Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 17: Chương 17




Ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên vai.

Đầu Tôn Tâm Nghiên ong lên, bóng người cao lớn đã đi đến trước mặt cô.

“Thế nào? Làm bạn gái tôi đi…” Ánh mắt Hà Tân thẳng tắp nhìn vào cô.

Một chiếc xe vụt qua lề đường, một tiếng còi chuông ầm ĩ.

“Cậu thích tôi ở điểm nào?” Tôn Tâm Nghiên cực kỳ bình tĩnh hỏi.

Hà Tân không trả lời ngay lập tức.

Nói câu tôi thấy cậu không giống những cô gái khác, hoặc là nói cô làm tim cậu rung động trong một khoảnh khắc, dường như tất cả đều có thể dễ dàng cho qua vấn đề này. Tuy nhiên, có vẻ như tất cả đều không đủ trọng lượng, thà không nói còn hơn.

Tôn Tâm Nghiên cũng không cho cậu thời gian suy nghĩ.

“Rất nhiều người từng nói thích tôi, thật ra tôi cũng biết họ thích gì ở tôi.”

Trong lòng cô thiếu nữ 17 tuổi cái gì cũng hiểu rõ, chẳng qua là thích giả ngu thôi.

Đây là lần đầu tiên Tôn Tâm Nghiên luôn ngoan ngoãn, khiêm tốn lại mạnh miệng như vậy, đầu đường đèn đuốc sáng trưng, chiếu xuống mặt cô. Cô tiếp tục nói, lộ ra vài phần sắc bén và trưởng thành hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.

“Hà Tân, cậu cảm thấy cậu và bọn họ có gì khác nhau không? Lúc cậu vừa đến đã nói chúng ta nên cách xa nhau ra, hiện tại lại thoải mái dễ dàng nói cậu thích tôi. Đối với con trai các cậu, thích một người là chuyện vô cùng dễ dàng, giống như khi nói tôi thích ăn cơm với thịt bò, tôi thích xem bộ phim này, tôi thích ca hát. Cậu nói cậu thích tôi, cậu có biết tôi cảm thấy cậu thế nào không? Tôi cảm thấy cậu thật nhàm chán, lại còn tự cao, rất tùy tiện.”

Hà Tân lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người ta coi thường không đáng một xu, hơn nữa lại vào lúc mình thổ lộ thâm tình như vậy, cậu bị cô mắng đến cả người ngây ngốc.

Chờ khi cậu phản ứng lại, Tôn Tâm Nghiên đã coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đứng ở ven đường đợi taxi.

“Cậu nói xong rồi?” Cậu cũng đi qua đó.

“Xong rồi.”

“Vậy nghe tôi nói hai câu.”

Tôn Tâm Nghiên nhìn đường cái:”Cậu đừng nói gì nữa, về sau tôi vẫn coi cậu là bạn. Những chuyện xảy ra tối nay, tôi xem như cậu đang nói đùa.”

“Tôn Tâm Nghiên, ai muốn làm bạn với cậu chứ!” Hà Tân nói:”Cũng chẳng có ai nói đùa với cậu cả, cậu nghe cho kỹ đây, cậu không đồng ý cũng không sao… Nhưng điều cần nói cũng nói hết rồi, vậy cậu hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Hà Tân dừng lại, hô hấp của Tôn Tâm Nghiên ngừng lại trong nháy mắt.

“Tôi nhất định phải theo đuổi cậu bằng được.”

Đêm xuân, không khí mát lạnh, Tôn Tâm Nghiên ngồi trên xe taxi, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng quét qua sợi tóc bên tai, thổi trúng trái tim đang loạn nhịp của cô. Xe dường như đã đi rất lâu, lại như vừa đi một lát đã tới. Đầu óc trống rỗng bước vào nhà, tắm rửa xong, Tôn Tâm Nghiên nằm vật ra giường, không biết đang suy nghĩ cái gì, lúc lấy lại được tinh thần đã 12 giờ đêm rồi.

Mẹ Tôn thấy đèn phòng còn sáng, liền cầm cốc sữa bò gõ cửa bước vào, nhìn cô ngây ngẩn nằm trên giường:”Mệt thì ngủ sớm đi, đừng có thức đêm.”

Ngồi xuống bàn học uống hết cốc sữa bò, Tôn Tâm Nghiên lại ngẩn ra một lúc, mới nhớ ra còn hai môn chưa làm xong bài tập, vội vàng mở sách ra xem lại.



Giữa đêm, Trần Ngạn Kỳ đang ngủ rất say sưa, di động bên gối bỗng rung chuông ầm ĩ.

“Đang ngủ?” Đầu bên kia hỏi.

Mặt nhăn tít lại, trong bóng tối, Trần Ngạn Kỳ vơ lấy điện thoại, nhìn người gọi đến, rồi áp điện thoại vào tai:”Đại ca, có chuyện gì thế…”

“Tớ hỏi cậu chuyện này.”

Ngữ khí của Hà Tân trong điện thoại rất nghiêm túc, Trần Ngạn Kỳ xoa mặt hai cái, thở phì phò mấy hơi, đau khổ ngồi dậy khỏi giường:”… Nói đi.”

“Cậu có đói bụng không?”

“¥%%……%……”

Hà Tân ngồi ở trên giường, rời điện thoại ra xa tai, chờ tiếng mắng chửi ở đầu bên kia lắng xuống mới đưa lại gần.

“Ngạn Kỳ, đến đây ăn với tớ đi.”

“Cậu phát điên cái gì vậy?”

Hà Tân:”Có đến không, nếu không tớ đến dưới lầu nhà cậu đợi cậu nhé?”

Trần Ngạn Kỳ bật đèn tường:”Đừng có xử tớ như vậy được không…”

“Qua đây rồi nói sau.” Hà Tân nói:”Cuối tuần tớ về nhà một chuyến, mang đôi Nike Air Jordan 22 (*) cho cậu.”

(*) một loại giày nổi tiếng chuyên dụng giành cho dân bóng rổ, giá thị trường tại Việt Nam là gần 8 triệu.

Phòng ở hiện nay của Hà Tân là phòng dì cho thuê, hai phòng ngủ một phòng khách, bày trí tinh xảo, đối diện trường học. Hai giờ đêm, Trần Ngạn Kỳ xách theo túi thịt nướng mua ở đầu đường đến đây, mới gõ hai cái, cửa đã mở. Người mở cửa nhìn rất tỉnh táo.

Sau khi bước vào, Trần Ngạn Kỳ đặt túi đồ lên bàn, vẻ mặt buồn bực khi buộc phải rời giường.

Hà Tân mở bao thuốc lá, rút một điếu, dùng đầu lọc gõ xuống bàn, không có hút.

Trần Ngạn Kỳ nói:”Nửa đêm giở chứng gì vậy, thất tình?”

Hà Tân lạnh lùng nhìn cậu ta.

Chó ngáp phải ruồi, Trần Ngạn Kỳ nhìn phản ứng của cậu, thở hắt ra:”Mẹ nó, tớ đã nói rồi mà, yêu đương muộn hại chết người.”

“Haha, cậu trừng tớ thì có ích gì, đến bước nào rồi? Thổ lộ cùng cô ấy?”

Từ lúc cậu ta bước vào cửa đến giờ, Hà Tân vẫn đóng chặt miệng.

Trần Ngạn Kỳ bắt đầu ăn thịt xiên nướng, đột nhiên hỏi:”Cậu nhìn trúng cô ấy cái gì?”

Một đêm, cách nhau mấy tiếng đồng hồ, câu này đã được hỏi hai lần.

Hà Tân bóp nhẹ điếu thuốc trong tay:”Cậu không thấy cô ấy trông… rất tuyệt sao?” Cậu dùng một cụm từ hàm súc để lột tả.

Thật ra lúc trước Hà Tân cũng không cảm thấy Tôn Tâm Nghiên quá xinh đẹp, lúc ở Bắc Kinh, cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp thời thượng bên cạnh cậu, cũng có người từng theo đuổi cậu, cậu chỉ cảm thấy chướng mắt, vô cùng phiền phức.

Nhưng ở khoảnh khắc tình đầu của cậu thiếu niên nảy mầm, dù người trong lòng cậu có là ai, thì người này cũng không bao giờ có thể thay thế được.

Hà Tân nhớ về chuyện xảy ra trong nhà tắm hôm đó, lại nhớ đến chuyện hôm nay, Tôn Tâm Nghiên căn bản không hề đáng yêu dịu dàng như vẻ bề ngoài của mình, cô có cá tính riêng của mình, lặng lẽ nhưng táo bạo, thoạt nhìn khá ngốc, thật ra lại rất thông minh.

Cô cũng chẳng kém cạnh ai cả, nhỉ? Hà Tân còn nghĩ, nếu tương lai có ở bên nhau, cậu cũng không sợ mất mặt đâu.

“Cũng không tệ lắm, trông rất thuần khiết, hơi ngọt ngào.” Trần Ngạn Kỳ không mặn không nhạt đánh giá:”Nhưng khẳng định tính cách đối lập với ngoại hình, vừa nhìn đã biết người mang nhiều tâm tư. Chẳng phải nói bố mẹ đều là giáo viên sao, chắc cũng đọc sách rất nhiều, suy nghĩ cũng nhiều hơn.”

“Sao cậu biết bố mẹ cô ấy đều là giáo viên?” Hà Tân bỗng bắt bẻ soi mói.

Trần Ngạn Kỳ đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng:”Không phải cậu nói với tớ sao?”

“À.” Hà Tân thật sự quên mất.

“Giáo viên thì làm sao?” Cậu lại hỏi.

Trần Ngạn Kỳ mỉm cười:”Quản nghiêm, nghĩ nhiều, lúc nào cũng giả bộ giảng đạo lý với cậu. Cậu cứ chờ xem, cậu chỉ cần nói 1, người ta sẽ xả cho cậu một đống 23456.”

Không cần nhắc nhở, Hà Tân phản xạ có điều kiện nhớ lại lời cô nói vào buổi tối.

Cậu nói thích cô, cô nói giống như thích ăn cơm với thịt bò, thích xem một bộ phim, thích ca hát,…

“Có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đến giờ vẫn một mình, khẳng định đã sớm bị chiều hư.” Trần Ngạn Kỳ bỗng đổi giọng nghiêm túc “Gặp người suy nghĩ nhiều như vậy rất mệt, khi theo đuổi mệt, theo đuổi được rồi cũng mệt. Đương nhiên, cái gì cũng có cái lợi của nó, nói về mặt tốt, người như vậy giống như tờ giấy trắng tinh, nếu thật sự đồng ý bên cậu, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý. Kiểu như vậy phù hợp để làm mối tình đầu.”

Yên lặng.

Một lát sau, Hà Tân đột nhiên hỏi:”Ăn xong chưa?”

Trần Ngạn Kỳ nhìn cậu.

Chậm rãi đứng lên, Hà Tân duỗi eo, sờ soạng gáy:”Ăn xong rồi thì mau về đi, tớ muốn ngủ.”

“…”

Cảnh xuân tươi đẹp chiếu rọi thế gian, trong lòng thiếu nam thiếu nữ cất giữ những bí mật.

Từ sau đêm đó, Tôn Tâm Nghiên đều trốn tránh Hà Tân. Cũng may Hà Tân không làm ra mấy chuyện lạ đời gì ở trường học, chỉ đặt đầy đồ uống, đồ ăn vặt vào ngăn bàn cô, mỗi tối gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đang làm gì, có đôi khi còn kể mấy chuyện xảy ra trong ngày cho cô nghe.

Cậu dường như vô hình trong cuộc sống của cô, lại như có mặt khắp mọi nơi.

Đương nhiên, mấy gói đồ ăn đồ uống của cậu, cô cũng không dại mà trả về, cuối cùng đều rơi vào tay Lý Địch.

Lý Địch biết Hà Tân lại theo đuổi Tôn Tâm Nghiên, thái độ càng không tốt, giận dữ nói:”Cậu nhất định không được đồng ý đâu đó, đúng là trăng hoa thành bản tính rồi.”

Tôn Tâm Nghiên nói:”Yên tâm, tớ không đồng ý đâu.”

Vào một ngày sau giờ tan học, Tôn Tâm Nghiên đi lên văn phòng lấy đề ôn tập. Lý Địch ngồi trên bàn trên đợi cô về, bỗng có ai đó gõ vào cửa sổ bên cạnh.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy Trần Ngạn Kỳ.

“Hello.”

Lý Địch mở cửa sổ ra, ánh mắt nghi vấn.

Trần Ngạn Kỳ nói:”Có sách lý không?”

“Sao không mượn sách của Lưu Gia ý?”

“Trùng hợp thấy cậu nên mượn luôn.”

Lý Địch trở lại chỗ ngồi, lấy sách ra đưa cho cậu ta.

“Hết tiết tôi còn phải dùng, nhớ đem trả đấy.”

“Yên tâm đi, cảm ơn nhé.”

Tôn Tâm Nghiên từ văn phòng trở về, đụng mặt Trần Ngạn Kỳ trên hành lang. Trần Ngạn Kỳ mỉm cười với cô, trong lòng Tôn Tâm Nghiên đã sớm quy cậu ta và Hà Tân là cùng một loại người, mặt lạnh lờ cậu ta đi.

Tuy nói sinh hoạt ở cấp ba nhàm chán, nhưng cứ qua vài ngày, trong trường nhất định sẽ xảy ra chuyện mới gì đó.

Sáng sớm hôm thứ năm, Tôn Tâm Nghiên phát hiện ra Tiết Tiểu Yến bị Lý Ái Trân gọi ra ngoài nói chuyện, khuôn mặt Lý Ái Trân nghiêm khắc, Tiết Tiểu Yến cúi đầu, hình như là đang bị mắng.

Tiết Tiểu Yến chính là cô gái cùng xem phim hôm trước.

Trong lớp học, mọi người đều chăm chú đọc sách. Tiết Tiểu Yến bước vào, lực chú ý của cả lớp đều bị cô ấy hấp dẫn, bởi vì cô ấy vừa khóc vừa đi về chỗ.

Giờ ra chơi, các nữ sinh xung quanh quan tâm vây quanh cô ấy, hỏi xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ gục xuống bàn, không chịu nói chuyện.

Lúc nghỉ trưa Lý Địch có nói nhỏ với Tôn Tâm Nghiên, cho cô biết Lý Ái Trân đã phát hiện ra chuyện yêu đương của Tiết Tiểu Yến, muốn bọn họ lập tức chia tay, hơn nữa còn gọi điện báo cho bố mẹ hai bên biết.

Lý Địch nói, có trách cũng chỉ trách bọn họ gần đây quá phô trương, khi xuống căng tin còn ngồi cùng một bàn ăn cơm chung.

Thật ra chuyện học sinh Giang Cao yêu sớm cũng không bị quản giáo quá chặt chẽ, vừa đến giờ cơm, các quán ăn nhanh xung quanh trường học đều xuất hiện bóng dáng vài đôi tình lữ, có rất nhiều giáo viên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Không nghe tin tức sao? Có cặp đôi cấp ba còn dắt tay nhau đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại (*) đấy.

(*) là 2 trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc.

Mấy giáo viên khác làm thế nào, Lý Ái Trân không quan tâm. Cái tuổi này thì làm chuyện gì ra hồn, đã là học sinh của cô thì cô nhất định phải quản.

Bây giờ mới lớp 10, lên lớp 12 còn loạn thế nào?

Kỳ thật, trước đó Lý Ái Trân cũng tìm Tiết Tiểu Yến nói chuyện riêng, lời lẽ uyển chuyển, cứ tưởng con gái tầm này da mặt mỏng, nói vài câu như thế là ngoan ngay. Ai ngờ hôm qua cô lại bắt gặp hai người đứng ngoài hành lang lớp nói chuyện vui vẻ, Lý Ái Trân lập tức gọi điện cho bố mẹ hai bên.

Thứ sáu có tiết sinh hoạt, lớp 17 bình thường đều phải đọc thơ diễn cảm, viết văn nghị luận. Cuối tuần này, Lý Ái Trân phá lệ cho bọn họ tiết này xem một bộ phim ngắn.

Nam nữ chính cùng tuổi với các học sinh trong lớp này, thiếu nam thiếu nữ đương mùa hoa nở, lau súng cướp cò, có thai ngoài ý muốn, hai gia đình chệch khỏi quỹ đạo bình thường cùng với họ. Cốt truyện nói đơn giản chính là một đại bi kịch về chuyện yêu sớm, quan hệ ngoài luồng của tuổi học trò.

Cả lớp đều trợn mắt há mồm sau khi xem xong bộ phim.

Chiếu bộ phim này trước lớp, dụng ý của cô chủ nhiệm không nói cũng biết.

Trước cửa phòng học, Lý Ái Trân ngồi trên cái ghế vuông, gác chân, ngửa đầu nhìn màn hình, mặt vô cảm. Giống như một bức tượng đá. Chuông tan học vang lên, tượng đá tắt màn hình máy tính, đóng máy chiếu, không nói câu nào, cầm cốc nước của mình rời đi.

Trong lớp học hoàn toàn yên tĩnh.

Một lát sau, mọi người rời khỏi chỗ, các nam sinh lại nô đùa ầm ĩ, tiếng ồn trong lớp ngày càng to hơn, các nam sinh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có nữ sinh tâm tư tỉ mỉ, mới bị mắc kẹt trong cốt truyện bộ phim suốt cả buổi học.

Lúc ăn cơm chiều, Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch ra ngoài trường ăn hai bát mỳ cay. Ăn xong các cô đi dạo đến một cửa tiệm nhỏ trong hẻm, mua hai cây bút. Trên đường trở về, Tôn Tâm Nghiên đang nói chuyện với Lý Địch, ánh mắt Lý Địch bỗng trôi đi nơi khác.

Chạng vạng, ánh nắng chiều ảm đạm bay giữa không trung. Trong hẻm nhỏ xám xịt, một nam một nữ cười nói vui vẻ, cô gái dựa lưng vào tường, đầu hơi ngẩng lên, chàng trai ôm lấy cô ấy, ngang nhiên hôn môi, chẳng coi ai ra gì. Đồng phục xanh trắng đan xen, dưới sự cọ sát trở nên hỗn loạn, quả thật rất chói mắt.

Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch vội vàng băng qua.

Ngay khi về trường, Lý Địch đã than thở:”Sao Hoàng Trĩ Vi có thể to gan như thế chứ…”

Tôn Tâm Nghiên không lên tiếng.

Không phải có người thích kiểu nữ sinh như vậy sao?

Bây giờ đang là thời gian học sinh cơm nước xong, lục đục quay về lớp. Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch đi đến cửa cầu thang, vừa hay bắt gặp Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ đang uể oải đi tới.

Bốn người chạm mặt nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.