Cô Nàng Xinh Đẹp Của Bá Tước

Chương 19: Chương 19




"Lão tổng giám đốc"

Thấy bá tước đến, thư kí ở ngoài cửa đứng lên, trên mặt vô cùng lo lắng sắp phát khóc

Tổng giám đốc không biết vì sao, thời gian này tính cách thay đổi

Một tổng giám đốc lịch sự nho nhã đã biến mất, tổng giám đốc trở nên lạnh lẽo, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, khiến mọi người không theo kịp

Hơn nữa, tổng giám đốc mỗi ngày đều làm việc thật trễ, tất cả mọi người đều lo lắng thay giám đốc, sợ giám đốc đem sức khỏe ra hủy hoại mất

"Lạc nhi đâu?" bá tước nở ra một nụ cười nhàn nhạt

"Tổng giám đốc trong phòng làm việc"

Thư kí đi tới muốn giúp mở cửa, nhưng ông lại cự tuyệt

"Cậu đi pha trà, đợi lát nữa mang vào". Nắm tay cửa, ông quay đầu nhắc nhở cậu ta một tiếng"

"Dạ"

Ông từ từ mở cửa phòng làm việc, vừa nhìn vào, ông phát hiện Địch Lạc đửng ở trước cửa sổ, bóng dáng có vẻ cô độc.

"Lạc nhi"

Anh chậm rãi xoay người, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi cùng ưu sầu, xem ra đã mấy ngày không ngủ rồi

"Ba"

"Thư ký nói mấy ngày nay con vẫn làm thêm giờ không có về nhà, vô cùng lo lắng cho tình trạng của con,sợ con mệt mỏi ngã bệnh". Ông ngồi đối diện anh, chăm chú nhìn anh

"Cậu ta nghĩ nhiều rồi, chỉ có một ít công việc nhỏ như vậy sao có thể khiến con ngã bệnh được" trên mặt anh nở nụ cười bất đắc dĩ

Anh ở công ty không muốn trở về là bởi vì anh không tìm được cô, một mình trở về, đối mặt với căn nhà không có sức sống, chỉ làm cho anh thêm nhớ cô

"Ai! Là lỗi của ba, nếu ba không lỡ miệng nói ra, có lẽ con và cô bé sẽ không thành ra như vậy rồi" trên mặt ông tràn đầy áy náy nói

Nhìn con trai không tìm được người, gầy đi không ít, ông thật sự đau lòng, hơn nữa ông là người từng trải, biết chuyện này khổ sở như thế nào

"Không, không phải là lỗi của ba, là con không phát hiện ra cô ấy có cái gì không đúng, khi cô ấy hỏi con con lại trả lời không thành thật, không nói cho cô ấy biết nên cô ấy mới bỏ đi". Anh vò đầu, trên mặt tràn đầy tự trách cùng hối hận

Là chính anh không phát hiện ra chuyện này, mới để cô bỏ đi

"Như vậy cô bé thật sự hiểu lầm con?"

Nhìn bộ dạng khổ sở của con trai, ông đã hiểu được vấn đề

"Con nên sớm một chút nói cho cô ấy biết tình cảm của mình, có như vậy cô ấy sẽ không bỏ đi". Nghĩ đến hiện tại cô không biết nơi đâu, trong lòng anh đầy rối rắm, lo lắng cho cô

"Con đã tìm khắp nơi cô bé có thể đến rồi sao?" ông tò mò hỏi, trong ánh mắt hiện lên một tia thần bí

"Không có, nơi nào có thể tìm con đều đi tìm, có thể hỏi con cũng hỏi, cô ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại báo cho bạn tốt nói muốn nghỉ ngơi". Thiều Lâm cũng muốn phát điên lên,trên tay còn mấy bộ trang phục chờ cô sửa lại

"Đài Loan? Con có hỏi qua bác Hạ chưa?" nụ cười trên mặt ông trở nên vô cùng quỷ dị

"Có, bác Hạ nói cô không có trở về cũng không liên lạc với bác ấy"

"A!"

Nếu như giờ phút này, anh ngẩng đầu lên sẽ phát hiện trên mặt ba anh là nụ cười hả hê

Đáng tiếc anh không nhìn, anh chỉ biết ôm đầu không ngừng phiền não

"Cô ấy giống như biến mất, không ai biết cô ở đâu, có lẽ.....cô ấy không muốn con tìm thấy cô ấy"

Đã quen có cô ở bên cạnh bầu bạn, khi không có cô, cảm giác này thật vô cùng đau khổ

"Này, cho con"

Ông không muốn chọc con thêm nữa, nhìn con trai lúc nào cũng trầm ổn, nhưng đụng đến chuyện này lại khác hẳn, ông thật không nhẫn tâm chọc con thêm nữa

"Đây là....". Nhìn tài liệu ở trên bàn, anh vươn tay cầm lên

"Con ấy! Làm chuyện gì cũng luôn thận trọng, đối mặt với chuyện của mình lại bối rối như vậy. Đây là nơi em gái của con bé ở Nhật Bản, con bé đang ở đó, con nhanh đi đón con bé về đi". Ông mỉm cười nhìn chằm chằm con trai, trong mắt con tràn ngập vui sướng, cả người giống nhưu tràn đầy tinh lực

"Tập đoàn Kurosawa?" anh nhìn về phía ba mình

Anh nghĩ, lần trước ở trong bar, cô từng nói, người nói chuyện với cô chính là em rể chưa cưới của cô

Thì ra người đàn ông đó chính là chủ nhân của tập đoàn Kurosawa

"Con mau mau đi đi! Nghe nói con bé khóc rất nhiều". Ông cười ha hả đứng lên, không có ý định quấy rầy anh nữa

Thật ra là

Con bé ở đó, mỗi ngày nước không muốn uống, cơm không muốn ăn, em gái cô vì vậy mà lo lắng, vẫn luôn ở bên cô, lạnh nhạt với thiếu gia Kurosawa, khiến anh ta ghen tức cùng bất mãn, cho nên gọi điện thoại muốn con trai ông nhanh chóng mang con bé về.

"Con sẽ đi". Trên mặt anh nở nụ cười đã lâu không thấy

Anh đứng lên cầm điện thoại mua vé máy bay nhanh nhất đi Nhật Bản, tính toán trong thời gian ngắn nhất sẽ mang cô trở về

Trong mắt anh mang theo nụ cười vui vẻ, khóe miệng nở ra nụ cười mê người, nghĩ đễn có thể được gặp cô, lòng anh tràn ngập sức sống

Lần này, anh tuyệt đối không cho cô chạy nữa

Nhìn con trai vui sướng, ông hài lòng gật đầu

Xem ra...ông có thể trở về gọi điện thoại tới Đài Loan, để lão Hạ đến Pháp, chuẩn bị tham dự hôn lễ của con gái

Nhìn con trai và con bé có kết quả tốt đẹp, ông rốt cuộc cũng có thể nở mày nở mặt

Chỉ là.... .........không nghĩ tới ông lại là người cuối cùng có được nàng dâu

Nhớ tới lão Hạ có nói đến chuyện ba cặp kia đã kết hôn, ông cảm thấy vô cùng cao hứng, cũng mong đợi chuyện vui của con mình

Ban đầu lập hôn ước cho con từ bé, xem ra là quyết định sáng suốt

Về chuyện đào hôn của con dâu.... ........coi như bỏ qua đi

Dù sao thì chắc con dâu cũng không trốn thoát


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.