Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 19: Chương 19




Mỗi người đều có ưu điểm riêng, có người chưa nhận ra, cũng có người đã hiểu rõ.

Khi Tôn Tâm Nghiên thay quần áo tẩy trang xong, đứng dưới tán cây đại thụ cạnh bờ sông bên ngoài sân vận động, trong đầu chỉ nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng của trận đấu, Hà Tân nghiêm túc và kiên định. Khi tiếng còi kết thúc vang vọng khắp sân, cậu treo người trên rổ bóng, trở thành tiêu điểm của toàn trường, cũng trở thành người mà cô vô cùng xa lạ.

Thật ra Hà Tân đã tập bóng rổ từ hồi tiểu học, cấp hai còn được vào bồi dưỡng tại đội tuyển thành phố một thời gian. Chỉ là, sau đó lại lên Bắc Kinh, cũng không tiếp tục phát triển nó nữa.

Đằng sau phòng thay đồ của các cầu thủ là phòng tắm vòi hoa sen, các chàng trai sau khi tắm rửa mới đi ra ngoài. Hà Tân đã gửi tin nhắn cho Tôn Tâm Nghiên, biết cô đang đợi, muốn rời đi sớm. Nhưng ai bảo cậu hôm nay nổi bật quá làm gì, thành viên cả đội bám lấy cậu, bắt cậu mời cơm.

Hà Tân đưa 500 tệ cho Trần Ngạn Kỳ:”Cậu dẫn bọn họ đi trước, đến nơi thì gửi địa chỉ cho tớ, tớ có tí việc.”

Trần Ngạn Kỳ cầm khăn lông lau tóc, nhận lấy tiền, cười hỏi:”Chuyện gì thế, vội vội vàng vàng.”

Cậu không rút tiền ra còn đỡ, cậu vừa giơ tiền ra vài người đã rống lên:”Đưa tiền cho Ngạn Kỳ làm gì, cậu lại tính bỏ đi đâu.”

Hà Tân không có thời gian đôi co với bọn họ, xoay người đi đến trước gương chỉnh lại mái tóc ướt, rồi cầm ví rời đi.

Bóng dáng cậu nam sinh cao lớn rơi vào tròng mắt, dưới bóng cây, Tôn Tâm Nghiên tháo tai nghe ra.

Áo bóng rổ trên người Hà Tân đã được thay bằng áo phông trắng, quần rộng sọc đen trắng, hai dây chun quần buộc tùy tiện, cái cao cái thấp. Cậu khoác túi thể thao trên vai, vừa đi vừa ngửa đầu uống nước, đi được nửa đường thì vứt vỏ chai rỗng vào thùng rác.

Hà Tân lại gần, thấy mặt cô đã tẩy trang, trên đầu buộc dải caro màu trắng, khuôn mặt tạm coi là sạch sẽ.

“Đợi bao lâu rồi?” Cậu vừa tắm rửa xong, tóc đen ướt sũng, khắp người hương vị tươi mát, mang theo hơi thở bồng bột của tuổi thiếu niên.

“Không lâu lắm.”

Cậu đưa đồ trong tay cho cô.

Là một hộp sữa chua nha đam, lúc ra khỏi cổng cố ý dừng lại mua cho cô.

Thấy Tôn Tâm Nghiên đứng im, cậu nói:”Cầm lấy.”

“Cảm ơn.” Tôn Tâm Nghiên nhận lấy.

Để ý thấy trên tóc cô có vướng một chiếc lá khô, cậu thuận tay định lấy ra giúp cô, Tôn Tâm Nghiên thấy cậu giơ tay, còn tưởng cậu định làm gì đó, vội rụt người lại.

“Trên đầu có lá.” Hà Tận lười biếng hạ tay xuống, đút vào túi quần.

Tôn Tâm Nghiên sờ tóc mình, nhặt lá khô xuống.

Chơi bóng thắng, lại hẹn được người, tâm trạng cậu rất tốt, nhìn ven đường:”Thích ăn cái gì? Đồ Trung, đồ Tây, cơm Hàn, cơm Thái? Chọn một cái đi.”

Cậu kể ra một loạt món ăn, Tôn Tâm Nghiên vô cùng hưng phấn, may mà kìm lại được.

Mấp máy môi:”Tùy cậu, không phải nói sẽ gọi Trần Ngạn Kỳ đi cùng sao?”

Cô lấy ống hút chọc thủng lọ sữa chua.

“Cậu ta có việc.” Hà Tân thuận miệng đáp, dưới ánh mặt trời, cậu híp mắt nhìn về hướng sân vận động:”Đi trước đi, lát nữa mọi người ra đấy.”

Tôn Tâm Nghiên bước chậm phía sau cậu.

Gần giữa trưa, bầu trời ngát xanh, gió thổi đến làm lá cây xào xạc, những hàng cây bên đường phân tán ánh mặt trời. Hà Tân thật sự rất cao, đi được vài bước lại vướng vào mấy cành cây tán thấp rủ xuống đường, nhìn cậu khó chịu che đầu, đi sang bên cạnh, Tôn Tâm Nghiên cười thầm.

Người phía trước lại trùng hợp quay đầu, nhìn biểu cảm của cô, hỏi câu chất chứa trong lòng:”Cười cái gì?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu:”Không có gì.” Sau đó lại bày ra biểu cảm lạnh nhạt, khó gần.

Hà Tân:”Hay là gọi taxi đi ‘Vạn Tượng thành’ ăn thịt nướng nhé? Cậu chịu không?”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Lúc hai người đi vào trung tâm thương mại, đang là thời gian đông khách nhất. Muốn ăn thịt nướng của cửa hàng thì phải xếp hàng, Hà Tân đi qua xếp số, thấy phía trước mình còn có sáu người. Tôn Tâm Nghiên nói:”Đổi món đi, đừng đợi.”

“Cũng được, cậu muốn ăn cái gì.”

Tôn Tâm Nghiên nhìn trái nhìn phải, chưa nghĩ ra phương án.

Hà Tân dựa vào lan can, nói một loạt:”Bò bít tết, pizza, lẩu?”

“Chọn bò bít tết đi.” Tôn Tâm Nghiên nói.

Nhấc chân muốn đi, phía sau đã có người giữ cặp sách cô lại:”Đi bên nào đấy, đằng này cơ mà.” Hà Tân đi lên phía trước, miệng còn lẩm bẩm một câu:”Nói cậu ngốc cậu còn không nhận.”

Tôn Tâm Nghiên lườm cậu một cái, lặng lẽ theo sau.

Đây là lần đầu tiên Hà Tân chính thức mời Tôn Tâm Nghiên ăn cơm, cậu quả thực hận không thể trực tiếp dùng tiền đập lên thực đơn để thể hiện sự hào phóng của mình.

Cậu chỉ gọi vài món thôi sao?

Tất cả đều dự theo tiêu chuẩn của một bữa tiệc lớn kiểu Pháp, từ món chính đến món tráng miệng, bánh ngọt, trái cây, kem ly, tất cả đều được gọi ra. Đồ dùng trong bữa ăn phương Tây rất xa hoa, bởi vậy đủ loại kiểu dáng bát đĩa thìa dao được xếp đầy bàn, làm cho bàn bên cạnh liên tục nhìn sang chỗ họ.

Tôn Tâm Nghiên ngăn cậu lại trước khi dùng cơm, cậu nhẹ nhàng bâng quơ một câu:”Cứ ăn đi, ăn không hết thì gói về.”

Tôn Tâm Nghiên không ăn nhiều, Hà Tân nhìn cao lớn, thật ra cũng ăn không nhiều mấy, lại còn rất kén ăn, salad dính tương, đồ ăn dính sốt cà chua thì không buồn động, ra vẻ thiếu gia.

Giữa bữa ăn cậu nhận được điện thoại của Trần Ngạn Kỳ gọi cậu quay lại, cậu tùy tiện đáp bừa vài câu sau đó ngắt điện thoại, nhìn Tôn Tâm Nghiên lấy thìa nhỏ ăn kem ly vị chanh, bỗng hỏi một câu:”Không phải lần trước nói không thích ăn đồ lạnh sao?”

MacDonald lần đó, cậu còn nhớ rõ.

Vừa mới xúc một thìa kem bỏ miệng, Tôn Tâm Nghiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm. Giây tiếp theo, có vẻ hai người cùng nghĩ đến một chuyện, không khí bỗng trở nên lúng túng xấu hổ.

Buông thìa xuống, Tôn Tâm Nghiên lấy giấy ăn lau miệng.

Hà Tân nở nụ cười, đẩy ly kem đến trước mặt cô:”Được rồi, ăn tiếp đi.”

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều gian hàng được bày bán trong trung tâm thương mại, ô tô, quần áo, đồ chơi trẻ em,… Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên cơm nước xong, đi xuống lầu một, bỗng thấy bên cạnh gian bán đồ chơi trẻ em là gian bán thú cưng. Đương nhiên không giống với mấy con thú bán ngoài cửa hàng lẻ chỉ có vài loại, ở đây có rất nhiều, để ở một cái lồng to, rất đáng yêu.

Chuột hamster nhỏ, thỏ tai dài, chó yorkshire mới sinh, mèo garfield xị mặt,… Là con gái đều không đi qua nổi gian hàng.

Tôn Tâm Nghiên đi ngang qua thoáng liếc mắt, lúc đầu chỉ định nhìn một cái, sau đó trực tiếp ngồi xổm xuống nghịch với chúng, cuối cùng chân cũng không phải của mình nữa, hoàn toàn không thể di chuyển nổi.

Bên cạnh còn có mấy cô gái cũng giống cô, mê mẩn vây quanh lồng sắt, vừa nói vừa cười.

Tôn Tâm Nghiên giơ một ngón tay chạm vào chân con chó nhỏ trong lồng, chó con màu xám ngẩn ngơ, bỗng cúi đầu liếm tay cô một cái. Ẩm ướt, ấm áp, trái tim của Tôn Tâm Nghiên mềm nhũn, cười toe toét:”Sao em lại đáng yêu vậy chứ…”

“Cần gì phải nhìn thế, thích thì tôi mua cho cậu một con.” Người bên cạnh dõng dạc nói.

Tôn Tâm Nghiên nghiêng mặt nhìn:”Có phải cậu là người thừa tiền lắm của, không biết tiêu đâu cho hết, định quyên góp cho dự án Hope không?”

“Cậu không phải hi vọng của tôi sao?” Hà Tân nhàn nhạt nói.

Lời âu yếm đến bất ngờ không kịp phòng bị, lỗ tai Tôn Tâm Nghiên ửng đỏ.

Yên lặng.

Hà Tân giơ tay chọc chọc con thỏ tai dài bên cạnh:”Nhanh lên, chọn một con đi, tôi mua cho cậu. Không phải cậu thích thỏ hả? Hay là lại thích chó?”

“Thật sự không cần đâu. Tôi không muốn cậu mua nó, có muốn mẹ tôi cũng không cho nuôi.”

Tôn Tâm Nghiên đứng lên:”Không còn sớm nữa, mau đi thôi.”

Lúc đi về nhà, Hà Tân muốn gọi taxi đưa cô về, ai ngờ Tôn Tâm Nghiên một hai đòi ngồi xe bus công cộng, vì thế cậu đành ngồi cùng cô. Trên xe không có hai chỗ ngồi liền nhau, Tôn Tâm Nghiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh lối đi, Hà Tân phải ngồi phía sau cô.

Chiếc xe lắc lư di chuyển, Hà Tân nhìn chằm chằm gáy cô. Buổi chiều, ánh nắng vàng rực rỡ tiến vào từ cửa sổ, dừng trên tóc trên vai cô, có một hương vị chỉ thuộc về thiếu nữ ấm áp mềm mại. Hai tai của Tôn Tâm Nghiên đều đeo tai nghe, dây tai nghe màu trắng kẹp lẫn trong tóc, chạm vào vành tai cô.

Đỉnh đầu bỗng bị vỗ nhẹ, cô quay đầu lại, thiếu niên rũ mắt nhìn di động, hình như đang trả lời tin nhắn. Tôn Tâm Nghiên trừng mắt nhìn cậu, cũng không cãi vã, xoay người về chỗ.

Ngẩng đầu, nhìn cái gáy trước mặt, Hà Tân cười khẽ.

Xuống xe, Hà Tân bám theo cô suốt, mắt thấy sắp đến cửa tiểu khu, Tôn Tâm Nghiên thế nào cũng không chịu đi tiếp.

“Thôi được rồi, tôi đưa đến đây thôi.” Cậu cũng không dây dưa lằng nhằng.

Tay cậu đút túi áo, đứng dưới bóng cây, nhìn về hướng tiểu khu.

Tôn Tâm Nghiên:”Cảm ơn về bữa trưa hôm nay, tạm biệt.”

“Không có gì.”

Khi Tôn Tâm Nghiên rời bước, Hà Tân nói:”Cậu chờ một lát, sao lần nào cũng chưa nói hết câu đã chuồn vội chuồn vàng thế?”

Tôn Tâm Nghiên đành phải dừng lại nhìn cậu.

“Không ngờ hôm nay chúng ta sẽ thắng?”

Câu hỏi đặt ra có vẻ rất ngẫu nhiên, dưới bóng cây ánh mắt cậu thiếu niên đen nhánh, chờ đáp án của cô.

Sau khi ngẫm nghĩ, Tôn Tâm Nghiên thành thật gật đầu, trong lòng bỗng thấy hơi khẩn trương.

“Cho nên… cậu ăn cơm cùng tôi, ít nhất có 50% là tự nguyện, phải không?” Ánh mắt cậu lại càng sâu thêm.

Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, không nói chuyện, cũng không cử động.

Nếu không muốn, sao cô lại đứng chỗ này với cậu chứ!

“Chúng ta lại đánh cược thêm lần nữa, đánh cược về trận chung kết.” Giọng Hà Tân khá thấp:”Đánh cược…”

“Không đánh cược.” Tôn Tâm Nghiên ngắt lời cậu.

“Tại sao không đánh cược, sợ?”

“Không muốn đánh cược.”

“Đã nói đánh cược gì đâu…” Hà Tân lạnh nhạt cười một tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt cô.

Như biết cậu muốn nói gì, Tôn Tâm Nghiên nói:”Không phải chuyện gì cũng đem ra đánh cược được.”

Chăm chú nhìn cô trong giây lát, Hà Tân nhìn sang bên cạnh:”Cũng được.”

Buổi chiều ở nhà, Tôn Tâm Nghiên đăng nhập vào diễn đàn trường, hầu như bảng tin đều là trận bóng rổ buổi sáng.

Nhiều người trong lớp đã đăng tải ảnh Hà Tân ghi bàn cuối cùng. Một trong số đó, không biết ai đã chụp, bắt được khoảnh khắc cậu đưa bóng vào rổ, vô cùng rõ ràng.

Hà Tân đã sớm thêm cô vào danh sách bạn tốt. Ảnh đại diện của cậu vẫn là cái mũ đầu bếp kia, đối với diễn đàn trường, như vậy quá ấn tượng.

Hà Tân hầu như không cập nhật trạng thái, nhưng một giờ trước bỗng đăng tin, lập tức có rất nhiều người nhắn lại.

Chỉ có hai tấm ảnh.

Tấm thứ nhất là ảnh quả bóng rổ nằm yên, dưới sàn nhà màu vàng của sân bóng rổ không một bóng người.

Tấm thứ hai là ảnh một ly kem đang ăn dở, một chiếc thìa bạc được cắm chéo trên ly.

Mặc dù ngồi trước máy tính ở nhà, mặt Tôn Tâm Nghiên vẫn đỏ bừng.

Phía dưới khu bình luận có cả mấy người cùng lớp, cũng có người lớp khác.

—Hôm nay quá MAN!

—Tân Gia siêu soái!

—Trận chung kết cố lên, trông chờ vào các cậu!

—Ăn kem ly cùng ai vậy? (icon mặt cười xấu xa)

Kéo xuống dưới, Tôn Tâm Nghiên để ý đến một tin trong số đó.

—Cool man!!!!

Tài khoản không dùng tên thật, mà lấy tên ‘Trĩ Trĩ’, phía đầu phía cuối còn thêm hai cái kí hiệu đáng yêu. Ảnh đại diện là nửa khuôn mặt của cô gái, chỉ thấy đôi môi và khuôn cằm, ảnh chụp đã qua chỉnh sửa màu sắc, hiệu ứng mờ ảo.

Tôn Tâm Nghiên bình tĩnh lại.

Cô nhớ tới buổi chạng vạng kia, trong hẻm nhỏ, cô gái dựa lên tường. Lại nhớ tới rất nhiều ngày trước, thân ảnh cao gầy xuất hiện ở hành lang trước lớp.

Ngón trỏ dừng trên con chuột, trong nháy mắt, Tôn Tâm Nghiên thật sự muốn vào trang chủ cô ta xem thử. Nhưng khi mũi tên trắng lung lay dừng trước khung tên đó, Tôn Tâm Nghiên lại đóng trang web lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.