Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 78: Chương 78: Hoảng sợ (tám)




Thiển Thiển vừa dứt lời, tiếng nước chảy lúc trước quấy rầy giấc ngủ của người khác cũng dừng lại. Lúc này Thiển Thiển mới nghe được tiếng nước chảy trước đó không phải từ căn phòng cách vách truyền tới, mà là ngay trong căn phòng này.

Lần này trong lòng Thiển Thiển càng thêm tuyệt vọng, một người tới còn chưa đủ hay sao, không ngờ là có đến hai người!

Thiển Thiển sợ đến mức cũng không biết phải nên khóc như thế nào, cô cũng không để ý mình có cởi giày hay chưa, cứ như vậy lui ra sau giường, lui đến tận góc giường, ôm chặt cái chăn, tròng mắt vừa để ý hành động của người đàn ông xa lạ kia, vừa chú ý xem người đi ra từ trong phòng tắm là dạng người gì, trong đầu một mớ bòng bong, chỉ có một điều duy nhất có thể khẳng định là, cô chuẩn bị la to.

Tiếng nước chảy ngừng lại một chút, xem chừng người bên trong cũng chuẩn bị đi ra, Thiển Thiển thấy người đàn ông trước mặt cũng không có hành động gì tiếp theo, liền tích tụ sức lực chuẩn bị la to......

“Cụp” một tiếng, cửa phòng tắm được mở ra, một thân cởi trần ở trên, một nam sinh mặc quần dài màu đen đi ra ngoài, vừa dùng khăn mặt lau tóc đang ướt sũng.

Là Lục Diệp.

Nhìn thấy người đi ra từ trong phòng tắm là Lục Diệp, Thiển Thiển chịu đủ sợ hãi, trong hốc mắt liền chứa đầy lệ, thậm chí ngay cả lý do tại sao Lục Diệp lại bước ra từ trong phòng tắm của mình cũng không có suy nghĩ, ngay lập tức vừa lăn vừa bò về phía Lục Diệp, vừa bò vừa khóc kêu lên: “Lớp trưởng, lớp trưởng, lớp trưởng.....”

***

Mà cái người đầu sỏ làm cho Thiển Thiển ra cái dạng này, thế nhưng giống như là bị sợ hãi nên lùi ra hai bước, nhưng vẫn không có biểu cảm gì trên mặt tỏ ra vẻ khẩn trương.

***

Lúc mới từ trong phòng tắm đi ra, Lục Diệp cũng bị cảnh tượng trong phòng trấn áp, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của Thiển Thiển mới hồi phục tinh thần lại, lửa giận từ trong lòng cậu chợt nổi lên, thoáng chốc ngập cả trong ý nghĩ của cậu, lan tràn ra như biển lửa.

Đầu tiên là cậu tiến lên hai bước về phía Thiển Thiển đang bò từ trên giường ra, ôm cô vào trong lòng, cảm thấy được cả người cô không ngừng phát run, Lục Diệp đau lòng muốn chết, trong lòng càng thêm tức giận. Cậu ôm lấy Thiển Thiển, vỗ vỗ trên lưng cô giống như đối với em bé, nói như dỗ con nít: “Không sợ nha Thiển Thiển, mình ở đây rồi, đừng sợ, không ai làm hại cậu được đâu, đừng sợ đừng sợ.....”

Thiển Thiển cũng ôm Lục Diệp thật chặt, nước mắt chảy ra liên tục, hù dọa cô quá rồi, không ai biết được vừa rồi cô sợ hãi nhiều như thế nào, lỡ như người đi ra từ trong phòng tắm không phải là Lục Diệp mà là một người đàn ông nào khác, cho dù cô có la to cũng vô ích.

Lục Diệp ôm đầu Thiển Thiển đang run rẩy, trong lòng tự trách mình sao lại tắm lâu như vậy, cậu vỗ vỗ lung tung trên lưng của cô, nói năng lộn xộn an ủi, dưới tình thế cấp bách còn hôn lên tóc của cô một cái, khom người dán mặt mình vào khuôn mặt của cô....Nhưng đều vô dụng, bất luận là cậu làm như thế nào, Thiển Thiển vẫn ôm chặt cậu không chịu buông tay, nước mắt cũng chảy không ngừng.

Lục Diệp càng nghĩ càng tức giận, chợt chĩa mũi nhọn nhắm vào vị khách không mời mà đến kia. Cậu lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông xa lạ kia, nếu như lửa giận trong mắt của cậu có thể giống như lời nói, thì người kia đã sớm cháy sạch thành tro rồi. Động tác vỗ lưng của Thiển Thiển từ từ dừng lại, bàn tay thu lại thành quyền, động tác nắm tay ma sát phát ra tiếng “răng rắc” có thể nghe được, giọng nói hung ác đến mức có thể nhai người này vào trong miệng không chừa lại mảnh nào: “Mày là ai?”

Giọng nói của cậu giống như là mang băng tuyết từ Bắc cực đến, gió lạnh thổi vào, vừa mới mở miệng, độ ấm trong phòng liền giảm đi vài độ.

Thiển Thiển bị đông lạnh sợ run cả người, giống như nước mắt chưa chảy xong mà bỗng nhiên dừng lại, giống như là bị đông lạnh, cô chưa từng nghe thấy lớp trưởng dùng giọng nói hung tàn như vậy nói chuyện bao giờ. Cô cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy được cái cằm của cậu đang căng thật chặt.

Không, lớp trưởng không chỉ có kiềm chế một mình cái cằm thôi, mà là toàn thân đều gồng lên mạnh mẽ, bộ dạng vận sức chờ phát động, tùy thời xông lên đánh nhau với người đó.

Người đàn ông xa lạ thấy Lục Diệp chất vấn, vẫn dùng cái bộ mặt im lặng liếc nhìn Lục Diệp một cái, vẫn không hé răng.....Không chỉ hắn ta không hé răng, mà còn thay đổi phương hướng, xem ra là muốn đi ra khỏi phòng.

Lục Diệp chịu cho hắn ta đi hay sao? Cậu lại nhẹ nhàng dỗ Thiển Thiển thêm vài câu, dụ được cô buông tay ra ngồi lại lên chiếc giường khác, cậu đi hai ba bước về phía trước cản người đàn ông kia lại, vốn muốn nắm cổ áo của hắn, nhưng lại phát hiện đối phương căn bản là không mặc áo, đừng nói là áo, ngay cả quần cũng không có mặc, chỉ mặc duy nhất một cái quần lót liền nhảy vào phòng của Thiển Thiển!

Lục Diệp tức giận đến mức phổi cũng muốn nổ tung, cậu tiến lên gần đối phương thêm một chút, nghiêng răng nghiếng lợi lặp lại thêm một lần nữa: “Tao, hỏi, mày, là, đứa, nào!?”

Kết quả thế nào?

Đối phương lại trầm mặc liếc nhìn cậu một cái, vượt qua cậu, tiếp tục đi ra ngoài!

***

Lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng vẫn không được để ý đã khiến Lục Diệp thật sự phát hỏa, cậu cười lạnh một tiếng, đuổi theo người đàn ông kia đang đặt tay vào nắm cửa chuẩn bị mở, đá một cước, chất lượng của cánh cửa vốn không tốt, Lục Diệp lại dùng sức quá lớn, trực tiếp làm cánh cửa văng ra ngoài, va vào vách tường của phòng đối diện, rơi xuống đất, liên tiếp phát ra hai tiếng động rung trời.

Khách xung quanh phòng đồng loạt mở cửa phòng ra oán trách.

Lục Diệp mặc kệ cậu đã làm ra cục diện rối rắm như thế nào, cậu chỉ để ý bản thân đã bức người nọ đang sợ ngây người vào góc tường, sau đó đưa tay giữ chặt gáy của người nọ, trong lúc áp đảo đối phương chặt chẽ vào vách tường, nhìn người nọ đang đau đớn, ánh mắt của Lục Diệp cũng đã tràn ngập tia máu, cậu gầm lên một tiếng: “Con mẹ nó, tao hỏi mày là thằng nào!!”

Tiếng gầm của cậu vừa thoát ra khỏi miệng, tiếng chửi rủa bốn phía cũng nháy mắt biến mất dường như không còn, trở nên im lặng như tờ.

Bị Lục Diệp giữ chặt, khuôn mặt người đàn ông kia đỏ lên rất nhanh, đưa tay giữ chặt cái gáy đang bị Lục Diệp bóp chặt, giống như muốn kéo cánh tay của Lục Diệp đang gáy của mình xuống, nhưng mặc kệ là hắn có giãy giụa như thế nào cũng đều vô dụng, lúc này hai người bọn họ đều cởi trần, những cái khác không nói, chỉ là nhìn vóc người thôi, một người đàn ông ốm yếu như gà thế kia chắc chắn sẽ không phải là đối thủ với một người toàn là cơ bắp như Lục Diệp.

Cũng không lâu lắm, cô dẫn đường cũng chạy đến, cô thấy Lục Diệp đang kẹp cổ, có chút tức giận người đàn ông kia, nhưng sắc mặt bỗng thay đổi, xông lên đánh Lục Diệp, trong miệng còn hô lớn: “Cường Tử, Cường Tử! Ôi cái tên này, cậu kẹp cổ Cường Tử nhà tôi làm gì vậy?! Cậu muốn lấy mạng của nó hay sao?!”

Theo nguyên tắc của Lục Diệp, vốn là sẽ không động thủ với phụ nữ, nhưng người phụ nữ này vừa đến nơi đã không hỏi rõ ngọn nguồn sự việc mà đã động thủ, giọng nói có vẻ che chở cho người đàn ông này, vừa gặp cậu đã nổi nóng, liền không nhịn được đẩy cô này sang một bên, giận dữ gào thét lại giống như cô lúc vừa rồi: “Tôi muốn mạng của hắn? Bà nói đúng rồi đấy, con mẹ nó hôm nay tôi muốn mạng của hắn! Bà còn có mặt mũi mà đứng đây gào thét hay sao? Bà nói cho tôi biết xem vì sao hắn ta lại vào được phòng đã khóa cửa rồi được vậy rồi hãy thét lên tiếp!”

Nghe Lục Diệp nói xong, bà cô đang gào thét bỗng nhiên dừng lại.

Cùng lúc đó, người đàn ông đang bị Lục Diệp kẹp cổ bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cô kia, miệng hô lên: “Mẹ......mẹ, cứu, cứu.....”

Thấy hắn còn có thể lên tiếng, gân xanh trên trán của Lục Diệp càng nổi lên dữ dội, tay của cậu càng dùng sức hơn.

Lần này, trong cổ họng người đàn ông này cũng chỉ phát ra được âm thanh “ùng ục“.

Thấy Lục Diệp xuống tay độc ác, bà cô đang sững sờ bỗng hồi phục tinh thần lại, cũng không có thời gian chuẩn bị, nước bắt bỗng lăn dài trên má, cô than thở khóc lóc: “Cậu thanh niên này, xin cậu thương xót cho, tha cho Cường Tử nhà tôi đi! Nó, nó không có ý xấu, nó, chỉ là đầu óc nó có bệnh thôi!”

Lục Diệp nghe vậy, giận quá hóa cười: “Đầu óc có bệnh sao? Đầu óc có bệnh mà còn biết nhảy vào phòng con gái người ta?! Nơi này nhiều người như vậy, tôi muốn tùy tiện đi vào phòng của một người nào đó, lại nói với bọn họ là tôi không phải cố ý, đầu óc tôi có bệnh, bà nói bọn họ tin tôi không?!”

Người xem xung quanh bật cười.

Bà cô thấy Lục Diệp không tin lời nói của mình, vội lau nước mắt, thái độ càng thành khẩn hơn nói: “Cậu thanh niên này, tôi thật sự không có lừa cậu, Cường Tử nhà tôi đầu óc thật sự có bệnh! Trước đây nó bị sốt không kịp chữa trị, đầu óc bị sốt đến hỏng! Nếu không, nếu không cậu xem nó đã lớn như vậy rồi, cũng không thể nào chỉ mặc một cái quần lót liền chạy ra ngoài đây!”

Lục Diệp vẫn không tin, nói: “Nói không chừng đây là tính tình biến thái của hắn!”

Nói như thế nào cũng không tin, bà cô nóng nảy, nói: “Cậu thanh niên này, cậu vừa mới nói phòng này là của một cô gái có phải hay không? Chuyện như thế này trước đây cũng từng xảy ra rồi, nhưng mà Cường Tử nhà tôi cũng không có làm gì cả, nữ sinh kia cũng nói Cường Tử nhà tôi cũng chưa có làm gì cả chỉ đứng bên giường nhìn thôi, cái gì cũng chưa làm. Nếu không tin, nếu không tin thì cậu thử hỏi bạn gái xem Cường Tử nhà tôi có làm gì hay chưa?”

Lịch sử đen tối cũng đã vạch ra rồi, làm cho lời nói này có thêm vài phần tin tưởng.

Lục Diệp suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu nhẹ giọng hỏi vào người đang ở bên trong: “Thiển Thiển, cậu ra đây một chút đi.”

Giọng nói như băng ngàn năm bỗng chốc hóa dịu dàng như nước, mọi người đang vây xem tỏ vẻ không thể tin được.

Nhưng lúc mọi người thấy được rõ ràng người con gái ở trong phòng, bọn họ cũng có thể hiểu được vì sao giọng nói của Lục Diệp lại có chuyển biến nhanh như vậy, một cô bé xinh đẹp trong veo như nước như thế này, lại có ai có thể không dùng lời nói dịu dàng để nói chuyện đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.