Cô Nàng Xinh Đẹp Của Môn Chủ

Chương 2: Chương 2: Mở đầu 2




Mười chín năm trước. . . .

Hôm nay đối với nhà họ Hạ mà nói là một ngày rất tốt đẹp, bởi vì nam chủ nhân của nhà họ Hạ -- Hạ Vĩ Phong, sắp sửa đón tiếp nhóm bạn thân cùng thời đại học đến nhà chơi.

Nhớ ngày đó bọn họ là một nhóm bạn rất thân, mặc dù mọi người đến từ các nơi trên thế giới, nhưng mà cá tính thì lại rất hợp nhau. Vì vậy, dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng tình hữu nghị của năm người cũng không có vì khoảng cách mà thay đổi. Mà nhóm bạn thân của bọn họ, vì muốn cho tình nghĩa anh em càng thân thiết hơn, nên đã quyết định dùng hôn nhân để 'thân càng thêm thân'.

Hôm nay, chính là ngày "Ghép thành đôi" –

Mới sáng sớm, chuông cửa chính nhà họ Hạ đã vang lên. Cửa chính vừa mở liền thấy một nhóm người đi từ ngoài vào, trong đó có bảy người lớn và bốn cậu bé trai xấp xỉ tuổi nhau.

"Mọi người tới rồi! Mau vào ngồi, mau vào ngồi đi, mình đợi mọi người đã lâu rồi." Hạ Vĩ Phong lớn tiếng nói một cách vui vẻ. Anh một mặt vừa dùng tiếng Trung để chào hỏi nhóm bạn thân, mặt khác lại nghiêm túc đánh giá mấy cậu bé bên cạnh bọn họ, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu.

Năm người bạn tốt bởi vì quan hệ xã giao với nhau nên đều học hết tiếng mẹ đẻ của đối phương, vì vậy bốn người khác cũng đều sẽ nói tiếng Trung.

"Đây là con gái của cậu sao? Thật là đáng yêu, nhưng không giống cậu một chút nào." Trong số đó, một người đàn ông tên là Lạp Kiệt Nhĩ-Á Phổ Tư Tam Thế*, dùng đôi mắt sắc bén nhìn về phía bốn cô gái nhỏ đáng yêu như thiên sứ ngồi ở bên sofa.

(* là gia tộc nổi tiếng thời xưa ở nước Pháp)

"Cái gì không giống? Những cô con gái bảo bối này tất cả đều giống mình như đúc! Cậu không thấy đôi mắt đáng yêu của bọn chúng là đều được di truyền từ mình sao." Hạ Vĩ Phong lớn tiếng nói một cách kiêu ngạo, tay còn chỉ vào hai mắt của mình.

"Hừ! Đó là giống vợ cậu thôi, con gái người ta thế này nếu như lớn lên giống người cha như cậu, không sợ dọa chết người sao." Một người đàn ông ngồi ở phía bên kia là Kurosawa Vũ Lang* tỏ thái độ không đồng ý với lời của anh. (họ này chắc ai cũng bít = Nhật Bản).

"Được rồi! Mọi người cũng đừng tranh cãi ai giống ai nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm." Ba người phụ nữ đang có mặt bất đắc dĩ cùng lên tiếng nhắc nhở chồng mình ở bên cạnh.

"Nói cũng đúng, nhưng mà. . . . . . Quyết định như thế nào đây? Chẳng lẽ phải rút số?" Vừa hỏi là một người đàn ông có bộ dạng rất hung tợn độc ác, anh chính là người cầm đầu hiện tại đảm nhiệm tổ chức Mafia ở nước Ý -- Cổ Mông-Mặc Tây Nhĩ.

"Mình thấy chi bằng chúng ta chơi đoán số đi!" Người đưa ra chủ ý này là Hạo Hoàng, anh chưa kết hôn đã tiếp nhận vị trí Môn Chủ của Tông Nham Môn, đồng thời cũng chịu trách nhiệm giáo dục người thừa kế tiếp theo.

Người thừa kế tiếp theo -- Xa Nhân Hạo, là người được Hạo Hoàng nhận nuôi từ Cô Nhi Viện. Lần này, anh đến đây tiện thể dẫn theo Nhân Hạo, là để tham gia "Ghép thành đôi".

"Các người đừng ầm ĩ nữa có được hay không!" Đến lượt bốn người phụ nữ lại cùng nhau lên tiếng quát to hơn.

"Em thấy. . . . . . Không bằng chúng ta quan sát nhìn xem một chút trước đi! Dù gì mọi người cũng phải ở lại đây vài ngày mà, không phải sao? Đừng vội nôn nóng như vậy." Lương Kiều Kiều vợ của Hạ Vĩ Phong đề nghị.

"Tốt lắm! Xem ra cũng chỉ có như vậy thôi."

Ngoài cách này ra, mọi người thật sự cũng không nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn. Nhưng vừa đến buổi chiều, bốn người đàn ông bộ dạng khẩn trương, rốt cuộc vẫn lén lút dùng cách thức trò chơi đoán số, quyết định chọn người 'Ghép thành đôi'. Bốn cô gái nhỏ thật sự đáng yêu lại đơn thuần, cứ như vậy từng câu chuyện - Được mở ra. . . . . .

********* "Hạ Vĩ Phong --"

Trong phòng trên lầu truyền đến âm thanh quát to lo lắng của Hạo Hoàng, vợ chồng Hạ Vĩ Phong vừa mới giải quyết xong chuyện ba cô con gái, lúc này ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có, lại phải vội vàng chạy đến cửa cầu thang để xem xảy ra chuyện gì.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?" Hai người lo lắng hỏi.

"Các cậu có nhìn thấy Nhân Hạo đâu không?" Hạo Hoàng tự mình lao xuống cầu thang, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh bốn phía.

Ban nãy Nhân Hạo nói muốn lên lầu tìm Thiên Cẩn, thế nhưng anh vừa lên lầu thì phát hiện không thấy cả hai đâu cả, mà Thiên Cẩn đáng lẽ phải ngủ say ở trên giường cũng biến mất luôn.

"Nhân Hạo? Nó không có ở trên lầu sao? Bọn mình vừa mới thấy nó lên lầu mà, không phải sao?" Lương Kiều Kiều mặt nghi ngờ nói.

"Nó không có ở trong đó, cũng không thấy Thiên Cẩn." Hạo Hoàng chạy đi ra ngoài. Vợ chồng Hạ Phong cũng chạy theo.

"Sao lại không có ở trên đó chứ? Vậy chúng nó đi đâu rồi, là Nhân Hạo dẫn theo Thiên Cẩn đi ra ngoài sao? Nếu như đi ra ngoài, chúng ta phải phát hiện được mới đúng, cậu có tìm thử trong phòng khác chưa, có thấy bóng dáng hai đứa chúng nó hay không?" Lương Kiều Kiều vô cùng lo lắng hỏi.

Theo lý mà nói, Thiên Cẩn sẽ không đi chung với những người khác mới đúng, huống chi nó vừa mới đi ngủ, hẳn là sẽ không dậy sớm như vậy nha!

"Đừng lo lắng, trước tiên chúng ta hãy cứ chia nhau đi tìm xem. Bà xã, em đi gọi thêm những người khác đến tìm giúp, nhiều người cùng chia nhau hành động sẽ nhanh hơn." Hạ Vĩ Phong an ủi vợ mình, sau đó đi tới nhà để xe.

Trong lúc mọi người đang lo lắng chạy ra bên ngoài tìm kiếm hai đứa nhỏ, thì trong tủ treo quần áo của một căn phòng nào đó trên lầu, có một thanh âm nho nhỏ truyền ra.

"Hay quá, có thể đi ra rồi."

Bước ra khỏi tủ treo quần áo trước chính là Xa Nhân Hạo, trên khuôn mặt trắng muốt của anh thoáng hiện lên một nụ cười ranh mãnh.

"Anh à, em không xuống được." Thiên Cẩn vươn hai tay ra, gương mặt đỏ hồng, chờ mong anh ẵm cô đi xuống.

"Được, anh ẵm em xuống." Nhân Hạo dè dặt cẩn thận mà bế cô xuống dưới.

Thiên Cẩn rất thận trọng kéo thẳng lại làn váy đã bị làm rối, vừa ngẩng đầu lên, hướng về phía Nhân Hạo lộ ra một nụ cười ngọt ngào vô cùng đáng yêu.

"Còn trốn nữa sao."

Cô dựa sát vào cửa sổ, chỉ về hướng ba chị gái và mấy anh trai được nhóm người lớn dẫn theo cùng với những người khác đã đi ra khỏi nhà tìm kiếm bọn họ.

"Đúng vậy! Chơi vui không?" Nhân Hạo thương yêu nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của Thiên Cẩn, lại còn hôn nhẹ lên gò má mềm mại của cô một cái.

"Ừ!" Thiên Cẩn nở nụ cười khanh khách, má lúm đồng tiền rạng rỡ hiện trên mặt cô, càng làm cho cô trông vô cùng dễ thương.

"Vậy em có phải nên ngủ một giấc hay không?" Nhân Hạo không quên điều kiện trước đó đã trao đổi với cô.

Vừa rồi anh định lên lầu tìm Thiên Cẩn, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu mà lần đầu tiên nhìn thấy đã làm cho anh rất thích. Kết quả phát hiện cô căn bản không phải đang ngủ, hơn nữa còn mở rộng cửa sổ đang muốn trèo ra bên ngoài, nguy hiểm vô cùng.

Sau khi anh ôm cô đi xuống, cô lại làm nũng nói là muốn chơi xong trốn tìm mới chịu ngủ, thế là anh nghĩ ra cách này, giấu cô và mình ở trong tủ treo quần áo để cho nhóm người lớn lo lắng đi tìm. Đây coi như là trừng phạt nho nhỏ cho đám người lớn vì sự lơ là trông chừng an toàn của bọn nhỏ.

"Tốt, vậy thì ngủ một giấc. Anh cũng ngủ một chút chứ?" Thiên Cẩn ngoan ngoãn nằm xuống, bàn tay nhỏ béo ụt ịt vẫn không quên giữ chặt tay anh, muốn anh ngủ chung với cô.

"Được."

Dù sao anh cũng không có việc gì làm. Chẳng biết tại sao lại bị dẫn đến Đài Loan, khiến cho anh nhàm chán đến khủng hoảng, anh thật sự không hiểu mình tới chỗ này để làm gì.

Cũng may là nhờ có cô gái nhỏ đáng yêu này mới không làm cho anh quá mức buồn chán. Cả một buổi sáng, anh đều theo bên cạnh Thiên Cẩn để chơi đùa, đơn giản chỉ là vì biểu cảm vô cùng phong phú trên gương mặt rất đáng yêu của cô. Nhân lúc người lớn đang bận rộn tranh cãi ầm ĩ, anh thấy cô biết ngoan ngoãn vâng lời, lại tự mình đi làm những chuyện khác mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhân Hạo cởi giầy ra, chen chúc cùng với cô ở chung trên một chiếc giường đơn nho nhỏ. Mặc dù chỉ mới mười lăm tuổi nhưng thân hình anh vô cùng cao lớn. Vì nằm trên chiếc giường nho nhỏ của cô mà đôi bàn chân anh đã phải thừa ra bên ngoài.

Thiên Cẩn hài lòng thân thiết kề sát vào bên cạnh Nhân Hạo, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của anh, để đầu mình tựa vào bờ vai anh. Không bao lâu, thiên hạ nho nhỏ đã chìm vào giấc ngủ.

Nhân Hạo vừa nhìn thấy cảnh tượng này, đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên nhu hòa. Anh vươn một cánh tay khác ra, dịu dàng vuốt nhẹ vài sợi tóc rối loạn cho cô, sau đó cũng ngủ thiếp đi.

Cho đến khi nhóm người lớn về đến nhà, đi vào phòng ngủ Thiên Cẩn nhìn xem một lần nữa thì thấy hai người nằm ở trên giường đang ngủ say, đều không hẹn mà cùng nhau thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng vì thế, cô liền trở thành cô con dâu được Hạo Hoàng lựa chọn --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.