Sau khi nhìn rõ tướng mạo người đàn ông trước mắt, bữa ăn giữa trưa kia, cô ăn thật khẩn trương. Mới vừa rồi ở bên trong phòng ăn tối lại một lần
nữa cùng anh không hẹn mà gặp thì tim của cô không nhịn được bắt đầu gia tăng nhịp đập, ngay cả hô hấp cũng dồn dập theo. Cả buổi tối, trong
lòng cô đều cao hứng lại khẩn trương, tưởng rằng hai người sau khi kết
thúc bữa ăn tối sẽ phải chia tay, không nghĩ tới anh lại đề nghị đến bờ
sông đi dạo một chút. Hiện tại. . . . . . Cô giống như một cô gái nhỏ,
chỉ dám đi ở phía sau anh, ngay cả dũng khí đi ở bên cạnh anh, cùng anh
nói chuyện cũng không có. Anh nhất định cảm thấy cô rất không thú vị!
Cẩn cắn môi, trong đầu khẩn trương ngay cả một câu để tán gẫu cũng không có, chỉ có thể lẳng lặng đi theo phía sau anh.
"Cẩn." Nhân Hạo đi ở đằng trước đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn về
phía cô. Chưa kịp ngừng chân, Cẩn đụng phải Nhân Hạo.
"A. . . . . . Đúng, thật xin lỗi, tôi, tôi không phát hiện anh. . . . . ." Cô ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ lên, nhìn anh mà không biết làm sao .
"Cùng
tôi đi chung một chỗ, khiến cô bất an như vậy sao?" Cô hốt hoảng nhìn ở
đáy mắt anh, một cỗ thương tiếc từ đáy lòng trào ra, làm cho anh không
nhịn được đưa tay xoa nhẹ gương mặt trơn mềm không chút tỳ vết của cô.
Khoảng cách giữa hai người gần gũi như thế, Cẩn ngừng thở, ngay cả thở
mạnh một cái cũng không dám chứ nói chi là mở miệng trả lời anh. Cô gái
này nên thuộc về anh.
Lần đầu tiên ở quán cà phê nhìn thấy cô
trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh hiện lên ý niệm này. Sau đó, anh
phát hiện cô gặp nguy hiểm, liền dũng cảm quên mình lao đến giải cứu cô. Sau khi cô an toàn, anh phát hiện mình lại có cảm giác thở phào nhẹ
nhõm.
Sau khi hai người hai lần vô tình gặp gỡ , anh càng thêm
xác định, giữa hai người có tồn tại một loại liên hệ không cách nào diễn đạt bằng ngôn ngữ. Anh nghĩ muốn cô, muốn phải có cô, muốn giữ cô ở bên cạnh anh, một khắc cũng không rời xa.
"Làm bạn gái của tôi." Anh dùng giọng nói giàu từ tính hỏi, bên trong chứa đựng sự kiên trì cùng nghiêm túc.
Cẩn trợn tròn mắt, không thể tin được điều mình vừa nghe. Trong đầu trống rỗng, tiếp đó cô nghe câu trả lời của mình --"Được".
Sau đó, anh cười, cúi đầu hôn cô. Cô có cảm giác nụ hôn đó chạm đến lòng
mình, chạm đến tất cả suy nghĩ của mình. Sau khi trở lại khách sạn, Nhã
Văn liền thần thần bí bí nói với cô, một tuần lễ sau, cô ấy phải đến chỗ của anh trai, nói có chuyện muốn cùng anh ấy thương lượng, muốn cô đợi ở trong khách sạn chờ cô ấy trở lại. Vì vậy, Cẩn mỗi ngày đều vui vẻ cùng Nhân Hạo đi ra ngoài. Vì không để cho Nhã Văn bận tâm, buổi tối mỗi
ngày cô đều sẽ đúng giờ trở lại tiệm cơm, chờ đợi điện thoại của cô ấy.
Thời gian ban ngày, cô liền cùng Xa Nhân Hạo đi khắp nơi vui chơi.
Hai người bọn họ, giống như một loại lão phu lão thê*, không cần quá nhiều
ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, cũng có thể biết được suy
nghĩ của đối phương, ăn ý này tựa như một dạng bẩm sinh . . . . . .
*Lão phu lão thê = cặp vợ chồng già.
"Này! Hoàn hồn. Cậu còn chưa nói cho mình biết anh ấy tên gọi là gì? Còn có
anh ấy đang làm gì? Trông như thế nào? Có cao hay không? Quan trọng nhất là, các cậu quen biết như thế nào?" Nhã Văn nóng lòng muốn truy hỏi sự
việc kỹ càng.
"Cậu đừng kích động có được hay không? mình cùng
anh ấy là ở --" Cẩn vừa muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng kinh hô
truyền đến từ sau lưng thu hút sự chú ý. Hai cô gái không hẹn mà cùng
nhìn về nguồn gốc thanh âm.
"Nhân Hạo. . . . . ." Cẩn kinh ngạc đứng lên, thế nào cũng không nghĩ tới anh ấy sẽ xuất hiện vào lúc này.
*Từ giờ mình sẽ đổi xưng hô thành tôi-em or anh- em vì hai anh chị ý đag quen nhau nha. ^^
"Tôi đoán em có lẽ ở chỗ này, xin lỗi, tôi thật sự không cách nào khắc chế ý nghĩ trong lòng muốn đến gặp em, cho nên liền chạy tới." Xa Nhân Hạo có một đôi mắt thâm thúy hết sức mê người, cùng với nụ cười tràn đầy tự
tin, đủ để mê đảo tất cả nữ nhân tại chỗ. Mà vóc dáng của anh thật hoàn
mỹ, cao gần 190 centimét, càng làm cho người khác không nhịn được muốn
dựa vào lồng ngực vững chắc của anh, được anh bảo vệ. Anh có mái tóc màu đen chạm vai, dùng một cái dây da tùy ý buộc ở trên đầu, mặc trang phục màu đen, khiến cho cả người anh có sức hấp dẫn kì lạ.
"Em. . . . . . Cùng bạn ở một chỗ, anh có muốn ngồi không ?" Không nghĩ tới anh
lại đột nhiên xuất hiện, Cẩn mặt đỏ lên lúng túng không biết làm sao. Cô thẹn thùng, khuôn mặt đỏ ửng giống như ánh nắng chiều mê người, làm cho Nhân Hạo nhìn đến say mê.
"Nhã, Nhã Văn, này, đây chính là bạn
trai mà mình nói, anh ấy tên Xa Nhân Hạo." Cẩn gọi Nhã Văn, lúc này sắc
mặt không được tốt, khóe miệng khẽ mang theo nụ cười xinh đẹp y hệt cô
gái nhỏ.
"A! Chính là anh lừa gạt Cẩn nhà tôi ?" Nhã Văn cất giọng chất vấn.
"Xin chào, mấy ngày nay thường xuyên nghe được Tiểu Cẩn nhắc tới cô ." Xa
Nhân Hạo hoàn toàn không để ý Nhã Văn đối với mình phát ra địch ý, ngược lại ôn nhu cùng cô thăm hỏi.
"Tôi lại chưa từng nghe cô ấy nhắc
đến anh." Nhã Văn hoàn toàn không cảm kích mà khẽ hừ, tâm tình cô giờ
phút này khó chịu tới cực điểm. Tức chết người đi được, dám giành bạn
tốt của cô! Tuần trước cô đặc biệt bay tới chỗ anh trai trước chính là
vì cùng anh trai thương lượng chiêu đãi Cẩn như thế nào, còn sắp xếp
xong gian phòng, dự định tuần này để cho cô ấy cùng anh trai làm quen,
ai ngờ lại bị người đàn ông trước mắt nhanh chân đến trước.
"Nhã
Văn --" Cẩn hoàn toàn không thể lý giải được tại sao thái độ bạn tốt đối với Nhân Hạo lại kém như vậy, chỉ có thể ở một bên nhỏ giọng kêu lên.
"Cẩn, cũng đừng trách mình không nhắc nhở, người đàn ông diệm mạo giống như
anh ta, chính là thuộc loại hoa hoa công tử, cùng anh ta kết giao cậu sẽ dễ bị tổn thương, mình khuyên cậu vẫn là đừng tìm loại đàn ông này ở
chung một chỗ, mình dẫn cậu đi tìm người đàn ông tử tế hơn." Nhã Văn hai mắt trừng lớn, nhìn về phía Nhân Hạo nói.
"Nhã Văn --" Cẩn lúng túng không biết làm sao thuyết phục bạn tốt, trong mắt mang theo cầu xin tha thứ.
"Xem ra cô đối với tôi có ý kiến rất lớn." Xa Nhân Hạo hoàn toàn không để ý, cho Cẩn một ánh mắt cùng nụ cười an ủi. Anh biết cô là vì bảo vệ Cẩn
mới nói như vậy.
"Cho tôi chút thời gian, cô sẽ thấy được tâm ý
của tôi đối với Cẩn." Vẻ mặt Nhân Hạo thành thật nói, sau đó đưa mắt
nhìn người bên cạnh thật lâu.
"Hừ! Lời như thế tôi cũng nói được. . . . . . Chờ một chút, anh? Anh nói được tiếng Trung?" Nhã Văn không
khách khí trừng mắt liếc anh ta một cái, cô vừa mới phát hiện người đàn
ông ở trước mắt cùng cô nói cùng một loại ngôn ngữ.
"Cậu bây giờ
mới phát hiện. . . . . ." Cẩn che đầu không nhịn được thở dài, cô bạn
này chính là như vậy, lúc tức giận lên cái gì cũng quên hết trơn. Người
ta cùng cô nói chuyện lâu như vậy, mà đến giờ cô mới phát hiện.
"Được rồi được rồi." Nhã Văn không vui bĩu môi.
"Mình thấy cậu không cần cùng mình đi mua quần áo nữa, cậu và anh ta cùng
nhau đi chơi đi!" Mặc dù không hài lòng đối với người đàn ông này, nhưng khi nhìn bộ dáng anh ta thâm tình, Nhã Văn cũng không nói thêm gì. Cô
đứng lên, lại trợn mắt nhìn Nhân Hạo một cái, ngay sau đó cầm túi lên đi ra ngoài.
"Trở về sớm chút, còn nữa, cẩn thận an toàn biết
không? Người đàn ông này nếu như dẫn cậu đi chỗ nào kỳ quái, cậu cũng
đừng ngốc nghếch đi theo, biết không?" Cho đến khi bóng dáng của Nhã Văn biến mất ở cửa ra vào, Cẩn lúc này mới quay đầu lại.
"Thật xin lỗi, anh đừng để ý lời Nhã Văn nói, cô ấy chỉ là quan tâm em." Cô không nhịn được vì bạn tốt nói chuyện.
"Không sao, tôi hiểu mà, em có một người bạn rất tốt." Nhân Hạo lắc đầu, hoàn toàn không để ý, ngược lại vì Cẩn cao hứng.
"Anh hôm nay không có công việc sao?"
"Ừ, mới vừa xử lý xong, cho nên mới tới tìm em." Ngữ khí anh thoải mái,
trên thực tế anh vì muốn sớm được gặp cô mới cố gắng hoàn thành công
việc sớm. Có lẽ là người đang yêu dễ dàng mù quáng, sẽ không nghĩ tới
chuyện gì ngoài đối phương. Cho nên từ lúc gặp gỡ đến bây giờ, Cẩn chưa
từng hỏi anh đến nước Pháp là vì chuyện gì, còn có công việc của anh; mà Nhân Hạo cũng không hỏi chuyện ở Đài Loan của cô, cùng với nguyên nhân
vì sao cô phải tới Pháp.
"Hôm nay có muốn đi đâu không?" Nhân Hạo dịu dàng phủ lấy mái tóc dài đen nhánh của cô, vẻ mặt mê đắm nhìn đôi
mắt to đáng yêu tràn đầy sức sống của cô.
"Không có, vốn là phải cùng Nhã Văn đi mua quần áo."
Cô bình thường thì không phải là một người thích náo nhiệt hay đi dạo phố. Trong lúc rãnh rỗi thì niềm vui thú lớn nhất của cô chính là ở nhà,
nghe nhạc hưởng thụ không khí yên tĩnh, hoặc là xem một bộ phim yêu
thích.
"Như vậy. . . . . . Đi theo tôi, tôi dẫn em đến một nơi
tôi vô cùng thích, tôi nghĩ em nhất định cũng rất ưa thích ." Nhân Hạo
đề nghị.
"Được."
Hình ảnh hai người đứng cùng một chỗ,
giống như một bức tranh hoàn mỹ không tỳ vết. Nhất cử nhất động của bọn
họ, đều trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú. Đàn ông có mặt ở đây đều dùng ánh mắt hâm mộ đối với Xa Nhân Hạo, hận sao mình không thể là người đứng bên cạnh giai nhân lúc này. Xa Nhân Hạo thì dùng tư thái
chiếm hữu, đem Cẩn ôm vào trong ngực, cũng đồng thời trở thành người đàn ông có điều kiện tốt trong lòng các cô gái.
Một đôi tình nhân này nhìn thế nào cũng là trời đất tạo nên, cứ như vậy ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, lên xe rời đi.--