Xin chào, như bài
post trước, bài này vẫn là vấn đề như cũ . Hẳn các bạn đã thấy phần cảm
nhận này của hai bạn ở bài trước rồi. Vậy nên mình xin nói mình là thành viên thứ 3 trong “Hoa Hime và những người bạn” đây :) Mình là Thảo Mai
:)
Trong tất cả các thành viên thì mình nghĩ mình là đứa có văn phong nhẹ nhàng
nhất, thậm chí mình phải tự thú nhận là đôi khi nó rất nhàm chán. Bởi
vậy nên nhiệm vụ của mình là dùng cái thể loại mềm mỏng đó mà reply
inbox của các bạn. 3
Các bạn biết không ? :) Mỗi ngày mở inbox mình đều mong sẽ có bạn lật được
vụ Hoa Hime không có thật. Như thế thì tụi mình cũng có thể công khai
chuyện này sớm hơn. Mình cứ nghĩ sẽ bị lật nhanh thôi vì tụi mình để lại khá nhiều manh mối. Nếu đi từ chuyện Hoa đa nhân cách thì rồi các bạn
sẽ tìm ra ngay. Nào ngờ, thay vì nhận ra có sự sắp xếp ở đây các bạn lại cứ đâm đầu vào bẫy .
Lúc đầu mình thật chẳng ham gì, nhưng rồi đám kia rủ, cảm thấy thú vị nên
mình đồng ý. Và quả nhiên, thú vị thật. Những “anh, chị” mang danh hiệu
bảo vệ nền văn học nước nhà, bảo vệ thế hệ tương lai không tiếc bao công sức viết ra biết bao cái sớ dài đầy những từ ngữ “ôn hòa”, “lịch sự” và mang tính “khuyên nhủ“. Làm ơn đi, mình phát ốm đến nơi rồi. Các bạn
khuyên người khác một cách đầy khiếm nhã và khinh bỉ, là những dòng tin
nhắn phong trào chứ có phải thật lòng các bạn đâu ? Thế mà vẫn cứ tự hào cho rằng bản thân như vừa làm được một việc tốt hay như vừa cứu được cả nhân loại ấy.
Các bạn biết không ? Suy nghĩ của các bạn giống nhau đến mức mình sắp phát
ngán. Chỉ có một kiểu inbox thôi, thậm chí ngay từ câu đầu tiên mình đã
biết câu tiếp theo các bạn muốn nhắn là gì. Motip như này đây :
” Em tên gì ? “
” Em bao nhiêu tuổi ? “
” Em là con lai thật à ? “
Và sau đó mình biết chắc sẽ là một tràng các dòng tin nhắn với nội dung gần như nhau :
” Là con lai mà không biết tiếng nước ngoài “
” Ảo tưởng “
Còn có cả những dòng tin nhắn xúc phạm đến cha mẹ của “Hoa” nữa.
Mình chỉ muốn nói là gỉa dụ như trên thế giới thực sự có một Trà Ngọc Hoa
con lai năm nước, thực sự có một Ngọc Hoa sinh năm 2005 lấy tên Hoa Hime lên facebook, wattpad viết truyện; thực sự có một Ngọc Hoa đăng cái
profile đó lên và bị “những chiến sĩ bảo vệ công lí cho nền văn học quê
hương và thế giới” chửi đến muốn cắm mặt xuống đất bằng những lời lẽ mà
họ cho là “bình thường” và “chẳng có gì sai” thì Hoa ấy sẽ như thế nào ?
Chuyện này lại làm mình nhớ đến cfs của anh trai trên page Ném đá ngôn tình
khoảng vài tháng trước. Nội dung là do anh bức xúc khi em gái anh phải
vào viện vì ý nghĩ muốn tự tử sau khi đăng truyện lên mạng và đọc được
những bình luận dèm pha. Không phải do ngẫu nhiên là mình lôi chuyện này vào. Mình còn nhớ rõ lúc đó mình khinh thị cô em gái được nhắc đến
trong cfs ấy như thế nào. Nhớ rất kĩ. Mình còn nhớ mình đã từng nói với
nhỏ bạn rằng : “ Nếu cô em gái đó đã không chuẩn bị tâm lý trước thì up
lên làm chi ?”
Đến bây giờ có lẽ mình mới để ý. Từ truyện đầu tiên mà mình viết thực sự
rất thuận lợi. Luôn có những người bạn ở bên giúp đỡ từ những chương
truyện đầu tiên. Mình nhận ra mình chưa từng trải qua cảm giác vừa mới
đăng truyện liền bị phản đối, chưa một lần nên mình chưa bao giờ hiểu.
Thậm chí bây giờ dù mình đã viết nhiều hơn, chất văn cũng dần thay đổi.
Mình cũng dần thích nghi với sự thiếu công bằng trong văn học mạng, song dù vậy, mỗi khi “đứa con tinh thần” của mình bị chê, gặp những lời nhận xét góp ý, chả nhẽ mình không thấy buồn sao ? Tuy nhiên, mình lại không thực sự quá bởi những lời nhận xét ấy là những lời nhận xét chân thành
và tôn trọng của bạn bè dành cho mình chứ không phải là những bình luận
đá xéo, nói móc.
Thay vì đọc teenfic và giúp tác giả nâng cao trình văn lên, chau chuốt về
mặt ngôn từ hơn thì bạn lại đi dèm pha, bôi nhọ nó. Từ trong thâm tâm
bạn vốn dĩ đã thế rồi. Bạn mặc kệ truyện đó có chất văn hay không, cứ là teenfic bạn liền nhào vào ném đá, nhào vào xâu xé. Bạn chưa bao giờ
chịu mở lòng ra với teenfic hơn.
Một người yêu thích văn chương và có ý muốn làm tiểu thuyết gia, song lại
không tìm được thể loại phù hợp. Bạn nói đi, ai lại chẳng muốn nổi tiếng ngay khi vừa ra mắt tác phầm mới ? Mà teenfic chính là thể loại được
chú ý nhiều nhất. Thế là người ấy quyết định viết teenfic. Tiêu bao
nhiêu tâm huyết vào những con chữ, khi đăng truyện lên lại bị mắng chửi
như thể một tội nhân. Với những người vừa tiếp xúc với mạng xã hội không lâu thì mình chắc sẽ gây ảnh hưởng tâm lý khá lớn đấy. Và rồi không rõ
là do vô tình hay cố tình, các bạn đã dập tắt luôn ý muốn trở thành tiểu thuyết gia, một nhà văn của vài bạn đấy các “anh”, các “chị” ạ.
Thuở mới biết đến văn học mạng ai cũng đều như thế hết, nên thay vì mỉa mai
châm biếm, sao không đem nó chau chuốt lại ? Khi con người dần lớn lên,
suy nghĩ cũng sẽ khác, và rồi những bộ teenfic sẽ dần chìm vào lãng
quên, thay vào đó sẽ là những bộ truyện có những suy nghĩ trưởng thành
hơn, nhân văn hơn.
Mình viết những dòng này chẳng phải để dạy đời hay lên mặt gì với các bạn
cả. Đây đều là những cái nhìn chủ quan dưới góc độ của mình. Tùy bạn
nghĩ nó đúng hay sai mà thôi.
. Thân