"Không sao, chuyện
này. . . . . . Tôi nể tình cha cô vô cùng trung thành nên không cùng cô
so đo." Vẻ mặt Xích Diễm đại phát từ bi nói, nhìn mặt anh thì không thể
xác định anh đang suy nghĩ gì.
"Cảm, cảm ơn." Phác Vấn Thấm có chút đắc ý cười.
Nhìn đi! Cô cũng biết, Xích Diễm sẽ không trừng phạt cô.
"Chỉ là. . . . . . Cô mới vừa rồi lại đang uy hiếp vợ của tôi phải không?" Xích Diễm khinh thường cười lạnh nói.
Chưa từng có người nào, không có ai có thể tổn thương người của anh, nhất là tổn thương vợ của anh.
Về công, nhìn phần Phác lão hết sức trung thành, anh sẽ chỉ cho cô ta
trừng phạt thích đáng. Nhưng về phần phương diện ân oán cá nhân, nếu như Cẩn không so đo, anh cũng sẽ không so đo nữa, nói cách khác. . . . . .
Vợ của anh sẽ quyết định số mạng của người phụ nữ này.
"Tôi, tôi không có." Phác Vấn Thấm không biết Xích Diễm rốt cuộc nghe được bao nhiêu, chỉ là lắc đầu, đánh chết không thừa nhận.
"Cẩn?" Xích Diễm chăm chú nhìn chằm chằm Phác Vấn Thấm, nhẹ giọng hỏi vợ một bên còn đang sững sờ .
Cẩn chưa có hồi hồn nhưng nghe tiếng gọi như vậy cũng thanh tỉnh theo.
"Cái gì?"
Ông trời, cô ngốc quá, lại bị lừa ba năm, người phụ nữ này. . . . . .
Thật sự rất đáng sợ! Cô thế nhưng ngây ngốc nghe theo lời của cô ta rời đi,
còn đau lòng lâu như vậy, khiến cho hai người hiểu lầm vì những thứ này . . . . . .
"Cô ta có uy hiếp em không?" Xích Diễm lại hỏi một lần nữa.
"Không có, không có, cô ấy không có." Cô ta còn nắm giữ bí mật của cô, dù thế nào cũng không thể thừa nhận.
Hiện tại cô chỉ hi vọng Phác Vấn Thấm rời đi nhanh một chút, rời khỏi cuộc sống của cô, vĩnh viễn đem chuyện đứa bé giấu giếm.
"Ai! Em thật là không thành thật." Nghe vậy, Xích Diễm chau chau mày, vỗ vỗ
gương mặt của Cẩn, lại nhẹ nhàng vì cô lau đi nước mắt còn sót lại ở
trên gò má.
"Diễm. . . . . ." Cẩn hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nhưng sự lo lắng trong lòng càng tăng lên.
"Phác Vấn Thấm, tôi lại cho cô một cơ hội, cô rốt cuộc có uy hiếp vợ của tôi
hay không?" Ánh mắt sợ hãi của Cẩn anh nhìn thấy được, anh không muốn cô tức dưỡng gian*, nếu vợ anh không dám thừa nhận, vậy anh có nghĩa vụ
bảo vệ cô thật tốt.
(*Tức dưỡng gian : ta tra là nuông chiều sinh hư, không biết có đúng không nữa ( ai pít thì chỉ dùm =.= )
Nếu như Phác Vấn Thấm dám không thừa nhận nữa, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.
"Tôi, tôi. . . . . ." Phác Vấn Thấm ngẩng đầu lên, ở khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Xích Diễm kia, cô biết anh đã biết hết rồi.
Mới vừa rồi anh ở bên ngoài chắc chắn đã nghe được rất nhiều, có lẽ. . . . . . toàn bộ anh đều nghe được.
"Là, tôi uy hiếp cô ta, như thế nào?" Được, nếu cô đã không tốt, cô cũng sẽ
không bỏ qua cho người phụ nữ ngồi ở bên cạnh anh, muốn chết, vậy mọi
người cùng nhau chết.
Phác Vấn Thấm hừ lạnh cười.
"Cho dù tôi uy hiếp cô ta thì thế nào, nếu như đứa bé ấy không mất đi, nhược
điểm của cô ta bị tôi nắm giữ sao? Người phụ nữ kia, vợ của anh, cô ta
đã hại chết con anh, bây giờ dựa vào cái gì lại muốn ở bên cạnh anh? Tôi cố gắng làm mọi thứ để lấy được sự chú ý của anh, nhưng kết quả thế
nào? Anh chẳng thèm nhìn tới tôi, còn người phụ nữ kia thì sao? Cùng lắm chỉ là một kẻ hèn hạ không biết xấu hổ, muốn tranh giành anh với tôi,
không có khả năng! Nếu tôi có chuyện, tôi cũng sẽ không để cho cô ta
sống thoải mái!" Nếu không phải vì người phụ nữ này, hôm nay cô sẽ không trở thành như vậy.
Cẩn lắc đầu, thân thể lạnh cứng không ngừng
rung động. Anh biết rồi. . . . . . Anh biết chuyện cô hại chết đứa bé
rồi. . . . . .
Trong đầu cô đều nghĩ đến chuyện này.
"Không, không cần --" Cẩn dùng sức lắc đầu, che mặt lao ra ngoài.
"Cẩn --" Xích Diễm không ngờ cô sẽ có hành động như vậy, anh lo lắng đứng lên muốn đuổi theo cô.
"Xích Diễm." Phác Vấn Thấm dùng sức kéo tay anh lại.
" Anh, anh hãy nghe em nói. Em, em yêu anh, cho nên. . . . . . cho nên
mới phải uy hiếp cô ấy rời khỏi anh, em, em có thể sinh nhiều con cho
anh, anh muốn bao nhiêu, em đều có thể sinh cho anh, em sẽ bảo vệ con
của chúng ta thật tốt, sẽ không giống như cô ấy. Em rất yêu, rất yêu
anh!"
"Yêu? Hừ! Cô hại chết con tôi!" Xích Diễm đẩy cô ta ngã xuống sàn.
"Cái... cái gì?"
Cô bị đau nhìn anh.
"Nếu như cô không nói dối, Cẩn sẽ không khổ sở rời đi, sẽ không rơi xuống
lầu, đứa bé sẽ không chết, tôi cùng cô ấy cũng sẽ kết hôn, còn cô? Yêu
tôi? Tôi căn bản không yêu cô, nói khó nghe chút, tôi đối với cô một
chút hứng thú cũng không có, gặp lại cô, sẽ chỉ làm tôi cảm thấy ghê
tởm, muốn ói. Tình yêu của cô? Tỉnh lại đi! Tôi hoàn toàn không muốn.
Còn nữa, vợ của tôi nếu xảy ra chuyện gì không hay, tôi tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cho cô." Vừa nói xong, Xích Diễm liền nhanh chóng lao ra
cửa .
*********
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ ?
Cẩn một thân một mình núp ở sau tảng đá lớn trong sân nhà, cô không có cách nào đối mặt với Xích Diễm. Chuyện đứa nhỏ. . . . . .
Anh biết rồi, anh sẽ đối xử với cô như thế nào?
Cô sợ lại phải đối mặt với sự tức giận của anh, cô muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua cả đời.
"Ô ô ô. . . . . ."
Vì sao ông trời hành hạ cô như vậy, vì sao đường tình của cô khó đi như
vậy, vì sao còn muốn khiến cô chịu đựng đau đớn một lần nữa?
Tại sao?
Hạnh phúc xa xỉ của cô vì sao lại ngắn ngủi như vậy?
Cô chỉ muốn ở cùng anh, chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này cũng khó đạt được như vậy?
"Cẩn? Cẩn, em đang ở đâu? Ra ngoài! Cẩn?" Lúc này, Xích Diễm tự mình đi tới
trong sân, anh lớn tiếng kêu lên, lòng như lửa đốt nhìn bốn phía, nhưng
mà tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng của cô.
Anh chưa từng lo lắng như vậy, tất cả hiểu lầm đều được tháo gỡ, tại sao cô còn phải trốn? Tại sao lại muốn trốn đi?
Cô ấy không thể nào bỏ qua chuyện mất đứa bé được, cô ấy vẫn hết sức đau lòng.
Lời của Nhã Văn đột nhiên vang lên bên tai anh. Cô không nên đau lòng, bởi
vì cũng không phải cô làm thương tổn đứa bé, có lẽ đứa bé kia không có
duyên phận cùng bọn họ.
Trời mới biết, khi anh nghe được chuyện
đứa con từ Nhã Văn thì tim của anh có bao nhiêu đau đớn. Thân thể bé nhỏ của cô ấy, lại chịu đựng tổn thương như vậy đến ba năm, ba năm này, rốt cuộc cô sống tiếp như thế nào?
Làm thế nào vượt qua sự hối hận và tự trách?
Ba năm này cô ấy cũng không thể ngủ ngon được. Những ngày cuối cùng ở
Pháp, cả ngày cô ấy lấy nước mắt rửa mặt, không nói câu nào, linh hồn
giống như bị mang đi, khi đó tôi rất sợ, cô ấy sẽ vì vậy mà kết thúc
tính mạng của mình. Sự phản bội của anh đối với cô ấy mà nói, tựa như
trời sập xuống, cô ấy không thể tìm được người khiến cô ấy tin cậy lần
nữa.
Anh nguyện ý cùng cô bắt đầu lại từ đầu, khiến cho cô lại
một lần nữa tin tưởng anh, lại một lần nữa làm nơi cho cô tránh gió, lại một lần nữa vì cô xây dựng một nơi khiến cô an tâm.
Anh sẽ cưng
chiều cô, một đời một kiếp chỉ yêu mình cô, khiến cho cuốc sống tương
lai của cô hạnh phúc vui vẻ, anh sẽ không để cho cô rơi bất kỳ một giọt
nước mắt khổ sở nào. Mỗi ngày, mỗi ngày, cô sẽ tỉnh lại trong vòng tay
yêu thương của anh, sau đó. . . . . . cô chỉ cần nhớ tới anh, sẽ cảm
thấy hạnh phúc.
"Cẩn, anh biết em không muốn ra ngoài, không sao, em không ra ngoài cũng không sao, nhưng xin em hãy nghe kỹ lời anh
nói." Xích Diễm hét lớn, anh tin tưởng, cô ở chỗ này, chỉ là trốn không
muốn gặp anh.
"Quá khứ anh không có bất kì vị hôn thê nào, anh
chưa từng lừa gạt em, chỉ là . . . . . .anh từng yêu một người, cô ấy
rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi từ sau lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy,
trái tim chỉ rung động vì một mình cô, mà cô gái kia tên là Hạ Thiên
Cẩn, là một cô gái Đài Loan.
Lúc cô ấy cười rất đẹp, tỏa sáng
giống như ánh mặt trời, làm cho anh không nhịn được bày tỏ, mỗi ngày mỗi ngày, khi mở mắt ra, anh chỉ muốn đến gặp cô ấy, chỉ muốn ôm lấy cô,
cảm nhận cô đang ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ mỗi một khoảnh khắc.
Cô ấy rất đơn thuần, rất ngây thơ, cô ở trước mặt của anh cười to, kêu
to, sức sống của cô ấy cảm hóa anh, khiến anh thật vui vẻ, đối với anh
đó chính là hạnh phúc. Sau đó . . . . . . anh cùng cô ấy có một chút
hiểu lầm mà chia tay, anh không điều tra rõ chân tướng sự thật, tưởng
rằng cô ấy cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, cho nên bắt đầu hận
cô, cũng rời khỏi cô. Nhưng ba năm nay, anh chưa từng quên cô, vào lúc
anh muốn mình hận cô, lại phát hiện mình còn rất yêu cô ấy. Anh vẫn rất
nhớ cô, ba năm qua chưa từng thay đổi, nhớ cô đến mức hận không thể lao
tới Đài Loan đi tìm cô.
Nhưng việc cô ấy rời khỏi anh khiến anh
trở nên không có tự tin, anh thường nghĩ, có lẽ cô ấy tuyệt đối không
yêu anh, có lẽ chưa bao giờ yêu anh, có lẽ qua ba năm, cô ấy đã sớm quên một người như anh, sớm quên đi ở nước Pháp, cô gặp được một người đàn
ông yêu cô. Nhưng anh vẫn quan tâm cô như cũ, yêu cô như cũ, nhớ nhung
cô."
Đột nhiên, Xích Diễm nghe được tiếng nức nở yếu ớt, sắc mặt anh dịu dàng, khóe miệng mang theo nụ cười, đi tới nơi phát ra thanh
âm. Nhìn thấy Cẩn ở sau tảng đá lớn khóc thút thít, anh đi lên trước,
ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô, dịu dàng hôn lấy
nước mắt trên mặt cô .
"Sau đó. . . . . .Anh gặp cô ấy, cô thay
đổi rất nhiều, không còn là cô gái nhỏ nhu nhược như trong trí nhớ của
anh nữa, nhưng anh vẫn còn yêu cô, muốn cho cô ở bên cạnh anh cả đời,
nhưng anh không nghĩ ra cách nào giữ cô ở lại.
Cũng may, ông trời cũng giúp anh, ông ấy biết anh không biết làm thế nào để giữ cô, cho
nên cho anh cơ hội ra điều kiện với cô. Vì cứu chị của cô ấy, cô ấy đã
đồng ý yêu cầu của anh, trở thành vợ của anh, mà anh cũng được như ý
nguyện giữ cô ở lại bên cạnh mình. Sau này, anh mới biết, anh hiểu lầm
cô, cô cũng hiểu lầm anh, chúng ta lãng phí ba năm để oán hận lẫn nhau.
Bây giờ anh rất hạnh phúc bởi vì có ấy ở bên cạnh anh. Mà cô ấy? Có phải cũng bởi vì có anh làm bạn mà rất hạnh phúc hay không?"
Anh chậm rãi kéo cô đứng dậy, ôm lấy cô.
Lại một lần nữa ôm cô, trong lòng không hề có cảm giác ngăn cách làm cho
anh thở phào nhẹ nhõm, anh không nhìn lầm người, lần đầu tiên nhìn thấy
cô, anh khẳng định cô là hạnh phúc của anh, mà cô . . . . . quả thật như anh đang nghĩ, là hạnh phúc của anh, là tương lai của anh.
"Ừ!
Cô ấy rất hạnh phúc, vô cùng, vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khiến cho cô ấy thật sợ hãi đây là một giấc mộng, mà mộng. . . . . . bất cứ
lúc nào cũng sẽ tỉnh. Thật là sợ khi vừa mở ra mắt, cô sẽ không thấy
hạnh phúc của mình nữa, cô không muốn mất đi bất kì cái gì nữa, cô yêu
người đàn ông này, rất yêu rất yêu, từ ba năm trước đến bây giờ đều
yêu." Cẩn vừa khóc vừa không ngừng kể lể, cô gắt gao kéo y phục của anh, rất sợ anh lại đột nhiên rời đi.
"Đúng vậy! Nếu hai người đều
rất hạnh phúc, cô ấy tại sao lại khóc đây? Là vô cùng vui mừng mà khóc
sao? Tất cả sự thật đã rõ ràng, anh không hiểu rõ vì sao cô ấy lại chạy
trốn, không hiểu vì sao cô vẫn đau lòng như cũ, vì sao khóc thút thít?"
Cô thừa nhận, thừa nhận cô vẫn thương anh, ba năm chia lìa cũng không thay đổi. Xích Diễm không chút do dự dùng sức ôm lấy cô, như muốn đem cô
nhét vào trong thân thể, khiến hai người hợp làm một thể.
Anh vui sướng hôn trán cô, một lần lại một lần, bừa bãi tuyên bố anh đang vui sướng.
"Nhưng mà . . . . . .Cô ấy hại chết con của mình cùng người yêu, đứa bé kia. . . . . . vốn nên có cơ hội chào đời, đều là cô sơ ý, sơ ý lớn, cô không
cẩn thận hại đứa bé như vậy, đó là con của cô cùng người yêu. . . . . .
Cô rất sợ người yêu của cô sẽ hận cô, ghét cô, rời khỏi cô, cô rất sợ
mình sẽ lại một lần nữa mất đi anh." Cẩn núp ở trong ngực anh, kéo y
phục của anh thật chặt.
"Em có muốn nghe người đàn ông kia nói
thế nào không?" Giọng nói Xích Diễm êm ái, chậm rãi đưa tay vỗ về thân
thể của cô, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
"Người đàn ông
kia nói, mặc dù rất đáng tiếc, nhưng mà đứa bé kia cùng bọn họ không có
duyên phận, anh hoàn toàn không trách người phụ nữ của anh, anh chỉ thấy đau lòng cho người phụ nữ đã chịu khổ kia, vào lúc cô khổ sở nhất,
người đàn ông thế nhưng không ở bên cạnh cô, anh vừa nghĩ tới là rất đau lòng rồi.
Hiện tại, người đàn ông kia chỉ muốn cho người phụ nữ
của anh vui vẻ, để cho người phụ nữ của anh một lần nữa có đứa bé. Đứa
bé không có duyên với bọn họ lần trước, có lẽ đang đợi trở thành bảo bảo của bọn họ lần nữa cũng không chừng! Chỉ cần hai người bọn họ không bao giờ rời xa, nhất định sẽ càng có nhiều đứa bé hơn, càng nhiều hạnh phúc hơn chờ hai người bọn họ."
Xích Diễm kéo ra khoảng cách giữa hai người, cúi đầu nhìn Cẩn, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.
"Người đàn ông kia chỉ hy vọng người phụ nữ của mình có thể vui vẻ giống như
trong quá khứ ngọt ngào của hai người, em cảm thấy, cô ấy có đồng ý hay
không?" Cẩn cảm động lau sạch nước mắt dâng lên trong khóe mắt, dùng sức gật đầu.
"Sẽ, sẽ, sẽ, cô ấy nhất định sẽ đồng ý, nhất định sẽ."
Cô nhào vào trong ngực của anh, lớn tiếng khóc, nước mắt lần này . . . . . là tràn đầy vui sướng cùng hạnh phúc.
Cô tin tưởng, từ nay về sau, cô sẽ không buồn nữa, sẽ không khóc nữa.