Hai người nghỉ ngơi một lát, xác định không người đuổi theo, liền nhích người quay trở về khách điếm. Giống như khi đi ra ngoài, đi cửa sổ. Vào khách điếm, Hoàn Trạch cũng không trở về phòng, hắn đi xuống lầu, đánh một chậu nước trong đi lên. Rồi sau đó lôi kéo Nhiếp Song đến rửa mặt chải đầu trước, lần lượt dùng nước trong thay nàng súc miệng vết thương. Nhìn hắn cau mày, vẻ mặt còn thật sự lo lắng, Nhiếp Song không khỏi có chút e lệ. Trong lòng hơi hơi hoảng hốt, làm cho nàng không còn pháp thản nhiên ứng đối. Nàng một bên rút tay một bên sẵng giọng: “Được rồi, tẩy sạch rồi.”
Hoàn Trạch rất nhanh cầm lấy cánh tay nàng, trách nói: “Đừng nhúc nhích!”
Nhiếp Song đã tới cực điểm không được tự nhiên, làm sao chịu nghe, “Bị thương như vậy, không có việc gì !”
“Độc của ma vật nếu là vào huyết mạch, liền không có thuốc nào cứu được, cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết. Sư tỷ nguyện ý mạo hiểm như vậy?” Hoàn Trạch nói.
Nhiếp Song nghe vậy, trầm mặc xuống dưới. Một lát suy tư, nàng nhíu mày hỏi hắn: “Trên thân ngươi cũng mang theo loại độc này?”
Hoàn Trạch lắc đầu, “Ta đem ma chủng hoàn toàn nạp hóa, không giống với bọn chúng.”
Nhiếp Song truy vấn: “Hộ nhân gia kia rốt cuộc làm gì mà đến đây, vì sao sẽ có loại ma vật này, ngươi đi nơi đó làm cái gì?”
Hoàn Trạch tiếp tục giúp nàng tẩy trừ miệng vết thương, cũng không đáp lại.
“Đã hiểu rõ đến trình độ này, còn không có thể nói cho ta biết sao?” Nhiếp Song không hờn giận.
Hoàn Trạch dừng tẩy trừ, lấy nhuyễn khăn thay nàng lau khô nước trên cánh tay, lại lấy băng vải sạch sẽ quấn miệng vết thương thật tốt. Làm xong việc đó, hắn buông lỏng tay ra, nói: “Sư tỷ làm gì đem chính mình cuốn tiến việc này lý…”
Nhiếp Song nghe vậy, nhướng mày nói: “Không nói cho ta biết cũng được, dù sao ta sẽ đi theo ngươi.” Nói xong, nàng bước đi hồi bên giường, nằm xuống.
Hoàn Trạch thấy nàng như thế, cũng không nói thêm cái gì. Hắn từ trong bọc của mình lấy ra dược giải độc, đi đến bên giường, mở miệng nói: “Uống thuốc rồi ngủ tiếp.”
Nhiếp Song nhìn nhìn viên thuốc trong tay hắn, biết đó là “Rửa tủy đan” giải bách độc, nàng nghĩ nghĩ, ngồi dậy, ngửa đầu cười nói: “Ngươi uy ta.”
Hoàn Trạch nghe vậy, mày khẽ cau. Nhiếp Song trên mặt mãn mang khiêu khích tươi cười, đôi lòe lòe tỏa sáng, trêu cợt ý lại rõ ràng bất quá. Hắn bỗng nhiên cười cười, chẳng hề để ý gật gật đầu, tiện đà bốc lên khỏa đan hoàn kia, đưa tới bên môi nàng. Nhiếp Song gặp gian kế thực hiện được, tươi cười dũ phát sáng lạn, nàng há mồm, lập tức đem đan hoàn ngậm chặt, càng thuận thế cắn lên ngón tay hắn.
Hoàn Trạch cả kinh, vội rút tay về. Nhiếp Song nuốt xuống đan hoàn, cười duyên nói: “Cái này ta khả báo thù.”
Hoàn Trạch lập tức nhớ tới chuyện chính mình từng cắn ngón tay nàng, trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng. Hắn xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn nàng, chỉ nói: “Không còn sớm . Nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, hắn thẳng đi đến sạp thượng ngồi xuống, không mở miệng.
Nhiếp Song làm sao nghĩ được hắn sẽ phản ứng như vậy, nhất thời ngược lại có chút xấu hổ. Vốn tưởng rằng hắn nhất định sẽ phản kích trở về, nàng nhưng là ngay cả đến tiếp sau ứng đối đều muốn tốt lắm, thế nhưng hành quân lặng lẽ ? Hay là, là vì lúc trước ma chướng háo tâm lực chi cố? Nàng nghĩ đến đây, lại nhìn nhìn hắn. Quả nhiên, sắc mặt của hắn như trước tái nhợt, thần sắc bên trong ẩn hàm mỏi mệt. Mặc dù đã ở ngồi xuống điều tức, nhưng hô hấp thiển xúc, rõ ràng không thể an định. Thôi vậy, lần này khiếu cho hắn đi. Nhiếp Song cười, thu chế nhạo chi tâm.
Nàng nằm xuống thân đi, ánh mắt như trước ở lại trên người hắn. Nếu là hắn vẫn không thể an thần, liền giúp hắn vận công điều tức là được. Nàng như thế nghĩ, cũng không biết trải qua bao lâu, lại bất tri bất giác ngủ mất.
Mông lung trong mộng, quái vật xấu xí đuổi theo nàng, nàng lại một tia khí lực đều dùng không được. Mắt thấy quái vật kia răng nanh lửa sém lông mày, nàng chấn động, tỉnh lại.
Lúc này, trời đã sáng choang. Nàng ngồi dậy, thật sâu hô hấp, đem nỗi khiếp sợ vẫn còn đó áp chế xuống. Thần thức thanh minh hết sức, nàng theo bản năng nhìn về phía Hoàn Trạch. Ra ngoài dự kiến của nàng, hắn ở trên giường đang ngủ.
Giường gỗ này vốn là không lớn, cấp trên lại thả án kỷ, căn bản không thể nằm xuống. Hắn liền ngồi ở chỗ kia, hai chân cuộn tại sạp thượng, đầu dựa vào lưng sạp, thoạt nhìn cũng không thoải mái. Nhiếp Song nhẹ nhàng xuống giường, đi đến trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn hắn. Bởi vì địch ý, nàng đối của hắn đánh giá thủy chung chỉ có âm trầm hung ác. Nhưng nay nhìn kỹ, trên trán hắn rộng rãi lãng, mày rậm chỉnh tề. Dưới sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhấp nhẹ. So với Thiên Phong sơ lãng lỗi lạc, tướng mạo của hắn có tuấn tú hơn một chút, thần sắc cũng thân thiết hơn cùng ôn nhuận. Nàng không khỏi nhớ tới đêm qua, bộ dáng hắn cười rộ lên. Chỉ vì ý cười, con ngươi của hắn lượng như đêm tinh, chân mày khóe mắt lộ vẻ ôn nhu. Không biết vì sao, trong đầu óc nàng lại hiện lên khuôn mặt xấu xí của con quái vật. Không hiểu hàn ý lủi thượng lưng, làm cho nàng không tự chủ được run rẩy.
Lúc này, hắn lông mày và lông mi khẽ nhúc nhích, tỉnh lại. Nhìn thấy Nhiếp Song, hắn có chút kinh ngạc, nhịn không được lui về sau. Một lui này, đầu của hắn đụng đến sạp trên lưng, dẫn một trận độn đau. Hắn cau mày, sờ sờ nơi bụng bị đau, mở miệng nói: “Sớm, sư tỷ.”
“Sớm.” Nhiếp Song phục hồi tinh thần lại, cũng hướng hắn cười nói.
Hoàn Trạch đứng lên, tránh né nói: “Ta đi múc nước…”
Nhiếp Song nghe hắn nói như vậy, cười duyên vãn nổi lên cánh tay hắn.”Múc nước có ý tứ gì? Không bằng đến làm việc khác nha…” Nàng nói xong, cũng không quản ý nguyện của hắn, dưới chân hơi vạch, động thân đẩy, trong nháy mắt đưa hắn nhấn đổ ở trên giường. Hoàn Trạch vừa sợ vừa tức, lại nghe Nhiếp Song mở miệng, thanh âm hàm giận dữ mang tiếu, gần ở bên tai: “Sư đệ nha, ta tối hôm qua khả đợi ngươi một đêm thế nào.”
Hoàn Trạch trên mặt nóng lên, đang muốn phản kháng, Nhiếp Song lại xoay người xuống giường. Nàng đứng lại, cười không ngừng, không đợi Hoàn Trạch mở miệng, nàng nhân tiện nói: “Ngoạn một chút liền động khí, hảo không có ý nghĩa. Tính , ta tìm người khác đi.”
“Không được!” Hoàn Trạch thốt ra, đốn thấy không ổn, vội bổ sung thêm, “Đừng có chạy lung tung…”
“Ha ha, ta có thể chạy tới chỗ nào? Bất quá là xuống lầu múc nước thôi.” Nhiếp Song dứt lời, thản nhiên xoay người, xuất môn xuống lầu.
Hoàn Trạch thâm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết chính mình xấu hổ là vì gì mà đến. Hắn vô lực nằm xuống, thở dài. Trên gối, mùi tóc nàng còn lưu lại, ôn nhu quanh quẩn, không khỏi phân trần ẩn vào tâm, không tha hắn bình tĩnh.
Lại nói Nhiếp Song đi xuống lầu, trong lòng còn nhớ biểu tình vừa rồi của Hoàn Trạch. Nàng không tự chủ được cười, vẻ mặt vui thích. Tiểu nhị nhìn thấy nàng đi xuống lầu, vội đón chào, hỏi: “Cô nương đã dậy ? Hồi sáng ta đưa nước, không có người đáp ứng liền đi xuống, lại phiền ngài phải không?”
Thì ra ngủ trầm như vậy a. Xem ra ngày hôm qua thật là rất háo lực. Nhiếp Song nghĩ kĩ xong, cười gật đầu nói cảm tạ. Tiểu nhị đỏ mặt cười cười, xoay người lấy nước.
Lúc này, Nhiếp Song chợt nghe bên ngoài khách điếm có một trận tiếng động lớn nháo. Chiêng trống tề vang, bóng người hối hả, thật là náo nhiệt. Nàng đang muốn đi ra ngoài xem, lại bị tiểu nhị gọi lại. Tiểu nhị vội vội vàng vàng chạy tới, nhíu mày nói nhỏ: “Cô nương, ngươi khả trăm ngàn đừng đi ra.” Trong ánh mắt hắn tràn đầy khẩn trương, “Đây là Dương đại quan nhân thú thiếp đó.”
“Thú thiếp?” Nhiếp Song chưa từng nghe qua từ này, chính là chính mắt gặp qua, dũ phát tò mò.
Tiểu nhị tiếp tục nói: “Dương đại quan nhân ở chỗ chúng ta người này tối có tiền thế, đã cưới vài phòng cơ thiếp. Cô nương ngươi bộ dạng tốt như vậy, nếu là bị hắn coi trọng sẽ không được …”
Tiểu nhị lời còn chưa dứt, chưởng quầy sau quầy thật mạnh ho khan vài tiếng, đánh hắn đoạn.
Nhiếp Song thấy thế, liền cũng không lại hỏi kỹ. Nàng đang muốn lên lầu trở về phòng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một trận kêu khóc thê thảm. Nàng nhíu nhíu đầu mày, không để ý tiểu nhị ngăn trở, đi nhanh ra cửa.
Chỉ thấy trên đường cái toàn người không có đức hạnh, gia gia bế hộ. Lúc này, lễ nhạc đã ngừng, đội ngũ đón dâu cũng loạn thành một đống. Vài tên gia đinh cầm côn bổng kéo một tiểu cô nương ước chừng mười hai mười ba tuổi, cường hướng bên trong kiệu mà đi. Tiểu cô nương khóc đến bộ dáng bất thành, cổ họng cũng kêu đến câm luôn. Bên cạnh một đôi nam nữ trung niên, xác nhận phụ mẫu nàng, giờ phút này cũng khóc đến vạn phần thê thảm. Hai người quỳ trên mặt đất, càng không ngừng cầu xin.
Cách đó không xa, tân lang quán mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, lười biếng tọa ở trên lưng ngựa, trong biểu tình tràn đầy không kiên nhẫn. Gã ước chừng tuổi hơn bốn mươi, ngày thường tai to mặt lớn, thắt lưng thân thể béo. Bởi vì mập mạp chi cố, ngũ quan của gã càng hiển co quắp, một đôi mắt nhỏ híp thành khâu. Gã ưỡn bụng, chậm rì rì nói: “Được rồi, khóc cái gì. Ta là tìm bạc mua ngươi hạ , nay cũng cưới hỏi đàng hoàng, lấy cỗ kiệu tới đón ngươi, ngươi còn có cái gì không hài lòng ? Mau mau mau, này đều khi nào thì …”
Nhiếp Song nghe được lời nói này, trong lòng tỏa ra tức giận. Cái gì bạc mua xuống? Cái gì cưới hỏi đàng hoàng? Cô nương kia rõ ràng không muốn! Chẳng lẽ cũng chưa nhân quản sao? Nhiếp Song không nghĩ nhiều, thả người nhảy, rơi vào bên trong đám người. Nàng khởi chưởng, đem một đám gia đinh kia đánh mở, lại duỗi thân tay kéo tiểu cô nương kia ra.
Chúng gia đinh chịu đánh bất ngờ này, tự nhiên phẫn nộ, nhưng khi thấy rõ Nhiếp Song, mọi người đều lăng ngay tại chỗ, nửa phần tức giận cũng cầm lên không nổi .
Chú rể kia táp táp chủy, mở miệng nói: “Vị cô nương này, làm cái gì vậy?”
Nhiếp Song mím môi cười, nói: “Chuyện cưới gả, luôn luôn chú ý ngươi tình ta nguyện. Như thế cưỡng bức lên kiệu, có gì lạc thú?”
Chú rể ha ha cười, bảo đám gia đinh nâng hạ xuống ngựa. Gã từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá Nhiếp Song một phen, hỏi: “Cô nương cảm thấy hẳn là như thế nào?”
Nhiếp Song cười cười, “Thả nàng, lại chọn một người tình đầu ý hợp , chẳng phải rất tốt?”
Chú rể vỗ tay, “Nói hay lắm, nói hay lắm! Chẳng qua, nha đầu kia là ta tìm năm mươi lượng mua xuống , bạc này lại như thế nào tính?”
Nhiếp Song nghe vậy, quay đầu nhìn tiểu cô nương kia liếc mắt một cái. Tiểu cô nương kia lại chỉ biết khóc, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Nếu không, như vậy đi…” Chú rể vỗ vỗ bụng, nói, “Cô nương tư thế oai hùng hiên ngang, rất có hiệp cốt, ta cũng thập phần khâm phục, cũng vui vẻ cấp cô nương nhân tình. Khế bán thân kia nay ở trong phủ ta, không bằng cô nương theo ta đi một chuyến cầm đi. Mọi người coi như kết giao bằng hữu, như thế nào?”
Nhiếp Song không chút nghĩ ngợi, gật đầu cười nói: “Hảo.”
Chú rể cười đến dũ phát vui, việc tiếp đón thủ hạ gia đinh chuẩn bị kiệu dẫn đường.
Nhiếp Song đem tiểu cô nương kia lĩnh hồi bên cạnh cha mẹ nàng. Vợ chồng hai thiên ân vạn tạ, thẳng muốn dập đầu. Nhiếp Song dìu bọn họ đứng lên, dặn bảo bọn họ chờ ở trong nhà. Theo sau, nàng xoay người đi hướng tân lang quán. Trong lòng, chủ ý sớm định: xem ta không bái ngươi một lớp da!
Mắt thấy bọn họ rời đi, tiểu nhị khách điếm hoảng thần, vội xông lên lầu, gõ cửa muốn gọi Hoàn Trạch. Hoàn Trạch cũng nghe trên đường tranh cãi ầm ĩ, chính hướng đi ra ngoài xem tột cùng có chuyện gì, thấy tiểu nhị kích động như thế, càng cảm thấy điềm xấu. Tiểu nhị thấy hắn, vội vàng đem chuyện mới vừa rồi Nhiếp Song trên đường kiếp thân nói ra.
“Nay cô nương ấy đi theo Dương đại quan nhân, vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu nhị lau mồ hôi, nói.
“Dương đại quan nhân?” Hoàn Trạch thần sắc vốn đã ngưng trọng, nghe được tên này, hiện ra một chút sợ hãi, “Là thành Tây Dương phủ Dương Bưu?”
Tiểu nhị gật đầu, “Đúng, chính gã!”
Hoàn Trạch chau mày, đẩy tiểu nhị lao ra ngoài cửa đi. Đáng chết, vì sao cố tình trêu chọc người tối không nên trêu chọc!