Downpour On Time
Địa điểm:
Lớp 11A1 trường British
Đài phun nước Kingdom trường British
Núi Tịch Dương
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp 11 trường British
Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 11 trường British
Nghiêm Ngôn – học sinh lớp 11 trường British
Lâm Tử Hạo – học sinh lớp 11 trường British
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu như có thể,
Tôi nguyện làm một đóa phù dung,
thẹn thùng khoe những giọt sương long lanh,
dập dềnh trôi nổi theo dòng nước,
vẽ nên một chiếc cầu vồng đẹp nhất thế gian.
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời nguyện cầu của con…
Thế là,… tôi biến thành một con gà luộc ướt sũng,
trở thành tâm điểm câu chuyện hài của nhân gian…
oOo
Khục khục… khục khục khuc… - Trên lớp học của ngày thứ hai, tôi cứ khục khà khục khặc ho liên hồi. Tất cả mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn vào tôi, ngoại trừ hai người.
Một kẻ đương nhiên là người tôi đã đắc tội – An Vũ Phong, một người nữa chính là mục tiêu tôi hướng đến – Giang Hựu Thần!
Sau hai đêm nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, cuối cùng trước khi trời sáng tôi cũng vẽ ra được một kế hoạch vẹn toàn. Muốn giúp Giang Hựu Thần, đầu tiên phải làm cho cậu ấy tin cậy mình. Tuy rằng cậu ta xưa nay đối với mình đều rất tốt, nhưng còn những tên thân tín của cậu ấy như Ân Địa Nguyên, Kì Dực cùng Nghiêm Ngôn vẫn luôn bảo vệ cậu ta tách khỏi thế giới bên ngoài. Vì thế chỉ còn cách đột nhập vào sào huyệt của địch, tiếp cận mục tiêu, tìm trăm phương ngàn kế để có được cơ hội tiếp xúc riêng với cậu ta thì may ra mới có thể nhìn thấy một sự thật được chôn giấu dưới vẻ bề ngoài kia!
Nhưng mà… tại sao… cậu ta vẫn chưa chịu quay đầu lại? Tôi ôm cái cổ ho đến sắp bể ra của mình, uất ức nhìn Giang Hựu Thần vẫn đang nghiêm túc lắng nghe bài giảng.
- Thái Lăng, em thấy khó chịu trong người à?
Í… tiếng thầy giáo nghiêm nghị phát ra từ phía bục giảng, tôi ngước mặt nhìn lên phía trước, tất cả mọi người đều nhất loạt hướng mắt về phía tôi…
Tôi căng mắt ra đối diện với từng ánh mắt đang soi mói mình một cách vô tội, từng người từng người một… ánh mắt từ từ, từ từ chuyển dần về phía thầy giáo.
Không… không… (Tiếng hét trong câm lặng của Thái Linh). Tôi lắc đầu lia lịa như cái trống lắc.
Đợi đã… ánh mắt đó… Giang Hựu Thần cuối cùng cũng hùa theo mọi người nhìn về phía tôi mỉm cười một cái.
Đợi đã! Chú ý cái miệng của mình!
Tôi đang chuẩn bị dùng ánh mắt để cười lại với Giang Hựu Thần thì cậu ấy đã vô tâm quay mặt lại, tiếp tục nghe giảng!
Hu hu hu… Tôi không thể nào thua cuộc được!
Vèo!
Tôi gấp một mẩu giấy thành chiếc máy bay rồi ném đi để “truyền tin”…
Tuyệt quá! Tôi mắt dõi theo chiếc máy bay đang chuẩn bị đáp an toàn xuống nơi cần phải đến. Đột nhiên, một trận gió nổi lên…
Chiếc máy bay thể hiện vài động tác như lượn vòng, bay thẳng, cuối cùng lao thẳng xuống… Một bàn tay thô bạo xuất hiện nắm chặt chiếc máy bay lại một cách rất tàn nhẫn.
Tôi ngơ ngẩn nhìn theo cánh tay đó, lại là chiếc bông tai kim cương đáng ghét! An Vũ Phong! Lần này không thấy cười kiểu mỉa mai như mọi khi, đúng là một khuôn mặt đẹp đẽ che đậy một trái tim độc ác. Híc! Chiếc máy bay biến thành một đám giấy vụn được ném ngay vào cái sọt rác của lớp.
Hu hu hu… Con đường cách mạng nhất định phải cần những dũng sĩ luôn luôn hướng về phía trước.
Lúc thể dục giữa giờ, tôi cố ý đợi mọi người đều bước ra khỏi lớp. Nhìn phải nhìn trái, không hề có động tĩnh gì, tôi nhanh chóng đi đến bàn học của Giang Hựu Thần, nhét mẩu giấy nhắn tin vào trong cặp của cậu ta.
Sau giờ tiếng Anh, mình sẽ đứng ở cầu thang cạnh nhà vệ sinh đợi cậu. Mình có việc muốn hỏi. Nhất định phải đến nhé!
Kí tên: Thái Lăng
Xem ra thắng lợi đã nằm trong tầm tay rồi, tôi tự an ủi mình và thầm chờ đợi tin tốt.
Thế mà…
Đã hết tiết thứ 3 rồi, vẫn không hề có dấu hiệu nào của sự hồi âm…
Hết tiết thứ 4, tôi không kiên nhẫn được nữa bèn nháy mắt với Giang Hựu Thần, nhưng cậu ta vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Lẽ nào Hựu không nhận được mẩu giấy đó?
Khi tôi gần như không còn tia hi vọng gì nữa thì lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Buổi chiều khi tôi đến lớp, phát hiện ra trên bàn mình có một mẩu giấy ghi chữ: “Gửi Thái Lăng”.
Thời gian: 14 giờ 14 phút 14 giây
Địa điểm: Đài phun thứ 4 đếm từ phía bên trái của đài phun nước Kingdom.
Không gặp không về.
Địa điểm thật là vô cùng lãng mạn, thời gian lại vô cùng chính xác. He he… tuyệt! Ôi chúa ơi, cuối cùng ngài cũng không ngủ gật, để con có thể hẹn được cậu ta! Hu ra! Thái Linh thành công rồi!
14 giờ 14 phút 10 giây.
Ánh nắng mặt trời chói lọi, ấm áp chiếu lên chữ Kingdom phía trước vòi phun nước. Tuy rằng vòi phun nước đã cạn queo, nhưng mà kiến trúc của nó vô cùng hùng vĩ. Tôi thích thú nhìn cảnh vật bốn phía, một lát nữa thôi Giang Hựu Thần sẽ đến đây! Hà hà hà! Kế hoạch của tôi đã có một bước đi đáng kể rồi!
Để thể hiện thành ý của mình, lúc đó tôi đã đứng ở vòi phun nước thứ 4 ở phía bên trái. Nắng mặt trời của tháng 10 chiếu thẳng lên người tôi rát nóng. Tôi cứ nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng mình dâng lên một cảm xúc kì lạ. Bốn giây nữa thôi nhất định sẽ có người xuất hiện!
14 giờ 14 phút 11 giây.
Tôi tháo cái nơ ra trên cổ áo mình ra. Nóng… nóng thật… Thời tiết này… mặt trời… thật làm tôi thở không nổi.
14 giờ 14 phút 12 giây.
Tôi nhíu chân mày lại, nắng mặt trời chói mắt quá! Tôi cố gắng mở ti hí đôi mắt của mình, lo lắng không nhìn thấy Giang Hựu Thần đi qua. Chờ đợi… tôi chờ đợi mọi lúc mọi nơi…
14 giờ 14 phút 13 giây.
Chỉ còn một giây nữa là đến giờ hẹn. Tôi chỉnh đốn lại quần áo của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp đón “ông thần tài”. Đợi khi “ông ấy” đến, tôi sẽ phất phất tay áo, cung nghinh đón tiếp!
14 giờ 14 phút 14 giây.
Tôi bỗng nhiên có một dự cảm không lành, hình như có một sức mạnh ghê gớm nào đó bừng lên từ dưới gót chân, khiến tôi có cảm giác mình đang ngồi trên chiếc giường đệm lò xo, chưa kịp phản ứng lại đã bị tâng ra ngoài, nhảy một bước dài về phía trước…
Rào rào rào…
Một trận mưa lớn trong tích tắc đổ ào xuống, cả người tôi hoàn toàn bị ngập chìm trong cơn mưa đó! Tôi ngỡ ngàng đứng chôn chân tại chỗ, thấy cả người mình ướt như chuột lột, đầu rỗng tuếch… Đây có phải là cơn mưa bóng mây không nhỉ?
- Tôi đến rồi đây.
Xoẹt!
Tôi ngẩng mặt nhìn cột nước đang phun lên trời, một gương mặt vô hồn khiến cho trái tim đang ướt sũng của tôi lập tức bị đóng băng thành đá.
Ào… ào… ào…
Cơn mưa lớn ban nãy bé dần, tôi quay đầu lại nhìn cột nước phía sau lưng mình thấy nó cũng đang từ từ hạ thấp xuống. Thì ra, ban nãy tôi đứng ngay dưới vòi phun nước!
14 giờ 14 phút 14 giây. Hóa ra đây là giờ phun nước cố định của khu vực này!
Ôi trời ơi! Tôi lại còn đứng yên ở đó như một con ngốc nữa chứ, lại còn háo hức chờ đợi sự xuất hiện của Giang Hựu Thần! Tôi đang háo hức chờ đợi sự xuất hiện của một trận phun nước thì có!
- Nói đi, cậu tiếp cận Hựu là có mục đích gì?
- Tôi… tôi… - Tôi vừa ngẩng mặt lên thì đụng phải tia X quang lạnh giá phát ra đôi mắt của Nghiêm Ngôn. Lòng tôi se lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ, không thốt ra được lời nào.
- Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám hãm hại Hựu thì không phải đơn giản để cậu bị ướt như thế này đâu! – Cặp mắt của Nghiêm Ngôn vẫn lạnh tanh, khiến giọt mồ hôi vừa lấm tấm trên trán tôi lập tức đóng băng hết lại.
***Sự việc ngày hôm qua làm giảm hẳn một nửa sự quyết tâm của tôi… Tôi gắng gượng sống hết một ngày, không dám làm liều thêm gì nữa.
Buổi trưa, tôi thong thả đi bộ trong sân trường, trán nhăn lại. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ xem có những chiêu thức gì “xài” được nữa…
Đột nhiên, mục tiêu của tôi xuất hiện ở vườn hoa ngay trước mặt!
Cái người đang cúi người xuống cạnh bông hoa kia không phải là Giang Hựu Thần sao!
Nhìn thấy cậu ta, tim tôi muốn nhảy dựng lên vì sung sướng! May lần này tôi không đứng thừ ra như người mất hồn nữa, mà nhanh chóng rút từ trong túi mình ra một chiếc máy ảnh đã được chuẩn bị sẵn.
Một tiếng đồng hồ sau đó…
Tôi bước ra từ bên trong tiệm chụp hình, cười tươi như hoa cỏ mùa xuân.
Hà hà… thế mới hiểu câu nói “có công mài sắt có ngày nên kim” mừ. Nhìn tôi lúc này đang nắm chặt tấm hình trong tay là biết liền…
Giang Hựu Thần nhẹ nhàng đỡ lấy một bông hoa, suy nghĩ mông lung…
Giang Hựu Thần đang tưới nước cho đám hoa, vui vẻ rạng rỡ…
Giang Hựu Thần nhặt một bông hoa bị tàn rơi dưới đất, lòng buồn xót thương…
“Quả là tìm mỏi mắt không thấy, khi không tìm thì lại lù lù trước mặt!” Thượng đế ban cho tôi một đôi mắt để tôi dùng nó để tìm dấu chân của anh chàng điển trai! Hóa ra Giang Hựu Thần lại yêu thích hoa. Tôi hiểu quá ít về cậu ta. Nhìn vào đống hình này, tôi bỗng cảm thấy tự tin lên hẳn. Chỉ cần tôi quan sát kĩ lưỡng hơn nhất định sẽ phát hiện ra rất nhiều bí mật của Giang Hựu Thần. Đến lúc đó, chứng sợ con gái của cậu ta sẽ có thuốc giải!
- Tất cả học sinh trong trường chú ý, đề nghị mọi người ngay bây giờ đến núi Tịch Dương tập hợp, hội học sinh có tin quan trọng muốn công bố!
Đang lúc tôi vui đến quên lối về thì loa phóng thanh trong trường bật lên làm tôi giật nảy mình. Tôi đến học trường này gần hai tuần rồi, thế mà chưa bao giờ nghe thấy loa phóng thanh trong trường hoạt động. Hôm nay là lần đầu tiên phát ra thông báo, tiếng lại to như thế? Lẽ nào loa phóng thanh của trường British chỉ dùng trong những lần cần tập hợp gấp thôi sao?
Tôi bước ra ngoài nhìn, đập ngay vào mắt là thấy đâu đâu cũng toàn là người mặc đồng phục trường British. Tất cả có đến trên một ngàn chàng thanh niên điển trai cùng nhau hướng về núi Tịch Dương! Một cảnh tượng vô cùng hoành tráng! Nếu như bà bạn Thượng Hội và Ngọc Dĩnh nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ ngớ người ra, thích thú đến chết mất…
- Hội học sinh có chuyện gì nhỉ? Sao lại ầm ĩ thế này?
- Không phải bảo là từ lúc hội trưởng tiền nhiệm tốt nghiệp thì cái ghế đó vẫn chưa có ai thay thế sao?
- Không lẽ là có hội trưởng mới rồi? Sao chúng ta không hề nghe tin gì hết thế nhỉ…
…
Những người xung quanh bàn tán cái gì mà tôi hoàn toàn mù tịt vậy… Hội trưởng hội học sinh? Cái gì mà thiếu với chả đủ… Chóng mặt quá… Kệ nó thôi, một lát nữa rồi cũng biết cả thôi mà.
Tôi lắc đầu phủi hết đám “bụi bẩn” trong não mình, cùng mọi người tiến về đằng trước…
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy núi Tịch Dương đông người như thế. Nghĩ lại chuyện mình phát hiện ra “bí mật” của Giang Hựu Thần vào lúc tan học hôm qua, tôi nhoẻn cười một cách vô thức.
Tôi tiếp tục lắc lắc đầu mình, tiếp tục tiến về phía trước cùng mọi người.
- A!
- A!
Đám người bỗng rộ lên tiếng kêu thất thanh! Chuyện gì thế nhỉ? Tôi tò mò đến thót tim, kiễng chân lên, ra sức nhoài người về phía trước để nhìn… Nhưng mà, tôi vẫn chẳng nhìn thấy được gì cả…
Vèo, vèo, vèo!
Tôi hạ quyết tâm, dùng tốc độ chạy 50m ngắn của mình, dạt đám người ra hai bên để lao thẳng về phía trước.
- Oái – Ngay khi tôi háo hức xuyên qua đám người để chạy về phía trước, bỗng nhìn thấy một việc mà mình không thể tưởng tượng ra được: Thảm cỏ hoa đẹp đẽ lãng mạn ngày hôm qua, chỉ trong một đêm đã bị ai đó tàn phá không thương tiếc…
Núi Tịch Dương là một trong những cảnh quan nổi tiếng của trường British, bởi vì trên ngọn núi nhỏ như ngọn đồi này được trồng các loại thực vật, hoa lá đua nhau nở rực khoe sắc. Ngay cả khi mùa đông giá rét cũng luôn có sức sống, thế mà bây giờ…
- Tại sao lại như thế này? – Một giọng tuyệt vọng cất lên.
Tôi giật mình ngước đầu nhìn. Giang Hựu Thần đang đứng cách tôi không xa với nét mặt giận dữ không giống với một Giang Hựu Thần hiền lành mọi ngày…
- Ai đã làm chuyện này? – Giang Hựu Thần hét lên…
Cậu ta… cậu ta sao thế nhỉ? Hoàn toàn không phải Giang Hựu Thần mà tôi quen biết!
Ba người bạn thân đứng cạnh đang giữ chặt cậu ta lại, cứ như sợ cậu ta sẽ bay mất vậy…
- Hà hà, bạn Giang Hựu Thần hỏi đúng đấy! Việc này rốt cuộc là do ai gây ra? – Giọng nói này vang lên từ một anh chàng điển trai đang đứng trong đám đông, mái tóc màu vàng chiếu sáng gương mặt đầy rất gian xảo. Tuy rằng cậu ta cũng có nét đẹp trai, nhưng cái mũi diều hâu cao quả thật không gây một chút thiện cảm nào… Tên này như phát ra luồng tà khí…
Tên này là ai vậy?
- Tôi là trợ lý mới từ nước ngoài về, nhìn thấy cảnh này quả thật khiến người ta đau xé tim gan… - Ánh mắt cậu ta đột nhiên lóe sáng, nghiêng người nói với tên hầu cận mập lùn đang đứng bên cạnh. – Đưa ra đây.
Tên hầu cận mập lùn thích thú lấy ra một cuốn giấy, mở từ từ từ trái sang phải, rồi giơ trước mặt mọi người…
Đạo tặc hái hóa
- Sao lại là cậu ý được?
- Không thể nào… nhất định là có sự nhầm lẫn rồi!
Tấm băng rôn vừa trải dài ra hết; mọi người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao!
Trên tấm băng rôn đó, ngoài những hàng chữ kinh động lòng người kia là một tấm hình rất quen thuộc: Giang Hựu Thần đang đứng trong vườn hoa, tay cầm một đóa hoa, ngước nhìn mặt trời rực rỡ mỉm cười…
Bức hình này… sao trông quen quá. Rõ ràng là những bức hình tôi vừa chụp lúc trưa được “biến tấu” lại. Sao lại có thể như thế được?
Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cả người tôi! Sao bây giờ, tất cả đều là tai họa do tôi gây ra! Bây giờ biết làm sao? Tai tôi bị ù đi bởi những lời chỉ trích của mọi người đối với Giang Hựu Thần… trong lòng hoảng loạn như thỏ con lạc đường… Tôi biết làm sao bây giờ?
- Thế này nghĩa là sao? Ý nói đạo tặc hái hoa là Giang Hựu Thần à? – Tôi ngẩng lên, thấy Ân Địa Nguyên đeo cặp mắt kiếng gọng vàng đang đứng trước mặt Giang Hựu Thần che chở. – Lâm Tử Hạo, đây là món quà cậu định tặng bọn tôi để mừng ngày tái ngộ phải không?
- Tôi đâu có nói ai, mọi người cũng đã được tận mắt thấy rồi… - Lâm Tử Hạo dương dương tự đắc. – Trường British có một con người như thế là một điều sỉ nhục! Sỉ nhục quá!
- Cậu tưởng là một tấm hình như thế thì có thể khẳng định được sao? – Giọng Ân Địa Nguyên lại vang lên như những đợt sóng dồn dập vỗ vào bờ.
- Đúng thế, đúng thế! Một tấm hình không thể nói được gì cả! Thời đại này ảnh kĩ thuật số phát triển như vậy… không chừng đã được xử lý qua rồi…
- Cậu ta không phải là bạn rất thân của An Vũ Phong sao? Ghét Giang Hựu Thần là lẽ bình thường thôi!
……
Tất cả các nam sinh bắt đầu áp đầu vào nhau bàn tán, trong chốc lát cả sân trường nhộn nhạo cả lên, không còn kiểm soát nổi. Nghe chừng thì ưu thế đang nghiêng về phe của Hựu.
- Im lặng! Im lặng! – Khuôn mặt Lâm Tử Hạo bắt đầu trở nên khó chịu, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, chỉ về tấm hình hét lên. – Đây chính là chứng cứ! Chứng cứ ở đây! Giang Hựu Thần chẳng qua chỉ là một tên đạo tặc hái hoa!
- Biết người biết mặt khó biết lòng mà… Tôi nghĩ Giang Hựu Thần có thể là một thiên thần mang trái tim ác quỷ đấy!
- Những bông hoa tội nghiệp!
……
Câu nói của Lâm Tử Hạo lại khiến mọi người xôn xao bàn tán, ưu thế dần dần thuộc phe tên họ Lâm.
Chỉ có tôi, một bên nhìn thẳng vào Lâm Tử Hạo, tay nắm chặt…
Tên Lâm Tử Hạo này càng nói càng quá đáng! Càng nói càng vô lí! Hoàn toàn không phải như thế!
- Sự thật không phải như thế! – Tôi vừa cất giọng lên, bốn phía lập tức yên ắng lại. Tôi bước thẳng đến trước mặt của Lâm Tử Hạo. – Hình là hình giả! Đấy là hình do chính tôi chụp, sao có thể bị thay đổi thành như thế được?
Lâm Tử Hạo lập tức biến sắc. Nhưng chỉ trong tích tắc cậu ta lại lấy lại được bình tĩnh nói:
- Cậu là ai? Sao dám nghi ngờ tấm hình đó?
- Cậu ấy là học sinh mới chuyển trường đến!
Tôi quay đầu tìm chủ nhân của câu vừa nói… Không… không phải chứ… cái giọng nói nghiêm túc đó… lẽ nào lại được phát ra từ miệng của An Vũ Phong sao?
An Vũ Phong bàng quan đứng một bên, thái độ nghiêm nghị, đôi mày hơi cau lại. Đúng là cậu ta thật sao?
An Vũ Phong liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Tôi vội vàng quay đầu lại… Sợ quá… lẽ nào An Vũ Phong vẫn còn giữ trong lòng mối hận bị đổ nước coca hôm đó sao?
- Ôi ôi, thì ra là Phong đấy à, thằng nhóc ranh mới đến này chắc lại là người của Tứ đại tướng quân phải không? – Lâm Tử Hạo như được bấm nút biến thành một con người khác, giọng nói đầy nịnh bợ.
An Vũ Phong tỏ ra vô cùng nhàm chán, mím môi không nói gì cả.
Còn đầu tôi thì cứ quay tới quay lui, vẫn không đoán ra được bọn họ có quen biết nhau hay không?
- Hơ hơ, ông bạn, ông bạn đang nói chuyện vui gì thế? Bức hình này rõ ràng là do đích thân tôi chụp ở núi Tịch Dương ngày hôm qua! Làm sao có thể là do ông bạn chụp được! – Lâm Tử Hạo thấy An Vũ Phong không thèm để ý mình, lập tức chuyển mục tiêu, tức giận quay qua tố cáo tôi!
- Ý của Lâm Tử Hạo có nghĩ là cậu ta nhìn thấy Giang Hựu Thần đang hái hoa, không những không ngăn cản, mà còn lén lút chụp hình, để hôm nay đem ra bôi xấu cậu ấy! – Ân Địa Nguyên hằn học nhìn tên Hạo.
- Vớ vẩn! Các người đừng có nói bậy! Tôi chỉ là không tiện nói ra người chụp hình là ai thôi! – Giọng Lâm Tử Hạo rõ ràng là yếu hẳn xuống.
- Rõ ràng là do tôi chụp, ngay bây giờ tôi có thể lấy tấm hình đó ra, sự thật sẽ được chứng minh thôi!
Tôi lấy tấm hình ra, giơ cao lên trước bàn dân thiên hạ.
- Rất đơn giản, lấy hai tấm hình hoàn toàn khác nhau này đưa cho kỹ sư vi tính để phân biệt tấm nào thật tấm nào giả. Tôi nói thế có đúng không ngài trợ lý? – Ân Địa Nguyên cầm lấy tấm hình của tôi, chuẩn bị quay đầu bước đi.
- Không được! – Lâm Tử Hạo cuối cùng cũng để lộ sự sợ hãi.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác đứng nhìn Lâm Tử Hạo đang lắp bắp không nói được gì.
Một khoảng không gian im lặng…
Xoẹt!
Khi cả sân trường chìm vào trong in lặng thì An Vũ Phong đột nhiên lao đến trước mặt Lâm Tử Hạo, tóm lấy mấy tấm hình, giận dữ xé nát thành trăm mảnh.
- Phong! – Khuôn mặt Lâm Tử Hạo tái mét, bất ngờ kêu lên một tiếng.
- Đừng có gọi tên tôi! – Khuôn mặt ngạo mạn hàng ngày của An Vũ Phong không còn nữa, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh tanh như băng giá, vô tình, đáng sợ!
- Phong! Mình… mình sai rồi… Mình chỉ muốn đánh gục cậu ta… Tất cả, tất cả là vì cậu! – Khuôn mặt Lâm Tử Hạo chuyển sang đỏ ửng, thật không ngờ cậu ta cũng là một kẻ “có tình có nghĩa”.
- Hạo, nếu vì tôi thì cậu càng không cần làm thế! – An Vũ Phong nghiêm nghị nhìn Lâm Tử Hạo.
- Hà hà, An Vũ Phong, đến mức này cậu cũng đừng diễn kịch nữa. Làm gì cũng đã làm rồi, có gì mà không dám thừa nhận! – Kì Dực hứ lên một tiếng, mắt chằm chằm nhìn An Vũ Phong.
- Cậu! – Gương mặt của An Vũ Phong lại thay đổi, tay nắm chặt. – An Vũ Phong tôi xưa nay dám làm dám nhận. Mà nếu như tôi muốn thắng các người thì đâu có cần phải dùng thủ đoạn chán ngắt này chứ?
Nói xong, An Vũ Phong ném đám giấy vụn lên trên không, cắm đầu đi một mạch rời khỏi núi Tịch Dương.
Oai, ôi…
Thấp thoáng giữa đám giấy vụn đang bay lên không kia, tôi nhìn thấy đôi mắt đầy thù hằn của… Lâm Tử Hạo! Cậu ta dán chặt mắt vào tôi, cứ như tôi vừa làm điều gì sai lầm, và tội lỗi ghê lắm…
Thật kinh khủng!
***- Hở, làm gì thế không biết?
- Thật là chán!
Chân tướng đã lộ rõ, mọi người trên sân trường đều thở dài rồi bỏ về. Giang Hựu Thần cũng từ từ quay người bước đi.
Đôi vai của cậu ấy hơi run lên, hình như đang thuơng xót cái gì đó, nhưng dường như pha chút tức giận…
- Giang… - Tôi nhìn theo bóng của cậu ấy định gọi tên, tôi định giải thích… chuyện của tấm ảnh đó. Nhưng mà, vẫn chưa kịp gọi hết tên của cậu ấy thì…
- Này! Đứng lại! Cậu đứng lại cho tôi!
Sau lưng tôi đột nhiên vang lên một giọng nói nghe chua ngoét.
Tôi giật bắn nguời, tôi hơi ngập ngừng do dự thì tiếng nói phía sau lại tiếp tục vang lên lớn hơn:
- Chính là cậu đấy! Mau quay lại cho tôi!
Vừa dứt lời, tôi có cảm giác cổ áo mình bị ai đó nắm chặt. Tôi từ từ quay nguời lại nhìn thấy một chiếc mũi diều hâu to tuớng xuất hiện.
- Tôi… - Phát hiện ra kẻ đang nắm cổ áo mình là Lâm Tử Hạo, trong lòng tôi bỗng run lên vì sợ. Dù sao thì âm mưu của cậu ta đều bị thất bại duới tay tôi! Lần này bị hắn tóm đuợc, đời tôi đi dứt là cái chắc.
- Không sai! Chính là nó! Chính thằng đó đã làm hỏng kế hoạch vĩ đại của ngài trợ lí! – Cái anh chàng mập lùn ban nãy giúp Lâm Tử Hạo trình diện tấm hình trước mặt mọi nguời nhìn thấy tôi thì nổi giận, nhảy lên chỉ thẳng tay vào tôi hét lớn.
Hừ! Cái tên mập đáng ghét… nguời gì mà tròn như củ khoai…
Tôi thầm rủa hắn, nhưng mà mặt thì đã sợ đến xanh mét như tàu lá chuối. Cả nguời tôi run lên.
- Mày… là ai? Tao chưa nhìn thấy mày bao giờ? – Lâm Tử Hạo tỏ ra mình là một người đầy mưu mô tính tóan, ngó khắp người tôi dò xét, rồi quăng cho tôi một cái nhìn đầy hoài nghi.
- Tôi… mới… - Tôi run rẩy lắp bắp.
- À… mới đến à? – Lâm Tử Hạo nghe tôi trả lời xong thì không ngờ không nổi giận, hơn nữa còn thả cổ áo tôi ra. Tôi xiêu xiêu vẹo vẹo đứng thẳng lại, nguớc đầu lên lại đụng vào ánh mắt quỷ quyệt của hắn ta.
- Nếu như là nguời mới đến, vậy chắc chưa hiểu quy tắc ở đây. – Lâm Tử Hạo nhún nhường một bước, nhưng cùng với đó nét mặt cũng thay đổi theo. – Thằng ranh, giương to mắt mày lên mà nhớ kỹ mặt của tao đấy!
- À… trông hơi bị dơ một chút… - Tôi ngoan ngoãn căng tròn đôi mắt nhìn hắn, miệng thật thà buông ra một lời nói đến buồn cuời.
Chết cha! Lúc nãy lẽ ra phải nói thì không nói, bây giờ lại nói thế… Thái Linh ơi Thái Linh, mày muốn tự đào mồ chôn mình hả?
- Mày… - Lâm Tử Hạo tức muốn xì khói đằng đầu, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. – Mày có biết tao là ai không?
- Không… không biết! – Tôi không dám tin vào khả năng suy đoán của bản thân mình nhưng với kiểu trả lời như thế, có lẽ tôi không còn cách xa nấm mồ bao nhiêu nữa rồi…
- Không biết? – Lâm Tử Hạo giận dữ quát vào mặt tôi như sấm nổ bên tai. – Thằng ranh kia, tao nói cho mày biết, tao là Lâm Tử Hạo của truờng British, một trong lục đại tuớng quân trường British, ba tao là chủ tịch Hội đồng quản trị của trường, ông tao là…
- Ôi! Ngài trợ lí thật đáng nể quá nhỉ! Hay là gần đây ngày đang thiếu tay sai quá nên phải dùng chiêu này để ép nguời khác à? Nếu như không tìm được, hay là để “kẻ hèn” này gia nhập xem sao? Thế nào…
Tôi có đang nằm mơ không nhỉ? Mấy tên bạn cùng lớp rằng không có ác ý với tôi, nhưng xưa nay cũng chưa bao giờ để ý đến tôi, hôm nay sao lại… Tôi quay đầu nhìn những gương mặt quen thuộc…
Hà hà… hà hà… Trời giúp tôi rồi… Con cám ơn thần tiên… Cám ơn bồ tát… Mấy gương mặt kia sao mà thân thiết quá!
- Tôi đang cho thằng ranh này một cơ hội để nó càng hiểu rõ về trường của chúng ta! Lâm Tử Hạo tôi xưa nay đều làm việc thiện, giúp đỡ bạn học mới là chức trách của tôi!
Cái gì? Lời nói uy hiếp đó cũng đuợc mang danh hoang đường như thế sao? Tôi cắm chặt mắt mình vào khuôn mặt thản nhiên như không của thằng cha đó.
- Ủa? Thái Lăng lẽ nào vẫn chưa quen với trường của chúng ta sao? – Ân Địa Nguyên quay đầu lại, nhìn tôi ra hiệu. Ba nguời còn lại vẫn đứng nguyên đối diện với Lâm Tử Hạo, làm hậu thuẫn cho tôi.
- Tôi đã quen thuộc lắm rồi, quen thuộc lắm rồi! – Tôi hiểu ý gật đầu lấy gật đầu để.
- Mày… - Tôi lén lút liếc nhìn Lâm Tử Hạo đang sắp tức để nổ tanh bành ở phía đối diện… Hắn ta hằn học nhìn tôi, ánh mắt rất khủng bố!
- Thái Lăng, sao mày dám chống đối ngài trợ lí, mày chán sống rồi phải không? – Tên tay sai mập lùn bỗng nhảy bổ ra hét vào mặt tôi.
Quả là gan của hắn ta cũng to thật… dám nhảy ra bảo vệ chủ trong thời điểm này. Nhưng mà… vừa mới nói dứt câu, cậu ta đã vội vã thu nguời trở lại. Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn ta, bốn đại tướng quân đang hùng hổ trừng mắt nhìn hắn… Ôi trời ơi… Thái Lăng tôi không ngờ lại nhận được sự bảo vệ của bốn đại tướng quân… Thật là nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!
Ân Địa Nguyên đột nhiên cười, một nụ cười lạnh như nước đá!
- Ủa?! Thái độ tệ như thế mà cũng là cận thần của ngài trợ lí à? Bắt người mới đi làm quen với trường lớp, nếu họ từ chối sẽ bị xem là phản kháng sao?
Đúng thế! Hắn ta đối với tôi thế đấy. “Đại nhân” Ân Địa Nguyên! Ngài thật biết xót thương dân chúng! Ngài phải là chủ cho con! Tôi suýt chút nữa thì lao đến tố cáo tên Hạo với cậu ta như một người phụ nữ mang nhiều oan trái, hi vọng cậu ta có thể như Bao Thanh Thiên đứng ra minh oan giúp tôi, sau đó mang cẩu đầu trảm ra xử tên đó. À, không phải! Tên Lâm Tử Hạo là một tên quan, phải là hổ đầu trảm chờ lệnh mới đúng!
- Các người! – Lâm Tử Hạo thở hổn hển nhìn mọi nguời, lắp bắp nói ra được hai từ duy nhất. Nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của cậu ta, tôi cảm thấy mạch máu trong nguời mình chảy thông suốt… Hơ hơ hơ, đáng đời hắn! Đã quá! Đã quá!
- Lâm Tử Hạo, cậu tưởng có cậu giúp đỡ thì An Vũ Phong sẽ chiến thắng sao? Nếu như cậu cảm thấy không phục thì đợi đến cuối tháng tổ chức vận động bỏ phiếu cho giải thưởng người nổi tiếng nhất của British, chúng ta sẽ còn gặp nhau lại! – Ân Địa Nguyên lạnh lùng buông ra một câu. – Cũng có thể lần này người đánh bại An Vũ Phong lại chính là cậu ta đấy!
Ân Địa Nguyên đột nhiên chỉ tay về phía tôi rồi nhìn tôi cười, toàn thân tôi run lên.
Tôi ư? Đánh bại An Vũ Phong ư?
- Các người... đuợc thôi! Cứ đợi đó mà xem!
- Lâm Tử Hạo cuối cùng cũng bỏ cuộc, chuẩn bị rời khỏi hiện trường!
- Ngài trợ lí… Đợi tôi với! – Tên tay sai mập lùn nhúc nhích thân người ục ịch của mình, chạy theo sau lưng, trông giống như bị thịt biết đi. Bóng hai tên đó mỗi lúc một nhỏ lại, dần dần chỉ còn lại một chấm đen.
- Hừ, thật là nực cuời quá, hắn ta tưởng thiệt kìa! – Tôi cười cảm kích quay đầu nhìn bốn người bạn tốt, nhưng không ngời lại bắt gặp bốn ánh mắt kì lạ đang chiếu thẳng vào tôi…
- Chuẩn bị tinh thần đi! – Ân Địa Nguyên nhíu mày nhìn tôi, lạnh lùng phát ra năm chữ.
Cái gì… chuẩn bị đi… thật sự… thật sự muốn tôi ra thi tuyển sao?
Giang Hựu Thần từ nãy đến giờ không nói gì cả, đến lúc này mới nở nụ cuời an ủi tôi, rồi quay người im lặng rời khỏi chỗ tôi cùng ba người bạn còn lại của cậu ta.
Đây… đây là bản cáo trạng cuối cùng dành cho tôi ư?
Tôi nghĩ tôi không nên nhúng tay vào nồi nuớc này chút nào. Tôi bỗng nhớ đến khuôn mặt đầy giận dữ của Lâm Tử Hạo lúc rời khỏi, cùng ba bộ mặt đằng đằng sát khí của ba vị “ân nhân” vừa giúp tôi – tam đại tướng quân. Tôi chỉ mới tiếp cận Giang Hựu Thần một chút xíu đã gây ra chuyện lôi đình thế này, nếu tiếp tục như thế, e rằng cả cái mạng của tôi cũng khó giữ…
Ông thần xui xẻo ơi, ông thần xui xẻo! Xin ông đấy, đừng có đứng gần con quá…
Tôi vừa niệm xong câu thần chú mà mình vừa “cấp tốc” nghĩ ra thì cũng là lúc bước vào ngôi nhà tràn ngập ánh đèn của mình!
- Mẹ ơi, con về rồi đây! – Tôi nhìn thấy mẹ đang ngồi ăn cơm… miệng nhai tóp tép…
- Về rồi à? Ăn chưa? – Mẹ nhìn thấy tôi, khuôn mặt tươi rói như hoa, vui vẻ chạy qua phía tôi, hỏi thăm dồn dập, lại còn đứng nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt.
- Dạ chưa. Mẹ đang ăn gì ngon vậy? Sao không đợi con về? – Tôi ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, bụng đánh lô tô dữ dội. Tôi lao về phía bàn ăn, mắt trợn tròn ngạc nhiên. Trên bàn biết bao là đồ ăn ngon: thịt gà hầm, cá chua ngọt, bắp xào hạt thông…
Hôm nay là ngày trọng đại gì thế nhỉ?
- Mẹ! – Tôi nhìn mẹ lòng đầy hoài nghi, thái độ vui vẻ của mẹ ban nãy nhất định có vấn đề!
- Ừ, mau đến đây ăn đi. Mẹ biết gần đây con rất cực nhọc, vì vậy đã gọi nhiều món ăn ngon cho con, con có cảm động không? – Mẹ tôi cười mỗi lúc một lớn hơn, tay ôm chặt cổ tôi. – À, hôm nay có người mang thư đến cho con, mẹ để nó trên bàn trong phòng của con đấy!
- Vậy à? – Tôi quay người đi lấy thư, không hiểu ai viết thư cho tôi nhỉ? Tôi có cảm giác bất an, lo lắng bóc lá thư ra.
Chuẩn bị chính thức hành động, toàn lực phối hợp cùng tam đại tướng quân!
Thì ra… thì ra là mệnh lệnh của người bí mật…
Dưới ánh trăng, hàng chữ đó hiện ra lung linh… cứ như là những câu thần chú có ma lực kinh hồn… Tôi ngoảnh đầu nhìn ra phía phòng khách, mẹ tôi đang ngồi ăn ngon lành mấy món trên bàn… Không có tiền ăn uống sẽ rất kham khổ… Cho dù chặng đường tới có nguy hiểm đến đâu thì cũng phải đi tiếp thôi!
***- Tiểu Linh, mau đi mua bia đi con, hiếm khi mới đuợc một bữa ăn thịnh soạn thế này! – Mẹ tôi miệng vừa tóp tép, tay vừa múa may chỉ về phía tôi.
Mẹ ơi! Con nghĩ mẹ không cần bia thì cũng phấn chấn thôi mà… Tôi bước ra khỏi nhà, ánh trăng lạnh lẽo hắt cái bóng cô đơn và buồn bã của tôi trên đường. Mẹ tôi thì hoàn toàn vô tư không nghĩ ngợi gì, chỉ tội nghiệp đứa trẻ nghèo đáng thương là tôi thôi…
Điều duy nhất có thể an ủi tôi là tại giờ phút này tôi có thể đuợc quay về với thân phận con gái, mặc bộ váy rộng mà tôi vẫn thường mặc ở nhà, tôi cảm thấy bản thân mình cũng thoải mái hơn nhiều.
Kéttttt!
Tôi vẫn còn đang tận hưởng cảm giác được làm con gái thì một chiếc xe đua màu đen chạy đến dừng ngay cạnh bên tôi.
Cửa xe mở ra, có nguời bước từ trên xe xuống.
Xoạt!
Bốn chàng thanh niên cao to mặc đồ màu đen đứng xếp hàng ngay ngắn trước mặt tôi.
- Ôi má ơi! – Những tên trùm xã hội đen đến tìm tôi báo thù sao? Tôi hét lớn rồi bỏ chạy.
- Đợi một lát…
Ủa? Cái giọng này… hình như nghe quen quen…
Tôi dừng đôi chân đang bủn rủn sợ hãi chuẩn bị bỏ chạy của mình lại… quay đầu nhìn… Giang Hựu Thần ư?
Người vừa cất giọng ban nãy quả đúng là Giang Hựu Thần! Còn có… Ân Địa Nguyên, Kì Dực và Nghiêm Ngôn nữa! Bốn người bọn họ mặc âu phục trông rất chỉnh tề, trên tay họ còn có…
- Đây là hoa cẩm chướng mình muốn tặng cho cậu, hạnh phúc đang ở ngay bên cạnh cậu, chỉ cần cậu đưa tay nắm chặt lấy, cậu sẽ có được nó… - Ân Địa Nguyên long trọng cúi người xuống, đưa bông hoa trong tay ra truớc mặt tôi.
- Hoa mắc cỡ: Phải trân trọng hạnh phúc của mình. – Nghiêm Ngôn đúng là chứng nào tật nấy, lúc nào cũng “tiết kiệm” lời nói quá mức cần thiết. Cậu ta không chịu nói thừa dù chỉ một chữ.
- Cậu giống như đóa hoa hồng vậy, xinh đẹp đến nỗi làm người khác quên hết mọi chuyện… Xin hãy nhận lời mời chân thành của mình, đến nhà mình chơi nhé! – Kỳ Dực đột nhiên chạy đến trước mặt tôi, tay cầm một đóa hoa màu vàng chói, hương thơm thoang thoảng bay phảng phất trong gió.
Xẹt xẹt!
Đúng là chuyện lạ có thật! Tôi cảm thấy đầu mình trong phút chốc như muốn nổ tung ra!
Bọn họ sao lại nói những lời như thế với tôi? Bọn họ nhận ra chân tướng của tôi rồi sao? Tiêu rồi tiêu rồi, lần này tôi chắc chắn đi đời rồi!
Tôi ấp a ấp úng cúi gằm mặt xuống đất, chờ đợi một trận phong ba bão táp sắp kéo đến.
- Nguời đẹp, những bông hoa này đều tặng cho cậu cả đấy. Cậu có thích không? – Thấy tôi không nói gì, Kì Dực lại sát mặt đến nhìn tôi.
Tôi vội vàng tránh xa, mắt đưa tìm chàng trai Giang Hựu Thần đang đứng một bên, lặng lẽ không nói gì.
- Đây là… hoa xương rồng… mình tặng cho cậu…
- Giang Hựu Thần chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp của mình, khuôn mặt hơi ửng đỏ. – Mình không biết ý nghĩa của loài hoa này, nhưng nó là loài hoa kiên cường nhất, dũng cảm nhất, cũng giống như lần đầu tiên mình gặp cậu vậy… Tuy rằng bộ dạng cậu lúc đó rất đáng thương, nhưng mà… cậu có thể…
Ban nãy tôi sợ đến chết khiếp, bây giờ thì lòng tôi đã trút đuợc gánh nặng ngàn tấn. Phù, bọn họ chưa nhận ra tôi!
Tôi không cảm thấy căng thẳng nữa, dám mạnh bạo ngẩng đầu nhìn lên. Ôi chao! Vẻ mặt thơ ngây của Giang Hựu Thần trông mới dễ thương làm sao. Tay cậu ta đang cầm đóa hoa xương rồng lấp lánh màu xanh ngọc, trên hoa có những cái gai nhỏ li ti, ngay cả chậu hoa cũng đuợc làm rất tinh xảo.
Tôi đưa tay mình ra một cách vô ý thức…
Xoạt!
Kì Dực nắm lấy cổ tay tôi:
- Cậu không phải định lấy chậu hoa xương rồng thật chứ?
- Mình…mình muốn! – Tôi đỡ lấy chậu hoa từ tay của Giang Hựu Thần, đầu cúi xuống khẽ nói. – Cám ơn cậu.
- Cậu thật sự thích nó à? – Giang Hựu Thần cười tươi, để lộ hàm răng tuyệt đẹp khiến tôi cũng phải mỉm cười theo cậu ấy.
- Ôi, mọi người thật đúng là hết thuốc chữa rồi. – Kì Dực lắc lắc đầu, bỏ bó hoa xuống dưới đất. – Hựu, cậu đúng thật là!
Kì Dực đi đến quàng vai Giang Hựu Thần:
- Nhưng mà, vì cậu gặp được cô ý, kế hoạch hoa xương rồng của cậu mới thành công như thế. Hihihi…
- Nếu như cô ý đã bằng lòng nhận chậu hoa xương rồng, xem như cũng hết cách rồi. Hôm nào bỏ phiếu bọn mình sẽ ủng hộ cậu!
- Hà hà, thật ra chuyện này chẳng phải chúng ta đều đã tiên liệu trước rồi sao?
Kì Dực? Ân Địa Nguyên… Hai người bọn họ đang nói gì thế nhỉ? Sao tôi nghe chẳng hiểu câu nào hết thế này?
- Giang… Hựu Thần, cậu quả thật muốn cùng mình… - Tôi ngại ngùng mở miệng định hỏi…
- Hựu, chúng ta phải về thôi. – Tôi vẫn chưa kịp hỏi xong, Ân Địa Nguyên đã lôi tay của Giang Hựu Thần đi.
- Nhưng mà, mình… - Giang Hựu Thần bị ba nguời bọn họ kéo đi, bắt lên xe. Cậu ta thò đầu ra cửa sổ vẫy vẫy tôi. – Khi nào có dịp bọn mình sẽ quay lại tìm cậu.
Chiếc xe đua màu đen lao vút đi, tôi ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Nhìn thấy chiếc xe bay vù đi như cơn bão, rồi nhìn lại chậu hoa xương rồng trên tay mình. Đến cả bản thân tôi cũng không dám tin tất cả những gì vừa xảy ra là mơ hay thật…
***Có thể là nhờ sự tác động của chậu hoa xương rồng mà buổi tối hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều! Nghĩ đi lại nghĩ lại! Kết quả là: tôi đã hạ quyết tâm, nhất định phải hoàn thành “kế hoạch lớn”!
Mới bước vào trường, tôi cẩn thận xách hộp cơm bằng nhựa màu trắng của mình đi khắp nơi tìm tam đại tướng quân. Không phải đầu óc của tôi có vấn đề, mà là để hoàn thành tốt “kế họach lớn” thì bước đầu tiên của tôi là phải để ba người đó chấp nhận thu nạp tôi.
Tuy tôi rất lo lắng bọn họ có khả năng sẽ ném hộp “cơm mắm chấm muối tiêu” do tôi tự làm ra, nhưng đây là món ăn ngon nhất của tôi rồi! Phải nhớ là khi mẹ tôi ăn món “cơm mắm chấm muối tiêu” này của tôi, bà đã xúc động đến mức nuốt không nổi đấy!
Khoan nào, rõ ràng mới nhìn thấy bốn người bọn họ xuất hiện ở cửa lớp, sao chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa thế này?
Tôi chạy mấy vòng trong khuôn viên trường cũng không tìm thấy bọn họ. Thôi, đành phải đợi họ ở lớp học vậy…
- Nguyên này, cậu nói phải làm thế nào…
Ủa, hình như đó là tiếng nói của Kì Dực thì phải?
Tôi dừng buớc, ngẫm nghĩ một lúc rồi đi về phía phát ra tiếng nói – tam đại tướng quân đều đứng trong cái đình nghỉ chân sơn màu đỏ đun khuất phía sau bụi cây!
Tôi rờ cái hộp cơm đem theo của mình. Cơm nắm ơi cơm nắm, bây giờ đều trông cậy vào mày cả đấy!
- Tuần sau sẽ là cuộc bỏ phiếu cho giải thưởng người nổi tiếng nhất của trường British, tên Lâm Tử Hạo chắc chắn sẽ không thi thố đường hoàng, tử tế đâu. Chúng ta phải nghĩ cách dạy cho bọn chúng một bài học, để chừa cái tội vênh váo đi! – Tiếng nghiến răng ken két của Kì Dực phát ra từ trong đình khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
- Ừ, phải để nó trắng tay mới được.
Tôi há hốc miệng vì ngạc nhiên. Kể cả Nghiêm Ngôn bình thường rất ít khi mở miệng cũng lên tiếng rồi, hơn nữa lại còn là “thua trắng tay”, không hiểu tên Lâm Tử Hạo bây giờ có đang bị hắt xì hơi không nhỉ?
- Ừ, Ngôn nói đúng đấy! – Ân Địa Nguyên gật gật đầu. – Chúng ta cần phải làm thật cẩn thận các công tác chuẩn bị trước khi cuộc bầu chọn diễn ra.
- Nguyên này, cậu nói phải làm như thế nào đi! – Kì Dực lúc này trông cũng hơi khác, hiếm khi nào thấy cậu ta đi mà không đem theo máy chơi cổ phiếu.
- Nếu như con bé đó đã chọn Hựu, vậy bọn mình cũng không cần phải lo lắng quá nhiều. Bọn mình phải dốc sức giúp đỡ Hựu, chuẩn bị cho cuộc bình chọn cuối tháng thôi! – Ân Địa Nguyên tay gãi gãi cằm, cứ như đang nghĩ thêm chuyện gì khác nữa.
- Ờ, cái con bé đó kể cũng lạ thật, sao lại đi thích hoa xuơng rồng nhỉ? Đúng là một cặp với Hựu!
Nhìn thấy Kì Dực đang dồn nén bực tức, cảnh tượng tối qua hiện ra truớc mắt tôi! Tôi và Hựu? Thế này là thế nào vậy nhỉ?
- Nhất định phải có tiết mục tài năng đặc sắc mới được! – Mắt Ân Địa Nguyên chợt sáng lên, tay giơ trước ngực ra điều rất tán đồng.
Tài năng? Bình chọn mà cũng có biểu diễn tài năng sao?
Tuy rằng tôi đã biết rõ mục đích của họ, nhưng những lời nói của Ân Địa Nguyên vẫn làm đầu óc tôi lùng bùng.
- Tài năng? Nguyên này, cậu đang nói gì đó? – Giọng của Kì Dực nghe có vẻ sốt ruột. – Cậu nói xem chúng ta phải làm như thế nào đi! Đừng úp mở nữa!
Thì ra không phải chi mình tôi không hiểu, IQ của tên Kì Dực cũng không cao hơn tôi là mấy!
- Dực này, cậu cứ lo phụ trách mọi thứ liên quan đến ăn mặc trong buổi bầu chọn, có nghĩa là hậu cần sẽ giao hết cho cậu. – Ân Địa Nguyên nhìn Kì Dực, nói từng câu từng chữ.
- Được! Không thành vấn đề! – Kì Dực tự tin vỗ ngực bảo đảm.
Chuẩn bị quần áo? Không phải to tát vậy chứ? Chỉ là một buổi bầu chọn thôi, có phải là thế vận hội mùa đông đâu?
Còn nữa, Dực, cậu hát hay nhất. – Ân Địa Nguyên chợt nghĩ ra thêm điều gì, lại nhìn Kì Dực nói. – Cậu phụ trách vấn đề hát hò của Hựu.
- Tất cả cứ để mình! Kì Dực lại vỗ ngực nói lớn, trông điệu bộ cũng dễ thương ghê.
- Dực, cậu về nhà tìm một bài hát thích hợp với hình tượng và tính cách của Hựu nhất, rồi đến phòng thu âm làm thành một đĩa nhạc, sau đó hàng ngày bắt Hựu phải tập hát vài lần, còn phải chỉ cho cậu ấy cách thể hiện trên sân khấu nữa…
Kì Dực đi thu âm, Giang Hựu Thần biểu diễn… Lẽ nào bọn họ tính chuyện hát nhép à?
- Ngôn, cậu chỉ cho Hựu một số động tác Karate nhé, phải thắng bằng đuợc Lâm Tử Hạo, phải tạo nên một hình tượng Hựu “văn võ song toàn”.
- Được! – Nghiêm Ngôn nghe Ân Địa Nguyên nói xong thì gật đầu, tuy rằng cậu ta không có chút gì gọi là bảo đảm hay hứa hẹn, nhưng vẫn làm cho nguời khác cảm thấy hoàn toàn có thể tin tưởng được.
- Mình sẽ đi chuẩn bị bài phát biểu cùng kế hoạch tổng thể. – Ân Địa Nguyên phân công việc cho cả ba người, thái độ vẫn rất nghiêm túc. – Phần tài năng vẫn thiếu vũ…
- Võ? Ngôn không phải sẽ dạy Hựu một số động tác Karate đơn giản sao? – Kì Dực lắc lắc đầu hỏi.
- Ý mình nói là vũ đạo… Ai? Ai ở đằng kia? – Ân Địa Nguyên bất ngờ cảnh giác quay mắt nhìn về phía tôi. Kì Dực nhanh chóng chạy đến, một tay nắm lấy cổ áo tôi kéo ra.
- Hờ hờ… mọi người có muốn thử món cơm nắm chấm muối tiêu của tôi không? Tôi… - Tôi vẫn chưa kịp nói hết đã bị Kì Dực bịt kín miệng lại, không dám nói năng gì nữa. Đến cả hộp cơm cũng trỏ thành đồ thừa thãi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đúng là tò mò quá có ngày rước họa vào thân, lần này thì chết chắc rồi. Nghe lén bọn họ nói chuyện, không biết bọn họ sẽ xử lí mình ra sao? Giết người diệt khẩu? Dìm xuống nước? Thiêu trên dàn lửa?
Ối má ơi! Xin đừng…
- Để cậu ta đi, lần trước múa vũ điệu thiên nga, cậu ta múa cũng ra dáng lắm. Hơn nữa, dù sao thì cậu ta cũng đã nghe hết cả rồi.
Tôi ngập ngừng ngước đầu nhìn lên, ánh mắt của ba người đều nhìn thẳng về tôi!
… Im lặng…
- Tôi… không cố ý đâu… Mọi người, mọi người cứ bàn bạc tiếp. – Tôi nắm chặt hộp cơm, xoay người bỏ chạy. Vốn dĩ muốn tìm cơ hội để tiếp cận bọn họ, không ngờ lại trở nên thế này.
- ĐỨNG LẠI! – Tiếng của ba người nhất loạt vang lên từ sau lưng tôi.
Tiêu rồi, tiêu rồi! Lần này đắc tội với ba người đó! Tôi chết chắc rồi!
Tôi run rẩy quay người lại, rụt cả cổ vào, nhắm tịt mắt không dám nhìn vào bọn họ.
Ân Địa Nguyên bước qua, đi xung quanh tôi, rồi lại đi về chỗ của ba người. Họ nhìn nhau nháy mắt, rồi gật đầu cười thích thú.
- Được! Quyết định chọn cậu ta!
- OK! – Tiếng mọi người phối hợp nhau ăn ý như thế, làm tôi không còn can đảm để từ chối.
Nhưng mà… tôi… tôi? Rốt cuộc tôi phải làm gì đây?