Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 38: Chương 38: Ngoại Truyện (1)




1. Xin hỏi tên của các 1. Xin hỏi tên của các cậu là gì?

Lục Diệp [không nhịn được] “Cô đặt tên, bây giờ lại hỏi tôi?”

Thiển Thiển [khéo léo] : “Nhạc Thiển Thiển.” [kéo ống tay áo của Lục Diệp] “Lớp trưởng đừng hung dữ như vậy mà.”

Lục Diệp [cười dịu dàng với Thiển Thiển] : “Lục Diệp.”

2. Bao nhiêu tuổi?

Lục Diệp [nhíu mày] : “16”

Thiển Thiển [mắt cong cong] : “16”

Tác Tử Quân [để quyển sổ xuống, kinh ngạc] : “Hai người đều 16 tuổi, vậy có khi nào là tình yêu chị em không?”

Lục Diệp [trên trán nổi gân xanh]

Thiển Thiển [suy nghĩ] : “Cái này cũng không biết nữa…Tôi sinh vào ngày quốc tế nhi đồng, lớp trưởng còn cậu thì sao?”

Lục Diệp [mặt không chút cảm xúc] : “Không biết.”

Thiển Thiển và Tác Tử Quân [kinh ngạc] : “không biết.”

Lục Diệp [không thể nhịn được nữa] : “Ngày sinh nhật cũng là do cô tự đăt, bây giờ lại hỏi tôi?”

Thiển Thiển [ánh mắt trách cứ].

Tác Tử Quân [giơ quyển sách nhỏ lên che mặt].

3. Giới tính là?

Lục Diệp [chậm rãi thở ra, uất ức, giơ tay lên xoa bóp huyệt thái dương]: “Nam”

Thiển Thiển [tò mò, trợn to 2 mắt]: “Loại chuyện này cũng cần hỏi sao?”

4. Xin hỏi tính cách của các cậu như thế nào?

Lục Diệp [vô cùng tự tin]: “Rất tốt.”

Tác Tử Quân [hỏi ngược lại]: “Rất tốt?”

Lục Diệp [khẳng định]: “Rất tốt.”

Dưới sân khấu truyền tới liên tiếp hai tiếng nổ “Bịch” “Bịch” … là Giang Đường và Hạ Văn ngã từ trên ghế xuống.

Tác Tử Quân: “Xem ra tôi không cần hỏi.”

Thiển Thiển [không hiểu tình huống]: “Cũng …khá tốt.”

5. Tính cách của đối phương?

Thiển Thiển [ánh mắt sáng lên, cướp lời]: “Lớp trưởng là người tốt!”

Lục Diệp [khẽ mỉm cười] : “Con thỏ nhỏ đáng yêu.”

Thiển Thiển [bất mãn] : “Thỏ?”

Lục Diệp [mỉm cười] : “Thỏ.”

6. Hai người gặp nhau từ bao giờ? Ở chỗ nào?

Lục Diệp [không chút nghĩ ngợi]: “Ngày đầu tiên tựu trường cao trung ngày 1 tháng 9 năm 20xx, trên hành lang phòng 3401 tầng 4 dãy 3 Nhất Trung.”

Thiển Thiển [do dự một chút]: “Ngày tựu trường năm lớp 10, trên hành lang bên ngoài lớp học.”

7. Ấn tượng đầu tiên về đối phương?

Lục Diệp [hồi tưởng lại, khẽ nhướn chân mày lộ ra nụ cười ôn nhu]: “Sạch sẽ, đơn thuần, ánh mặt trời.”

Thiển Thiển [cau mày]: “Kiềm chế, mệt mỏi, chán ghét bản thân mình, phiền muộn.”

Tác Tử Quân [lau mồ hôi]: “Chênh lệch giữa hai người cũng lớn thật.”

8. Thích điểm gì ở đối phương?

Lục Diệp [mỉm cười, cả người tản ra ánh sáng giống như ông bố yêu thương con gái]: “Thích sự ngu ngốc của cô ấy, thích cô ấy thỉnh thoảng gian trá, thích tính cách lạc quan khi đối diện với tất cả mọi việc của cô ấy, thích nụ cười không buồn không lo của cô ấy… Tôi thích tất cả mọi thứ của cô ấy.”

Tác Tử Quân [chà xuống một đống lớn da gà trên tay, rùng mình]: “Thôi đủ rồi, một người luôn mặt lạnh như cậu đột nhiên làm bộ dạng dịu dàng như nước, thật đúng là làm cho người ta không chịu nổi.

Lục Diệp [hồi phục lại tinh thần, hừ lạnh]: “Đây là do cô ghen tỵ, người độc thân ghen tỵ.”

Tác Tử Quân [thẹn quá hoá giận: “Tôi ghen tỵ đấy thì làm sao!!!”

Thiển Thiển [nhếch miệng cười, vô tâm vô phế nhìn Lục Diệp một cái, có chút ngượng ngùng]: “Lớp trưởng rất đáng tin, cũng rất cưng chiều tôi, còn là một chìa khoá vạn năng!”

Tác Tử Quân [tức giận]: “Nếu tôi có một người bạn gái như cậu tôi cũng sẽ rất cưng chiều…”

Lục Diệp [ánh mắt hình lưỡi dao]

Thiển Thiển [sững sờ]

Giống như không còn gì để nói?

9. Ghét điểm gì ở đối phương?

Lục Diệp [than thở]: “Thường xuyên hấp tấp, lúc nào cũng cần phải xuất hiện ở trong tầm mắt mới có thể yên tâm. Nhưng mà cũng không thể nói là ghét, chỉ có thể nói là… gánh nặng ngọt ngào.”

Tác Tử Quân [vô cảm]: “Trước mặt người độc thân mà các người thể hiện ân ái như thế, đúng là cậu đủ ngọt ngào.”

Thiển Thiển [cười nhẹ nhàng]: “Không ghét chỗ nào, lớp trưởng chỗ nào cũng tốt!”

Lục Diệp [cả người thoải mái]

Tác Tử Quân [nổi lên tà ác, cười]: “Sau này khi kết hôn cậu sẽ không còn cảm thấy cậu ta có chỗ nào tốt nữa.

Thiển Thiển [tò mò]: “Tại sao thế?”

Tác Tử Quân [nghiêm trang]: “Có cái gọi là mặt người dạ thú, chính là mặc quần áo vào thì nhìn như người tử tế, cởi quần áo ra cũng chỉ còn lại bản năng cầm thú.

Lục Diệp [trên trán nổi đầy gân xanh, vui sướng]

Thiển Thiển [suy nghĩ một chút, vẫn không hiểu được]: “Nói được tiếng người chứ?”

Tác Tử Quân [cười nhạt]: “Cậu ta biết cách làm cho cậu không xuống giường được.”

Lục Diệp: …

Thiển Thiển: …

10. Các cậu cảm thấy tính cách của đối phương có thích hợp với mình không?

Lục Diệp [không chút do dự]: “Tốt.”

Tác Tử Quân: “… Loại tự tin khó hiểu này của cậu có được từ đâu vậy?”

Lục Diệp [cong môi, cười một tiếng, kiêu ngạo]: “Ưu điểm lớn nhất của ta chính là đủ tự tin.”

Tác Tử Quân [nói thầm]: “Khuyết điểm lớn nhất chính là quá tự tin.”

Thiển Thiển [suy nghĩ một chút]: “Tốt.’”

Tác Tử Quân [không nghĩ ra]: “Tại sao con gái của ta lại cũng tốt chứ?”

11. Các cậu xưng hô với đối phương như thế nào?

Lục Diệp: “Thiển Thiển.”

Thiển Thiển: “Lớp trưởng.”

Lục Diệp: …

12. Các cậu hi vọng được đối phương gọi là gì?

Lục Diệp [chậm rãi]: “ Lục Diệp, A Diệp, Diệp, ông xã, thân ái… Cho dù là cái gì cũng tốt hơn so với lớp trưởng. Chẳng qua tôi muốn nghe nhất là… anh Diệp. [Mỉm cười nhìn về phía Thiển Thiển]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.