The Only You
Địa điểm:
Apple Bar
Phòng 213 kí túc xá trường British
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria
Anna – học sinh lớp 11 trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp 11 trường British
Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 11 trường British
Nghiêm Ngôn – học sinh lớp 11 trường British
Kì Dực – học sinh lớp 11 trường British
Mẹ Thái Linh
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Con mong được ngồi cỗ máy thời gian
quay về quá khứ
Để được nhìn thấy khuôn mặt trẻ thơ của anh
Để chúng con cùng nắm tay chơi đùa
Vai kề vai thưởng thức chiếc bánh gato ngọt lịm
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con…
Thế là tôi phải trải qua cuộc hội ngộ thảm thương nhất trên đời
Tiếp tục phải cắn răng chịu đựng sự xui xẻo bám riết…
oOo
Tên An Vũ Phong kéo tôi xềnh xệch đến quán bar Apple. Từ xa đã thấy ở cửa treo một dải băng rôn dài:
BUỔI HỌP LỚP TRƯỜNG MẪU GIÁOSAINT ROLAND HƯƠNG HƯƠNG
- Thái Linh! Mau lên! – Vũ Phong có vẻ nôn nóng, quay người lại trừng mắt nhìn tôi.
- Ơ… - Tôi lề mề, cố ý kéo dài thời gian. Ai muốn vào đó cùng với hắn chứ. Nếu bị hai nhỏ Thượng Hội và Ngọc Dĩnh bắt gặp thì hai nhỏ đó rủa tôi đến chết mất.
- Alô… Alô… ?! – Tôi nảy ra một diệu kế, bèn lấy di động ra đưa lên tai, nói to. – Tôi không nghe thấy! Sóng ở đây kém quá! Cậu đợi một chút nhé!
- Thái Linh! – An Vũ Phong bốc hỏa, mắt long lên như bò tót sắp xông trận.
- Máy di động của tôi không bắt được sóng, cậu vào lớp trước đi, tôi còn phải nói chuyện… Alô, Alô?! Cậu còn ở đó không? – Tôi không đợi An Vũ Phong lên tiếng, vội vã quay người lách vào cái ngõ nhỏ bên cạnh. Khi đi qua góc phố tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ghé mắt nhìn qua khe tường quan sát An Vũ Phong.
Cậu ta đứng ở đó chừng năm phút rồi đi vào quán bar Apple.
Cuối cùng cũng thoát nạn.
Reng… reng…
Điện thoại kêu lên inh ỏi, tôi giật thót tim! May mà đã trốn tên An Vũ Phong nếu bị hắn bắt quả tang thì tiêu đời con nòng nọc…
- Thái Linh, sao bà vẫn chưa đến? – Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi đã nghe thấy tiếng thét ken két như máy mài nhôm của Thượng Hội.
- Đến đây… Đến đây… - Tôi tắt điện thoại, sửa lại vạt áo chỉnh tề, hít sâu… rảo bước về phía trước!
Cả quán bar Apple trang hoàng lộng lẫy bởi những dải ruy băng và bong bóng đủ màu. Trên bức tường màu trắng toát, một hàng chữ màu được xịt bằng sơn, uốn theo hình trái tim trông rất bắt mắt:
So many years, hóa ra bạn cũng ở đây!
Nhắc mới nhớ, mình rời nhà trẻ đó đã tròn mười ba năm. Thời gian trôi nhanh thật! Những khuôn mặt vừa lạ lẫm lại vừa thân quen tụ tập thành từng nhóm, nói cười rôm rả. Mặt mày ai nấy đều rạng rỡ, chờ mong khoảnh khắc hội tụ bè bạn sau từng ấy năm xa cách! Hic… hic… hic cảm động quá, bạn bè cũ gặp lại có cảm giác rưng rưng nước mắt.
Tôi xúc động lau khóe mắt hơi ươn ướt, từng dòng kí ức trào về khiến lòng thổn thức, xao xuyến.
- Thái Linh, bà lại đây ngay! – Tôi chưa kịp phản ứng thì đã có người xông đến, sải bước nhanh thoăn thoắt, túm cổ áo tôi lôi về phía góc tường.
Cứu… cứu… cứu tôi với… Ặc ặc…
- Nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? – Trước mặt tôi là một Bạch Cốt Tinh mặt xanh nanh dài, tôi chân tay bủn rủn, hồn xiêu phách lạc.
- Ngọc Dĩnh, bình tĩnh đã! Thượng Hội lao đến, cố gắng kéo tay Ngọc Dĩnh đang nghiến răng nghiến lợi túm chặt cổ tôi ra, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi lạnh như băng. – Lại còn không mau nói đi, thần tiên có xuống đây cũng không cứu nổi bà đâu.
Hộc… hộc… hộc… Tôi vuốt vuốt cổ họng, kể hết sạch sành sanh mọi chuyện xảy ra.
- Chào các bạn, mình không làm phiền chứ? – Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi cứng đờ như cá ươn ướp đá, giữ nguyên người, quay cổ về phía phát ra giọng nói.
- Ôi… ôi…! Công chúa Anna! Sao lại làm phiền chứ? – Nhỏ Ngọc Dĩnh vừa đối với tôi dữ dằn như ác ma thế mà thoắt một cái đã quay sang Anna cười thân thiện.
- Ôi… Vinh dự quá! – Thượng Hội có vẻ hơi căng thẳng, bất giác đưa tay lên gãi gãi tai.
Hai nhỏ này đổi mặt như trở bàn tay. Quả đúng là sự phân biệt đối xử giữa “hoa dại leo rào” và “hoa được ươm trồng cắt tỉa trong vườn”. Tóm lại việc này không quan trọng, mình phải mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này ngay mới được. Cân đẩu vân đâu? Úm ba la xì bùa a la ma hát...
- Ồ, các cậu thú vị thật! – Anna che miệng cười, đôi mắt biếc đẹp như thiên sứ nhìn tôi chớp chớp. Điệu cười sởn da gà đó khiến tôi tưởng tượng ra cảnh ma nữ hiện hình.
- Tiểu Linh, ồ không nên… hay gọi là Thái Linh mới đúng! Cậu thích gọi bằng tên nào hơn?!
- Ơ… ơ… Tùy… tùy… - Tôi quay đầu lại nhìn Anna gượng cười.
- Không ngờ, họp lớp mẫu giáo lại đông đủ thế này! – Anna nở nụ cười trông rất quý phái.
Hả? Thế nào là đông đủ? Ba đứa chúng tôi ngạc nhiên nhìn nhau không hiểu.
- Các cậu đến rồi à? – Đúng lúc tôi quay đầu lại định hỏi Anna thì nhỏ đã nhấc đôi giầy cao gót cồm cộp gõ nhịp đi ra phía cửa.
Chúng tôi nhìn theo phía nhỏ… Ối trời…
Chỗ cửa bất ngờ xuất hiện bốn bóng người. Mồm tôi ngoác ra hết cỡ. Hic… biết thế này thì không đến cho rồi…
- Tứ đại tướng quân trường British! Oa! Oa! Vui… vui… quá xá luôn! Đúng là niềm vui bất ngờ! Ha ha ha… Thượng Hội cũng há hốc mồm rồi nhảy cẫng lên sung sướng.
Niềm vui bất ngờ gì chứ? Có mà nỗi kinh hoàng thì có! Tôi trốn vào góc khuất gần phía tường.
- A, vậy sao! Thiệt ngại quá! – Vừa rồi, Ngọc Dĩnh mặt mày ủ ê mà bây giờ tươi rói như nhặt được vàng. Lũ con gái bên cạnh cũng phấn khích ra mặt, bàn tán ầm ĩ. Xem ra tứ đại tướng quân trường British danh tiếng nổi như cồn, tiếng tăm vang xa khắp thành phố Saint Roland này.
- Ôi! Giang Hựu Thần! Cậu từng là bạn học của mình thật sao? Còn cả Ân Địa Nguyên, Kì Dực, Nghiêm Ngôn nữa… Ha ha ha…!
- Giang Hựu Thần! Không thể nào! Sao cậu ấy có thể là bạn hồi mẫu giáo của mình được! Không thể tin nổi…
- Cho tớ xin chữ kí! Cho tớ xin chữ kí!
…
Tôi chưa kịp tìm hầm trú ẩn an toàn thì đám con gái phía sau đã lao ào ào như trận mưa tên. Tôi bị đẩy lọt thỏm về phía sau. Tôi lau mồ hôi trên trán, thở dài…
Hic… hic… Chuyến này xem ra chắc không ổn rồi, phải tìm cách “dzọt” lẹ mới là thượng sách!
- Giang…
Tôi vừa lấy lại tinh thần thì lại giật bắn mình bởi tiếng hét lanh lảnh như sắp phát cuồng của bà bạn Ngọc Dĩnh! Tôi vội vã lấy tay bịt chặt miệng nhỏ lại. Hai tay Ngọc Dĩnh còn đang vung lấy vung để.
- Im giùm đi! Đừng có để cậu ấy phát hiện ra tôi!
- … à… àm… ái… ì… ế… ó… ao… âu… (“Bà làm cái gì thế, có sao đâu?”)
- Trời ạ, có đấy, sao lại không sao chứ… Tóm lại, đừng để cậu ta phát hiện ra! – Tôi vừa bực mình vừa lo ngay ngáy nhìn đám đông xô lấn chen đẩy.
Chứng bệnh “dị ứng con gái” của Giang Hựu Thần lại có cơ tái phát. Cứ như thế này liệu có chuyện gì xảy ra không?
Xem ra tình hình lại quay về mức báo động đỏ. Tôi phát hoảng lên, tay bịt chặt lấy miệng Ngọc Dĩnh.
- Yên lặng nào! Mọi người cứ làm thế này buộc chúng tôi phải rời khỏi đây mất!
“Tam đại tướng quân” nhanh nhẹn đứng chắn phía trước cho Giang Hựu Thần. Câu nói của Ân Địa Nguyên khiến đám đông nhốn nháo bỗng chốc im lặng như bầy cừu non.
Phù…
Cuối cùng cũng “khống chế được tình hình bạo loạn”, phải chuồn khỏi đây ngay.
- Bà muốn tôi ngạt khí chết hả? – Ngọc Dĩnh cố sức vùng vẫy, đẩy tay tôi ra – Bà bây giờ càng ngày càng to gan gớm! Muốn tạo phản hả! Dám đối xử với tôi như thế…
- Suỵt! Suỵt! Suỵt! – Tôi lấy hết sức bình sinh đưa một ngón tay lên miệng làm động tác ra hiệu im lặng, nhưng máy bắn liên thanh Ngọc Dĩnh vẫn không ngừng xả đạn.
Tôi len lén lùi lại phía sau, vừa tìm cửa thoát vừa cố vớt vát: “Bà thiệt là! Đâu phải lần đầu bà thấy Hựu Thần đâu mà còn làm bộ hâm mộ cuồng nhiệt lắm lắm…”
- Tôi là ai kia chứ? Tôn Ngọc Dĩnh! Là người hâm mộ trai đẹp nhất trường Maria! Dù có giáp mặt với những chàng đẹp trai đến mòn da mặt thì tình yêu cái đẹp cũng không bị suy giảm. – Ngọc Dĩnh vừa cao giọng vừa vỗ ngực.
- Suỵt… - Tôi lại đặt ngón tay trỏ lên miệng, trừng mắt nạt nộ nhỏ be bé cái miệng thôi.
Hừ… hừ… hừ… Sao chỗ này đến cảnh cửa cũng chả có! Trời ôi, bọn họ đang lùi lũi tiến về phía tôi đang nấp! Tôi như con cua tám cẳng hai càng, co quắp bám vô tường.
- “Hựu Thần, cô bé ngày xưa cậu tỏ tình là ai thế? Hôm nay nhất định phải cho tụi này xem mặt đấy?” – Kì Dực ngó đông ngó tây tìm trong đám đông. Không biết cậu và An Vũ Phong có tình thù kiếp trước hay sao mà hồi nhỏ cùng thích một người, lớn lên cũng cùng thích…
- Khụ… khụ… - Ân Địa Nguyên hắng giọng, huých khuỷu tay về phía Kì Dực.
- Hóa ra Hựu Thần yêu sớm thế, hồi bé đã thích một cô bé rồi! – Ngọc Dĩnh ngây người ra nhìn Giang Hựu Thần, khẽ nói.
Tôi lườm nhỏ đó, lắc đầu: “Ôi bà bạn ngốc…”
Bọn họ cùng thích một cô bé? Một cô bé ở vườn trẻ này?
Trong đầu tôi chợt lóe lên một đoạn kí ức mơ hồ.
“Tớ rất thích bạn! Cậu làm bạn gái của tớ nhé!” Một cậu bé lịch thiệp, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi một cô bé trông như một công chúa nhỏ.
- Đồ tồi! Tôi nói với bạn ý trước, bạn ý sẽ làm bạn gái của tôi! Tôi sẽ bảo bạn ý mặc kệ cậu! – Một cậu nhóc trông rất ngang ngược, nhíu lông mày, tức giận nói.
- Các cậu có biết tên tớ không?
“….” Cậu nhóc lịch thiệp trầm ngâm.
- Vậy cậu có biết tên tụi tôi không? – Cậu nhóc ngang ngược hỏi vặn.
- Tôi không biết, nên chúng ta không thể làm bạn được. – Cô bé đắc ý, lắc đầu. – Hơn nữa tôi ghét nhất lũ con trai các cậu!
Nói xong cô bé đi khỏi!
Phía sau nghe thấy tiếng khóc của một cậu nhóc còn có cả tiếng quát vô cùng tức giận của cậu nhóc khác:
- Đồ công chúa xấu xa, nhất định cậu sẽ không vui vẻ đâu!
Kể từ đó, ông thần xui xẻo bắt đầu bám chằng chằng lấy tôi. Hai tên nhóc đó đúng là ác ma trong cuộc đời tôi! Tôi thề rằng nếu gặp lại, tôi sẽ phi cho hai tên đó hàng ngàn lưỡi mác, cho ngủm cù đèo mới hả dạ…
Hai cậu nhóc… một cô nhóc…
Thế giới này sao lại nhỏ thế? Trán tôi ướt đẫm mồ hôi. Từng giọt mồ hôi tí ta tí tách rơi xuống đất.
- Bà có nghe tôi nói gì không đấy, Thái Linh? – Ngọc Dĩnh gầm lên như sư tử Hà Đông. Tôi đang bâng khuâng mơ màng với kỉ niệm xưa, bỗng bị lôi xềnh xệch về với hiện tại.
Đương nhiên những người đứng gần nhận ngay ra tụi tôi.
- Thái Linh?!
Tay tôi đang toan bịt miệng nhỏ Ngọc Dĩnh bỗng cứng đờ ra như bị trúng phong. Tôi chầm chậm quay đầu lại, bắt gặp năm cặp mắt đang nhìn tôi chòng chọc…
- Bốn chàng trai và một cô gái… tức là Giang Hựu Thần, tam đại tướng quân và Anna.
- A ha… ha ha… Chào mọi người… - Tôi giơ cánh tay nặng như đeo chì lên vẫy vẫy – Trùng hợp nhỉ?
- Thái Linh… - Giang Hựu Thần nhìn thấy tôi, mắt lập tức sáng rực lên. Cậu ta sải bước về phía tôi nhưng bị Ân Địa Nguyên ngăn lại.
- Hi, chào mọi người! Xem ra đã đông đủ cả rồi! – Một tiếng nói vang lên làm tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn thấy một dáng người cao cao, anh tuấn… Nhất định là… “Hoàng tử hắc ám” An Vũ Phong!
- Hôm nay những ngôi sao của British đều có mặt! Chúng ta may mắn thật! Mau chiếu đèn lên! – Không biết tên nhiều chuyện nào lại ra hiệu tay, sau đó hai chiếc đèn tụ quang chiếu về phía chúng tôi.
Dưới ánh đèn, người ta thấy một An Vũ Phong ngổ ngáo ngang tàng… Một Giang Hựu Thần đẹp trai lịch lãm… Ba gương mặt anh tuấn không kém, mỗi chàng một vẻ… Một Anna ung dung nhâm nhi tách cà phê…
Chúa ơi, trái đất này sao mà tròn thế?
***Đây đúng là buổi họp lớp nằm ngoài dự tính của tôi. Lúc này, tôi hết đường thoát rồi, đâm lao thì đành phải theo lao vậy.
- Thái Linh, xin chúc mừng… chúc mừng… ngạc nhiên nhiều thật đó.
- Đúng thế, đúng thế! Tôi hạnh phúc muốn xỉu đây, không ngờ chúng ta lại học cùng trường với năm hotboy trường British. Hô… hô…
Ngọc Dĩnh và Thượng Hội dường như không bị ảnh hưởng bởi không khí đáng sợ này. Hai nhỏ đưa tay lên trán che ánh sáng, mắt liếc như dao cạo về phía các anh chàng đẹp trai.
- Hôm nay rất nhiều người đến… Chúng tôi ngẫu nhiên xếp vị trí phòng nghỉ cho mọi người. Mời mọi người nhìn tên ghi trên cửa phòng để đi thăm lẫn nhau. Để giữ gìn trật tự, chúng tôi sắp xếp thời gian thăm hỏi nhau trong vòng hai tiếng.
May quá! Cám ơn trời phật, hóa ra phân theo nhóm! Tôi chỉ mong thoát ngay ra khỏi địa ngục này, tôi lôi hai con nhỏ bạn vào phòng xong xuôi, nằm ườn trên ghế sô-fa. Cuối cùng ông trời thương mình, tạm thời không phải gặp mấy người đó nữa!
Ôi…
Tôi vùng dậy, nhìn thấy Ngọc Dĩnh đứng ở cửa, giọng rất kinh ngạc:
- Sao cơ? Tôi và các bạn cùng phòng với nhau à?
- Không… Không… Không thể nào… - Ngọc Dĩnh mặt trắng bệch, nói lắp ba lắp bắp.
- Đúng, chúng tôi ở cùng phòng với các bạn.
Rầm…
Giọng nói này nghe quen lắm… Giọng nói này nghe quen lắm… Ngoài An Vũ Phong ra còn ai kia chứ? Vậy chúng tôi mà cậu ta nhắc đến là…
Tôi quay lại nhìn Ngọc Dĩnh. Vừa rồi mặt con nhỏ còn trắng bệch thế mà bây giờ lại đỏ hồng lên tràn đầy hạnh phúc. Lẽ nào là…
Năm giây sau, cả năm chàng hotboy và Anna đã đứng ngay trước mặt tôi.
- Ối chà, mọi người đừng đứng mãi thế, tụi mình phải làm theo yêu cầu của người chủ trì chứ. Phải giao lưu với nhau, thắt chặt tình cảm.
- À à đúng đó, đúng đó! Chúng ta bày trò gì đi! Chơi trò “lăn đi lăn lại” hì hì…
Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhìn sang phía Thượng Hội, Ngọc Dĩnh đang “tích cực vận động”.
Thánh thần ơi, đây có thật chỉ là “ngẫu nhiên” không?
Theo lời hai nhỏ đó, chúng tôi ngồi thành vòng tròn chuẩn bị chơi trò “lăn đi lăn lại”.
- Này, quy tắc trò chơi hai cậu vẫn chưa giải thích, bắt chúng tôi ngồi nghệt ra nhìn nhau làm gì chứ? – Kì Dực sốt ruột không chờ đợi thêm được nữa.
- À, à, đừng vội… Mọi người dùng cổ, cằm và vai giữ chặt quả táo này rồi truyền cho nhau. Ai làm rơi táo sẽ bị phạt. – Thượng Hội lấy quả táo trên bàn trà, huơ đi huơ lại trước mặt mọi người.
- Chỉ đơn giản thế thôi à? Chơi luôn! – Kì Dực giơ tay lên rồi ngồi lại nghiêm chỉnh.
- Tớ phải ngồi cạnh Giang Hựu Thần! Ha ha…! – Ngọc Dĩnh như chuột nhắt thoắt một cái đã nhảy tót sang bên trái Giang Hựu Thần.
Hựu Thần bất đắc dĩ ngồi sang bên phải.
- Hựu, bạn gái nào cũng thích ngồi cạnh cậu nhỉ? – Anna ngồi bên phải Giang Hựu Thần cười híp mí.
Hựu Thần bị kẹp giữa hai bạn gái, nhìn tôi cười gượng. Tình cảnh của tôi cũng chẳng kém phần bi đát, tôi ngồi giữa Kì Dực và An Vũ Phong.
- Bắt đầu, bắt đầu nào! Thua là phải chịu phạt đó! – Ngọc Dĩnh phấn khích giơ táo lên.
Trò chơi “lăn đi lăn lại” bắt đầu.
Thoắt một cái, Ngọc Dĩnh đã nhảy tót sang cạnh Giang Hựu Thần. Sau đó nhỏ nhìn tôi lè lưỡi giơ tay hình chữ V. Còn Hựu Thần lúc này mồ hôi bắt đầu tuôn ra như thác. Làm sao đây? … Không còn kịp nữa rồi.
Ngọc Dĩnh cao hứng giơ quả táo lên, đặt vào cổ Giang Hựu Thần.
Mọi người cứ tưởng trò chơi bắt đầu thì ai dè, Ngọc Dĩnh móc ở túi ra một cái gương nhỏ bằng lòng bàn tay. Ủa? Chả nhẽ trò chơi này cần dùng gương sao? Ai cũng mơ hồ không hiểu. Cô nàng thẹn thùng soi ra phía trước cửa sổ, vuốt ve mái tóc làm duyên, hết soi bên trái rồi soi bên phải.
Ôi trời, xỉu…
Gần hai phút sau cô nàng mới cất gương đi, quay người ra đỡ.
Tôi kinh ngạc nhìn đôi mắt nhỏ Ngọc Dĩnh phản chiếu hình ảnh của Hựu Thần. Mắt nhỏ lúc này còn sáng hơn đèn pha ô tô, trên đỉnh đầu vô vàn cánh hoa… bay… bay…
- Ôi ôi… Hựu Thần, tớ ở gần cậu quá đi! – Hai mắt nhỏ như biến thành hai hình trái tim to tổ chảng.
Một giây… Hai giây… Ba giây…
Hình trái tim như bắn tua tủa ra bên ngoài, cặp mắt cô nàng đờ đẫn như bị thôi miên.
Ngọc Dĩnh từ từ nghiêng đầu sang… nghiêng dần… nghiêng dần…
Bốp…
Chỉ thấy hai vật thể hình cầu rơi xuống đất – Quả táo và cái đầu Ngọc Dĩnh. Quả táo lăn ra xa… - Còn Ngọc Dĩnh…? Mắt trợn ngược lên, ở chỗ mép nước miếng đang chảy tong tong.
Phù…
Giang Hựu Thần nhìn tôi, mặt cậu ấy trắng bệch, thở hổn hển. Thế là thoát nạn….
- Nào! Quay sang đây, ông bạn! – An Vũ Phong mỉa mai nhìn Ân Địa Nguyên đang kẹp quả táo, hất hàm, nói mỉa một câu.
Ân Địa Nguyên nhíu mày, lấy tay đẩy gọng kính vàng lên, nghiêng đầu.
Không khí cả căn phòng u ám…
- Đừng có dừng lại, nghiêng về bên này một chút – Nhìn thấy kính của Ân Địa Nguyên sắp rơi đến nơi, An Vũ Phong vẫn chưa chịu thôi.
- An Vũ Phong, vừa phải thôi nhé. – Ân Địa Nguyên thốt lên.
Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ, lắc đầu ngao ngán…
- Cậu mà không chuyền qua đây được là phải chịu phạt đó! – An Vũ Phong cười ranh mãnh. Xem ra cậu ta không chừa cho Ân Địa Nguyên con đường sống!
Tôi nhìn Ân Địa Nguyên mà thấy thương xót.
Đáng… đáng thương quá… Số đen như quạ, ai ngờ lại gặp trúng ngay tên ác ma An Vũ Phong. Ôi! Có lẽ ông thần xui nhà mình đã dọn nhà sang chỗ Ân Địa Nguyên mất rồi.
Ân Địa Nguyên mặt mày sa sầm khó chịu, bất đắc dĩ nghiêng người về phía An Vũ Phong. An Vũ Phong chảnh ra mặt, hắng giọng rồi nghiêng người để đỡ quả táo.
- Xích lên phía trước một chút… xích lên phía trước một chút…
Cổ An Vũ Phong dài ra như cổ hươu, đón lấy quả táo.
- Oái! – Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vũ Phong. Quả táo tuột khỏi cổ Ân Địa Nguyên, đáp trúng ngay giữa cổ Vũ Phong bịch một cái.
- Ôi chà, bạn Phong, ngại quá, tớ không cẩn thận… - Ân Địa Nguyên cũng chẳng phải tay vừa, cười gian xảo, liếc nhìn Vũ Phong đang ôm cổ ho lấy ho để.
Yên lặng… yên lặng… An Vũ Phong gắng gượng kẹp quả táo vào cổ, mặt mày nhăn nhó. Híc, chiêu Ân Địa Nguyên vừa xài có vẻ tàn nhẫn quá!
Tôi thấy buồn cười nhưng cố nín, làm mấy thớ thịt trên mặt cứ giật giật.
- Bộ muốn chết hả? – An Vũ Phong trừng mắt nhìn tôi, mặt còn lạnh hơn nước đá.
Tôi cứng đờ người như khúc gỗ, cúi đầu không dám nhìn cậu ta! Đáng sợ quá, tôi quay người ra chỗ khác.
- Cô làm trò gì thế? Muốn tôi thua hả? – Hắn ta nổi xung, quát ầm lên làm tôi giật thót mình, toát mồ hôi hột.
Tôi quay người lại, mắt nhắm nghiền run rẩy, ngẩng đầu chuẩn bị đỡ “quả táo định mệnh”!
Một chút… một chút thôi, mặt tôi nóng bừng, tim đập như gõ mõ. Gần… gần lại một chút nữa…
Tôi cố rướn cổ cao lên đón lấy quả táo.
Tôi thở ngày càng nặng nề… Ba bảy độ thêm ba bảy độ nữa… là bảy tư độ… Mặt tôi nóng bừng như say nắng.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng táo vẫn chưa đến cổ tôi…
Hắt xì…
Tiếng hắt hơi to tướng làm tôi muốn nổ màng nhĩ… Nước mũi bắn cả lên mắt tôi như rắc hoa…
- Thông cảm nhé, bệnh sổ mũi lại tái phát!
Tôi trợn tròn mắt, nhìn thấy mọi người đang áp sát ngay bên cạnh… Không phải đang chơi sao? Vậy ban nãy mình thấy khó thở là do… thiếu ôxi?
- Thái Linh, cậu chuẩn bị hôn hay sao?
- Sao lại nhắm mắt, mê mê mẩn mẩn?
Mọi người cười ngặt nghẽo.
Quác quác quác... Tôi chỉ chơi hết mình thôi mà. Thế này là thế nào?
***Trò chơi thứ hai chưa kịp bắt đầu thì đã đến giờ mọi người giao lưu với nhau. Phòng của tôi có đến năm anh chàng đẹp trai hết xẩy nên mọi người tập trung đông như kiến.
... Chả nhẽ mình bị mất mặt trước bao nhiêu người thế này?!
Tôi lén nhìn Giang Hựu Thần, An Vũ Phong, Anna và Ân Địa Nguyên. Híc, những người không muốn gặp mà sao cứ gặp hoài nhỉ?!
- Nào! Tiếp theo chương trình sẽ là một trò chơi độc nhất vô nhị. Chúng ta hơn mười năm nay mới gặp nhau, chúng ta sẽ chơi trò “Thế giới này chỉ có mình em!”
Thế giới này chỉ có mình em?
Nhỏ Thượng Hội lại giở trò gì thế này?
- Các bạn là những người may mắn ở vòng một trò chơi, bây giờ mỗi người phải nói ra một việc mình đã làm nhưng người khác chưa làm bao giờ. Nếu việc bạn nói ra đã có người làm thì bạn phải chịu phạt. Đó là tình yêu và trừng phạt...!
Thượng Hội nói dứt câu, nhìn tôi nháy mắt.
Tôi giật mình, lại âm mưu gì đây... Cái trò “lăn qua lăn lại” ban nãy đã làm tôi hồn bay phách lạc, bây giờ lại “Tình yêu và trừng phạt”. Cái gì nữa đây mấy mụ nội?
- Người chiến thắng cuối cùng có quyền chỉ định người thua cuộc bất kì phải làm theo mảnh giấy ước nguyện tình yêu này... - Thượng Hội rút từ phía sau ra một mảnh giấy huơ đi huơ lại.
Đó chẳng phải mảnh giấy ước nguyện tình yêu mà Hựu Thần cho tôi sao?! Sao nhỏ đó lại có nhỉ? Nhỏ... nhỏ làm sao mà thó được vậy?
- Ước nguyện tình yêu là sao kia chứ? - Mọi người xôn xao bàn tán, hỏi vọng lại.
- Để mình giải thích. – Anna bước lên khán đài, huơ huơ tờ giấy trước mặt mọi người. – Có một câu chuyện tình tuyệt đẹp liên quan đến mảnh giấy ước nguyện tình yêu này. Một chàng trai gia tộc giàu có, dòng dõi thượng lưu yêu một cô gái rất bình thường. Gia đình cô gái không giàu có và cô cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân. Nhưng chính tấm lòng lương thiện và chân thành của cô đã thu hút chàng trai. Gia đình chàng kịch liệt phản đối tình yêu không môn đăng hộ đối này. Chàng trai tặng cô gái một mảnh giấy ước nguyện tình yêu và viết trên đó: Cả cuộc đời mang lại hạnh phúc cho em. Cuối cùng chàng đã thuyết phục được gia đình mình và cưới cô gái làm vợ...
- Oa, hạnh phúc làm sao! Còn Romantic hơn cả truyện nàng lọ lem nữa! - Ngọc Dĩnh nhảy cẫng lên.
- Vậy là mọi người đều hiểu rõ sự tích mảnh giấy này. Bây giờ chúng ta bắt đầu trò chơi: Thế giới này chỉ có mình em. - Thượng Hội lén nhìn Anna, hưng phấn tột độ nói - Bắt đầu từ Ân Địa Nguyên!
- Tôi... – Ân Địa Nguyên cúi đầu suy nghĩ mấy giây rồi ngẩng đầu nói – Tôi đã từng tự tay sờ vào xác ướp ở Kim tự tháp Ai Cập. Xác ướp đó có từ mấy nghìn năm trước.
- Ôi chao! Nguyên giỏi quá, đi du lịch cả Ai Cập rồi, lại còn tự tay sờ vào xác ướp nữa! Dũng cảm quá! - Ngọc Dĩnh vỗ tay, nhảy nhót như con cào cào. Không thể tin nổi ban nãy con nhỏ còn ngất không biết trời đất trăng sao gì. – Nguyên thiệt là...
Ngọc Dĩnh định nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt như sắp giết người đến nơi của Thượng Hội thì đột nhiên im bặt như bong bóng xì hơi.
- Tôi... cũng làm như thế..... – Giang Hựu Thần mỉm cười nhìn Ân Địa Nguyên. – Xin lỗi nhé, Nguyên....
- Ok! Giang Hựu Thần cũng từng làm việc đó. Vậy Ân Địa Nguyên đã thua rồi. - Thượng Hội cong môi lên, luyến tiếc nhìn Ân Địa Nguyên. Địa Nguyên nhìn nhỏ, nhún vai, tỏ ý không sao cả.
- Để tôi nói! – An Vũ Phong bước lên một bước, vỗ ngực như chắc thắng đến nơi.
- Tôi...
- Mau nói đi mà, Phong! Đừng úp úp mở mở nữa! - Mọi người sốt ruột, giục An Vũ Phong liên tục.
Vũ Phong liếc xéo tôi một cái, cười ma mãnh:
- Khi mười tuổi, ba tôi không cho tôi đi chơi, tôi dùng ô thay dù nhảy từ cửa sổ phòng mình xuống, không ngờ vẫn đáp đất an toàn.
An Vũ Phong quệt quệt mũi, đắc ý nói tiếp:
- Phòng của tôi ở tầng ba hẳn hoi.
Dùng ô thay dù...? Tên An Vũ Phong hồi nhỏ xem ra chỉ số IQ cũng cao gớm.
- Ha ha ha...! Chưa ai làm thế bao giờ đúng không?
An Vũ Phong nhìn khắp một lượt, toan cầm lấy giấy ước nguyện tình yêu thì bị một cánh tay chặn lại. Anna mặt mày rạng rỡ như trúng số độc đắc bước ra khỏi đám đông.
- Hựu này, cậu còn nhớ không? Buổi tối trước hôm mình và ba mẹ dọn đến thành phố Milan, mình đã lén nói cho cậu địa chỉ mới. Mình đúng là nàng Juliet phiên bản thời nay. Ái chà, mình đã cầm ô nhảy xuống dưới để tìm cậu! – Anna cong môi lên, mắt long lanh đáng yêu, nhìn Giang Hựu Thần.
- Công chúa Anna! – An Vũ Phong cụt hứng khi thấy Anna cướp trắng tay thắng lợi của mình. - Vậy cậu đã làm gì mà chưa ai từng làm bao giờ?
- Việc mà chưa ai làm bao giờ à? – Mắt Anna sáng như đèn pha, chảnh ra mặt nhìn về phía Vũ Phong.
- Mọi người cũng biết rồi đấy. Tôi đứng đầu kì thi học sinh giỏi thành phố Tinh Hoa!
- Wa, wa, công chúa Anna giỏi thiệt đó!
- Trời, đứng đầu toàn thành phố cơ à? - Mọi người bàn tán ầm ĩ. Không khí lúc này như nước sôi ở 100 độ C.
Anna trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, ánh hào quang bao bọc xung quanh nhỏ như muốn loé mắt.
- Đúng là giỏi thiệt, đứng đầu toàn thành phố, nhưng tiếc là tôi cũng từng đứng đầu thành phố! – An Vũ Phong cười nhếch mép, đầu ngẩng cao tới 45 độ vênh vang.
- Cậu? – Anna chớp mắt có vẻ không tin lắm. – Kì thi trung học hồi đó đúng là có một nam sinh đạt điểm tuyệt đối như tôi, nhưng hình như cậu ta tên là Kim Nguyệt Dạ chứ đâu phải An Vũ Phong.
- Nhưng tôi nhớ không lầm thì cậu nói là đứng đầu toàn thành phố chứ đâu nói là đứng đầu kì thi trung học nhỉ? – An Vũ Phong đắc ý đứng dựa vào tường.
- Tôi là chàng trai đệ nhất trong kì thi học sinh giỏi toàn năng thành phố Tinh Hoa.
- Đúng đó, đúng đó, Phong được mệnh danh là Anhstanh tái thế mà, mình đã xem cuộc thi của cậu ấy, siêu đỉnh luôn...- Một người đứng bên cạnh lập tức phụ họa theo.
- Hứ! An Vũ Phong cứ khoái bày trò. Anna trề môi, đỏ mặt lên vì tức giận.
- Dám làm thì dám chịu! – An Vũ Phong liếc xéo Anna, hất hàm nói.
- Giang Hựu Thần, thế cậu có việc gì đặc biệt không? - Thượng Hội nhìn thấy Anna và An Vũ Phong căng thẳng hơn cả đấu bò tót, vội vàng chuyển ngay chủ đề.
- Tôi... - Hựu Thần suy nghĩ một lát. – Tôi có thể chạy liền một mạch 10.000 m... Cái này liệu có tính không?
- Ôi trời! Phục sát đất luôn! Chạy đến 10.000 m... Chắc tôi ngủm củ tỏi lâu rồi.
- Không ngờ Hựu Thần lại bền bỉ như thế!
- Hựu Thần sáng nào 5h15 cũng chạy qua cổng nhà hát lớn Saint Roland, 6h thì chạy đến quảng trường The Moon, sau đó lại chạy vòng lại đường cũ đúng không? – An Vũ Phong vòng tay trước ngực nhìn Hựu Thần.
- Phong, sao cậu biết rõ thế? - Hựu Thần ngạc nhiên nhìn tên An Vũ Phong đang tỏ ra đắc ý như thầy tướng số gieo quẻ vớ mánh.
- Vì hôm nào tôi chẳng chạy sau cậu. – An Vũ Phong cười nhếch mép, khiêu khích. - Chỉ có 10.000m, chuyện nhỏ như con thỏ!
- Phong tài thiệt! - Hựu Thần hoàn toàn không để ý đến việc bị Vũ Phong chơi lại một vố, lại còn khen tên đó giỏi nữa chứ?!
- E hèm! – An Vũ Phong quay sang phía Ân Địa Nguyên, hình như hắn ta chưa muốn chấm dứt trò chơi. – Ân Địa Nguyên, sao cậu không thừa nhận là mình cũng chạy 10.000m nhỉ? Đừng có nói với tôi là cậu không chạy cùng Giang Hựu Thần...
- Hựu, xin lỗi nhé! – Ân Địa Nguyên nhún vai.
- À à đúng rồi! Nguyên, tôi còn nhớ có một lần cậu cùng chạy với tôi vào buổi sáng. - Hựu Thần gãi gãi đầu, cười để lộ hàm răng trắng. Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Hựu Thần cười như thế. Nhìn cậu ấy cười làm người khác cũng muốn cười theo.
Nhưng ngặt nỗi tôi chẳng có tâm trạng nào cười nữa...
- Chú ý, tính đến thời điểm này thì Anna, An Vũ Phong, Ân Địa Nguyên đều bị một phiếu phủ quyết nên thất bại, Giang Hựu Thần bị hai phiếu chống cũng thất bại luôn. Cuối cùng đến lượt Thái Linh! - Thượng Hội chỉ tay về phía tôi lại còn ra hiệu nháy mắt.
- Tôi... tôi chẳng có gì đặc biệt... - Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi. – Chúa ơi tha cho con... – Tôi gãi đầu gãi tai thầm tự nhủ.
Bọn họ người thì sang nước ngoài thám hiểm du lịch, người thì dẫn đầu thành phố, người thì mạo hiểm nhảy dù bằng ô... Một đứa như mình thì có gì đặc biệt chứ?
- Thái Linh, cậu là đứa độc nhất vô nhị trên thế giới đấy! - Đột nhiên Ngọc Dĩnh hét vống lên. Ai cũng thô lố nhìn về phía nhỏ, rồi “xoẹt, xoẹt” mắt tròn mắt dẹt nhìn về phía khổ chủ là tôi.
Nhỏ này nhiều chuyện thật?! Cái gì mà độc nhất vô nhị trên thế giới chứ?
Lẽ nào ý của nhỏ là...
Mồ hôi trên trán tôi lấm tấm. Hic hic...
- Tôi... mười bảy năm nay ngày nào cũng gặp ít nhất mười ba lần xui xẻo... – Tôi nói giọng run run dưới sức ép như đá tảng từ cặp mắt sư tử Hà Đông của Ngọc Dĩnh.
Đành vậy, đến nước này thì còn giấu giếm làm gì cho mệt, dù gì thì bí mật bí mỡ này ai cũng biết tỏng rồi.
Tôi vừa dứt lời, mọi người lặng ngắt như tờ, tôi len lén quan sát phản ứng của họ. Ai nấy đều há hốc mồm, tròn xoe mắt, mặt nghệt ra như phỗng nhìn tôi đăm đăm. Tôi thấy toàn thân ngứa ngáy như bị ghẻ Tàu, tự nghi ngờ không hiểu mình có phải là quái vật một mắt, ba chân, năm tay đến từ sao Hoả không.
- Cậu... nói dối! Xui xẻo cỡ đó mà vẫn sống nhăn đến giờ?! – Kì Dực như sực tỉnh cơn mê, trỏ tay về phía tôi nói.
- Thật tình... – Trên đời này làm gì có ai đi nói mình xui xẻo chứ?! Trừ những người chẳng được ai đoái hoài gì, kẻ bị Chúa lãng quên như tôi mới thảm đến thế!
- Tôi không tin – An Vũ Phong nghiêng đầu, thốt lên.
Tôi bất đắc dĩ nhún vai, không tin thì thôi vậy, tôi cũng chẳng có cách nào khác.
- Tôi có thể làm chứng là cậu ấy nói thực 100% - Ngọc Dĩnh lên tiếng. Đương nhiên nhỏ Thượng Hội cũng theo đuôi phụ họa. Hic... nếu không phải hai nhỏ chứng kiến cảnh đen đủi của tôi từ hồi còn thò lò mũi xanh đến giờ thì khó lòng mà tin được.
- Hừm! Thái Linh bà xem, chẳng ai tin nổi “kẻ bị Chúa bỏ quên” như bà. Nếu như chẳng phải là bạn nối khố từ nhỏ với bà, tận mắt chứng kiến bao vụ xui xẻo thì có mà đánh chết tôi cũng chẳng tin. Bà cũng đừng trách mọi người! - Nhỏ Thượng Hội hình như chẳng có ý giúp bà bạn chí cốt trong cơn nước lửa mà còn làm tình hình thêm phức tạp.
- Ôi, hoá ra Thái Linh là người đầy bí ẩn....
- Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện lạ như thế này...
Bị lão thần xui bám dai như đỉa thì bí ẩn nỗi gì chứ.
- Vậy là ai cũng tin Thái Linh, thế thì người nhận được mảnh giấy tình yêu này là... Bốp bốp bốp!... Miss quạ đen – Thái Linh! - Thượng Hội hét lên như xé vải chắc muốn cả trường nghe thấy.
Bốp bốp... Bốp bốp...
Cuối cùng cũng tuyên bố người thắng cuộc, bạn bè ai nấy đều vỗ tay rào rào... Chỉ có tôi – quán quân của trò chơi này là không cười nổi, xem chừng tình hình cứ rối tung lên như mớ bòng bong.
- Thái Linh, cậu sẽ chọn ai là người thực hiện điều ước trong mảnh giấy tình yêu này? Thượng Hội giơ mảnh giấy trước mặt tôi, huých vai.
- Ơ... – Tôi nhìn Giang Hựu Thần, An Vũ Phong, Ân Địa Nguyên và cả Anna.
Mắt Hựu Thần sâu thăm thẳm, nụ cười đẹp mê hồn. Anna nhìn tôi chớp chớp mắt, hàng lông mi cong vút, đôi lông mày lá liễu đen huyền và mềm mại, cô ta đẹp thật... Ân Địa Nguyên nhìn tôi, ánh mắt như có điều gì muốn nói, liếc nhìn về phía Hựu Thần. An Vũ Phong... nhìn tôi chòng chọc, bộ cậu ta vẫn giận sao?
Ủa? Không phải! An Vũ Phong như muốn nói điều gì... Khi ánh mắt tôi lướt qua An Vũ Phong, tôi thấy ánh mắt cậu ta có gì là lạ. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy An Vũ Phong khẽ mấp máy môi: “Tôi... Tôi đi!”
Cậu ta bảo tôi đưa cho mảnh giấy này sao?
Không phải cậu ta đang giận tôi ư?
- Thái Linh! Bà lề mề quá! – Thượng Hội đợi lâu quá đâm sốt ruột, đập mạnh vào vai tôi- Còn suy nghĩ gì nữa! Đương nhiên là Giang Hựu Thần rồi.
- Tại... tại sao... tôi không.... không muốn... - Phục nhỏ Thượng Hội thật, điểm trúng huyệt tôi.
- Vì chuyện Giang Hựu Thần kể bị nhiều người phủ nhận nhất nên cậu ấy phải chịu trách nhiệm thực hiện điều ước trong mảnh giấy! - Thượng Hội nói mà mặt vẫn tỉnh bơ như không, dường như cả thiên hạ này chỉ có lí lẽ của nhỏ là đúng nhất. – Khai mau, bà muốn yêu cầu Hựu Thần làm gì?
- Tôi... không có... – Tôi ấp úng nhìn Hựu Thần. Cậu ấy nhìn tôi vẻ rất chờ đợi. Nhưng tôi làm sao có thể viết lên tờ giấy này chứ, làm sao có thể yên tâm rời khỏi đây, rời khỏi bọn họ...
- Bà không viết thì để tôi viết hộ! - Thượng Hội giật tờ giấy lại, viết xoẹt xoẹt lên phía trên. Nhỏ vừa viết vừa lẩm nhẩm: - Giang Hựu Thần hãy làm bạn trai tôi...
Cái gì?!
Làm bạn trai?!
Tôi định cướp lại tờ giấy, nếu như Hựu Thần mà nhìn thấy thì tôi biết ăn nói ra sao.
Nhưng tôi chưa kịp giơ tay ra thì mảnh giấy đã bị một bàn tay khác chộp lấy.
- Anna, cậu làm gì vậy? – Thượng Hội giật mình, quay đầu lại.
- Tiếc quá, Tiểu Linh. Người duy nhất đủ tư cách có được mảnh giấy này là tôi! – Anna tinh nghịch thè lưỡi. – Vì tôi là công chúa của Hựu Thần mà!
- Thượng Hội, Anna nói đúng đó, đừng có giật nữa... – Tôi đứng nghệt ra, có cảm giác ánh mắt mọi người sắp đốt tôi cháy xém đến nơi.
Bỗng nhiên có một bàn tay rất khỏe kéo tôi lôi đi, tôi giật mình quay lại – An Vũ Phong?!
- Cậu... muốn đưa tôi đi đâu...? – Tôi cố giật tay Vũ Phong ra nhưng không ngờ bị kéo mạnh hơn.
- Lẽ nào cô còn muốn đứng ở đó nữa sao?! – An Vũ Phong chẳng thèm ngoái lại, cứ kéo tôi đi thẳng một mạch ra ngoài.
- Đợi đã! – Không ngờ Hựu Thần chạy bổ đến, đứng chặn phía trước.
- Ồ ồ... bây giờ lại thấy nóng ruột rồi à! – An Vũ Phong khinh khỉnh nhìn Hựu Thần. - Nếu như có bản lĩnh thì đường đường chính chính thi đấu một trận, việc gì phải chơi trò chơi ước nguyện tình yêu gì chứ? Người thua cuộc sẽ vĩnh viễn rời khỏi British, không bao giờ quay trở lại nữa!
Hựu Thần nhìn tôi, mỉm cười nhìn An Vũ Phong, lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của Phong.
An Vũ Phong hít một hơi thật sâu rồi nói rành rọt từng câu từng chữ:
- Ai giành được chiến thắng trong cuộc bầu chọn hội trưởng hội học sinh sẽ là người thắng cuộc!
***Tôi là con chim đà điểu... vùi đầu vào cát nóng... Không... tôi chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì hết...
Dưới ánh trăng, tôi tất tả thu dọn hành lý trong kí túc xá, đầu óc như kẻ bị thôi miên đờ đẫn.
Vụ long tranh hổ đấu này làm tôi nghĩ mà thấy rùng mình. Không ngờ Vũ Phong và Hựu Thần lại nổ ra cuộc tranh đấu sinh tử nảy lửa như thế.
An Vũ Phong thì chẳng nói làm gì nhưng Hựu Thần từ trước đến giờ tính tình hoà nhã, có tranh giành với ai bao giờ đâu, sao tự nhiên lại vào hùa cùng tên An Vũ Phong bày ra cái trò nực cười này chứ? Nhưng dù Giang Hựu Thần có đồng ý thì tam đại thần cũng ngăn lại thôi, do đó cũng chẳng cần phải lo lắng thừa làm gì.
Tôi vỗ ngực tự an ủi.
Vù vù vù... Sự việc rắc rối quá, may mà ngày mai tôi sẽ được quay về căn nhà nhỏ thân thương. Mẹ ơi, con chỉ muốn sà vào lòng mẹ, ăn một chén cơm chiên trứng thơm nức mũi!
Reng reng...
Tôi với tay nhấc cái di động quẳng ở đầu giường. Màn hình điện thoại hiện lên một cô nữ sinh đang ngoáy mông, liên tục ra hiệu hôn gió. Xỉu! Chắc chắn thừa dịp lần trước tôi về nhà, mẹ đã lén đổi hình nền điện thoại!
- Alô...
- Con gái yêu... có thích hình nền điện thoại mẹ đổi cho không?! - Giọng mẹ khấp khởi vui sướng - Rất model đó!
- Vâng ạ... – Tôi soát lại hành lí vừa chuẩn bị xong trả lời qua loa.
- Trời ơi, con gái mẹ quả là có con mắt thẩm mĩ... - Mẹ cười khúc khích. – Hôm qua trên đường mẹ gặp một anh chàng. Cậu ta cứ nhất quyết cho là mẹ chỉ mới khoảng hai mươi tuổi. Dù mẹ biết mình trông rất trẻ nhưng mà cứ nói thẳng ra trước mặt thấy mắc cỡ lắm...
- Đợi đã! – Tôi ngắt lời kể chuyện thao thao bất tuyệt của mẹ, trong lòng có dự cảm chẳng lành. - Mẹ mua cái gì của anh chàng đó?
- À à... Con gái mẹ có khác, không chỉ có con mắt tinh đời... Mẹ tuôn ra một tràng lan man rồi đột nhiên ngừng lại, im lặng như tờ.
- Tiền làm tuần trước con đưa cho mẹ đâu?
Đầu dây bên kia vẫn im phăng phắc.
Cái đó... Mà thôi, cũng chẳng sao, đằng nào con cũng quay về nhà. – Tôi hít hà một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. - Mẹ, tuần trước con nhờ mẹ đến trường gặp hiệu trưởng để làm thủ tục chuyển trường, mẹ đã làm xong chưa?
Đàng bên đó vẫn im re.
- Mẹ!
Con gái, mẹ quên béng mất... -Giọng mẹ hoang mang như có lỗi. – A, mẹ có việc phải nhờ dì Vương bên cạnh, chào con nhé!
Tu... tu...
Tôi cầm điện thoại nhưng chỉ nghe thấy tiếng cúp máy ngân dài. Tôi giận đến phát run: “Mẹ thật là...! Bên cạnh nhà là dì Tôn chứ đâu phải dì Vương!”
Tôi nằm vật trên giường, rồi bỗng nhớ ra cái gì đó liền bật dậy như lò xo.
Ánh trăng huyền ảo len lỏi qua khe cửa, dịu dàng chiếu rọi khắp mặt đất, chiếu sáng cả khuôn mặt trắng nhởn như xác chết trôi của tôi.
Tuần sau chưa rời khỏi đây được, chả nhẽ tôi phải chứng kiến cảnh long trang hổ đấu của hai người đó sao?!
Chúa ơi, hãy cho con một chút bình yên!
-The End -