Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 70: Chương 70: Đồng phục




Sau khi đến tháng sáu, nhiệt độ không trùng lặp lại, bắt đầu nóng lên, cuối cùng thì Thiển Thiển cũng thay đồng phục mùa hạ mỏng nhẹ một chút, điều này làm cho Lục Diệp âm thầm kích động một thời gian, cuối cùng thì cuộc sống tẻ nhạt của cậu cũng có chút niềm vui rồi!

Đương nhiên những lời này không có ý là cậu vụng trộm nhìn Thiển Thiển đến chán, dù sao cậu có nhìn Thiển Thiển cả đời cũng không đủ, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy mọi người đều mặc đồng phục mùa hè những vẫn nóng, không ngừng quạt, nhưng mà Thiển Thiển vẫn mặc bộ đồng phục mùa thu như cũ, cậu cảm thấy cái áo khoác kia cực kỳ chướng mắt, chỉ hận không thể đưa Thiển Thiển đến nơi hẻo lánh mà cởi cái áo khoác kia ra.

Nhưng mà từ khi Thiển Thiển mặc đồng phục mùa hè, tâm trạng của Lục Diệp tốt lên hẳn, ăn cơm ngon, đi trên đường cũng cảm thấy mát mẻ.

Quả nhiên không nhìn thấy màu sắc của nội y thì cuộc sống không hoàn chỉnh mà!

Lục Diệp ngồi nghiêng ở phía sau Thiển Thiển, một tay chống cằm, tầm mắt rơi vào dây áo ngực màu hồng nhạt như ẩn như hiện ở trong áo trắng của Thiển Thiển, ở trong lòng thỏa mãn cảm thán.

Hiện tại cuộc sống tạm ổn hơn so với thời gian trước khi Thiển Thiển thay đồng phục mùa hạ, điều này không chỉ dễ chịu ở một hai điều, khi đi học, cậu có thể nhìn chằm chằm vào sau lưng của Thiển Thiển, nghiên cứu hoa văn cùng màu sắc trên áo ngực của Thiển Thiển, tiện thể cũng nghe giảng bài. Lúc tan học, Thiển Thiển đi đâu thì cậu đi theo đến đó, tiếp tục công cuộc vĩ đại “nhìn lén đồ lót” của Thiển Thiển. Đồng thời còn có thể thu hoạch được một kết luận là sau khi trời nóng thì Thiển Thiển thay đồ lót hai ngày một lần.

Đồ lót của Thiển Thiển chủ yếu là màu sáng, đúng là trước kia Lục Diệp có nhìn thấy những thứ đó rồi, đó là màu hồng phấn...., mặc đồng phục vào có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút. Bởi vì đồng phục hơi mỏng một chút, cho nên toàn bộ các bạn nữ mặc đều xuất hiện hiện tượng này, ngay từ đầu còn có người cảm thấy mắc cỡ, đi ra ngoài đi vệ sinh cũng che che giấu giấu, nhưng sau khi loại này trở thành một loại thời trang thịnh hành, còn có những bạn nữ có gan mặt đồ lót màu đậm đến trường.

Nhưng Nhạc Kỳ Sâm mỗi ngày đều không sợ phiền phức mà làm tư tưởng giáo dục “Là con gái phải biết tự trọng, phải biết tự mình bảo vệ mình” cho Thiển Thiển, kể từ khi thay đổi đồng phục mùa hè thì Thiển Thiển không có mặc áo ngực màu đen mà Lục Diệp đã từng thấy, cũng may hiện tại trời nóng, quần áo cũng mau khô, cho dù mỗi ngày đổi một cũng kịp.

***

Cả đêm mưa to, mang đến chút cảm giác mát mẻ cho ngày tháng sáu khô nóng, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu được, đợi đến khi mặt trời vừa xuất hiện, thì cảm giác mát mẻ này sẽ nhanh chóng bốc hơi vào không khí như chưa từng có.

Thiển Thiển vẫn như cũ, vào lớp trước khi chuông reo một giây, hôm nay xem ra cô có chút không được tự nhiên.

Mỗi ngày nhìn chằm chằm vào Thiển Thiển đã làm cho trong lòng Lục Diệp nghiên cứu được cách luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi, không phí nhiều thời gian thì Lục Diệp đã phát hiện nguyên nhân làm cho Thiển Thiển không được tự nhiên rồi, nguyên nhân này cũng làm cho cậu không tự chủ được mà ngừng hành động ngáp mới được một nửa của mình lại.

Thiển Thiển, hôm nay lại có thể mặc đồ, đồ lót màu đen đến trường.

Tuy rằng cô mặc áo ngực màu đen ở trong, phía ngoài còn mặc thêm áo cánh màu trắng, trời nóng như vậy mà cô còn mặt ba lớp áo, cũng thật là làm khó cô rồi. Nhưng màu đen là màu rất tối, làm sao chỉ hai cái áo màu trắng là có thể che được đây?

Sau khi thấy Thiển Thiển đi khỏi, Lục Diệp chỉ biết tự mình suy đoán, bình thường tốc độ đi của Thiển Thiển rất chậm, chậm như “rùa” vậy, tuy rằng dáng vẻ chưa thể nói là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhưng ít nhất cũng có thể xem là ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng hôm nay cô nóng vội hơn rất nhiều, giống như con thỏ nhỏ cẩn thận xem trước ngó sau trước cửa phòng một chút, liền “vèo” một cái nhảy đến chỗ ngồi của mình, dáng vẻ đó, che ngực co lưng, sợ đầu sợ đuôi, vẫn còn không yên tâm mà dùng ba lô ôm trước ngực che lại.

Chắc là phải xảy ra chuyện gì đó mới khiến cho cô không thể không mặc áo lót màu này rồi.

Lục Diệp yên lặng thầm nghĩ.

Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Lục Diệp sờ cằm.

Thiển Thiển có ít nhất là năm cái áo lót, cho dù là vì trời mưa, áo lót hôm trước giặc chưa khô, cũng sẽ còn cái khác có thể mặc mà.....

Chẳng lẽ có người còn trộm hết toàn bộ áo lót của Thiển Thiển trước cả cậu hay sao?

Cái suy đoán này làm cho Lục Diệp sợ hãi giật nảy mình.

Là ai?! Là ai còn biến thái hơn cả cậu luôn vậy. Không đúng! Là hèn. Nhầm rồi! cũng không đúng, là bệnh thần kinh! Nhưng mà vẫn còn thấy có chỗ không đúng lắm.... .....

Được rồi, không cần để ý cái loại nông cạn như vậy đâu.

Lục Diệp phiền chán phất phất tay lung tung, đánh tan những suy nghĩ không đâu này trong đầu.

Quan trọng là ai đã làm như vậy? Cậu chỉ dám suy đoán chứ chưa khẳng định là sự thật! Là cái tên khốn nào có lá gan còn to hơn cả cậu đây chứ?!

Nhất định cậu phải biết được chân tướng rõ ràng, nhất định!

Lục Diệp nắm tay thành quyền, hạ quyết tâm.

Vì vậy sau hai tiết học, Lục Diệp đều dùng để suy nghĩ cách phải làm như thế nào mới điều tra được việc này, vẫn chưa suy nghĩ được cách gì, loa trường vang lên thông báo học sinh toàn trường phải xuống sân tập thể dục giữa giờ.

Đoạn nhạc mở đầu của bài hát vang lên cao vút cũng là lúc trong đầu Luc Diệp nổ vang một tiếng, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh màu đen mơ hồ kia sau lưng của Thiển Thiển, trong nháy mắt trong đầu cậu xuất hiện một điều làm cậu muốn bác bỏ.

Xong rồi xong rồi, Thiển Thiển cũng bị toàn bộ mọi người nhìn thấy hết rồi!!!

Phải tập thể dục giữa giờ = phải xuống lầu = trong lúc xuống lầu sẽ gặp các bạn từ lầu 1 đến lầu 4 = sẽ bị tất cả bọn họ nhìn thấy.

Phải tập thể dục giữa giờ = phải đi xuống sân thể dục = trong lúc xuống sân thể dục sẽ gặp giáo viên từ lầu 1 đến lầu 4 = sẽ bị tất cả bọn họ nhìn thấy.

Phải tập thể dục giữa giờ = phải tập hợp ở sân tập thể dục = trong quá trình tập không chỉ có chủ nhiệm lớp mình đứng giám sát mà còn có các giáo viên khác đi tuần tra = sẽ bị tất cả bọn họ nhìn thấy.

Tất cả những điều trên tổng hợp lại, Thiển Thiển sẽ bị tất cả mọi người nhìn thấy.

***

Lục Diệp trong lúc hỗn độn này chỉ giằng co có 1 phút, ở giây thứ nhất, cậu dùng để đưa ra kết luận này, còn 59 giây còn lại, cậu dùng để hoảng sợ.

Thấy bọn Thiển Thiển muốn đứng lên đi ra ngoài, Lục Diệp cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa, cậu đứng lên, ỷ vào việc chân mình dài liền đi vài bước liền vượt mặt bọn Thiển Thiển, sau đó đi chậm lại, vững vàng che Thiển Thiển ở phía sau mình.

Ở trong trường này, Thiển Thiển cũng đã gặp qua không ít bạn nữ mặc áo lót màu đen ở trong áo sơ mi trắng, hơn nữa trước kia cô cũng đã từng mặc như vậy, lúc đó cô cũng không có mặc thêm áo cánh như hiện tại, kết quả là hôm đó về nhà đã bị anh hai mắng, nói con gái không thể mặc như vậy được, bởi vì mình không thể nào biết được có bao nhiều người đang bí mật nhìn trộm mình được. Sau đó cô cũng không có mặc như thể nữa, cũng không phải bởi vì sợ anh hai mắng, chỉ là cảm thấy đồ lót của mình bị người khác nhìn thấy hết, thật sự là một chuyện xấu hổ. Về chuyện tại sao hôm nay cô lại mặc như vậy, là chuyện bất đắc dĩ mà....

Bởi vì lo lắng sẽ có người nhìn thấy, nói thì có chút hơi tự tin quá rồi, nhưng mà cô cảm giác như dọc theo đường đi ai cũng đều nhìn cô. Cô biết là do cô quá mức để ý mà sinh ra ảo giác mà thôi, bởi vì trước kia cô cảm giác như cũng không có ai để ý đến cô. Nhưng cô vẫn ôm chặt cánh tay của Giang Đường, cố gắng ép sát vào Giang Đường, sát vào bao nhiêu thì tạo cho cô cảm giác an toàn bấy nhiêu.

Giang Đường bị cô ôm chặt như vậy, chỉ cảm thấy cánh tay của mình đều dính vào ngực của Thiển Thiển không rút ra được, không khỏi bất đắc dĩ hỏi: “Mình nói, cậu ôm mình chặt như vậy để làm gì? Dọc theo đường đi không có cống thoát nước đâu mà, cậu không cần lo lắng sẽ bị ngã đâu.”

“Mình không phải lo lắng việc này.” Thiển Thiển nhỏ giọng nói, “Mình sợ sẽ có người chú ý đến mình.”

“Chú ý đến cậu sao? Vì sao người ta lại chú ý đến cậu chứ? Tất cả mọi người đều vội vàng muốn xuống tập hợp ở sân thể dục, có ai có thời gian rãnh mà chú ý đến cậu chứ?” Giang Đường dở khóc dở cười nói, “Tại sao cậu đột nhiên tự kỉ như vậy chứ? Sáng hôm nay cậu bị vẻ xinh đẹp của mình thức tỉnh sao?”

“Không phải, mình chỉ cảm thấy hôm nay mình ăn mặc có chút......” Thiển Thiển cố ý nói, giọng nói đè nén nhỏ đến mức gần như thì thầm mà nói ra với Giang Đường hai chữ, “để lộ.”

“Để lộ?” Giang Đường hô nhỏ nói, đánh giá Thiển Thiển từ trên xuống dưới một chút, “Để lộ cái gì? Quần áo bị đứt nút hay sao? Hay đi đường bị rách quần áo đây?”

“Cũng không phải, là áo ngực, áo ngực nhìn thấy rất rõ!” Cả khuôn mặt của Thiển Thiển đều nhăn lại.

“Cậu nói cái này à?” Giang Đường nhìn lại cô một chút, nói: “Đúng là nhìn thấy rất rõ, chỉ là trong trường cũng có nhiều người mặc như vậy mà, cũng không có ai rãnh mà cố ý nhìn cậu đâu.”

Ngoại trừ một người......

Giang Đường nhìn cái người đang đi phía trước cô và Thiển Thiển, khoảng cách của cậu gần gũi với các cô tới mức có thể thành một loại trở ngại, bĩu môi, nhưng không có nói ra điều bất mãn này, lời của cô Lục Diệp nghe có lọt tai mới là lạ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, chỉ có duy nhất một người cố ý nhìn Thiển Thiển mà cũng đi ở phía trước rồi, nói cách khác Thiển Thiển lo sợ chỉ là dư thừa mà thôi.

Cho nên Giang Đường vỗ vỗ vai của Thiển Thiển, nói: “Cậu cứ yên tâm đi.”

“Nhưng mà mình vẫn thấy không được tự nhiên mà......” Thiển Thiển nhỏ giọng lầu bầu nói.

“Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, vậy tại sao lại mặc làm gì chứ?” Giang Đường ra vẻ không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Thiển Thiển.

“Cũng không phải là mình muốn mặc đâu!” Thiển Thiển phản bác nói, “Không phải tối hôm qua trời mưa hay sao? Nửa đêm mới mưa. Tất cả áo ngực của mình đều treo ở mái hiên ngay cửa sổ phòng mình cả, lúc trời mưa thì mình đang ngủ, kết quả lúc sáng mình đi lấy, thì mới biết toàn bộ đã bị ướt hết rồi.”

“Cậu chỉ phơi có áo ngực ngày hôm qua thôi chứ, vậy những cái khác đâu? Chẳng lẽ cậu chỉ có hai cái áo ngực này thôi hả?” Giang Đường hỏi.

Thiển Thiển bị Giang Đường hỏi, cô dừng lại một chút, ấp a ấp úng nói: “Cậu, cậu cũng biết là mình lười mà.....Đương nhiên là mình, mình đi tắm xong sẽ giặc rồi phơi lên, sau đó....Sau đó lúc nào đột nhiên nhớ đến, sẽ đi lấy vào, hoặc là lúc nào cần mặc thì mới đi lấy vào thôi, cho nên, cho nên.....”

Cô cho nên đến nửa ngày cũng không nói ra được, Giang Đường tốt bụng bổ sung giúp cô: “Cho nên người làm bậy thì không được sống tốt mà.”

Thiển Thiển: “... ...... ...”

Tuy giọng nói của Thiển Thiển và Giang Đường nhỏ, nhưng vì Lục Diệp đi rất gần các cô, cho nên cũng nghe được bảy tám phần, vừa thở phảo nhẹ nhõm ở trong lòng vừa cổ vũ lòng mình là phải lấy được đồ lót của Thiển Thiển nhanh lên một chút, cái loại lo lắng sợ người nào nhanh tay lấy trộm được trước mình quả là khó chịu mà.

Có lẽ là nói ra được tâm sự nghẹn trong lòng suốt nửa buổi sáng, tâm trạng của Thiển Thiển cũng được thả lỏng một chút, ôm cánh tay của Giang Đường cũng không dùng sức như vừa rồi nữa.

Sau khi tỉnh táo tinh thần lại rồi, cô mới chú ý khoảng cách của Lục Diệp và cô cùng Giang Đường có chút không đúng, chỉ cần cô bước dài một chút thôi, là có thể giẫm phải gót chân của cậu rồi. Cũng không biết vừa rồi tâm trạng cô không ổn như thế, làm thể nào mà có thể tránh được việc này đây.

Nếu chú ý đến, nhưng tuyệt đối không có để ý đến việc này, tất cả mọi người trong lớp đều đi ở phía trước, cho nên không có khả năng có ai đi phía sau cô và Giang Đường, vậy chỉ có thể.... .....

Thiển Thiển chọt chọt vào phía sau lưng của Lục Diệp, nhắc nhỏ nói: “Lớp trưởng, cậu có thể đi nhanh một chút được không? Mình sợ không cẩn thận sẽ giẫm vào chân của cậu......”

Lục Diệp bị Thiển Thiển chọt tay vào lưng thì liền thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn, quay đầu, vẻ mặt vô tội nói: “Nhưng phía trước mình có rất nhiều người.... ....”

Không còn cách nào khác, Thiển Thiển đành phải tự mình cẩn thận hơn một chút. Cô cúi đầu nhìn bước chân của Lục Diệp, Lục Diệp bước chân trái thì cô sẽ bước chân trái, Lục Diệp bước chân phải, thì cô bước chân phải, như vậy nguy cơ giẫm vào chân của Lục Diệp mới giảm được.

Chính cô đã cẩn thận rồi, nhưng mà người phía sau không nhất định sẽ cẩn thận, không biết vì sao, người phía sau đột nhiên vượt lên phía trước, Thiển Thiển và Giang Đường đồng thời lảo đảo đi lên phía trước hai bước, Giang Đường thì không sao, phía trước cô không có người nào, nhưng mà Thiển Thiển thì......

Giẫm vào gót chân của Lục Diệp.

Thiển Thiển giật mình, vội thu chân lại, không quên nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mình không phải cố ý giẫm phải chân cậu đâu lớp trưởng, bởi vì người phía sau.....”

Lần đầu tiên Lục Diệp không nghe Thiển Thiển đang nói cái gì, bởi vì từ khi gót chân cậu bị Thiển Thiển giẫm lên, trong lòng cậu xuất hiện một chuỗi chữ cái ngăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.