Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 81: Chương 81: Chia ban




Đối với lớp mười mới vừa được chuyển lên từ cấp hai mà nói, chuyện đại sự của tháng sáu không chỉ có việc cực kỳ bi thảm là sắp nghênh đón kỳ thi cuối học kỳ, còn có một việc đó chính là điền nguyện vọng chọn ban.

“Xác định là mỗi học sinh đều phải chọn một ban sao?”

Trên lớp tự học, Lục Diệp cầm tờ giấy đăng kí giảng giải cho cả lớp: “Điền tên mình và mã số của các bạn lên đây, đối chiếu với mã số ở phía dưới và dùng bút chì 2B tô đen vào, nhất định phải tô, chính là các bạn phải tô đen nơi mà các bạn không viết lên được. Xem rõ các đề mục bằng các con số, cái nào quan trọng nhất thì tô vào, bạn nào chọn tự nhiên thì tô A, chọn xã hội thì tô B, nhớ rồi chứ, tự nhiên là A, xã hội là B, không được tô sai nhé. Bạn nào còn chưa suy nghĩ ra sẽ chọn ban nào thì có thể ở tiết này suy nghĩ một chút, tan học mình sẽ đi thu lại.

Nói xong, cậu trở về vị trí của mình.

Thiển Thiển căn cứ vào yêu cầu của Lục Diệp, viết tên và mã số của mình chính xác vào vị trí trên giấy, lại nghiêm túc đối chiếu tô đen vào từng con số, sau đó đến phần lựa chọn A,B thì lại gặp khó khăn, không biết là nên tô A hay là tô B. Một tuần trước cô Lương đã thông báo sự kiện này rồi và cô cũng còn đang suy nghĩ, nhưng cũng vô ích, cho đến hôm nay cô cũng chưa đưa ra được quyết định.

Người ở thế hệ trước rất thích nói một câu: “Học giỏi toán, lý, hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.” Thiển Thiển vẫn không nghĩ ra việc đi khắp thiên hạ với việc học giỏi toán lý hóa có quan hệ gì. Đây không phải là chuyện có tiền thì đều sẽ làm được hay sao? Tính tình của Thiển Thiển là thường đơn giản hóa mọi chuyện, tình nguyện ngồi không lười biếng cũng không tình nguyện hao phí thời gian và tinh thần của mình để suy nghĩ một đề tài không có câu trả lời. Nói như vậy, hình như khoa xã hội càng thích hợp với cô hơn, không có chỗ ngoặc vòng quanh đầu óc của cô, chỉ cần khi đi thi chăm chỉ học bài một chút, cố gắng nhớ một chút, khi đi thi cứ dốc sức viết ra hết là khỏe rồi, nhưng mà.... ....Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn lên nhìn xuống mà xem, mặc kệ là nhìn thế nào, chăm chỉ, cố gắng, dốc hết sức thì cô cũng chỉ làm được có bấy nhiêu thôi.......Nghĩ đến các bạn ở ban xã hội mỗi lần thi đều viết đầy cả một bài thi, tay của Thiển Thiển không tự chủ được mà nhũn ra, đối với hình ảnh nằm dài trên bàn học múa bút thành văn thật sự là không có khả năng. Cho nên, so với việc viết văn không ngừng nghỉ ở ban xã hội, cô lại cảm thấy chỉ cần động não là ra câu trả lời mới là đáp án chân thực nhất của cô.... ....

Như vậy cuối cùng là chọn ban tự nhiên hay là ban xã hội đây?

So hard.....

Thiển Thiển thở dài, buông cây bút chì 2B đã bị cô gặm cắn đến tróc ra, tiến đến hỏi Giang Đường đang ở bên kia: “Đường Đường, Đường Đường, cậu chọn ban tự nhiên hay xã hội vậy?”

“Đương nhiên là chọn ban tự nhiên rồi.”, Giang Đường khó hiểu liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Cậu xem trí nhớ của mình thử xem, có thể học ban xã hội sao? Vừa đến môn chính trị là mình liền choáng váng, vừa đến môn lịch sử là buồn ngủ, vừa đến môn địa lý là không tìm được hướng bắc, mình có thể học được ban xã hội sao?”

“Còn Văn Văn và Nhược Vân thì sao?” Thiển Thiển hỏi.

“Hai người bọn họ cũng chọn ban tự nhiên. Mỗi lần Văn Văn làm bài chính trị đều làm không đến nơi đến chốn, cho nên dù có cố gắng cũng không được điểm cao bao nhiêu cả, cậu ấy nói cậu ấy đã bị môn chính trị kia làm tổn thương tinh thần, quyết định từ nay về sau cô và môn chính trị cả đời không qua lại với nhau. Về phần Nhược Vân.... .....Xem thành tích các môn tự nhiên của cậu ấy, cho dù là chọn ban xã hội, thì các thầy cô cũng không cho đâu.” Giang Đường trả lời.

“... .........Không vui gì hết.” Thiển Thiển rầu rĩ nói, “Các cầu đều có mục tiêu, có lý tưởng cho riêng mình, chỉ còn một mình mình, băn khoăn do dự kéo dài, vừa kéo dài vừa buồn chán.”

Giọng nói của cô đã tràn ngập u oán “Các cậu đều bỏ mình”, vốn là lời trách móc, lại bởi vì trích dẫn một câu thơ đã lỗi thời, ngược lại biến thành kỳ quái.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Giang Đường càng thêm kỳ lạ, cô nhìn Thiển Thiển, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu còn chưa biết mình muốn chọn ban tự nhiên hay xã hội hay sao?”

“Đúng vậy.” Thiển Thiển phiền muộn nói, “Thật là buồn chết mà.... .......”

Cô còn chưa dứt lời, giọng nói của Giang Đường ở bên kia đã cất cao hơn rất nhiều, gân xanh trên trán cũng hỗn loạn nói: “Rốt cuộc là cậu đang lo cái gì? Tiểu nha đầu cậu luôn nộp giấy trắng môn văn, hiện tại cậu nói với mình là rầu rĩ việc chọn ban tự nhiên hay xã hội sao? Bạn học Nhạc Thiển Thiển, cậu nói cho mình biết, có phải cậu là khỉ từ trên núi được cử đến để trêu chọc mình không?”

Thiển Thiển: “... ...... ....”

Cậu nói rất có lý, mình khó mà chống đỡ được.

Chuyện chọn ban cứ như vậy mà quyết định.

***

Nguyện vọng chọn ban được nộp vào ngày thứ tư chính là ngày bắt đầu thi cuối học kỳ, cũng không biết có phải là Lục Diệp hối lộ giáo viên sắp xếp danh sách thi hay không, hay chỉ là do trùng hợp thôi, lúc này, cậu và Thiển Thiển lại được phân thi chung một phòng.

Thiển Thiển và Lục Diệp cũng được xem như là “bạn gắn bó” cùng nhau hợp tác đã hai lần, cho nên không cần Thiển Thiển nhắc nhở, Lục Diệp cũng nhớ rõ là phải đánh thức cô trước khi thi.

Sau khi mở đề thi, Lục Diệp cầm bài thi được phát ra, tên cũng chưa kịp viết liền tự hỏi bản thân.

Vào lúc chọn ban, Lục Diệp cũng đã nhìn thấy Thiển Thiển chọn ban tự nhiên, điều này làm cho cậu thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng thành tích ban xã hội của cậu cũng có thể được xem là nổi trội, nhưng xuất phát bẩm sinh cậu là con trai, đối với ban xã hội cậu không thể nói là thích được, cậu vẫn thích cảm giác thành tựu khi giải được một đề khó ở ban tự nhiên.

Nguyên nhân mà Lục Diệp vẫn không hoàn toàn thở phào là, hai chuyện khác nhau, chia ban không phải chỉ có ban tự nhiên và xã hội thôi, còn có ngoại ngữ và ban tự nhiên.

Phân ban cũng không tạo ra hỗn loạn gì lớn, khối mười tổng cộng có hai mươi lớp, bởi vì học sinh ban xã hội giảm hơn nhiều so với ban tự nhiên, cho nên mười lăm lớp đầu tiên sẽ là ban tự nhiên, năm lớp sau cùng là ban xã hội, lúc này, nhà trường sẽ đưa những học sinh chọn ban xã hội từ mười lăm lớp này chuyển đến năm lớp sau, đưa những học sinh chọn ban tự nhiên từ năm lớp sau cùng này đưa đến mười lắm lớp đầu, trừ lần đó ra, chính là xem thành tích cuối kỳ của môn ngoại ngữ/ các môn tự nhiên của 60 học sinh có điểm cao nhất, mặc khác chọn một lớp ngoại ngữ và một lớp tự nhiên.

Từ lúc nhập học đến giờ, chưa bao giờ cậu rời khỏi vị trí đầu tiên, tiện thể nếu bỏ qua thành tích của người xếp thứ 70, chuyện sắp xếp vào lớp chọn của ban tự nhiên cũng là chuyện mà mọi người quan tâm.

Nhưng mà lớp chọn của ban tự nhiên.... ....Không có Thiển Thiển.

Lục Diệp nghĩ, quay đầu nhìn Thiển Thiển đang mở to mắt làm bài.

Thiển Thiển học quá lệch giữa các môn quá nhiều, tốt thì rất tốt, kém thì cũng rất kém, bất luận như thế nào cũng không được chọn vào lớp chọn của ban tự nhiên.

Cho nên cậu cũng sẽ không học lớp chọn của ban tự nhiên.

Không có Thiển Thiển, không có áo trong của Thiển Thiển. Quần, không có eo nhỏ chân dài của Thiển Thiển. Ngực, chỉ có một đám mọt sách thì học ở lớp chọn của ban tự nhiên còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Đây là quyết định của cậu khi biết được Thiển Thiển chọn ban tự nhiên, làm một người thành tích bình thường đều tốt như vậy, học hành lại thông minh, cậu cũng không để ý cái gì mà lớp chọn của ban tự nhiên sẽ được giáo viên tốt giảng dạy.

Chuyện mà cậu đang suy tính chính là, phải thi như thế nào mới có thể tương xứng điểm với Thiển Thiển.

Tuy rằng hai ngày nay cả đêm cậu đều sưu tầm tài liệu của trường Nhất Trung để xem, chỉ có lớp ngoại ngữ và lớp chọn của ban tự nhiên mới dựa vào điểm số mà sắp lớp, các lớp khác thì sắp thế nào cũng được, nhưng mà.......Lỡ như! Lỡ như lần này trường học bị động kinh muốn sắp lớp dựa theo thành tích thì sao đây! Vậy chẳng phải là cậu và Thiển Thiển sẽ xa nhau hay sao?! Cho dù tài liệu rõ ràng là chưa có trường hợp này xảy ra......Nhưng mà chúng ta nói cho cùng, không đánh thì có thể không chuẩn bị, đánh thì phải chuẩn bị cho chắc chắn. Để tránh trường hợp bị trường học tách ra, thì Lục Diệp hạ quyết tâm muốn thi ngang bằng điểm với Thiển Thiển.

Sau khi dùng thời gian 2 phút để suy nghĩ thật nhanh và rõ ràng hết vấn đề của mình, cuối cùng Lục Diệp cũng mở nắp bút của mình ra, viết thông tin của mình lên bài thi.

Vì vậy sau mỗi một môn thi, Lục Diệp đều nghiền ngẫm điểm số của Thiển Thiển đạt được ở từng môn.

Điểm số môn ngữ văn của Thiển Thiển mỗi lần đều cao hơn cậu một chút, cho nên lúc nhận xét về môn văn không cần lo lắng nhiều quá, vẫn làm bài theo bình thường là được rồi. Sau khi Thiển Thiển ngủ được khoảng 15 phút, Lục Diệp cũng đã viết xong kết bài, vẽ dấu chấm tròn kết thúc bài thi.

Thành tích toán học của Thiển Thiển, lần thi tốt nhất là 58 điểm, lần kém nhất là 42 điểm, tóm lại là nằm trong khoảng 50 điểm. Lục Diệp nhìn đề thi toán, dùng 10 phút để chọn bài và làm bài, sau đó buông bút, lặng lẽ nhìn Thiển Thiển làm bài và ngủ.

Môn Anh văn của Thiển Thiển không bao giờ không được điểm tuyệt đối, việc lấy điểm tuyệt đối môn Anh văn với cậu không phải việc gì khó, chỉ cần khi làm xong bài cẩn thận một chút. Lục Diệp làm xong bài thi Anh văn, lần đầu tiên trong đời cậu kiểm tra bài thi.

Tổng thành tích của Thiển Thiển đều bình thường, so sánh thì hóa học tốt một chút, vật lý kém một chút, sinh học thì bình thường. Tuy biết rằng mình không cần phải giống điểm hết toàn bộ các môn với Thiển Thiển, chỉ cần làm cho tổng điểm các môn của mình và Thiển Thiển không hơn kém nhau nhiều là được, nhưng lúc làm bài, Lục Diệp vẫn theo bản năng là làm môn hóa học tốt nhất, môn vật lý kém nhất.

Về phần các môn xã hội.... ........

Có lẽ vì biết rằng sau khi cuộc thi này kết thúc thì sau này cũng không cần tiếp xúc với chính trị nữa, cho nên sau khi bài thi được phát ra, Thiển Thiển viết thông tin cá nhân của mình lên bài thi xong, liền gục xuống ngủ.

Lục Diệp nhìn thấy thì buồn cười, cũng bắt chước theo, chỉ viết thông tin của mình vào, thì không làm bài nữa.

Không chịu trách nhiệm làm bài như vậy, làm cho tổng điểm của Lục Diệp còn muốn thấp hơn so với Thiển Thiển 7 8 điểm.

Thành tích của Lục Diệp như vậy, đã có thể dùng từ hết sức hỏng bét để hình dung, nó không chỉ phá vỡ toàn bộ kỳ vọng của các giáo viên cùng lãnh đạo nhà trường, mà còn phã vỡ mục tiêu của các bạn học cho rằng cả đời nay không thể vượt qua khỏi Lục Diệp.

Ngày 8 tháng 7 là ngày học sinh trở lại trường để xem thành tích và giáo viên các môn sẽ giao bài tập hè cho các học sinh.

Cô giáo Lương đứng trên bục tuyên bố thành tích cho từng học sinh, chủ nhiệm của từng lớp đều sẽ làm như vậy.

Nghe cô giáo Lương đọc tên người đứng thứ nhất không phải là “Lục Diệp”, mà là bạn học được cả lớp đặt tên là “vạn năm lão Nhị” thì tất cả đều giật mình một cái, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Lục Diệp một cái, học thần không biết là đang cúi đầu viết cái gì, đối với kết quả lần này cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Bọn họ nghi ngờ thu hồi ánh mắt, không khỏi chụm đầu bàn tán xôn xao.

Giống như một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy tên của Lục Diệp, mọi người càng ngày bàn tán càng rõ ràng hơn, cô giáo Lương không thể không dừng lại vài lần để nhắc nhở lớp giữ trật tự.

Cuối cùng, sau ba chữ “Nhạc Thiển Thiển”, thì hai chữ “Lục Diệp” xuất hiện.

Nghe thấy thành tích của Lục Diệp lại có thể xếp sau Nhạc Thiển Thiển, tất cả bạn học đều cảm thấy không tốt lắm, tuy rằng bạn học Nhạc Thiển Thiển cũng rất thông minh, nhưng lớp trưởng của họ càng tốt hơn nữa, sao có thể đứng sau Nhạc Thiển Thiển được chứ?

Hiển nhiên cô giáo Lương cũng không thể chấp nhận được kết quả của lần này, sau khi tuyên bố thành tích xong, cô gọi Lục Diệp ra hành lang, để mặc cho tiếng bàn tán của học sinh ngày càng lớn.

***

Nhìn Lục Diệp cao lớn như cây giáo đang đứng trước mặt mình, cô giáo Lương thở dài một hơi, nói: “Lục Diệp à, không phải là cô Lương cố ý tìm em để nói chuyện, nhưng thật sự là thành tích lần này của em.......Rất ngoài dự đoán của mọi người, em có biết, cho đến nay, cô đây làm chủ nhiệm lớp, tất cả các giáo viên của lớp mình, những lãnh đạo, đều rất tin tưởng đối với em, em là một học sinh vô cùng thông minh, cho dù không nghe giáo viên giảng bài cũng đều biết những kiến thức cơ bản, cho nên chúng tôi đã thả lỏng tự do cho em rất nhiều rồi, nhưng mà em cũng.......Em có đồng ý nói chuyện cùng với cô một chút hay không?”

Lục Diệp nhìn cô giáo Lương, rất lễ phép nói: “Nói chuyện gì ạ?”

“Sau khi có thành tích, cô cũng suy nghĩ thật lâu, cảm thấy một năm học này, em vừa làm lớp trưởng, vừa phải xử lý tất cả các công việc của lớp, vừa phải xử lý công việc của Hội học sinh, có phải là quá sức hay không?” Cô Lương hỏi.

Lục Diệp suy nghĩ, trả lời: “Không cảm thấy quá sức.”

Cậu tự có sắp xếp thời gian hợp lý với công việc của mình, bởi vì thời gian học tập chiếm thời gian của cậu rất ít, nên cậu có rất nhiều thời gian để xử lý công việc của lớp và công việc của Hội học sinh, thuận tiện nhớ nhung Thiển Thiển.....À không đúng, nói ngược rồi, là có rất nhiều thời gian nhớ nhung Thiển Thiển, thuận tiện xử lý công việc của lớp và của Hội học sinh.

“Hay bởi vì tham gia nhiều hoạt động nên ảnh hưởng đến việc học tập?” Cô Lương lại hỏi, “Giống như là trận đấu bóng rổ, cuộc thi thư pháp.”

“... ...... ....” Lục Diệp trầm mặc trong nháy mắt, đặc biệt trung thực nói, “Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Chỉ có học tập ảnh hưởng đến hoạt động của cậu, chứ không có chuyện hoạt động ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, ví dụ như đúng lúc nghĩ đến điều gì muốn nói với Thiển Thiển, chuông vào lớp lại vang lên hoặc là tan học muốn giành chỗ lấy nước nóng để pha trà sữa cho Thiển Thiển thì kết quả là giáo viên cố gắng dạy quá giờ làm cho nước nóng nguội đi.... ...

Hình như bị Lục Diệp có chút giễu cợt thì cô Lương cũng có chút trầm mặc, cô do dự, nói ra nguyên nhân mà hiện tại cô cho là có khả năng nhất: “... ....Người trẻ tuổi vẫn là không cần quá mức mê muội chuyện nam nữ.”

Bị chính chủ nhiệm lớp mình nhắc nhở như vậy, mặt Lục Diệp cũng đỏ lên, nói: “Học kỳ sau em sẽ chú ý nhiều hơn.”

Cô Lương: Em đặc biệt chú ý cùng với việc trực tiếp thừa nhận có gì khác nhau sao?!

***

Sau đó, từ một người không muốn tiết lộ danh tính nói, hôm sau hiệu trưởng Lý Văn Hoa của trường Nhất Trung đến thăm hỏi nhà của Lục Diệp, nói bất luận là vì nguyên nhân gì, ông cũng đều hi vọng Lục Diệp có thể học ở lớp chọn của ban tự nhiên, cũng nói nếu Lục Diệp lo lắng người khác nói cậu mượn danh tiếng, ông không ngại vì Lục Diệp mà sắp xếp thêm một cuộc thi cuối học kỳ khác, xin giáo viên một bộ đề thi cho Lục Diệp làm, cũng sử dụng thành tích lần này làm căn cứ để phân ban.

Lục Diệp cảm thấy cũng không có gì là không tốt, chỉ là hỏi: “Nhạc Thiển Thiển có thể học ở lớp chọn ban tự nhiên không?”

“Nhạc Thiển Thiển? Em nói là em gái của bạn học Nhạc Kỳ Sâm sao?” Hiệu trưởng Lý sững sờ một chút, sau đó khó xử nói, “Bạn Nhạc Kỳ Sâm cũng được xem như là thành tích tốt, nhưng mà em gái của cậu ấy.... .....Năm học này dường như cũng không có thành tích gì xuất sắc cho lắm. Lấy thành tích của em ấy mà chọn vào lớp chọn ban tự nhiên, chỉ sợ là có nhiều bạn học sẽ không phục......”

Lục Diệp quyết đoán nói: “Vậy em sẽ không học lớp đó đâu.”

Giọng điệu của cậu kiên quyết như vậy làm cho hiệu trưởng Lý ngẩn ngơ, liên tưởng đến cuộc thi hợp ca lần đó, Lục Diệp vì chuyện của Nhạc Thiển Thiển mà ra mặt, hiệu trưởng Lý đột nhiên hiểu ra, dường như mình đã phát hiện được một chuyện lớn rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.