Cô Nàng Sư Tử

Chương 14: Chương 14




Ông ta đến vào lúc nửa đêm, khi tất cả mọi người đều đã say giấc. Vợ chồng Jackson ngủ ở ngoài trời. Dù trời hơi lạnh nhưng Jacob muốn được riêng tư và vì vậy anh ấy đã làm một chiếc lều nhỏ.

Mẹ nghe thấy tiếng động lạ, và khi nhìn ra ngoài chiếc xe, mẹ thấy một người đàn ông đang cúi xuống Emily và Jacob. Mẹ gọi to, vẫn chưa nhận ra sự nguy hiểm. Trong đầu, mẹ nghĩ đó là Jacob vừa đi tuần về.

Người đàn ông đó đứng thẳng lên và quay đầu lại phía ánh trăng. Tiếng kêu nghẹn trong cổ mẹ. Edward đã đuổi đến sau lưng. Ông ta cầm một con dao đầy máu trong tay.

Mẹ quá kinh hoàng và sợ hãi đến nỗi khônq thể nhúc nhích. Con là người đã buộc mẹ phải hành động, Christina. Phải, khi con thức giấc và bắt đầu kêu khóc, mẹ đã choàng tỉnh khỏi cơn choáng váng. Mẹ sẽ không để Edward giết con.

Mẹ nắm chặt con dao đi săn của Jacob ngay khi Edward trèo vào trong xe. Mẹ thét lên và đâm con dao vào mặt ông ta. Edward gầm lên vì đau đớn. Mũi nhọn của con dao đã cắt một nhát ngay dưới mắt ông ta. “Đưa đống đá quý cho ta”, ông ta ra lệnh khi hất văng con dao khỏi tay mẹ.

Cả khu trại đã thức giấc vì tiếng thét của mẹ. Edward nghe thay tiếng ồn ào sau lưng. Ông ta đe dọa sẽ quay trở lại và giết mẹ. Ông ta liếc qua cái nôi con đang nằm, Christina, rồi quay sang mẹ. “Ta sẽ giết nó trước. Cô nên giao nó cho Patricia”, ông ta nhếch mép nói thêm trước khi trườn ra khỏi xe.

Vợ chồng nhà Jackson đã chết. Cổ họng họ bị cắt đứt. Mẹ nói với người chủ xe là mình nghe thấy tiếng động và nhìn thấy một người đang cúi xuống Jacob và Emily.

Cả khu trại bị lục tung lên. Ánh sáng quá yếu và Edward đã trốn thoát.

Vài tiếng sau khu trại dần ổn định trở lại. Số người canh gác được tăng lên gấp ba lần để đề phòng và việc chôn cất vợ chồng Jackson được quyết định để đến sáng sớm hôm sau.

Mẹ chờ đợi, rồi quấn con lại và bình tĩnh leo ra khỏi xe. Mẹ không biết mình định đi đâu, mà cũng không quan tâm.

Mẹ đã làm con thất vọng. Mọi thứ đã hết. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi Edward săn lùng ra chúng ta.

Nhật ký hành trình, 20/10/1795

Lúc Lyon hôn tạm biệt Christina đã là đầu giờ chiều. Nàng đoán chàng sẽ đến gặp Rhone vì vụ chơi bài như đã lên kế hoạch. Lyon, vì đang vội vã thực hiện những bước cần thiết để lập kế hoạch cho Jack xuất hiện tại nhà Rhone, nên không có thời gian để giải thích cho vợ. Chàng chỉ nói rằng buổi chơi bài đã bị hoãn và chàng có việc quan trọng hơn cần làm.

Christina đã thay sang bộ váy màu xanh nước biển sẫm màu khi Kathleen thông báo rằng tiểu thư Diana đang đợi dưới nhà.

“Cô ấy đang cực kỳ buồn rầu vì điều gì đó”, Kathleen nói với bà chủ của mình. “Cô gái tội nghiệp đang khóc lóc.”

Christina nhanh chóng bước xuống cầu thang quanh co. Khi Diana nhìn thấy nàng, cô buột miệng nói có tin tức mới về Rhone.

Christina dẫn em chồng vào phòng khách, rồi ngồi sát bên cạnh và vỗ nhẹ tay cô trong khi cô kể hết câu chuyện.

“Người đàn ông tội nghiệp đó vô tội”, Diana nức nở. “Anh ấy cũng cố tỏ ra quý phái. Chị có biết thậm chí anh ấy còn tổ chức tiệc hằng đêm không? Ôi, nếu Lyon chỉ trở về sớm hơn một chút em sẽ có thể kể cho anh ấy mọi chuyện xảy ra. Anh ấy sẽ biết phải làm gì.”

“Chị tin là anh ấy sẽ nhanh chóng phát hiện ra”, Christina nói. “Đó là lỗi của chị”, và nói thêm.

“Làm sao lại là lỗi của chị?” Diana hỏi.

Christina không trả lời bởi cảm thấy có lỗi vì những rắc rối của Rhone. Suy cho cùng, nàng chính là người đã đả thương anh, và tội lỗi đó đang đè nặng lên vai nàng.

“Chị phải nghĩ ra cách nào đó... Diana, có phải em nói là Rhone sẽ có một bữa tiệc đêm nay không?”

“Vâng. Cô Harriett sẽ không cho phép em tham dự”, Diana nói. “Chúng em đã hứa sẽ tham dự một bữa tiệc khác nhưng em thích tới nhà Rhone hơn.”

Christina cố nhịn cười. “Tất nhiên là em muốn”, nàng nói và vỗ nhẹ lên tay Diana. “Ngày mai mọi chuyện sẽ được giải quyết”, và nói thêm bằng giọng thì thầm chế giễu.

“Bằng cách nào?” Diana cũng thì thầm lại. “Chị biết gì mà không nói với em, đúng không?”, cô hỏi.

“Đúng”, Christina đáp, cố tình dừng lại, rồi liếc nhanh ra sau. Khi quay lại đối diện Diana, nàng nói, “Chị có nguồn tin rất đáng tin cậy là Jack thực sự sẽ đi săn đêm nay”.

Diana thở hổn hển cho thấy cô rất tin nàng. “Em không được nói với bất kỳ ai, Diana, đề phòng Jack có thể nghe thấy và quyết định không ra ngoài nữa.”

Diana nắm chặt hai tay. “Em sẽ không nói, em hứa đấy”, cô nói. “Nhưng làm sao chị...”

“Không đủ thời gian để kể chi tiết đâu”, Christina thông báo. “Và chị có việc rất quan trọng phải làm. Liệu chị có thể đưa em về nhà và mượn xe ngựa một lát không?”

“Tất nhiên là được”, Diana đáp lại. “Em có thể đi cùng chị”, cô hăng hái.

Christina lắc đầu. “Nhanh lên nào, Diana. Có rất nhiều việc phải làm.”

“Là gì ạ?”

“Đừng bận tâm. Nào, hãy lau khô mắt và đi thôi.”

Christina kéo em gái Lyon đi theo sau. Nàng làm Diana xao lãng khỏi chuyện của Jack bằng vài câu hỏi về gia đình cô.

“Lyon có thân thiết với James không?”, nàng hỏi.

“Một thời gian. Hai người luôn ganh đua với nhau”, Diana trả lời. “Lyon luôn giỏi hơn James - từ cưỡi ngựa, đấu kiếm, và... à, thậm chí quyến rũ phụ nữ”, cô nhún vai nói thêm. “Dường như James luôn ám ảnh với ý nghĩ phải chiến thắng. Anh ấy tận dụng mọi cơ hội.”

“Anh ấy chết như thế nào?”

“Ngã ngựa. Anh ấy không hấp hối mà chết ngay tức khắc. Nam tước Winters, bác sĩ của gia đình em, nói đó là một cái chết không đau đớn. Em nghĩ ông ấy nói thế nhằm xoa dịu nỗi đau của mẹ em.”

“Về mẹ em”, Christina ngập ngừng mở lời. “Diana, chị biết em hẳn là rất gần gũi với bà ấy, nhưng chị hy vọng em sẽ không phản đối kế hoạch của chị.”

“Kế hoạch gì ạ?” Diana băn khoăn hỏi.

“Chị muốn đưa mẹ em đi cùng chị về Lyonwood vào sáng mai.”

“Chị nghiêm túc chứ? Lyon có biết ý định này không?”

“Đừng tỏ ra nghi ngờ thế chứ”, Christina nhẹ nhàng quở trách với một nụ cười nhẹ. “Tận đáy lòng, chị thực sự mong muốn mọi chuyện tốt đẹp với mẹ em. Em có một mùa vũ hội để tham gia, nếu không chị sẽ đề nghị em đi cùng. Chị biết chuyện chia lìa này sẽ rất khó khăn với em. Suy cho cùng thì bà ấy cũng là mẹ của em”, nàng nói trong khi vẫn tiếp tục đi.

Diana cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình. Cô cảm thấy xấu hổ vì sự khoan khoái vô cùng mà mình đang trải qua. Cuối cùng đã có người đứng ra lo liệu cho mẹ cô. “Em cảm thấy vô cùng tồi tệ khi thú nhận điều này với chị, nhưng bây giờ chị đã trở thành chị em, và em phải thừa nhận là em sẽ không nhớ mẹ chút nào.”

Christina không biết phải nói gì. Nàng mở cửa xe cho em chồng rồi nói, “Mẹ em có chút... khó khăn, đúng không?”.

“Chị đã gặp bà ấy”, Diana thì thầm. “Tất cả những điều bà ấy muốn là về James. Bà ấy chẳng quan tâm chút nào đến em hay Lyon. James là người con đầu lòng của mẹ em. Ồ, em biết bây giờ chị sẽ khinh rẻ em. Em không nên nói với chị rằng em...”

Christina nhoài tới nắm lấy tay Diana, “Em nên luôn luôn nói sự thật với chị. Đó là cách duy nhất để sống cùng nhau, em biết không? Diana, chị biết em yêu mẹ mình. Em không nên tỏ ra giận dữ với bà ấy nếu không cảm thấy thế.”

Diana mở to mắt. “Em rất giận”, cô thông báo.

“Em nên vào nhà đi. Chị phải đi lo việc của mình”, Christina thay đổi chủ đề. “Hãy yêu cầu người giúp việc thu xếp đồ đạc của mẹ em nhé. Chị sẽ đến và đón bà ấy vào sáng mai.”

Diana đột nhiên quay lại và ôm nàng thật chặt. “Em rất hạnh phúc vì Lyon cưới được chị.”

“Chị cũng rất hạnh phúc vì đã cưới chàng”, nàng nói.

Diana buông Christina ra và bước xuống khỏi xe, rồi quay lại năn nỉ được cùng thực hiện mục đích bí ẩn của nàng lần nữa. Christina vẫn từ chối đề nghị và chờ đến khi cô bước hẳn vào nhà rồi mới quay sang người đánh xe rồi nói tên nơi cần đến cho anh ta.

“Phu nhân có biết quán rượu Bleak Bryan ở đâu không ạ?”, người đánh xe hỏi lại, Mắt anh ta gần như lồi hẳn ra và phải nuốt khan vài

“Không, tôi không biết chính xác vị trí của nó. Anh có biết không?”

“À, có thưa phu nhân. Tôi biết”, người đánh xe lắp bắp.

“Vậy là đủ đúng không? Vậy hãy đưa tôi đến đó ngay lập tức.”

Christina quay vào xe và đóng cửa lại. Khuôn mặt tái nhợt của người đánh xe thình lình hiện ra ở ô cửa sổ đang mở. “Hẳn là bà đang nói đùa, thưa phu nhân. Quán rượu Bleak Bryan nằm ở khu vực nguy hiểm nhất Luân Đôn. Vắng vẻ và...”

“Bryan là một người bạn đặc biệt của tôi. Tôi phải tới gặp ông ấy bây giờ. Anh tên gì nhỉ?”, nàng hỏi.

“Everet”, người đánh xe thông báo.

“Everet”, Christina lặp lại rồi nở một nụ cười khả ái với ý định khiến anh ta sững sờ, rồi nói, ‘“Đó là một cái tên rất hay. Còn bây giờ, tôi phải nói với anh rằng tôi sẽ rất không vui nếu anh không làm theo yêu cầu của tôi. Đúng, tôi sẽ bực đấy”, và đanh giọng nói thêm.

Everet khựng lại, gãi cái đỉnh đầu hói của mình trước khi trả lời. “Có một khó khăn, thưa phu nhân. Bà sẽ không vui nếu tôi không đưa bà tới quán rượu Bleak Bryan, nhưng còn chồng bà, ông ấy sẽ giết tôi nếu biết tôi đưa bà tới đó. Tôi sẽ bị trừng phạt cho dù có làm hay không. Khó khăn là ở đó, thưa bà.”

“Ồ, bây giờ tôi đã hiểu sự do dự của anh. Chồng tôi đã yêu cầu tôi đến thăm ông Bryan rất rõ ràng. Hãy gạt nỗi lo sợ của anh sang một bên đi, người đàn ông đáng mến. Lyon biết rõ chuyện này.”

Everet có vẻ nhẹ nhõm, vẻ thành thật của Nữ hầu tước rõ rành rành. Everet thầm nghĩ, bà ấy thật là thánh thiện. Thậm chí bà ấy còn không biết xảo quyệt là như thế nào.

Người đánh xe lắp bắp xin lỗi, đề nghị Christina cài then cửa nhanh nhẹn quay về chỗ ngồi của mình.

Anh ta điều khiến ngựa chạy với tốc độ quá nhanh. Christina nghĩ người đàn ông này có lẽ hơi sợ hãi.

Kết luận của nàng đã được chứng minh là đúng khi họ tới quán rượu. Lúc Everet để nàng xuống khỏi xe, tay anh ta run lẩy bẩy. Anh ta nhìn nhanh ra sau. “Thưa phu nhân, vui lòng kết thúc nhanh công việc của bà. Tôi sẽ ngồi đợi trong xe nếu bà không phiền”, và nói nhỏ.

“Ồ, anh không cần phải đợi tôi. Tôi không biết công việc của mình sẽ mất bao nhiêu thời gian. Hãy quay về ngay đi Everet. Ông Bryan sẽ đưa tôi về nhà.”

“Nhưng phu nhân”, Everet líu cả lưỡi. “Nếu ông ta không có trong đó thì sao? Nếu ông ta bận công chuyện thì sao?”

“Nếu thế thì tôi phải đợi ông ấy”, Christina thông báo, bắt đầu bước về phía cửa, nói vọng lại lời cảm ơn qua vai, và trước khi Everet lấy lại trí thông minh để nghĩ xem phải làm gì thì Nữ hầu tước đã mất hút vào trong quán.

Nàng đã có sự chuẩn bị sẵn. Không, nàng không ngu ngốc như Everet nghĩ. Christina giấu con dao nhỏ trong tay; con dao thường được gài trong bao da phía trên mắt cá chân. Nàng sẽ cảm thấy thoải mái với một con dao lớn hơn, nhưng không thể cầm nó trong tay được. Nếu thế nàng sẽ tạo ấn tượng muốn đánh nhau hơn là đến nói chuyện.

Từ kinh nghiệm của mình, Christina biết rằng hầu hết những kẻ hay gây gổ đều là lũ ngu dốt. Muốn đối phó với chúng phải cứng rắn ngay từ đầu.

Nàng đứng ở ngưỡng cửa hồi lâu khi nhìn quanh đám đông trong quán để tìm kiếm ông chủ. Có ít nhất hai mươi gã đang ngồi quanh những cái bàn gỗ và một số khác đang tựa vào quầy bar xập xệ đặt ở bên tay phải, dọc hết chiều dài của căn phòng rộng lớn.

Một người đứng sau quầy bar đang trợn mắt há hốc miệng nhìn nàng. Christina đoán đó là người làm thuê cho quán rượu và lập tức bước về phía anh ta. Nàng chưa đi được nửa đường thì thình lình một tên đần độn, ngu ngốc ngồi ở đầu cố chặn nàng lại. Gã này nồng nặc hơi men, loạng choạng cố chộp lấy nàng.

Christina gạt tay gã ra bằng con dao của mình. Lập tức gã rống lên đau đớn. Cả quán rượu đổ dồn quan sát gã đàn ông to lớn nhấc tay lên và sững sờ nhìn chằm chằm vào tay gã.

“Cô làm đứt tay ta!”

Tiếng rống của gã làm lung lay cả trần xà nhà. “Cô đã làm đứt tay ta”, gã lại gầm lên khi bất ngờ xông đến gần Christina.

Christina không nhúc nhích, chĩa con dao trước mặt gã. “Ngồi xuống hoặc tôi sẽ phải đả thương anh lần nữa.”

Không thể lãng phí thời gian, Christina tự nhủ. Quá nhiều việc phải làm trước khi bữa tiệc của Rhone bắt đầu.

“Cô đã cắt tay ta, cô...”

“Anh đã cố chạm vào tôi”, Christina đáp. Mũi dao xỉa thẳng vào cổ họng gã đàn ông đang sững sờ. “Và nếu anh cố làm lần nữa, anh sẽ phải uống bia bằng một cái lỗ tôi tạo ra trên cổ anh.”

Christina nghe thấy tiếng cười thích thú và nhìn khắp lượt để tìm ra kẻ đã cười. “Tôi có chuyện cần gặp ông Bleak Bryan.”

“Vậy cô là nhân tình của ông ta à?”, ai đó hét lên.

Christina thở dài thất vọng. Kẻ phá rối đang ngồi gần chỗ nàng lập tức định tấn công lần nữa.

Nàng thậm chí còn không thèm nhìn xuống lúc cắt một đường hẹp và nông trên cổ gã.

Gã lại rú lên. Christina ngước lên nhìn trần nhà và cầu nguyện mình giữ được bình tĩnh. Đúng thế mọi kẻ phá rối trên thế giới đều giống nhau. Dốt nát.

“Tôi là vợ của Hầu tước Lyonwood”, nàng nói với đám đàn ông trong quán. “Chồng tôi là bạn của chủ quán rượu này. Tôi có việc phải gặp ông ta ngay lập tức, và sự kiên nhẫn của tôi đang cạn dần.” Nàng dừng lại, quắc mắt nhìn gã đàn ông đang ôm cổ. “Đó chỉ là một vết cắt nhỏ, nhưng nếu anh không dừng hành động ngu ngốc này lại thì tôi hứa là lần tới sẽ đau hơn rất nhiều đấy.”

Dù Christina không nhận ra, nhưng thông tin nàng là vợ của Lyon đã làm thay đổi thái độ của tất cả bọn họ. “Hãy để cô ấy yên, Arthur, nếu anh còn muốn sống. Cô ấy là Nữ hầu tước của Lyonwood đấy.”

“Tên anh là Arthur à?” Christina hỏi.

Gã đàn ông vừa được hỏi, hết sức nhăn nhó trả lời.

“Arthur là một cái tên hay đấy. Anh có biết câu chuyện về vùng đất Camelot không? Không à?”, nàng hỏi khi gã ta vần nhìn chằm chằm một cách đần độn. “Chắc hẳn mẹ anh biết câu chuyện cổ tích đó và đặt tên anh giống với vua Arthur”, và trả lời thay gã.

Arthur không nghe thấy nàng nói gì. Đầu óc gã đang mải suy nghĩ chuyện khác, tưởng tượng ra cơn ác mộng mà Hầu tước Lyonwood gây ra cho gã khi chàng nghe được vụ rắc rối ngu ngốc này. “Tôi không định làm gì cả khi cố chạm vào cô. Tôi nên chết đi”, gã rên rỉ. “Tôi không biết...”

“Là tôi đã kết hôn hả?” Christina hỏi và thở dài. “À, tôi đoán là anh không biết tôi đã lấy chồng, có điều thật thô lỗ khi anh cố chạm vào một cô gái mà chưa được cô ấy cho phép”, nàng chỉ bảo gã. “Nhưng anh sẽ không bị chết chỉ vì cách cư xử tồi tệ của mình, Arthur”, và nhẹ nhàng nói thêm.

Nàng quay sang đám đông. “Còn ai muốn cố chạm vào tôi nữa không?”

Tất cả đám đàn ông đều hét to phủ nhận và đồng thanh lắc đầu.

Đó là một cảnh tượng buồn cười, nhưng Christina cố nén cười bởi không muốn họ nghĩ rằng mình đang chế nhạo họ.

“Các anh hứa chứ?”, nàng yêu cầu, chỉ để chắc chắn là đủ an toàn để có thể cất dao đi.

Rồi Christina bật cười, không thể kiềm chế được. Cảnh cả đám đông cùng gật mạnh đầu cũng hết sức buồn cười.

“Arthur, hãy đi băng bó vết thương của anh ngay”, Christina nói qua vai lúc bước tới quầy bar để chờ người phục vụ. “Tôi sẽ gửi ít thuốc đến để làm dịu cơn đau của anh ngay khi xong việc ở đây. Có ai biết ông Bleak Bryan đang ở đâu không?”, nàng hỏi đám đông đang im lặng.

“Connor đã đi tìm ông ấy rồi, thưa phu nhân”, một người lên tiếng.

Christina mỉm cười với người đàn ông gầy gò và để ý thấy anh ta đang cầm cỗ bài trong tay. “Anh đang có một trò chơi may rủi phải không?”, nàng hỏi nhằm giết thời gian trong lúc chờ Bryan và cố làm giảm sự căng thẳng trong quán. “Tôi rất xin lỗi nếu đã cản trở anh.”

“Không, không”, gã ta đáp. “Tôi không thể tìm ai khác để chơi.”

“Tại sao thế?”

“Nitty quá may mắn, thưa phu nhân”, một người khác kêu lên.

“Có phải vì anh quá kiên nhẫn không, Nitty?” nàng hỏi.

“Tôi cũng không rõ nữa, thưa quý bà”, Nitty trả lời.

Christina quyết định không giải thích tại sao mình không nên được gọi là “quý bà.” Người đàn ông đó có vẻ rất lo lắng.

“Chúng ta sẽ khám phá ra chứ?” Christina hỏi. Tiếng cười vui vẻ của nàng khiến gã ta nở nụ cười thân thiện. “Tôi muốn học cách chơi bài, và nếu anh có thời gian và sẵn lòng, có lẽ lúc này rất phù hợp với tôi. Tôi đang phải chờ để gặp chủ quán...”

“Tôi rất vinh dự được chỉ bà cách chơi”, Nitty thông báo. Hai vai gã thẳng lên. “Poppy, thu xếp một chỗ ngồi cho phu nhân”, gã yêu cầu. “Lau sạch ghế cho bà ấy, Preston. Bà muốn học kiểu chơi nào, thưa phu nhân?”, gã hỏi.

“Kiểu nào thì nam giới thích chơi?”

“À, chồng bà thích chơi bài xì[1], thưa phu nhân, nhưng tất nhiên nếu bà không muốn học...”

[1] Bài xì là cách chơi bài đánh cược giá trị của những quân bài của mình với người cùng chơi.

“Ồ, nhưng tôi muốn”, Christina tuyên bố.

“Đây, thưa phu nhân”, một người khác kêu lên. “Tôi sẽ đặt cược cho bà vài đồng bạc khi bà hiểu cách chơi.”

“Tiền ư?”

“Để đánh cược”, một người đàn ông hăng hái khác lên tiếng.

Christina không thể tin là bọn họ lại nhiệt tình đến thế. Người đàn ông tên Poppy làm một cử chỉ cúi chào rất ấn tượng. “Ghế của bà đã sẵn sàng, thưa phu nhân”, gã thông báo. “Nước đã được lau khô và nó đã sạch nhất có thể?”

Sau khi ngồi vào cái bàn tròn, Christina gật đầu với Nitty. “Vậy là anh biết chồng tôi à?”, nàng hỏi trong khi quan sát gã ta xào bài. “Anh đã nói bài xì là trò chơi của chàng”, và giải thích thêm.

“Tất cả chúng tôi đều biết ông ấy, thưa phu nhân”, Poppy thông báo phía sau.

“Ồ, thật là tốt”, Christina nói. “Nào, Nitty. Giải thích luật chơi cho tôi. Cảm ơn vì tiền của anh, và của anh nữa, và... Ồ, tôi không nghĩ là mình cần nhiều tiền đến thế, các quý ông”, nàng nói thêm khi tiền đã chất thành một đống trước mặt. “Các anh thật hào phóng. Chồng tôi thật may mắn khi có những người bạn tốt đến thế.”

Chồng nàng cũng đang nghĩ như vậy sau khi kết thúc mệnh lệnh của mình với năm người đàn ông trông có vẻ tiều tụy nhưng cực kỳ trung thành phía sau quán rượu. Bryan đứng cạnh, khát khao được tham gia vào trò ngớ ngẩn này.

“Chết tiệt, Lyon. Tôi ước mình được chứng kiến vẻ mặt của Rhone. Hãy ghi nhớ, chàng trai”, ông nói với người sẽ đóng giả Jack, “Phải luôn nhìn xuống đất. Màu mắt của anh không giống màu mắt của Rhone lắm. Ai đó có thể nhận ra.”

“Bryan, ông phải quay vào bên trong ngay”, người phục vụ giục lần thứ ba. “Tôi đang nói với ông là một vụ lộn xộn sắp xảy ra. Ông có nghe thấy những tiếng la hét không?”

“Tôi chỉ nghe thấy những gã đó đang có một trò giải trí thôi, Connor. Bất cứ gã nào có ý định quậy phá sẽ phải thay đổi ý định. Nào, quay vào trước khi tôi bị cướp bởi một kẻ mù lòa đi.”

Bryan quắc mắt với Connor đang thập thò bên trong, rồi trở lại đứng cạnh Lyon, lắng nghe chàng dặn dò mấy người kia.

Chợt một tiếng cười khoái trá vang lên khiến ông chú ý. Bryan gật đầu với Lyon rồi bước nhanh trở lại quán rượu để xem mọi người đang vui mừng vì điều gì. Ông lập tức nhận ra đám đông đang xúm quanh một chiếc bàn trong góc, và đi tới khi một vài người thay đổi vị trí. Ông đã có thể thấy những người ngồi ở bàn. Sau vài phút hoài nghi, Bryan lập tức quay lại và chạy ra phía sau.

“Lyon, cậu đã xong chưa?”

“Tôi vừa định ra về”, Lyon đáp. “Sao thế? Có rắc rối gì với ông à?”, rồi hỏi.

Giọng nói của Bryan khiến chàng cảnh giác, giọng ông nghẹn lại như thế vừa bị bóp cổ vậy.

“Đó không phải là rắc rối của tôi, mà là của cậu”, Bryan lên tiếng

Khi Lyon cố đi vào bên trong, Bryan dùng tay chặn chàng lại. “Cậu vẫn còn ham cá cược chứ, Lyon?”

Lyon thể hiện rõ sự bực bội của mình. “Tất nhiên.”

“Vậy tôi cá là cậu sẽ nhận được sự bất ngờ lớn nhất trong đời mình”, Bryan nói rồi né sang một bên, sau đó giơ ngón cái lên. “Bất ngờ của cậu đang đợi ở bên trong.”

Lyon không có thời gian cho trò ngớ ngẩn này. Chàng nhanh chóng đi vào, tin rằng Bryan muốn mình hạ gục một hoặc hai gã nào đó.

Đám đông chắn ngang tầm nhìn của chàng. “Chẳng có gì nguy hiểm ở đây hết”, chàng nói với Bryan. “Tôi nghi ngờ sự hấp dẫn là gì”, và nói thêm. “Có phải Nitty đang có một nạn nhân mới với trò lừa bịp của anh ta không?”

“Ổ, đó chính xác là một ván bài”, Bryan dài giọng. “Frankie, ván bài thế nào?”

“Quý cô trẻ tuổi vừa thắng Nitty mười xu nhỏ”, ai đó hét lên từ giữa đám đông.

“Đó không phải là lỗi của tôi”, Nitty hét lên một cách hiền lành. “Bà ấy có đầu óc quá lanh lợi. Bà ấy chơi bài ngang như lũ cua...”

“Cẩn thận cái mồm anh, Nitty”, ai đó kêu lên. “Người phụ nữ của Hầu tước Lyonwood đáng được kính trọng, anh bớt ngu ngốc đi. Hãy nói năng lịch sự trước mặt bà ấy.”

Người phụ nữ của Hầu tước Lyonwood.

Lyon không thể nghe thấy điều chàng nghĩ là mình vừa nghe thấy. Không, không thể là...

Lyon quay sang Bryan. Bạn chàng chầm chậm gật đầu. Lyon vẫn không tin, bước về phía đám đông. Ngày càng có nhiều người sợ hãi nhường đường cho chàng.

Tiếng hò reo chúc mừng đột ngột dừng lại. Christina không nhận ra bầu không khí căng thẳng xung quanh, hay thực tế chồng đang đứng ngay sau Nitty và chằm chằm nhìn nàng.

Nàng đang tập trung vào tay mình, nhăn tít hai mày. Ngược lại, Nitty lo lắng ngoái lại phía sau. Gã có thể nhìn thấy vẻ mặt của một vài người đứng sau lưng Christina. Không ai tỏ ra vui vẻ cả. “Tôi tin là mình sẽ bỏ cuộc, thưa phu nhân.”

Christina vẫn không ngước lên, nhưng nàng gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn và nhìn chăm chú vào năm quân bài trong tay. “Không, Nitty, anh không thể bỏ cuộc lúc này. Anh nói là tôi sẽ phải cược tiền hoặc bỏ cuộc.” Nàng đẩy đống tiền xu ra giữa bàn, rồi ngước lên mỉm cười với người bạn mới. “Tôi sẽ cược.”

Nitty đánh rơi những lá bài xuống mặt bàn. “Ừm, phu nhân, bà không phải trả tiền đâu. Tôi đã cược với bà ba con K, bà biết đấy, nhưng bà có thế lấy tiền về. Đây chỉ là một ván bài để hướng dẫn bà thôi.”

Gã gật đầu. Một số lầm bầm đồng ý trong khi số khác lại sợ hãi liếc về phía Lyon.

Christina vẫn không ngước lên khỏi tay mình. Nitty đã cảnh báo rằng vẻ mặt của người chơi sẽ tiết lộ những quân bài đang nắm trong tay. Khi Nitty chìa những lá bài của gã ra, nàng vẫn không chắc quy tắc đó còn được áp dụng không, nhưng nàng không liều lĩnh... không phải với những lá bài tuyệt vời nàng được chia.

“Chơi là phải công bằng. Người thắng sẽ được tất. Anh nói thế phải không?”

“Vâng, thưa phu nhân”, Nitty lúng búng.

Christina đặt hai quân bài xuống bàn, cố tình giữ lại ba lá kia. “Các quý ông”, nàng nói với đám đông đang vây xung quanh, “Hãy chuẩn bị nhận phần thắng của các anh đi”.

“Nhưng phu nhân, bà sẽ phải thắng…”

Nitty dừng lại khi Christina quất nhẹ ba lá bài còn lại lên mặt bàn.

“Chúa ơi, bà ấy có ba con Át”, Nitty thì thầm. Giọng nhẹ nhõm. Người phụ nữ của Lyon đã chiến thắng.

Tiếng cười sung sướng của Christina không được đám đông hưởng ứng. Họ đều đang nhìn chằm chằm vào Hầu tước Lyonwood, chờ đợi phán xét của chàng. Chàng không tỏ ra vui vẻ chút nào. Nếu Hầu tước đầy uy quyền không thích thú thì đời nào họ dám chứ.

Christina đang bận rộn sắp xếp đống tiền thành vài cột. “Nitty? Trong khi vẫn đang chờ đợi ông Bleak quay lại, tôi muốn anh chỉ cho tôi vài mánh lới. Anh biết đây, tôi sẽ biết nó diễn ra như thế nào và sẽ không dễ dàng bị lừa.”

Nitty không trả lời. Christina ngước lên nhìn.

Người đàn ông đó trông hết sức khiếp sợ. Bầu không khí im lìm cuối cùng cũng tác động đến tâm trí. Nàng ngơ ngác cho đến khi ngước lên và nhìn thấy chồng đang chằm chằm nhìn mình và lập tức phản ứng lại, vẻ mặt hết sức ngỡ ngàng. “Lyon, chàng đang làm gì ở đây thế?”

Nụ cười chào đón ngọt ngào khiến chàng tức điên lên. Christina còn dám tỏ ra hết sức vui mừng khi gặp chàng.

Nụ cười của Christina trở nên ngập ngừng bởi chồng nàng vẫn tiếp tục lừ lừ nhìn và không thèm chào hỏi.

Một cơn rùng mình sợ hãi chầm chậm khiến hai vai nàng cứng đơ. Cuối cùng nàng đã hiểu ra. Lyon đang nổi cơn thịnh nộ. Christina cau mày băn khoăn, “Lyon?”, nàng ấp úng hỏi. “Có chuyện gì sao?”

Lyon phớt lờ câu hỏi. Ánh mắt lạnh băng quét qua đám đàn ông.

“Cút.”

Chàng dọn sạch đám đông một từ. Giọng đanh lại như tiếng roi da quất xuống. Christina im lặng quan sát đám đàn ông hấp tấp thực hiện mệnh lệnh. Nitty ngã soài vì vấp phải ghế khi vội vàng chạy ra khỏi quán.

“Anh quên chưa lấy tiền này”, Christina gọi với theo.

“Đừng nói thêm bất kỳ lời nào nữa.”

Lyon gầm lên. Christina mở to mắt sững sờ, không tin và đứng lên đối mặt với chồng mình. “Chàng dám quát nạt em trước mặt người lạ hả? Trước mặt bạn chúng ta, ông Bleak Bryan sao?”

“Chết tiệt, sao ta không dám chứ”, Lyon cũng thét lên.

Lời khiển trách lạnh lùng làm nàng bàng hoàng. Nàng quay sang nhìn người bạn, bắt gặp vẻ mặt cảm thông của ông ta, và đột nhiên xấu hổ làm sao, nàng chợt muốn khóc. “Chàng lăng mạ em trước mặt một chiến binh khác.” Giọng nàng run run và siết chặt hai tay vào nhau.

Chàng tin rằng Christina đang sợ hãi. Vẻ mặt tuyệt vọng của nàng khiến chàng bừng tỉnh khỏi cơn giận dữ. Khuôn mặt Lyon dần dần thay đổi đến khi gần như đã bình tĩnh lại.

“Nói cho ta biết em đang làm gì ở đây”, Lyon ra lệnh. Giọng vẫn gay gắt dù đã cố kìm nén. Lyon coi đó là một sự chế ngự cơn thịnh nộ thành công vì chàng vẫn còn muốn hét lên.

Nàng không nhận thức được sự nguy hiểm. Lyon liên tục tự nhắc nhở như vậy đến nỗi nó trở thành một chuỗi âm thanh lùng bùng trong đầu. Không, nàng đã không hiểu chuyện gì sẽ có thể xảy ra...

Lyon quá hiểu điều khủng khiếp gì có thể xảy ra với một quý cô mảnh dẻ ở khu vực này của Luân Đôn. Lyon phải buộc mình gạt hết những khả năng đen tối đó ra khỏi đầu, biết rằng mình sẽ không thể bình tĩnh lại nếu vẫn còn nghĩ đến chúng.

Christina không thể nhìn vào chồng được. Nàng đứng đó, đầu cúi thấp, mắt nhìn chăm chú vào mặt bàn.

“Lyon, chắc chắn vợ cậu có lý do cực kỳ quan trọng mới tới đây”, Bryan lên tiếng, cố gắng làm dịu đi căng thẳng giữa hai người.

Christina thình lình ngẩng phắt đầu lên nhìn Bryan. “Chồng tôi tức giận chỉ vì tôi đã tới đây ư?”, và ngờ vực hỏi.

Bryan không biết phải trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này thế nào. Ông quyết định hỏi nàng một câu hỏi của riêng mình. “Cô không biết khu vực này nghèo nàn thế nào sao?”

Nàng phải hít một hơi thật sâu trước khi có thể nói được. Hai tay nắm chặt cạnh sườn. “Tôi sẽ đi tới bất cứ đâu tôi thích... bất cứ khi nào tôi muốn.”

Ôi, khỉ thật Bryan thầm nghĩ, cô ấy đã mắc sai lầm. Ông liếc nhanh sang Lyon trước khi quay lại Christina.

Cô gái ngọt ngào, ngây thơ này cũng không biết rõ chồng mình là người thế nào. Vì sao ư, cô ấy vừa ngang nhiên chọc tức chồng mình.

Lyon vẫn chưa nguôi cơn giận lúc này. Hành động vừa rồi của Chrisina chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Bryan vội vã xen vào trước khi Lyon có thời gian phản ứng lại với câu nói chướng tai vừa rồi của vợ. Tại sao hai người không ngồi xuống đây? Tôi sẽ để cả hai riêng tư ...”

“Sao thế? Chàng đã sỉ nhục tôi trước mặt ông rồi”, Christina lầm bầm.

“Christina, chúng ta về nhà. Ngay lập tức.”

Giọng Lyon đã trở thành thì thầm. Bryan hy vọng Nữ hầu tước có thể nhận thấy đó không phải là một dấu hiệu tốt.

Không, nàng vẫn chưa nhận ra và quay sang trừng trừng nhìn chồng. Bryan đành phải lắc đầu bởi sự thiếu suy xét của cô gái này.

Lyon di chuyển với của tia chớp. Christina đột nhiên thấy mình bị đẩy sát vào tường, hai tay chàng khóa chặt hai bên người nàng. Khuôn mặt chàng chỉ cách mặt nàng vài inch, và cơn thịnh nộ của Lyon đủ sức đốt cháy nàng.

“Đây là cách nó phải xảy ra ở nước Anh, Christina. Người vợ phải tuân theo mọi mệnh lệnh của chồng. Cô ta chỉ đi đến nơi mà người chồng cho phép và chỉ khi anh ta đồng ý. Rõ chưa?”

Bryan bước tới phía sau Lyon. Trái tim ông như nhảy khỏi lồng ngực vì lo lắng cho bông hoa mỏng manh mà Lyon đã kết hôn. Cô gái tội nghiệp chắc đang cực kỳ khiếp sợ. Dù ông không phải là người nhút nhát nhưng tính khí của Lyon vẫn khiến ông sợ hãi.

Khi Christina trả lời, Bryan nhận ra nàng không e sợ chút nào. “Chàng đã làm ô danh em. Nơi em sống, lý do đó là đủ để một người vợ cắt tóc, Lyon.”

Lyon đang cố bình tĩnh lại, nhưng lời nói vừa rồi lại khiến chàng nổi điên. “Chết tiệt, điều đó có nghĩa là gì?”

Nàng không muốn mất thời gian giải thích. Không, Christina có thể cảm nhận cơn giận dữ đang thiêu đốt mình. Nàng muốn hét vào mặt chàng. Nhưng cũng muốn khóc. Điều đó không khó hiểu, nhưng vì đang quá đau buồn nên không suy xét kỹ càng đến những cảm xúc trái ngược đó. “Khi một phụ nữ cắt tóc đó là vì cô ấy đã mất đi ai đó. Một người vợ cắt tóc của mình khi chồng cô ấy chết... hay khi cô ấy từ bỏ anh ta.”

“Đây là điều lạ lùng nhất mà ta từng nghe.” Lyon càu nhàu. “Em có biết mình đang nói gì không? Em đang nói chuyện ly hôn đấy.”

Sự đáng sợ trong ý nghĩ điên rồ và những nhận xét kỳ quặc của nàng bất chợt đánh thẳng vào nhận thức của chàng. Lyon tựa trán mình lên trán nàng, nhắm mắt lại và bật cười. Sự kiêu ngạo của nàng đã thổi bay cơn giận dữ.

“Em biết chàng sẽ thay đổi khi đã khám phá ra quá khứ của em, chàng coi trọng người Anh hơn”, nàng nổi cơn thịnh nộ. “Chàng chẳng là gì... ngoài một thằng cha ngu ngốc”, Christina thông báo, nhớ lại lời nhận xét lúc trước của một gã nói với gã khác

“Em và ta sẽ có một cuộc nói chuyện dài đấy”, Lyon dài giọng. “Đi theo ta”, và ra lệnh khi chộp lấy tay và kéo vợ đi.

“Em vẫn chưa nói chuyện với ông Bleak”, Christina nói. “Thả tay em ra, Lyon”, và nói thêm, cố gắng giật tay ra.

“Có lẽ em vẫn chưa hiểu gì sau tất cả những chuyện vừa rồi”, Lyon nói vọng lại. “Ta vừa nói với em rằng người vợ chỉ đi những đâu mà chồng cô ta...”

“Lyon? Tôi sắp chết vì tò mò rồi đấy”, Bryan xen vào, nhận thấy sự bực tức trong giọng nói của bạn mình và cố gắng can thiệp trước khi một cuộc xung đột khác nổ ra. “Tôi rất muốn biết lý do vợ cậu tới đây”, ông lúng búng nói thêm.

Lyon dừng ngay trước cửa. “Nói cho ông ta”, chàng ra lệnh cho Christina.

Nàng ước mình có thể làm lơ mệnh lệnh của chồng để chàng hiểu rằng mình sẽ làm đúng những gì đã nói, nhưng chuyện của Rhone thực sự gấp gáp nên nàng đành phải gạt sĩ diện sang một bên. “Rhone sẽ có một buổi liệc tối nay”, nàng bắt đầu. “Tôi muốn hỏi ông xem ông có thể tìm vài người khỏe mạnh để đóng giả những tên trộm và...”

Christina sẽ không bao giờ nói xong lời giải thích của mình. Lyon đã kéo nàng ra ngoài khi nàng đang nói dở. Họ đi bộ được nửa con phố trước khi xe ngựa của Lyon lọt vào tầm nhìn. Bảo sao nàng không biết chàng cũng đang ở chỗ Bryan, nàng thầm nghĩ. Chàng đã giấu xe ngựa cách rất xa quán.

Christina không hiểu tại sao Lyon phải làm vậy, nhưng cũng không thèm hỏi. Giọng nói có thể sẽ phản bội nàng. Christina biết rõ mình gần như sắp khóc. Nàng không nghĩ mình có thể giận dữ như vậy trong suốt cuộc đời.

Cả hai không ai nói một lời trong suốt quãng đường về nhà. Lyon tận dụng thời gian để bình tĩnh lại. Đó là một nỗ lực rất khó khăn. Chàng không thể ngừng nghĩ về những chuyện có thể xảy ra với Christina. Những hình ảnh đen tối đó làm tăng thêm vào cơn giận của chàng. Chúa cứu giúp, hai chân Lyon gần như khuỵu xuống nhìn thấy Christina trong quán rượu.

Nàng còn đang chơi bài với những tên côn đồ, bất hảo nhất Luân Đôn. Nàng không nhận ra nguy hiểm, tất nhiên là thế. Christina không thể thoải mái như vậy nếu biết. Và nàng còn mỉm cười với chàng. Lyon không nhớ chàng đã từng giận dữ... hay sợ hãi đến thế.

“Khỉ thật em đã quá ngây thơ”, chàng làu bàu lúc mở cửa xe.

Christina không thèm nhìn chồng mà cứ giữ nguyên ánh mắt nhìn vào lòng mình, khi nghe thấy nhận xét không hay đó, nàng chỉ thờ ơ nhún vai.

Lyon chìa tay ra định đỡ vợ xuống xe, nhưng nàng phớt lờ.

Chàng không phát hiện ra Christina đã cắt tóc cho đến khi nàng vượt lên trước. Lúc này mái tóc mềm mượt chỉ còn dài ngang lưng.

Brown gặp họ ở cửa. Sau khi ra lệnh cho người quản gia phải để mắt tới vợ mình, chàng liền đuổi theo Christina.

Nàng đã đi được nửa đường cho đến khi bị chặn lại. “Khi ta không còn giận dữ về chuyện này, ta sẽ giải thích tại sao...”

“Em không muốn nghe lý do của chàng”, Christina cắt ngang.

Lyon nhắm mắt lại và hít thật sâu. “Đừng liều lĩnh ra ngoài cho đến sáng mai. Ta phải đến chỗ Rhone bây giờ.”

“Em hiểu.”

“Không, ta không nghĩ là em đã hiểu”, Lyon lầm bầm. “Christina, em tới gặp Bryan để yêu cầu ông ta tìm giúp vài người cải trang làm Jack và bạn gã, đúng không?”

Nàng gật đầu.

“Vợ yêu, em có quá ít niềm tin vào ta”, Lyon lắc đầu thì thầm.

Christina cho rằng lời bình luận của chồng hết sức buồn cười. “Niềm tin chẳng dính dáng chút nào đến mục đích của em. Em không biết chàng đã được thông báo về sự việc đáng sợ của Rhone.”

“Đáng sợ?”

“Anh đấy đã bị kiểm soát tại nhà”, Christina giải thích. “Vì anh ấy là bạn tốt của chàng, em nghĩ ra một kế hoạch hay ho. Chàng đã phá hỏng nó”, nàng nói thêm.

“Không, có lẽ em đã làm hỏng nó”, Lyon thông báo. “Ta đã chuẩn bị chu đáo chuyện này, Christina. Nào, hãy hứa với ta là em sẽ ở yên trong nhà.”

“Em không có chuyện gì khác để bận tâm”, nàng đáp.

Khi Lyon buông tay ra, Christina quay ngoắt đi và vội vàng bước nốt bậc thang còn lại.

Lyon chỉ vừa bước ra khỏi cửa thì nàng gọi to.

“Lyon?”

“Sao?”

“Chàng sẽ phải xin lỗi em. Chàng sẽ làm lúc này hay chờ đến khi trở về từ nhà Rhone?”

“Xin lỗi ư?”

Chàng hét lên. Christina kết luận là chàng không tỏ ra hối hận. “Vậy thì chàng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu”, nàng cũng hét to đáp trả.

“Em đang nói gì thế? Ta không có thời gian cho những thứ khó hiểu đó đâu”, Lyon thông báo. “Nếu có người phải xin lỗi...”

Lyon cũng không buồn nói nốt bởi vợ chàng đã quay lưng lại và biến mất ở cầu thang.

Christina lại phớt lờ chàng. Lyon không nghĩ mình đã từng phải nhận thái độ như thế.

Chàng cũng sẽ không bao giờ hiểu được Christina. Nàng có một cái đầu ranh ma bởi cũng đưa ra kế hoạch giống hệt chàng nhằm giúp Rhone. Chàng không thể không ngưỡng mộ.

Chúa ơi, nhiệm vụ phía trước chắc chắn sẽ cực kỳ gian nan. Chàng sẽ phải làm hết sức để bảo vệ Christina an toàn. Nàng sẽ nhanh chóng gặp rắc rối nếu Lyon không luôn luôn ở bên cạnh giám sát. Christina dường như không nhận thức được cảnh báo đó. Chết tiệt, thậm chí nàng còn không khiếp sợ mỗi khi chàng giận dữ.

Không người phụ nữ... hay người đàn ông nào dám hét lên với chàng, Lyon thầm nghĩ. Hiển nhiên ngoại trừ Christina. Khi hét lên, chàng cũng nhận được sự đáp trả y hệt.

Nàng ngang bằng với chàng ở mọi thứ. Sự đam mê của Christina phù hợp với chàng, và sâu thẳm trong tim, chàng biết Christina cũng yêu chàng nhiều như tình yêu chàng dành cho nàng.

Vâng, cầu Chúa ban cho hai mươi năm tiếp theo sẽ rất kiệt sức.

Và sẽ rất, rất mãn nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.