Thiển Thiển đặt quần áo ướt sũng lên tay của Lục Diệp, chần chừ một chút, nhận lấy áo sơ mi trắng của cậu, do dự nói: “Nhưng không phải áo sơ mi trắng của cậu hôm nay mới đổi sao?”
“Để cho cậu trùm lên thì cậu cứ trùm lên đi, quần áo bị bẩn quan trọng hay chuyện cậu bị cảm quan trọng hơn?” Lục Diệp nói xong, đi ra khỏi hang động tìm vài cành cây thích hợp xong thì trở vào, dùng sức cắm cành cây cố định xuống đất, sau đó bắt đầu đặt quần áo của Thiển Thiển lên trên.
Làm xong tất cả các việc này, Lục Diệp ở phía mặt sau quần áo của Thiển Thiển mà hỏi cô: “Thiển Thiển, cậu đổi xong rồi chứ?”
Thiển Thiển nhỏ giọng lên tiếng: “Được, tốt lắm, chỉ là cậu không thể cười mình, mình mình......”
“Được, không cười cậu đâu.” Lục Diệp tốt tính mà đáp ứng.
“Vậy, vậy cậu qua đây nhanh đi, ý mình muốn nói là, đến đây sưởi lửa đi, đừng, đừng để bị cảm lạnh.”
“Được.”
Lúc này Lục Diệp mới đứng dậy, nghĩ đến hiện tại Thiển Thiển không có mặc quần, trong lồng ngực cậu bỗng có chút hân hoan lạ thường. Kết quả là sau khi nhìn thấy Thiển Thiển mặc một thân trang phục không phù hợp là áo khoác quá lớn, hai chân bọc áo sơ mi trắng mà còn dùng hai tay áo chỗ đầu gối thắt thành một cái nơ con bướm thật to nữa, tưởng tượng khiến cậu không nhịn được cười, cậu cố gắng không bật cười, đi vòng ra phía sau, định lấy cái quần của Thiển Thiển.
Nghĩ đến từ sau khi ngã vào khe suối đều là tự Lục Diệp tự thân tự lực, Thiển Thiển cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô túm quần không chịu buông tay nói: “Hay là, hay là để mình tự đem đến nha.....”
“Đừng đừng đừng đừng đừng!” Lục Diệp đè bả vai Thiển Thiển lại không cho cô đứng dậy, không nói lời nào mà đoạt quần jean từ trong tay của Thiển Thiển lại, nói: “Cái cậu này cứ yên tâm ngồi ở đấy đi, đừng lộn xộn nữa, cứ như thế này mãi thì gió thổi vào sẽ làm khổ chúng ta đấy.”
Thiển Thiển suy nghĩ một chút, cảm thấy Lục Diệp nói cũng đúng, cho nên cô cũng không chống đối, liền yên lặng mà buông tay ra, tùy ý cho cậu lấy quần đi.
Sau khi Lục Diệp giúp Thiển Thiển hong khô quần, bỗng nhiên xoay người lại, mang vẻ mặt kì quái nhìn sang Thiển Thiển.
Thiển Thiển bị cậu nhìn đến mức da đầu tê rần lại, không khỏi hỏi cậu: “Sao, sao vậy? Mình biết rằng bộ dạng của mình bây giờ rất kì quái. Cậu, cậu đã nói là không cười mình rồi mà.”
“Không phải, cái đó, mình chỉ muốn hỏi một chút thôi.” Ánh mắt của Lục Diệp có chút mơ hồ, sắc mặt cũng mất tự nhiên, “Thiển Thiển, của cậu ấy, cái kia ấy, ướt rồi đúng không?”
Tuy rằng mỗi ngày đều ảo tưởng muốn nhìn nội y của Thiển Thiển. Quần là màu gì, nhưng mà người con gái này ở trước mặt cậu, cậu vẫn không thể trực tiếp hỏi cô một câu “Quần trong của cậu ướt sao?” được, dù sao cậu muốn ở trong lòng Thiển Thiển cậu là một người tốt......
“Cái kia? Là cái gì vây?” Quả nhiên là Thiển Thiển không thể hiểu được Lục Diệp đang ám chỉ điều gì, đầu óc mơ hồ hỏi ngược lại.
“Chính là.....Cái mà mặc tận trong cùng ấy.....“. Ánh mắt của Lục Diệp mơ hồ di chuyển từ đùi của Thiển Thiển lên đến eo rồi dừng lại một chút rồi dời đi nơi khác, cũng cố gắng bày ra bộ dạng “Mình rất đứng đắn“.
Thiển Thiển theo ánh mắt của cậu di chuyển xuống mà nhìn theo, khuôn mặt xấu hổ khó khăn lắm mới giảm bớt đột nhiên hai gò má lại đỏ ửng lên. Ở dưới ánh lửa, màu hồng trên mặt của cô cũng gần giống như màu của ngọn lửa rồi. Theo phản xạ có điều kiện cô càng co rút thân thể thêm một chút, khép hai chân, gập hai đầu gối lại, lại kéo hai bên vạt áo khoác che hai chân lại, cuối cùng gối đầu lên chân, mở to mắt đề phòng nhìn chằm chặm Lục Diệp.
Lục Diệp bị Thiển Thiển nhìn đến mức mặt dày của cậu cũng đỏ lên, chuyển ánh mắt sang một bên, xấu hổ ho khan hai tiếng.
Nhạc Thiển Thiển tiểu thư ơi, cậu có cần đề phòng đến mức như thế không. Dời ánh mắt như sói của cậu đi có được không? Mình chỉ là hỏi một chút, cũng không có định làm gì với cậu mà. Hơn nữa, vấn đề hạ lưu như vậy mình cũng không nghĩ sẽ hỏi đến đâu, còn không phải bởi vì lo lắng cậu mặc đồ ẩm ướt trên người sẽ không thoải mái sao? Mình tuyệt đối là không có nhân cơ hội này mà muốn biết cậu mặc đồ lót màu gì đâu mà. Quần là kiểu dáng gì.....Ý là......
***
Đúng là quần lót của Thiển Thiển ướt thật. Nói nhảm, quần đã ướt đến như vậy rồi, quần lót có thể không ướt sao? Nhưng mà chỉ có cô nam quả nữ trong chuyến dã ngoại này như vậy, cởi toàn bộ quần áo ra ngoài, chỉ mặc một bộ nội y bên trong, chỉ khoác một cái áo khoác và một cái áo sơ mi của nam lên người đã là cực hạn của cô rồi, nếu mà Lục Diệp còn yêu cầu cô cởi quần lót ra nữa. Cởi quần ra rồi, cô liền, cô đã nhìn lầm cậu ấy rồi! Cô tình nguyện mặc quần áo ướt sũng trở về, cùng lắm là cảm lạnh đến phát sốt phải nằm bệnh viện truyền nước biển thôi!
Cũng may Lục Diệp không kêu cô cởi quần lót ra. Quần cũng đã cởi ra rồi, thậm chí sau khi hỏi câu kia xong, cũng không thấy cậu quay sang bên này một lần nào nữa, cậu ngồi trước đống lửa, hoặc là thêm củi vào đống lửa ấy, hoặc là trở bề quần áo đang hong khô, lại dùng tay thử xem quần áo đã khô chưa.
Thấy như vậy thì Thiển Thiển thở phào nhẹ nhõm, cô không có nhìn lầm người, lớp trưởng đúng là một người thật sự tốt rồi!
Mà trên thực tế là, Lục Diệp lấy tay vuốt trên quần của Thiển Thiển đã phải kịch liệt đấu tranh trong tư tưởng của mình rồi.
Vừa rồi còn mới nhìn thấy Thiển Thiển một chút lại uốn cái eo một cái, một chút lại xoay thắc lưng một cái, quả nhiên là quần bị ướt rồi. Mặc quần ướt lên người không thoải mái đúng không? Có nên kêu cô cởi ra để hong khô không? Dù sao quần đó nhỏ như vậy, hong không bao lâu thì sẽ khô rồi, mình sẽ đảm bảo không nhìn trộm thì được rồi không phải sao.......
Hay là thôi đi, không thấy nha đầu kia trừng mắt còn nhanh hơn đèn giao thông rồi sao? Nếu mình có đảm bảo không nhìn trộm cậu ấy thì chắc chắn rằng cậu ấy cũng sẽ không tin tưởng mình đâu. Không chừng hiện tại ở trong lòng cậu ấy đã có sắp đặt hết rồi, nếu như thật sự khuyên cô cởi quần lót ra thật, nói không chừng mình sẽ được vinh danh là biến thái nữa chứ, mình không muốn làm một kẻ ngu ngốc như thể được. Đàn ông, không phải là không có nguyên tắc. Sói......
Không đúng, đây là vợ của mình, mình làm cái gì với cậu ấy thì cũng là chuyện đương nhiên rồi, hiện tại mình chỉ muốn khuyên cậu ấy cởi quần lót không thoải mái ra thôi mà. Cởi quần, tại sao lại trở thành tên háo sắc vậy chứ?
Đợi chút, hình như mình đang sờ vào.....
Lục Diệp cúi đầu nhìn tay của mình xem đang sờ vào vị trí nào, mặt sau của túi quần bên phải.
Nếu như theo mình nghĩ Thiển Thiển mặc quần này, chỗ mình đang sờ này, không phải là cái mông nhỏ của Thiển Thiển đó sao?
Nghĩ thông suốt được điều này, tròng mắt đen nhánh của Lục Diệp tỏa ra nét quỷ dị.
***
Sau một tiếng, Lục Diệp nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: “Chúng ta phải trở về thôi, nếu không trở về sẽ không kịp thời gian đâu.”
Thiển Thiển gật gật đầu, duỗi tay ra, giải phóng hai chân bị áo khoác bó chặt.
Lục Diệp đứng dậy, nói một tiếng: “Thiển Thiển, áo sơ mi và quần của cậu này.” liền lấy áo sơ mi và quần jean xuống đưa cho Thiển Thiển.
Hai bộ quần áo này được Lục Diệp lật qua lật lại, khoảng 20 phút trước là xong rồi, chỉ là Lục Diệp muốn là hong áo khô đến mức không còn hơi nước luôn, như vậy thì Thiển Thiển mới không bị bệnh. Về mặt khác thì cảm thấy Thiển Thiển dùng áo khoác bọc hai chân lại nhìn rất vui mắt, suy nghĩ nhiều thêm một chút, sẽ không kịp nói cho Thiển Thiển biết tin tốt này được, mà giả vờ tiếp tục hong quần áo.
Thiển Thiển nhận quần áo, thừa dịp Lục Diệp không để ý mà dùng tay sờ sờ ngay chỗ mông một chút, thầm nghĩ: Quần cũng khô rồi, cái nơi ẩm ướt này cũng là chuyện nhỏ thôi, không có trở ngại gì lớn phải không? Dì cả cũng đã qua hai ngày rồi mà......
Nhưng áo len của Thiển Thiển bây giờ vuốt vuốt thì cũng trơn rồi, áo len này vốn rất mau thấm nước, không dễ làm khô được, bởi vì vấn đề chất liệu, Lục Diệp lại không dám để gần với ngọn lửa quá, cho nên hong lâu như vậy, vẫn chỉ làm khô được một nửa.
“Thiển Thiển, áo len của cậu vẫn chưa khô đâu.” Lục Diệp loay hoay với cái áo len của Thiển Thiển, không quay đầu lại nói.
Lục Diệp nghe được sau lưng vang lên tiếng Thiển Thiển mặc quần áo một lần nữa, tay đang loay hoay với chiếc áo len của Lục Diệp không tự chủ được mà chậm lại, trong đầu không giải thích được mà tự nhiên xuất hiện một suy nghĩ, cơ hội cuối cùng của Lục Diệp, nếu không biết nắm bắt cho tốt, nói không chừng thành tựu “nhìn lén quần lót của Thiển Thiển” chỉ có thể đợi đến lúc sau khi kết hôn mới được thực hiện mất!
Lục Diệp theo bản năng nắm được tay áo len, cái áo len kia có những sợi lông tơ mềm mại thật sinh động, không nhẹ không nặng cào cào vào lòng bàn tay của cậu, nhưng ngứa đến tận trong lòng của cậu, cậu chỉ do dự trong chốc lát liền đưa ra quyết định, liếc mắt một cái....Cũng chỉ là liếc nhìn một cái thôi mà, nếu như có bị Thiển Thiển phát hiện, thì mình sẽ nói chỉ lo suy nghĩ việc của áo lên nên không chú ý đến việc cậu ấy đang thay quần áo.
Cậu lén lút quay đầu lại, biết rằng không nên làm việc này nhưng mà khát vọng ấy cũng khiến cậu có cảm giác phấn khích làm cho cả người cậu trở nên run rẩy.
... .......Sau đó, cậu thấy được Thiển Thiển đang thay quần áo.
Thiển Thiển đưa lưng về phía cậu, không phải như cậu đang nghĩ rằng cô sẽ cởi áo khoác của cậu ra trước rồi mới mặc quần áo của mình vào, mà là núp trong áo khoác rộng thùng thình của cậu mà mặc vào, vì thế có thể thấy được con thỏ nhỏ Thiển Thiển này có bao nhiêu cành giác với cậu. Điều này làm cho Lục Diệp thật hối hận, hôm nay thế nào mà cậu lại mặc cái áo khoác lớn như vậy ra khỏi nhà chứ? Sớm biết sẽ mặc một cái áo ngắn hơn......Không đúng, là bó sát người! Nhưng mà cậu không có áo khoác bó sát người.... ....
Thiển Thiển xoay người lại cởi áo sơ mi của Lục Diệp đang cột trên người mình xuống, vạt áo khoác khó khăn lắm mới che được cái mông của cô......Lục Diệp có loại xúc động muốn khóc, cậu tạo nghiệt gì hay sao mà có biết bao nhiêu áo khoác ngắn ngắn khác mà hôm nay lại chọn trúng cái áo khoác rộng thùng thình này nhỉ?!
Thiển Thiển ngồi xổm xuống, thật cẩn thận mà xỏ hai ống quần vào chân mình, kéo lên đến đầu gối, xong lại đứng thẳng lên túm lấy lưng quần mà kéo lên trên.....Lục Diệp thấy thế mà vẻ mặt đầy nước mắt, tại sao bình thường không thấy cậu giữ thăng bằng được tốt như vậy chứ? Quả nhiên là cái đồ giả trư ăn cọp mà!
Rốt cuộc, động tác kéo quần của Thiển Thiển bỗng dừng lại.
Lòng Lục Diệp tràn đầy bi phẫn, nhưng vẫn không chịu buông tha một tia hi vọng nào, nhìn một chút. Ồ, thì ra là lưng quần đã kéo đến mông rồi.
Thiển Thiển cố gắng kéo hai cái, nhưng vẫn không lên, cô dừng lại một chút, một bàn tay lén lút từ sườn thắt lưng dịch chuyển đến sau thắt lưng, sờ soạn lưng quần, sau đó chợt nhắc lên, thì đã mặc quần xong rồi.
Trong nháy mắt khi quần được nâng lên, tay của cậu nắm thành quyền không thể tránh được việc nhào nát cái áo len của Thiển Thiển trên tay mình, lúc vén lên cũng vừa vặn lộ ra nội y bên trong rồi. Quần một phần, một phần là cái mông nhỏ. Ngay cả sợi lông của quần lót, ngay cả họa tiết trên quần cũng có thể thấy được.
Tuy rằng tốc độ kéo quần của Thiển Thiển rất nhanh, nhưng mà Lục Diệp vẫn nhìn rõ bên trong. Nhìn quần rất rõ ràng, không chỉ có như thế, ngay cả trên quần của Thiển Thiển, là hình gì cậu đều biết hết.
Lục Diệp vừa muốn cười, cậu cảm giác rằng mình nhịn không nổi rồi, vội quay đầu lại, vừa giả vờ chỉnh quần áo lại, bả vai vừa run rẩy.
Không phải cậu cười để làm màu, mà quần của Thiển Thiển. Thật sự......rất thích hợp!
Màu sắc của quần lót có chút sai lệch do ánh lửa thì không nói rồi, mấu chốt là hình vẽ hoạt hình là hai đứa tròn vo đang giơ tay lên, véo lỗ tay, đúng vậy, cậu không có đoán sai, chính là một cái lưu. Manh thỏ [vịn tường cười], hơn nữa là lưu manh. Manh thỏ còn được trang bị thêm một cái đuôi, cái đuôi kia dựng đứng lên!
Lục Diệp rất tò mò về quần lót này của Thiển Thiển. Mặt trước không phải là loại có thể di chuyển. Mà chính là con thỏ lưu manh.......
***
Phản ứng đầu tiên của Thiển Thiển sau khi kéo quần lên là không phải kéo khóa quần hay cài nút lại mà là quay đầu nhìn xem Lục Diệp có nhìn trộm mình thay quần áo hay không. Tốt lắm, hiện tại cậu còn đang chuyên tâm sửa lại quần áo, còn không để ý đến là hiện tại cô đã thay quần áo xong hết rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra.
***
Nghe được Thiển Thiển thở dài.... ....A? Còn vỗ ngực nữa??
Bả vai của Lục Diệp còn run nhiều hơn.
***
Thiển Thiển kiểm tra lại toàn thân của minh, sau khi xác định không quên thứ gì mới lên tiếng: “Không khô thì thôi đi, về nhanh lên mới là việc quan trọng.”
“Mình mặc áo len này là bởi vì anh hai lo lắng buổi sáng có sương mù sẽ lạnh, bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, sương mù cũng tan, không mặc áo len......chắc là cũng không có vấn đề gì đâu.” Thiển Thiển chỉ vào ánh mặt trời trong một hốc của hang động, không chắc chắn lắm mà nói.
Lục Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cậu mặc tạm áo khoác của mình đi.”
“Ừ.”, Thiển Thiển gật đầu nói, nhìn bắp thịt rắn chắc của Lục Diệp một chút, mặt của cô lại đỏ hồng, cởi áo sơ mi ra rồi, đưa cho Lục Diệp cái áo có khá nhiều nếp nhăn, nói giọng đầy hối lỗi: “Cái này, áo sơ mi của cậu, cảm ơn cậu nha. Còn có.....Thật xin lỗi, để áo của cậu thành ra như vậy rồi, vừa rồi mình đã nhớ kĩ áo câu mặc như thế nào rồi, chủ nhật này mình sẽ mua cái áo mới cho cậu, à, còn có áo khoác nữa.”
Lục Diệp nhận lại áo sơ mi từ tay của Thiển Thiển, tùy ý giũ giũ hai cái, cũng không chê nó bị Thiển Thiển làm cho nhăn nhúm, cũng không chê nó bị Thiển Thiển làm bẩn, cứ như vậy mà mặc trực tiếp vào người, còn thuận tay sờ sờ lên đầu Thiển Thiển một cái, cười nói: “Được.”
Thiển Thiển gãi gãi tại nơi bị cậu sờ qua, hai gò má càng hồng hơn.