My Cinderella
Địa điểm:
Sân vận động của trường British
Kí túc xá trường British
Tiệm ăn kiểu tây Honey
Núi Tịch Dương
Nhân vật
Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria
Anna – học sinh lớp 11 trường Maria
An Vũ Phong – học sinh lớp 11 trường British
Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 11 trường British
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British
Người bí mật
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Tôi muốn trở thành một nàng hề
Có thể giấu mình sau lớp mặt nạ
Dù cho lớp hóa trang có nhạt nhòa đi
Cũng không sợ mọi người nhận ra
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con…
Thế là tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý
Nỗi niềm đắng cay chỉ có thể nuốt vào trong tim…
oOo
…
…
Quác quác quác…
Lúc nãy cả sân vận động trường British còn ồn ào, không khí sôi sùng sục y như nước ở 100 độ C, vậy mà giờ im lặng đến đáng sợ. Mọi người ai nấy mặt ngây như phỗng, giống như vừa bị điểm trúng huyệt. Xoẹt xoẹt… Mọi ánh mắt lập tức đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi như muốn nghẹt thở bởi bị hàng ngàn cặp mắt soi mói thít chặt tim. Đầu tôi như ù lên, rối tung như một mớ bòng bong.
Sao có thể như thế chứ? Tôi là bạn gái của Giang Hựu Thần – chàng bạch mã hoàng tử đứng đầu trường British? Trừ khi mặt trời mọc đằng Tây, nước biển Đông lội chỉ còn bằng mắt cá chân.
“Đúng vậy! Nữ sinh đứng cạnh Giang Hựu Thần chính là bạn gái cậu ta!” Ân Địa Nguyên dường như nhìn thấu tận tâm can tôi, đáp trúng câu hỏi vừa mới lóe lên trong đầu tôi.
- Thế là thế nào?
- Cô ta là ai? Chúng tôi cần lời giải thích!
- Hừ hừ hừ! Không phải! Nói dối!
…
Câu nói của Ân Địa Nguyên như đổ thêm dầu vào lửa. Ở phía dưới khán đài ồ lên tiếng bàn tán xôn xao như cơn địa chấn. Nhiều nữ sinh mắt hằn học muốn tóe lửa bừng bừng sát khí, dường như chỉ muốn lập tức nhảy lên khán đài ăn tươi nuốt sống, xé xác tôi ra thành trăm mảnh.
Tôi cố gắng lắm mới ngoảnh được đầu, thấp thỏm lo sợ, len lén nhìn Giang Hựu Thần.
Không ngờ cậu ấy cũng đang nhìn về phía tôi!
Xoẹt xoẹt …
Ánh mắt chúng tôi bất ngờ gặp nhau!
Thịch thịch thịch thịch…
Tim tôi giống như ắc quy được sạc thừa điện, đập giữ dội, mặt tôi đỏ như gấc.
Chuyện… chuyện gì thế này? Lúc rối bời thế này mà Giang Hựu Thần vẫn điềm tĩnh như thế. Cậu ấy… cậu ấy không cảm thấy hoang mang hay thất vọng gì sao? Đôi mắt của cậu ấy vẫn ấm áp là vậy, lại còn mỉm cười dịu dàng nữa. Tại sao cậu ấy cười với mình nhỉ? Là vui mừng hay…
Tôi lúng túng quay đầu lại, tránh ánh mắt của Giang Hựu Thần, ai ngờ bắt gặp ngay cặp mắt khác – một đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhưng lạnh lùng, khó hiểu.
Trời đất… Bùm! – Chắc sao Hoả vừa đụng phải Trái Đất! Đó là An Vũ Phong!
Trong đám nhốn nháo, hỗn loạn ở phía dưới khán đài, An Vũ Phong vẫn rất điềm nhiên, đứng im chôn chân một chỗ, ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm.
Vút…
Ánh mắt lạnh như băng đó bỗng chốc biến thành mảnh thiên thạch nhằm trúng đầu tôi dội xuống. Tôi sợ đến toát mồ hôi.
- Mọi người yên lặng nào! Yên lặng!
Bỗng một tiếng nói đắc ý gần như lạc giọng cất lên. Tôi quay đầu lại, thấy tên Lâm Tử Hạo đang rất phấn khích cầm chiếc micro. Bộ dạng cậu ta sung sướng như mèo ăn vụng được cá. Ôi trời! Mắt tên đó loang loáng, sáng quắc hơn cả đèn pha, nhất định chẳng có chuyện tốt lành gì!
- Vừa rồi Ân Địa Nguyên đã bật mí cho chúng ta một tin động trời! – Lâm Tử Hạo đưa mắt liếc xéo Giang Hựu Thần một cái, nhếch mép cười đắc thắng.
- Các bạn cũng biết đấy, chúng ta đều là học sinh, việc học hành mới là quan trọng nhất. Thế mà Giang Hựu Thần lại công khai chuyện “tình củm” của mình ngay trước mặt mọi người thế này. Thật đáng tiếc! Một nam sinh tuyệt vời là thế lại sớm sa vào lưới tình. Bản thân tôi là một người biết cảm thông và yêu chính nghĩa cũng thấy không thể chấp nhận nổi!
Lâm Tử Hạo càng nói càng hứng khởi, giọng càng lúc càng vang. Hắn diễn thuyết say sưa như con gà trống ngứa họng gáy, mặt mũi hăng máu, đỏ gay như vừa nốc rượu.
- Thiết nghĩ việc của Giang Hựu Thần gây ảnh hưởng xấu đến mọi người, ảnh hưởng đến cả hình ảnh của trường British! Tôi đề nghị hội học sinh nên kỷ luật Giang Hựu Thần. Không thể để những hành vi kiểu này phá vỡ truyền thống tốt đẹp nhiều năm nay của trường chúng ta. – Thấy lời phát biểu của mình khiến cho bàn dân thiên hạ lao xao không ngớt, Lâm Tử Hạo lập tức phấn khích ngút trời, tiếp tục thao thao bất tuyệt – Mọi người cũng biết, British là trường có tiếng trăm năm nay. Tôi là hậu duệ của chủ tịch quản trị trường này, vừa du học ở nước ngoài về… Oái! Ai? Ai vừa ném tôi?! Ba tôi là chủ tịch quản trị trường British, ông nội tôi là… Ối! Đau quá! Mấy người muốn tạo phản hả?
Dưới khán đài có một người ném chai nước ngọt lên, cắt đứt luôn lời giới thiệu của Lâm Tử Hạo về lịch sử hào hùng của dòng họ. Sau đó có mấy người nữa cũng hùa theo. Bộ dạng Lâm Tử Hạo trông tả tơi hoa lá, vừa chống đỡ, ừa phải chạy trốn những vật thể không xác định từ phía dưới khán đài bay lên.
Lúc này, mọi thứ lại rối tung lên. Tôi nhìn xung quanh, không có ai chú ý đến mình cả. Thái Linh này là đứa mờ nhạt nhất thế giới, có đứng ở đâu cũng chẳng ai thèm để ý…
Phải nghĩ cách chuồn nhanh mới được. Tôi chầm chậm lùi xuống… lùi xuống.
1 bước… 2 bước… 3 bước…
Cổng trường cách khán đài không xa lắm, chỉ cần vượt qua cái cửa lớn này là thoát nạn!
Tôi hít một hơi thật dài, quay người ba chân bốn cẳng chạy như máy bay siêu tốc phản lực!
Ai… da…
Tôi dụi dụi mắt, không tin nổi vào mắt mình nữa, mồm há hốc. Không thể nào? Chả lẽ Thái Linh này có thần công, ý niệm mạnh đến thế sao? Nếu không tại sao cánh cửa sắt lớn đang khép chặt như thế lại từ từ mở ra.
Két, Két…Brừm Brừm!
- Hả…?!
- Ồ… Ồ…
Có một vật gì đó màu hồng lao như tên lửa vào trong y hệt tuyệt chiêu “Phi long tại thiên” trong phim chưởng. Bụi bay mù mịt, mặt đất còn hằn lên vệt dài như móng vuốt rồng.
Có tiếng còi? Tôi định thần lại nhìn kĩ. Hoá ra đó là một chiếc xe hơi màu hồng. Nó vừa làm một cú phi xe cực kì ngoạn mục, sau đó dừng lại ngay giữa đám đông.
Từ ghế lái bước xuống một người mặc bộ âu phục màu đen. Người đó kéo đôi găng tay trắng, chính lại vạt áo chỉnh tề, rồi bước đến cửa sau chiếc xe BMW, hơi khom lưng cung kính mở cửa xe, đặt một tay lên mép cửa.
Im ắng… Im ắng…
Mọi người ở sân vận động ai nấy cũng nín thở.
Ngay cả những đám mây trên trời cũng như bất động để chờ đợi nhân vật sắp bước từ trên xe xuống.
Hơ…
Một bà lão vẻ mặt nghiêm nghị, run run rẩy rẩy bước xuống. Xỉu…bà lão này trông cũng modern phết! Tôi buồn cười, lắc lắc đầu tiếp tục vụ “tẩu thoát” của mình, nhưng bỗng giật mình bởi tiếng gào thét phía sau.
Một đôi chân đi giày công chúa màu hồng phấn bước từ trong xe ra. Chân còn đeo chiếc vòng lấp lánh phát sáng. Đó là loại vòng pha lê Hello Kitty, thuộc loại “hàng độc”!
Con gái? Màu hồng phấn? Không hiểu sao tim tôi đập thình thịch, có linh cảm chẳng lành…Thánh thần ơi! Cầu mong không phải là nhỏ đó…
Xoạt…
Chiếc ô che nắng màu hồng phấn được mở ra! Vậy công chúa màu hồng phấn, túi xách sáng lấp lánh cũng màu hồng phấn nốt, găng tay lụa…
Nhân vật “bí mật” đó như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra. Tiếc là khuôn mặt bị chiếc ô che mất nên nhìn không rõ…
Cộp cộp cộp…
Cô ta đi giày cao gót, thong thả bước đến khán đài, đi lướt qua chỗ tôi đứng:
“Màn kịch kết thúc được rồi đó!”
Lẽ nào là…
Mặt tôi trắng bệch nhìn cô gái đó đang đứng trước mặt Giang Hựu Thần. Cô ta nhẹ nhàng cụp ô lại. Tôi có cảm giác bị hàng vạn ánh hào quang làm loé mắt, tim vẫn đập dữ dội.
Đôi mắt sáng long lanh, lông mày lá liễu, môi chúm chím như trái anh đào, nước da trắng bóc… Hơn nữa giọng nói vừa rồi nghe quen lắm, không phải là …
- Là công chúa barbie Anna!
- Công chúa Anna trở về rồi sao? Cô ấy vẫn đẹp như ngày nào!
Dưới khán đài tiếng vỗ tay ầm ầm, át cả tiếng kêu ngạc nhiên của tôi. Nam sinh trường British từ trước đến giờ đều kiêu ngạo, lạnh lùng với con gái, vậy mà thấy Anna xuất hiện lại reo hò vui sướng như đón tết.
- Các bạn thân mến, cuộc thi lần này đã đến hồi bế mạc. Chúng ta vô cùng vinh dự được đón tiếp một nhân vật quan trọng. Xin một tràng pháo tay nhiệt liệt đón chào công chúa Barbie: Anna – Lâm Tử Hạo không biết từ lúc nào đã cầm micro nói oang oang. Phía dưới vỗ tay như sấm rền.
Anna quay đầu nhìn xuống dưới, nháy mắt tinh nghịch. Lần này các nam sinh trường British như phát cuồng hết một lượt, lấy hết sức bình sinh mà vỗ tay ầm ĩ.
- Cám ơn, cám ơn, đã lâu không gặp vậy mà mọi người vẫn quan tâm đến tôi… - Anna bước lên bục chính, vẫy tay – Tôi đã quay trở về!
- Ồ… công chúa barbie đã quay về rồi! – Đám nam sinh trường British hưng phấn không thua gì tụi con gái “hám trai đẹp” trường Maria!
- Công chúa Anna, từ khi bạn đứng đầu trong kỳ thi cấp II toàn thành phố, bạn đã rời khỏi Saint Roland. Thử kể lại xem trong thời gian lâu như thế bạn đã ở đâu? Chúng tôi rất nhớ bạn… - Lâm Tử Hạo nịnh đầm ra mặt, nhảy cẫng lên sung sướng như tỏ vẻ rất nhớ nhung Anna.
- Vì gia đình có việc nên tôi đã đến trường cấp III Appolo ở Milan học một kì. Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ quay lại trường Maria.
- Hả? Trường cấp III danh tiếng Appolo ở Milan? Anna siêu quá! – Ai nấy đều trầm trồ ca ngợi.
Í! Anna bảo là nhỏ ở Milan suốt. Nhưng sao ngày đầu tiên khai giảng ở trường Maria, rõ ràng mình đã nhìn thấy nhỏ.
- Hôm nay, nhân dịp Hựu Thần đạt giải quán quân cuộc thi… - Anna quay đầu lại mỉm cười nhìn Hựu Thần – Hựu Thần, chúc mừng cậu!
Anna đẹp quá! Mặt trắng hồng như búp bê, mắt sáng long lanh, nghịch ngợm nháy mắt.
Lạ thay, Giang Hựu Thần không trốn tránh như khi gặp con gái mọi lần mà mỉm cười, gật gật đầu:
- Cám ơn cậu, Anna!
- Hoá ra công chúa Anna đến đây vì Giang Hựu Thần thắng cuộc. Vậy thì thời gian còn lại sẽ giành cho hai người! Lễ trao giải đến đây kết thúc!
- Hả? Kết thúc? Mình vẫn muốn ngắm Anna nữa…
- Đúng vậy, đúng vậy.
Mọi người giải tán, mặt mày tràn trề thất vọng. Trên khán đài còn Giang Hựu Thần, Anna, Lâm Tử Hạo, Ân Địa Nguyên và cả đứa đang lo ngay ngáy là tôi nữa.
- Hựu Thần, đưa mình đi tham quan trường British một lúc được không? – Anna vừa nói vừa bước xuống khán đài.
Lúc quay đầu lại, ánh mắt nhỏ dừng lại phía tôi. Tôi giật bắn mình: Anna có nhận ra tôi không? Nhưng nếu nhận ra, tại sao không hề lật tẩy tôi luôn nhỉ?!
Tim tôi đập thình thịch. Ánh mắt Anna như không có chuyện gì xảy ra, liếc xéo qua tôi. Nhỏ chẳng thèm đoái hoài gì, điệu bộ như không quen biết tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn Giang Hựu Thần. Cậu ấy nhìn tôi, sau đó chậm rãi cùng Anna bước xuống bục.
Hừm, họ đúng là thanh mai trúc mã.
Lâm Tử Hạo đi đến bên cạnh tôi, nhếch mép cười ranh mãnh:
- Tôi còn nghe nói Anna và Giang Hựu Thần đính hôn với nhau nữa cơ. Tôi thấy cô chả có hy vọng gì đâu…
Nhìn Lâm Tử Hạo chạy theo đuôi Anna, trong lòng tôi không hiểu sao lại thấy đau nhói. Vừa rồi không phải tôi lo lắng làm sao giải thích việc “là bạn gái của Giang Hựu Thần”? Bây giờ xuất hiện một người là công chúa barbie “thanh mai trúc mã” thay thế, chả phải giúp tôi thở phào nhẹ nhõm sao?
Nhưng … Tại sao tâm trạng tôi cứ rối bời nhỉ?
***Reng… Reng…
- Này, di động kêu kìa. – Ân Địa Nguyên vỗ vỗ vai tôi. Tôi mới kịp hoàn hồn lấy điện thoại ra nghe.
- Alô, tôi là…
- À… À… là tôi đây!
Vừa nghe thấy tiếng nói ở đầu dây bên kia, tôi bắt đầu căng thẳng. Trả lời giọng run run như gà mắc tóc.
- Vâng… Tôi biết rồi… tôi sẽ đến đúng giờ…
Tít tít…
Khi đầu bên kia gác máy tôi mới từ từ bỏ di động xuống.
- Cậu… - Ân Địa Nguyên nhìn tôi như có chuyện gì – Cậu không sao chứ?
- Không sao… - Tôi định gượng cười nhưng lại thấy miệng mình như cứng lại, không mấp máy nổi.
- Cám ơn cậu hôm nay đã giúp Hựu Thần! – Ân Địa Nguyên quay người toan chạy theo Hựu Thần, đột nhiên dừng lại, ngoái đầu nhìn tôi – Thái Lăng, đến lúc cậu rời xa Hựu Thần rồi!
Cậu ta…
Tôi kinh ngạc ngước đầu nhìn Ân Địa Nguyên nhưng chỉ nhìn thấy cậu ấy đã đi khuất.
Cậu ta nhận ra mình là ai sao? Lúc nào phát hiện ra vậy?
Đầu óc tôi lúc này loạn cào cào cả lên. Tôi hít hà, phủi bụi dính trên người rồi đi đến nơi hẹn – núi Tịch Dương!
Nghe nói núi Tịch Dương đẹp nhất vào mùa hè. Nhìn khắp nơi đều thấy hoa anh đào đang nở rộ. Núi Tịch Dương như biến thành một biển hoa sắc thắm lãng mạn.
- Cô đến rồi!
Một giọng nói trâm trầm cất lên như phá vỡ cảm giác yên bình. Tôi hoang mang ngẩn đầu lên, nhìn thấy phía dưới gốc cây đào không xa có một bóng người đứng quay mặt lại.
Lại là… lại là người bí ẩn đó sao?
- Tôi… tôi đến rồi…
- À! – Người bí ẩn trả lời với giọng như vừa rồi. Hình như tôi nghe thấy có tiếng thở dài.
Sao… Sao vậy? Tôi lo sợ muốn rụng tim, tay nắm chặt vạt áo, lo nơm nớp.
- Chúc mừng cô Thái, cô đã hoàn thành rất tốt kế hoạch! Chúng tôi sẽ trả thù lao cho cô như trong hợp đồng đã hứa. – Người mặt bộ âu phục màu đen đó nhìn tôi gật đầu rồi tuyên bố rất mạch lạc.
Tôi có cảm giác máu dồn hết lên mặt, mặt tôi lập tức đỏ bừng như quả cà chua.
- Ơ, à… Thật vậy sao? – Đầu tôi hiện rõ mồng một con số trong hợp đồng lần trước. Thật không? Thật là được nhiều tiền như thế sao? Như vậy mẹ tôi không cần ăn cơm thắp nến nữa.
Người mặc âu phục đen nhìn tôi rồi đột nhiên tiến lên phía trước thì thầm to nhỏ với bóng người bí ẩn, sau đó quay về phía tôi nói:
- Chúng tôi sẽ thực hiện nhưng gì đã cam kết. Mong cô cũng sẽ thực hiện những điều đã cam kết trong hợp đồng. Trong vòng tuần này, cô phải rời khỏi trường British, rời xa mãi mãi. Mọi việc đều đã xong xuôi hết rồi, cô cũng không cần thiết phải ở lại. Chúng tôi cũng không muốn mọi người phát hiện ra thân phận của cô, đặc biệt là Giang Hựu Thần.
- Cái… cái gì? – Tôi nói như mất giọng, cố gắng lắm mới tuôn ra được hai chữ, họng hơi đau rát.
- Cô nên làm thế!
Người mặt đồ đen cầm một tờ chi phiếu đi đến trước mặt, lạnh lùng nhét tờ giấy mỏng dính đó vào tay tôi, sau đó cùng “người giấu mặt” kia đi mất. Tôi nhìn tờ chi phiếu ghi rất nhiều số mà lòng hoang mang khôn xiết.
Mình phải xa rời ư?
Phải vĩnh viễn xa trường British… rời xa Giang Hựu Thần …
Tôi bước từng bước nặng trịch trên mặt đất phủ đầy cánh hoa mềm mại. Bóng của tôi in trên sườn núi như được kéo dài bởi ánh tà dương. Lũ chim đậu trên cành cây cứ ríu ra ríu rít không dứt.
- Bọn mày vui vẻ nhỉ! – Tôi hít một hơi dài, dụi dụi khóe mắt như sắp ướt nhòe của mình tiếp tục rảo bước xuống núi.
Cơn gió mát lạnh khi trời về chiều lướt nhẹ qua khuôn mặt tôi nhưng cũng không đủ để xoa dịu trái tim như thiêu đốt…
Khi xuống núi, tôi vội vàng quay về phía hậu trường để thay đồng phục trường British rồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi ra khỏi ký túc xá.
“Không sao cả, khăn tay để dùng mà… Cậu vẫn chưa về nhà sao? Quần áo ướt sũng thế này sẽ khó chịu lắm, mau về nhà đi!”
…
“A, vậy thì, Giang Hựu Thần, mình có thể ngồi bên cạnh cậu không?”
“Đương nhiên là được!”
…
“Vì cậu thấy nó đẹp nên mới nhốt nó trong trong một chiếc bình thủy tinh, nó làm gì có sự lựa chọn khác!”
…
Những câu nói dịu dàng, ấm áp của Giang Hựu Thần cứ như lượn vòng quanh đầu tôi. Những việc trước đây còn nhớ như in, ngực tôi như bị đè nặng. Không ngờ đường về ký túc xá lại dài dằng dặc đến thế. Trên từng chiếc lá của những hàng cây bên đường như viết dòng chữ to tướng “Ly biệt”.
Reng… reng…
Tiếng chuông di động làm tôi giật mình. Tôi vội vàng rút di động ra. Lẽ nào người bí ẩn vừa rồi thay đổi ý kiến? Nếu như thế, mình có thể sẽ được ở lại.
- Alô! – Tôi xúc động nhấn vào nút nhận cuộc gọi. Có lẽ do tay run rẩy quá nên suýt nữa đánh rơi cả điện thoại. Tay phải giơ lên toan giữ thật chặt nhưng không kịp, điện thoại cứ như nhảy đi nhảy lại giữa hai tay, loanh quanh như vậy gần 6 vòng mới giữ chắc được trong tay.
Hộc hộc…
Tôi vuốt ngực để đỡ thở dốc, cuối cùng cũng giữ được vật duy nhất còn đáng tiền.
Í? Hình như mình vừa nhận điện thoại… Ôi trời, cuộc điện thoại của mình!
- Alô, alô! – Tôi lập tức dí sát điện thoại lên tai, hét thật to.
- Ai chà!
Ủa? Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ nghe quen lắm… nhưng trong chốc lát không nhận ra ngay được…
Mẹ?!
- Là mẹ phải không? – tôi hoa chân múa tay cứ như là diễn viên đóng quảng cáo di động thế hệ mới.
- Ôi chà, Thái Linh à, cũng may là con còn nhận ra giọng mẹ. Vừa rồi con hét to làm mẹ suýt nổ màng nhĩ đó! – Giọng mẹ lại vang lên trong điện thoại.
- Mẹ, sao lâu rồi mà không có tin tức gì của mẹ vậy, mẹ đã đi đâu? - Vừa nghe thấy giọng mẹ, mũi tôi cay cay. - Mẹ! Mẹ sống ổn cả chứ…
- Thái Linh! Mẹ sống rất tốt, mẹ đang ở khách sạn sáu sao thưởng thức trà sớm…
- Thưởng thức trà sớm?!
Tôi ngước đầu nhìn thấy mặt trời đã lặn rồi, trán toát mồ hôi hột. Ôi! Mẹ muốn nói dối cũng phải có nghề một chút chứ!
- Mẹ chọn món bánh hấp bào ngư và bột cua… - Mẹ cứ thao thao bất tuyệt kể về “bữa điểm tâm sáng”, nhưng tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng một người vang lên: “Cho một bát mì bò ăn liền dầu hào!”
Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, nghe mẹ cười nói vui vẻ mà lòng tôi cảm thấy chua xót.
- Mẹ…
- Thái Linh! Sao thế? Tạm thời mẹ chưa quay về nhà được, con phải biết tự chăm sóc cho mình đấy. - Mẹ cười. – Ha ha…
- Mẹ, mẹ về nhà đi, chúng ta có thể sống như trước kia. – Tôi cố kìm giọng run run vì không muốn mẹ biết mình đang buồn.
- Được rồi! Được rồi! Mẹ biết Thái Linh nhớ mẹ, hai hôm nữa mẹ sẽ về…
Mẹ tắt điện thoại, lòng tôi lúc này cứ như bị xáo trộn. Tôi kiếm được một khoản tiền kha khá, có thể cùng mẹ sống vui vẻ, nhưng… tôi phải rời xa nơi này, rời xa Giang Hựu Thần…
Ủa? Sao cửa phòng lại khép hờ thế kia? Lẽ nào An Vũ Phong về rồi?
- Về rồi đây! – Tôi đẩy cửa bước vào, với lấy chiếc ghế bên cạnh để ngồi.
- Ái!
- Đau…
Tôi ngã xuống, đau đến nghiến răng, thờ phì phò quay đầu lại. Không biết từ lúc nào có ai đó bất ngờ rút ghế lại làm tôi không kịp phản ứng, ngã nhào luôn xuống đất.
- Ha ha ha! Vừa thành bạn gái của người ta mà đã vui đến nỗi ngã chỏng gọng thế kia à? Cách ăn mừng của cô khác người thật! Ha ha…
Tiếng cười ranh mãnh của An Vũ Phong.
- Sao cậu lại rút ghế của tôi?! – Tôi tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng nhìn hắn ta hét lên.
- Tôi làm gì á! Tôi có làm gì đâu?! – An Vũ Phong đi đến chỗ cái ghế cậu ta vừa rút, ngồi lên đó, ghếch chân lên.
- Lấy ghế của mình ngồi bộ sai sao? Đại tiểu thư?
Tôi nhìn đằng sau ghế có chữ “Phong”.
Đúng là ghế của hắn ta, nhưng từ lúc nào mà tên An Vũ Phong ác ma này lại trở nên keo kiệt thế nhỉ?
- Đồ ngốc! – Tôi lồm ngồm bò dậy. Hừ! Sao không có núi “Ngũ Hành Sơn” nào đè lên cái tên khỉ này đến 500 năm cho hắn đáng đời nhỉ! Không phải, đè 5000 năm mới bõ!
An Vũ Phong liếc xéo tôi một cái, cười như ác quỷ, rồi quay đầu lại đeo IPOD, mải mê ngồi nghe nhạc. Tôi uất ức nhìn hắn ta, đứng phía sau lè lưỡi lêu lêu hắn. Mặt tôi lúc này y hệt ma nữ! Thế vẫn chưa đã, tôi còn huơ chân múa tay làm một bài quyền cước, vờ đánh lên đầu hắn.
Cho chừa này! Cho chừa này!
- Này, bạn gái mới của Giang Hựu Thần, đừng có làm ba cái việc kỳ quặc sau lưng người khác! – An Vũ phong không thèm quay đầu lại, vẫn đeo tai nghe nhạc, nói giọng mỉa mai.
Đợi đã!
Đầu tôi đột nhiên như bị người ta ấn công tắc dừng tạm thời. “Xoạt!” – Tay tôi ngừng lại trên đỉnh đầu hắn ta. Hắn… hắn ta vừa gọi mình là gì thế?
Đại tiểu thư…?
Không… Bạn gái mới của Giang Hựu Thần?
Tôi cúi đầu nhìn bộ đồng phục trường British đang mặc. Tôi bây giờ là Thái Lăng… Thái Lăng cơ mà?!
- Đúng là ngố hết thuốc chữa… tôi chẳng nói từ trước rồi sao, tôi gặp cô sớm hơn bọn họ! – An Vũ Phong ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục nghe nhạc. Cậu ta tỏ ra rất sảng khoái, nhâm nhi ly nước.
Tôi nhìn điệu bộ tự đắc của An Vũ Phong rồi nuốt nước miếng. Có lẽ mình phải uống chút nước cho trấn tĩnh lại. Tôi lấy chiếc cốc trên bàn đi đến chỗ bình nước tự động.
- Khoan đã! – Tên An Vũ Phong lại phá ngang.
Hôm nay tên này sao cứ làm khó mình thế nhỉ? Nhìn bản mặt hắn là tôi giận sôi gan.
- Lại gì nữa đây? – Tôi nhìn thẳng hắn, nói to tướng như muốn bắn hết nước miếng vào mặt tên đó cho bõ ghét.
- À, à, mình muốn uống nước thôi! - Hắn “cướp trên giàn mướp” lấy cốc đặt xuống vòi trước tôi.
Tôi tức tối nhìn bộ mặt nham hiểm “cấp báo động đỏ” của hắn ta. Chắc lại đang có âm mưu gì đó!
Cái tên An Vũ Phong này chẳng qua là cáo già đội lốt thỏ non! Lũ con gái đúng là có mắt không tròng mới thích hắn.
- Mình lấy nước xong rồi, mời bạn! – An Vũ Phong lắc lắc cốc đựng đầy nước, suýt nữa bắn nước vào người tôi, may mà tôi nhanh chân né kịp.
Tôi ấm ức nhìn hắn, chỉ muốn cho hắn ta một nhát cho ngỏm cù đèo luôn. Sau đó tôi đặt cốc vào vòi hứng.
Toong…
Toong…
Tôi nhìn chỗ vòi nước, mặt nghệt ra như phỗng.
Cái gì? Vừa nãy nước còn chảy mà! Tôi vỗ mạnh vào bình uống nước hai cái… nhưng vòi nước vẫn không chảy ra giọt nào…
Gì thế này? Tôi lắc lắc thùng nước, ngó vào trong…
Nước trong thùng hết nhẵn?
- An…Vũ…Phong!
Tôi tức đến dựng tóc gáy, gào thật to tên hắn ta, nhưng An Vũ Phong vẫn thản nhiên ngồi nhâm nhi cái cốc nước, còn phát ra tiếng uống nước “ực ực ực…” làm tôi tức ói máu!
- Hôm nay trạm cung cấp nước nghỉ rồi! - Hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó ung dung quay đầu lại nhìn tôi cười mủm mỉm.
Xoẹt… xoẹt…
Câu nói của tên đó làm tôi giận đùng đùng tới mức sắp biến thành con ác long khè lửa tới nơi. Hắn chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, tôi tức muốn nổ đom đóm mắt.
- Tại sao cậu nỡ đối xử với tôi như thế?
Không cho nước uống, không cho ngồi! Hắn ta nghĩ cái gì thế không biết?!
Tên này biết mình sắp đi nên cố tình chọc giận thêm đây mà!
- Tôi đâu có nghĩa vụ phải đối xử tốt với bạn gái của Giang Hựu Thần nhỉ?!
An Vũ Phong quay lại, nhưng không giống bộ dạng ngạo mạn thường ngày. Mà ngược lại, khuôn mặt cậu ấy lộ vẻ buồn bã thê lương.
Tôi như đứng thộn ra nhìn bộ mặt lạ lẫm đó, luống cuống nói.
- Cậu… cậu…
- Tôi? Tôi làm sao? Tôi sợ người khác bàn ra tán vào lắm! – An Vũ Phong đổi mặt, lập tức quay về bộ mặt khỉ đáng ghét như thường ngày!
Bàn ra tán vào? Tôi nghiến răng nhìn tên đang hung hăng bọ xít đó. Vừa rồi chắc chắn mắt mình có vấn đề rồi, dùng từ “buồn bã” để nói về hắn ta mới ớn chứ.
Tôi tức anh ách, quay người đi ra phía cửa.
- Sao thế?
- Không sao! – Tôi gắt gỏng với người vừa hỏi.
- Thái Lăng… - Tiếng nói ấm áp pha chút rụt rè, do dự một lát, sau lại vang lên. Tôi ngước đầu nhìn người đứng trước mặt mình. Trời đất! Hóa ra là Giang Hựu Thần. Cơn tức giận ngút trời của tôi làm cậu ấy sợ hãi, ấp úng nhìn tôi trông đến tội nghiệp.
Chúa ơi, tôi nhìn lên trần nhà trắng toát. Tại sao ông trời lúc nào cũng bắt tôi phải đối mặt với những chuyện khó xử như thế này!
- Xin lỗi! – Tôi nén hết toàn bộ cơn giận dữ lại, nói như cố nặng ra hai từ.
Giang Hựu Thần lại nở nụ cười thiên sứ như thường ngày, im lặng nhìn tôi.
Ọc ọc…
Đúng lúc cả hành lang im phăng phắc không động tĩnh thì cái bụng tôi reo ầm ĩ, tôi đặt tay lên bụng…
Ngượng… ngượng quá đi mất! Thật mất mặt!
Giang Hựu Thần không nhịn được cười:
- Mình cũng đói bụng rồi, hay tụi mình cùng đi ăn nhé! - Cậu ấy lịch sự đề nghị.
- Ừm! – Tôi ngượng ngùng gật đầu, đi phía sau Giang Hựu Thần.
Binh! Binh!
Vừa mới quay người đi được hai bước, phía sau lưng bỗng vang lên âm thanh long trời lở đất như nổ bom, làm cả khu ký túc xá giật mình vỡ mật.
Chẳng lẽ là động đất?
Tôi sợ xanh mặt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động đó, chỉ thấy phía trước cánh cửa ký túc xá bụi bay mù mịt.
- Chắc là An Vũ Phong?! – Giang Hựu Thần đứng bên cạnh nói khẽ với tôi.
- À… - tôi chưa hết sợ hãi nhìn cánh cửa đó… Âm thanh vừa rồi, lẽ nào do tên An Vũ Phong đó…?
Hắn lại nổi điên chuyện gì rồi?!
***- Đến chỗ này nhé! – Giang Hựu Thần chỉ tay về phía quán ăn kiểu Tây rồi không chút do dự dẫn tôi vào trong.
Trời ơi! Tiệm ăn này sang trọng quá! Tôi cứ như bà già nhà quê lên tỉnh vậy, nhìn ngó khắp nơi. Đẹp quá đi! Lò lửa được ốp đá cẩm thạch, đèn pha lê sáng lấp lánh, chân cắm nến màu bạc.
- Cậu muốn dùng món gì? – Giang Hựu Thần mở quyển thực đơn, ngẩn đầu nhìn tôi mỉm cười.
- Ơ… Tùy cậu thôi, mình sao cũng được!
- Vậy dùng món này nhé. Hôm nay phục vụ đặc biệt! – Giang Hựu Thần chọn món rất nhanh rồi đưa cho nam phục vụ đứng phía sau.
Khi người phục vụ đi khỏi, bàn ăn lại im lặng. Giang Hựu Thần vẫn như mọi khi, nhìn tôi mỉm cười dịu dàng. Khuôn mặt cậu ấy hồng hào.
Tôi lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật không ngờ mới đó mà trời đã tối rồi. Bên ngoài, bầu trời đầy sao, có cảm giác như chìm trong biển kim cương mênh mông… Cái tên đáng ghét đó không biết đã ăn gì chưa?!
- Thưa quý khách! Đây là món quý khách gọi.
Người phục vụ cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, đặt lên bàn từng đĩa thức ăn trông rất công phu, cầu kỳ.
Món này… món này ăn bằng cách nào? Tôi nhìn đĩa thức ăn trông rất ngon miệng. Dĩa và dao được đặt ngay ngắn hai bên…
- Cô có thể lấy cho cháu một đôi đũa không ạ? – Tôi ấp úng hỏi. Tôi nhớ lại lời Ngọc Dĩnh nói. Ba của nhỏ khi vào Pizza Hut cũng hỏi cô phục vụ đưa cho đũa dùng một lần!
- Ơ, không… - Cô phục vụ lập tức tắt nụ cười tươi roi rói, thoắt một cái khuôn mặt tối sầm lại.
- Cậu ấy đùa thôi. Cám ơn! Nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ gọi sau!
- Ơ, không…
Giang Hựu Thần kéo tay tôi lại, tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn cậu ấy.
- Ăn đồ Tây không dùng đũa! – Giang Hựu Thần xoa xoa đầu tôi nói.
Cạch!
Tôi đánh rơi cái dĩa xuống, bần thần nhìn Giang Hựu Thần. Cậu…cậu ấy vừa xoa đầu mình?
Cậu… cậu ấy… không biết.
Không thể! Không thể! Không thể nào!
Mặt tôi dần đỏ ửng lên…
- Mình nhặt cái dĩa! – Tôi cúi xuống dưới bàn, tim đập thình thịch. Trời đất… thế này là sao?
Giang Hựu Thần lại dịu dàng xoa đầu mình! Mình là Thái Lăng, mình là Thái Lăng!
- Nhặt chưa?
- Vẫn… vẫn đang tìm…
- Gọi người phục vụ mang bộ dao dĩa khác đến nhé!
- Không cần đâu, bọn họ bận mà! Không nên làm phiền họ nữa!
…
Hả? Phía trên bàn sao lại có tiếng nhạc du dương thế nhỉ? Tôi ngước đầu lên, cả người như bị kẹp cứng giữa bàn và ghế. Tôi lấy hết sức ngồi dậy nhìn lên phía trước.
- Chúc Thái Lăng ăn ngon miệng!
Tôi chưa kịp phản ứng thì một người đóng vai chú hề mặc trang phục màu sắc sặc sỡ, đầu đội mũ nhọn nhọn tròn tròn chạy ngay đến chỗ tôi. Chú hề ngừng thổi kèn acmônica, nói rất to:
- Tặng bạn cái này…!
- Á! – Tôi vẫn chưa kịp ngồi vững, bị bất ngờ quá nên ngã uỵch xuống đất…
Mất mặt… mất mặt quá đi mất!
Tôi lóc ngóc bỏ dậy, hốt hoảng ngồi vào chỗ. Mặt tôi đỏ bừng, mắt tôi thô lố nhìn chú hề đưa cho tôi mấy quả bóng bay rất to.
- A… ơ… ơ… cám ơn! – Tôi cúi đầu, không dám nhìn mặt chú hề.
Rốt cuộc chú hề đó là ai vậy? So với người đó, tôi giống hề hơn thì có!
Tôi khẽ ngẩn đầu nhìn quả bóng bay trên tay.
Quả bóng đẹp quá! Đỏ, xanh, tím, hồng đủ cả… có cảm giác như quay về hồi còn bé xíu. Các sắc màu như có sức quyến rũ lạ lùng, làm tôi ngây ngất.
Bộ mình trúng chưởng sao? Hay… Híc! Đột nhiên tôi biến thành trung tâm chú ý ở tiệm ăn này.
Đừng nhìn mà! Xin đừng nhìn tôi! Tôi dần dần kéo mấy quả bóng bay xuống để che, tránh ánh mắt của những người tò mò nhưng không ngờ lại bắt gặp nụ cười của Giang Hựu Thần. Ôi…!
Vừa rồi cậu ấy nói phục vụ đặc biệt?
- Ha ha… ha ha… - Tôi đành nhìn Giang Hựu Thần cười như con ngố để chữa ngượng.
- Mình có trò ảo thuật này tặng cậu! – Giang Hựu Thần đứng dậy.
Ảo… ảo thuật? Tôi ngạc nhiên nhìn. Giang Hựu Thần giơ tay lên rồi bất ngờ vung tay một cái, sau đó ung dung nắm tay lại. Trông giống y như chương trình tôi xem trên ti vi.
- Nhìn kĩ nhé! – Giang Hựu Thần nhìn tôi gật đầu, cười vẻ bí mật.
Tôi gật gật cái đầu, mắt tròn dẹt nhìn, chỉ thấy Giang Hựu Thần nắm chặt tay xoay lên xoay xuống một vòng rồi đưa tay lên gần miệng, thổi khẽ một cái.
- Tặng cậu!
Tôi nhìn vào lòng bàn tay cậu ấy.
Trong tay Giang Hựu Thầng có một mảnh giấy nhỏ màu hồng hình trái tim.
Hả? Không phải biến thành chim bồ câu trắng hay hoa gì đó?! Mà là biến thành một mảnh giấy nhỏ… Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta.
- Đây là mảnh giấy ước nguyện tình yêu!
Giang Hựu Thần nhìn tôi, nói rõ từng câu từng chữ:
- Khi cậu cần gì, có thể viết tâm nguyện lên đó, mình sẽ giúp cậu thực hiện.
Mình… mình có nghe nhầm không? Mảnh giấy “Ước nguyện tình yêu”? Tình yêu… tình yêu… Giấy “Ước nguyện tình yêu”?
- Tại sao cậu lại tặng mình cái này chứ? Ha ha ha… cậu có nhầm không đấy… - Tôi vội vã trấn tĩnh lại rồi giả cười đánh trống lảng.
- Mình… thực ra đã biết hết rồi! – Giang Hựu Thần nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nói ra cái đáp án mà tôi sợ nghe thấy nhất.
- Cậu biết cái gì? - Điều tôi lo lắng đã thành hiện thực nhưng tôi vẫn cố cãi cùn.
- Cậu chính là Tiểu Linh mình gặp ở sân bóng rổ…, là người ở khu biệt thự bên bờ biển cùng mình đi bắt đom đóm… - Giang Hựu Thần nhìn tôi không chớp mắt, như sợ tôi sẽ trốn mất tiêu. Nếu có thể, tôi cũng rất muốn bỏ trốn khỏi nơi này ngay lập tức.
- Mình… cậu… Mình… cậu… - Tôi ấp a ấp úng, đầu óc rối tung lên như mớ bòng bong.
Làm sao bây giờ?
Sao cậu ấy lại biết?
Mình phải làm sao đây?
Cậu ấy…
Nhưng lúc này tôi cứ như bị cảm, những điều muốn nói như mất hút ở trong họng. Họng tôi y như cái cầu thang máy chen chúc đến mười lăm người đang muốn cùng lúc chạy ra một lượt.
- Thực ra, lúc ở khu biệt thự bên bờ biển, mình đã biết cậu là Tiểu Linh… - Giang Hựu Thần vẫn tỏ ra bình tĩnh, kể lại “sơ hở” của tôi.
Bây giờ tôi mới sực tỉnh. Hóa ra lúc ở bờ biển, tôi đánh rơi một tờ giấy khuyến mãi của nhà ăn trường British. Nếu như là Tiểu Thái thì làm sao có nó?! Có trách thì trách lúc tôi thay trang phục không để ý đến, ai lại để lộ sơ hở rõ như ban ngày.
Nhưng… Giang Hựu Thần tại sao không lật tẩy tôi?
- Hựu Thần! Cậu biết sự thật, liệu cậu có nói với trường là mình giả trai… - Tôi hỏi thăm dò Giang Hựu Thần, nhưng thực ra trong lòng đang nóng như lửa đốt.
- Mình sẽ không nói! - Hựu Thần cười. Nụ cười đó giống như ánh mặt trời đột ngột lóe sáng trong bóng đêm, làm cho đầu óc đang bị bóng đen che phủ của tôi được trải ánh nắng mặt trời vàng óng. Tất cả như bừng sáng trở lại!
- Nhưng… - Giang Hựu Thần nhìn tôi nháy mắt.
- Cậu phải chấp nhận một điều kiện của mình!
- Cậu… cậu muốn mình làm gì? - Tại sao còn có từ “nhưng” chứ, tim tôi lại đập rộn ràng.
Giang Hựu Thần đi đến trước mặt tôi, lấy từ chỗ chú hề một chiếc hộp có đựng bộ váy màu tím. Cậu ấy rụt rè nói:
- Cậu hãy mặc nó, được không?
Tôi ngơ ngẩn nhìn bộ váy mà Giang Hựu Thần đang cầm trong tay: Cổ áo, tay áo và váy trông y hệt như bộ váy áo của công chúa.
Trên nền màu tím có thêu rất nhiều bông hoa hồng nhỏ xíu, giữa eo có tết nơ bươm bướm…
Thật là tặng nó cho tôi sao? Có lẽ là trang phục của công chúa…
- Cậu có thể mặc nó vì mình không? – Giang Hựu Thần nhìn thấy tôi đang đờ đẫn ngắm bộ váy, khẽ hỏi một lần nữa.
Tôi ngước đầu lên nhìn Giang Hựu Thần, ánh mắt cậu ấy tràn ngập sự đợi chờ, hi vọng. Tôi có thể mặc nó sao? Tôi không phải công chúa, vậy mà cũng có thể mặc bộ váy áo đẹp thế này sao?
Giang Hựu Thần mỉm cười, đưa bộ váy áo cho tôi.
Tôi đưa tay ra nhận lấy, vuốt nhẹ những bông hoa hồng thêu trên váy và dải lụa…
Hôm nay, nàng Lọ Lem biến thành công chúa thật sao?