghe lời hơn!]
Loại lời nói có tính vũ nhục này, đối với tuyệt đại đa số người xem mà nói là không thể chịu đựng. Vì vậy có người bắt đầu vì Kim Cẩm Khê bênh vực kẻ yếu, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu đập xoong, đập chảo.
Ô Nha Nha đi vào bếp mở tay phải của mình về phía Mộ Thần: “Anh xem đây là cái gì.”
“Đây không phải là tay em sao?”, Mộ Thần ngoài miệng nghi vấn, tầm mắt lại dừng lại trên ngón tay này không sao dời đi.
Anh ta biết Kim Cẩm Khê rất đẹp, nhưng lại không biết ngay cả một bàn tay của cô lại đẹp đến mức độ này. Đầu ngón tay thon dài, mượt mà như ngọc; từ từ hạ xuống không lộ chút khớp xương nào. Tay cô hơi mở ra hướng về phía trước, như hoa lan quyến rũ. Đầu ngón tay lộ ra huyết sắc hồng hồng, móng tay lại sơn thành màu đen tuyền, càng thêm nổi bật làn da trắng như tuyết.