Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 20: Chương 20: Đứa bé trong chảo dầu (5)




Lý Mông thiếu chút nữa đứng không vững: “Vấn đề gì?”

Mặc Lâm tâm tình không tồi, ưu nhã uống một ngụm cà phê: “Kiến nghị anh xem lại video thẩm vấn Chu Vinh cùng Chu Uyển Đình.”

Lý Mông đã quan sát toàn bộ quá trình thẩm vấn Chu Uyển Đình, hắn xác định mình không phát hiện nơi nào không ổn: “Thầy Mặc, đừng úp úp mở mở nữa, nói cho tôi nghe đi!”

“Anh có chú ý tới phản ứng của hai người khi nghe ‘ nó bị giết ’ không?” Mặc Lâm buông cà phê, tiếp tục nói: “Phản ứng đầu tiên của Chu Vinh là: Ai giết? Vì sao lại muốn giết nó? Mà Chu Uyển Đình lại chú ý tới việc chúng ta giải phẫu thi thể con trai cô ta, đây là điểm đáng ngờ thứ nhất, điểm thứ hai là Chu Uyển Đình trực tiếp lướt qua người tình nghi ở hiện trường, ý đồ đem lực chú ý của chúng ta chuyển đến trên người một người phụ nữ khác, hơn nữa còn nói có sách mách có chứng. Điểm đáng ngờ thứ ba: Lúc nhắc tới con gái, biểu hiện của cô ta vô cùng áy náy, thậm chí còn đối với chuyện của con gái để bụng hơn...... Tôi nói như vậy, anh hiểu không?”

Lý Mông cái hiểu cái không gật gật đầu: “Ý của anh là, cổ đang giấu giếm tình tiết có liên quan đến vụ án?”

“Án xảy ra khi Chu Vinh đang nướng đồ ăn ở ngoài tiệm, khách trong tiệm đều có thể làm chứng, Chu Uyển Đình là người đón khách, nhất định sẽ hoạt động liên tục trong ngoài cửa hàng, cả hai đều không có thời gian gây án, tôi không có nói cho Chu Uyển Đình cảnh sát đang hoài nghi con gái cổ, nhưng cổ luôn theo bản năng biểu hiện ra sự lo lắng cho con gái, vì cái gì sẽ có loại phản ứng này, cho nên tôi phỏng đoán, cổ có khả năng đã nhìn thấy gì đó.”

Lý Mông có điểm bội phục Mặc Lâm từ đáy lòng: “Vậy tại sao lại không tiếp tục thẩm vấn?”

“Cổ sẽ không nói, tiếp tục thẩm vấn chỉ lãng phí thời gian.”

Lý Mông gãi gãi đầu: “Chúng ta khi nào thẩm vấn bé gái?”

Mặc Lâm nhìn thoáng qua Cố Nguyên đang ngồi trên ghế xem di động, đưa lưng về phía anh: “Cô bé không cần tôi thẩm vấn, có một người so với tôi càng thích hợp hơn.”

Lý Mông nghĩ thầm: Nơi này còn có ai sẽ càng thích hợp hơn anh?

Đang nghĩ ngợi, liền thấy Mặc Lâm đi qua chỗ Cố Nguyên.

Mặc Lâm cùng Cố Nguyên nói hai câu, chỉ thấy Cố Nguyên ngẩng đầu cau mày nhìn anh: “Anh chắc chứ?”

“Chắc chắn, nơi này không có ai thích hợp hơn cậu, cậu muốn thử một chút không?”

Cố Nguyên: “Lý do?”

“Cậu nghe nói qua khí thế nghiền áp chưa?”

“Nói tiếng người.”

“Người bình thường, thẩm vấn một cô bé 12 tuổi, nhiều ít sẽ có một chút lòng đồng tình, tôi cảm thấy nơi này chỉ có cậu có thể khắc phục loại cảm xúc dư thừa này, cho nên cậu thẩm vấn Chu Tiệp là thích hợp nhất.”

Cố Nguyên thanh âm nháy mắt trở nên lạnh nhạt: “Anh có tư gì cách tổn thương tôi?”

Mặc Lâm tâm nói: Dù cả thế giới tổn thương cậu, tôi cũng không có khả năng tổn thương cậu.

Nhưng khi anh mở miệng lại biến thành: “Tôi cảm thấy sau khi chúng ta tan tầm cần tâm sự một chút.” Xoá bỏ một chút hiểu lầm.

Ở trong mắt Lý Mông, lực sát thương của những lời này cùng cấp độ với khi còn nhỏ bị người gọi lại: Tan học về ra cổng trường gặp tao!

Cố Nguyên khóe miệng khó có được gợn ra nét tươi cười, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị: “Xem ra anh cùng người khác cũng không có gì khác biệt.”

Cậu đã sớm dán lên chính mình cái nhãn Thiên Sát Cô Tinh, tự nhận là không có ai sẽ chịu đựng được loại tính tình này của mình, nguyên bản cậu cho rằng Mặc Lâm là ngoại lệ, nhưng hôm nay lời nói của anh làm cậu thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.

Thời gian dài cách biệt với mọi người, cậu đã dựng nên tường thành cao vút, làm sao có thể dễ dàng mặc kệ người khác tiến vào?

Cố Nguyên đứng dậy, cố tình cùng Mặc Lâm bảo trì khoảng cách, vòng qua anh đi vào phòng thẩm vấn.

Cô bé thấy có người tiến vào, nhìn về phía cửa, là một anh trai rất đẹp, chỉ thấy anh trai đột nhiên đóng cửa lại, phát ra một tiếng vang lớn.

Thân thể của cô bé đột nhiên run một chút, sợ hãi không nhẹ.

Cố Nguyên kéo ghế dựa, ngồi xuống đối diện em, hai tay đút ở trong túi: “Biết tôi vào đây vì cái gì sao?”

Cô bé nước mắt lưng tròng nhìn cậu, thân thể vừa gầy vừa nhỏ, nửa người trên mặc một cái áo khoác đơn bạc, nửa người dưới mặc đồng phục cấp 7 của thành phố Nham Hải, em ngồi thu mình trong phòng thẩm thành một nắm nho nhỏ, người bình thường đều sẽ không đem em liên hệ với hung thủ giết người.

Cô bé cúi đầu, nhẹ nhàng hít hít mũi, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Không biết.”

Cố Nguyên thờ ơ nhìn em: “Nhóc đem dịch nôn của em trai giấu nơi nào?”

Cố Nguyên cả người mang khí chất tối tăm, ánh đèn chiếu thẳng từ đỉnh đầu xuống dưới, bóng râm của của tóc dừng ở trên mũi, màu mắt cậu rất đậm, cùng bóng râm hòa thành một thể, từ góc nhìn của cô bé, đôi mắt cậu hoàn toàn giấu trong bóng râm.

Cô bé cảm nhận được khí tràng âm lãnh toả ra từ thân thể đối phương, trong lòng không khỏi run lập cập.

“Anh đang nói cái gì vậy, em nghe không hiểu...” Cô bé nhỏ giọng nói.

“Được, tôi liền nói chuyện nhóc có thể hiểu.” Cơ thể cậu dựa về sau, thay đổi góc độ nhìn chằm chằm em: “Áo khoác đồng phục đâu?”

“Lúc học thể dục đã làm mất rồi.”

“Mất lúc nào, ở đâu?”

“Tiết học cuối chiều hôm qua, sân bóng của trường học.”

“Nhưng 7 giờ rưỡi tối qua, camera quay được nhóc mặc áo khoác đồng phục đi vào phòng bếp.”

Cô bé bỗng nhiên trầm mặc, một lát sau, em nhỏ giọng nói: “Em mượn của bạn học.”

“Nhóc có mượn hay không, trong lòng tự mình hiểu rõ, hỏi bạn học của nhóc sẽ biết thôi lớp.”

“Em không mượn của bạn trong lớp...”

“Vậy là ai?”

“Một...... đàn anh.”

“Tên là gì, lớp nào?”

Cô bé tiếp tục trầm mặc.

Cố Nguyên có chút không kiên nhẫn: “Nói chuyện, là ai?”

“Thu Nghiêu, năm nhất trung học phổ thông.”

“Vì sao lại đem áo khoác cho nhóc mượn?”

“Bởi vì anh ấy có nhiều áo khoác.”

“Hai người có quan hệ gì?”

“Anh ấy là hàng xóm của em.”

“Hàng xóm nào?”

“Cổ vịt Thu thị.”

“Đồng phục cậu ta cho nhóc mượn đâu?”

“Sau khi về nhà lúc, em từ cửa sổ trả lại cho ảnh.”

“Từ cửa sổ trả lại cho cậu ta?” Đồng tử Cố Nguyên hơi co lại: “Nhóc có phải còn đưa những thứ khác không? Dịch nôn của em trai, giấy vệ sinh dính máu?!”

Thân hình cô bé co rụt lại, nước mắt bắt đầu chảy xuống từng giọt từng giọt lớn: “Em nghe không hiểu anh đang nói gì, sau khi em đem áo khoác trả lại liền vào nhà làm bài tập, sau đó em nghe được dưới lầu có động tĩnh, em mới biết được em trai không cẩn thận rơi vào trong chảo dầu...”

“Nếu thật sự chỉ như vậy, còn cần pháp y làm cái gì?” Cố Nguyên xoa xoa huyệt thái dương: “Lúc giải phẫu thi thể, tôi phát hiện phần đầu có vết máu, khí quản đầy dịch nôn, em trai nhóc bởi vì phần đầu bị thương nặng, hôn mê qua một khoảng thời gian, ngay sau đó bị nôn mửa, hít thở không thông, trong khoảng thời gian này, vì sao không tìm người hỗ trợ! Nói không chừng còn có thể cứu chữa!”

Mặt cô bé trướng đến đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Em cái gì cũng không biết, em vẫn luôn ở trên lầu làm bài tập!”

“Trừ phi ở hiện trường xuất hiện người thứ hai, nếu không nhóc không có khả năng thoát khỏi hiềm nghi!”

“Cảnh sát cần có chứng cứ! Các người vu oan tôi, tôi không có!” Cô bé hô to tỏ vẻ kháng cự, tựa hồ muốn cho tất cả mọi người nghe được.

Cố Nguyên nói đến rõ ràng, nhưng cô bé đánh chết không thừa nhận, nháy mắt con thỏ nhỏ vâng vâng dạ dạ lúc đầu đã biến thành con nhím cả người đầy gai.

Người bên ngoài phòng thẩm nhìn cảnh tượng bên trong, rốt cuộc hiểu được vì sao Mặc Lâm muốn Cố Nguyên vào thẩm vấn, ý chí của cậu đích xác đủ sắt đá, hoàn toàn không vì đối phương là cô bé 12 tuổi mà mềm lòng.

Cố Nguyên đen mặt đi ra khỏi phòng thẩm vấn: “Lý Mông, chúng ta đi cổ vịt Thu thị.”

Mặc Lâm nghĩ thầm: Cậu từ khi nào thân thiết cùng Lý Mông thế?

Mặc Lâm ngăn cậu lên: “ Đi xe tôi đi.”

Nhìn đối phương tới gần mình, Cố Nguyên lui ra sau một bước: “Tôi cùng anh rất thân thuộc sao?”

“Bắt đầu trở mặt không nhìn người sao?” Mặc Lâm nhìn cậu như nhìn một đứa trẻ: “Đang tức giận?”

Cố Nguyên vẻ mặt rõ ràng là không kiên nhẫn: “Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.”

“Thật sự nghe không hiểu sao?” Anh lại lần nữa thử tới gần cậu.

Cố Nguyên không thể không lại lui về phía sau một bước, chống góc tường: “Anh đứng xa tôi ra một chút!”

Mặc Lâm cong mặt mày lên, đôi mắt hẹp dài thật xinh đẹp, đồng tử sâu thẳm phản chiếu bóng dáng Cố Nguyên: “Nếu tôi không đứng xa ra thì sao?”

Cố Nguyên ẩn nhẫn cúi đầu, tay đút ở trong túi đã tạo thành nắm đấm: “Vậy đừng trách tôi động thủ!”

“Có chuyện gì, hai người chúng ta cùng nhau giải quyết...”

“Giải quyết không được.”

“Vì cái gì?”

Nắm tay đang siết chặt của Cố Nguyên nháy mắt lỏng: “Không cần biết là vì cái gì, chính là không giải quyết được.”

Mày Mặc Lâm hiếm thấy nhíu lại, một bàn tay chống lên mặt tường, cúi đầu nhìn cậu: “Ngẩng đầu lên, nói cho tôi, vì cái gì?” ( kabedon:)))))

Thấy Cố Nguyên không dao động, anh đành phải vươn tay nắm cằm cậu lại, sau đó nhẹ nhàng nâng lên.

“F*ck, đây là tình huống gì!”

Vương Nhạc nhìn hai người ở trong góc tường, hai mắt cơ hồ muốn rớt xuống.

“F*ck cái gì mà f*ck, mau tới khuyên can đi, sắp đánh nhau tới nới rồi!” Lý Mông nói xong liền muốn đi tách người ra.

Mặc Lâm nhìn vẻ mặt quật cường của Cố Nguyên, bỗng nhiên cười lên: “Không muốn nói? Được, tôi không miễn cưỡng cậu.”

Mặc Lâm buông tay, sau đó lùi lại một bước: “Bất quá cậu hẳn là hiểu rõ, tôi luôn đứng về phía cậu, bất kể khi nào, bất kể loại tình huống nào...”

Anh nói xong, đem tay vói vào trong túi quần, móc ra một viên kẹo màu xanh, sau đó vói vào trong túi quần đối phương cầm bàn tay cậu lên, anh mềm nhẹ dùng ngón tay cạy ngón tay Cố Nguyên ra, đem kẹo nhét vào lòng bàn tay cậu: “Có thể tha thứ cho tôi không?”

Cố Nguyên lỗ tai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phiếm hồng, cậu nhéo viên kẹo trong tay, cảm giác căng chặt trong lòng kia nháy mắt hoà hoãn lại, loại cảm giác này thật kỳ quái, một giây trước còn hận anh ta muốn chết, hiện tại lại hoàn toàn không giận nổi.

“Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ, đây là cục cảnh sát, đội trưởng thấy được không tốt đâu!” Lý Mông rốt cuộc nói vào: “Cố Nguyên, không phải muốn đi cổ vịt Thu thị sao, chúng ta đi thôi!”

Cố Nguyên niết viên kẹo trong lòng bàn tay đã ra chút mồ hôi, hai tay đút túi, cũng không quay đầu lại đi ra cửa, Lý Mông đang muốn theo sau, bị Mặc Lâm kéo lại.

Mặc Lâm mặt mày mang theo ý cười: “Tôi sẽ đi cùng cậu ấy.”

Lý Mông cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy mới đúng chứ, giữa đồng nghiệp nên tương thân tương ái, tính tình Cố Nguyên không tốt, anh nhường nhịn một chút.”

Mặc Lâm vỗ vỗ bả vai Lý Mông, tươi cười tỏa ra hàn khí: “Anh đang rất rảnh phải không, vậy dẫn người đi trường trung học phổ thông thành phố Nham Hải hỏi thăm một chút tình huống của Chu Tiệp cùng Thu Nghiêu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.