Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 46: Chương 46: Người Trong Góc (10)




Một chiếc Minibus màu trắng ngừng ở dưới lầu một khu nhà tập thể gồm vài căn hộ một hai tầng lầu. Tiêu Trạch dẫn người đi lên, cuối cùng ngừng ở trước cửa phòng số 804, bốn năm cảnh sát tay cầm súng thủ thế phía sau cửa.

Tiêu Trạch gõ vài cái lên cửa, tiếng then sắt vang dội báo hiệu cửa phòng trộm được mở ra, ngay sau đó trong phòng truyền đến âm thanh dép lê quẹt lên sàn.

Một người đàn ông kéo cửa ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Trạch, sắc mặt không quá thân thiện: “Anh tìm ai?”

Tiêu Trạch đỡ cửa sắt, móc ra thẻ cảnh sát của mình: “Cảnh sát phá án.”

Người đàn ông lại dùng ánh mắt dò xét từ đầu đến chân Tiêu Trạch thêm lần nữa: “Cảnh sát? Có việc gì sao?”

Tiêu Trạch: “Anh là Dương Quốc Trung phải không?”

“Là tôi... Có chuyện gì vậy?”

“Lý Nam có ở nhà không?”

Ông ta lắc đầu: “Không có.”

Lúc này trong phòng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, lông mày Tiêu Trạch giật khẽ: “Người bên trong là ai?”

Ánh mắt Dương Quốc Trung lắc lư một chút: “Không có ai cả, chỉ là con mèo nuôi trong nhà thôi...”

“Mèo?”

Tiêu Trạch đưa mắt dò xét phòng khách: “Vậy sao trong nhà anh đến cả một cọng lông mèo cũng không thấy vậy?”

“Mèo nhà tôi không rụng lông...”

Tiêu Trạch không có kiên nhẫn cù cưa với ông ta, trực tiếp vọt vào cửa, Dương Quốc Trung phát hiện phía sau cửa còn có rất nhiều cảnh sát đang cầm súng, trong lúc nhất thời cũng không dám nói cái gì, đứng một bên vuốt cánh tay của chính mình, vẻ mặt tâm sự nặng nề.

Tiêu Trạch đi đến trước cửa phòng vệ sinh, đèn bên trong đang sáng, hắn xoay thử chốt cửa thì phát hiện cửa bị khóa từ bên trong.

“Sao, mèo nhà anh còn biết tự khóa cửa cơ à?”

Tiêu Trạch vừa nói vừa móc súng của mình ra nhắm ngay vào chốt cửa.

Kỳ thật hắn chỉ muốn hù dọa Dương Quốc Trung mà thôi, hắn sẽ không dễ dàng nổ súng, rốt cuộc nã một phát súng thì dễ, viết báo cáo mới khó!

Dương Quốc Trung sợ tới mức xám cả mặt, thét vọng vào với người trong WC: “Em mau ra đây đi!”

Người bên trong do dự một chút, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra, đứng trong phòng tắm là một cô gái mặc áo ngủ, khoác trên vai khoác một mảnh khăn lông màu hồng nhạt, tóc vẫn còn ẩm ướt, thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy, không thể coi là đặc biệt xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt mang theo vài phần lẳng lơ quyến rũ.

“Đồng chí cảnh sát, đây là em họ của tôi, tới ở nhờ vài ngày.” Dương Quốc Trung có lẽ là do làm chuyện trái với lương tâm, lúc nói những lời này rõ ràng không có bao nhiêu tự tin.

Tiêu Trạch vừa nhìn hai người đã đoán được đại khái, hơn phân nửa là Dương Quốc Trung thừa dịp Lý Nam không ở nhà, gọi một cô gái đến chơi.

Cảnh sát đột nhiên tới cửa, trong lòng ông ta nhất định rất lo lắng, rốt cuộc vợ ông ta từng là quán quân tán thủ, chuyện ông ta ngoại tình một khi vỡ lở ra, hậu quả cũng không chỉ là tình cảm tan vỡ đơn giản như vậy.

“Lý Nam ở đâu?”

“Tôi không rõ ràng lắm...”

“Vậy khi nào cô ta trở về anh hẳn là biết đi!”

Trong lòng không nghĩ đến vấn đề này còn dám mang đàn bà về nhà qua đêm?

Nhìn tay chân người này, làm gì có dấu vết bị quán quân tán thủ chà đạp...

“... Cổ mấy ngày nay cũng chưa về nhà, tôi cũng không biết cổ ở bên ngoài làm cái gì, cổ đã phạm tội gì sao?”

“Sao anh có nhiều thắc mắc vậy, tôi hỏi anh khi nào cổ trở về?” Tiêu Trạch có chút không kiên nhẫn, gằng giọng: “Anh tốt nhất là nên thành thật trả lời!”

Giọng Dương Quốc Trung run run: “Cổ... Một giờ trước có gọi điện thoại cho tôi... Nói... Có chút chuyện muốn xử lý, hai ngày tới sẽ không về nhà...”

“Đưa tôi số điện thoại của cô ta... Hai người cũng phải đi cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, thay quần áo rồi đi ngay!”

Tiêu Trạch nói xong đi ra cửa, cảnh sát phía sau sôi nổi cài lại chốt súng, Dương Quốc Trung bị Tiêu Trạch dọa sợ mất mật, dọc theo đường đi đều vô cùng phối hợp.

“Tên này không thành thật, trở về nhớ thẩm vấn kĩ một chút.” Tiêu Trạch đốt điếu thuốc: “Chuẩn bị định vị điện thoại, thử xem có thể tìm được Lý Nam không.”

Dương Quốc Trung và tình nhân của gã bị nhét vào Minibus. Tới cục cảnh sát, hai người bị đưa vào hai gian phòng thẩm vấn khác nhau.

Sau khi định vị điện thoại đã được chuẩn bị ổn thoả, Tiêu Trạch gọi điện thoại cho Lý Nam.

Cùng lúc đó, Lý Mông cũng gọi cho Vương Nhạc, vừa nãy chỉ là không có người bắt máy, hiện tại là trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Lý Mông cảm thấy không quá thích hợp, trong lòng có loại dự cảm không lành.

Tiêu Trạch gọi nửa ngày, đối phương vẫn không tiếp, hắn lại gọi thêm một lần nữa, lần này đợi thật lâu, rốt cuộc đối phương cũng bắt máy.

Máy ghi âm và định vị lập tức được khởi động.

Sau khi bắt máy, đối phương vẫn luôn im lặng, một lát sau, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: “Alo?”

Tiêu Trạch nghe được giọng nói quen thuộc này, cả người đều căng chặt lên: “Vương Nhạc?!”

“Đội trưởng?”

Đầu Vương Nhạc đau như muốn nứt ra, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến từ sau gáy.

Hắn chỉ nhớ được lúc đó hắn đang theo dõi người phụ nữ tự xưng là người nhà Lý Giang kia, cô ta vẫn luôn đi thẳng không quay đầu lại, sau đó lại quẹo vào một cái ngõ nhỏ, hắn vẫn luôn theo sát phía sau, kết quả khi theo tới chỗ rẽ người trước mắt đột nhiên không thấy tăm hơi, khi hắn còn đang kinh ngạc thì lại bị người đánh lén từ phía sau.

Lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị trói chặt, bị nhốt ở một chỗ nào đó tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có, xung quanh cũng không có âm thanh, càng không biết hiện tại đã là mấy giờ.

Hắn giật giật thân thể, phát hiện bản thân đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào một cây cột bê tông thô ráp, tay và nửa người trên đều bị cột chặt vào cột, chỉ còn chân là có thể hoạt động.

Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Nhạc mới phát hiện trong tay phải mình có một cái di động, nhưng cái di động này cũng không phải của hắn.

Nhờ ánh sáng của di động hắt lên, hắn mới thấy rõ mình hình như bị nhốt trong một kho hàng, kho hàng này không lớn, không có cửa sổ, đối diện hắn có một cái cửa sắt bị khoá rất chặt.

Tay hắn hoàn toàn không thể cử động, chỉ có chân là còn động đậy được, vì thế hắn gian nan tháo giày và vớ ra, hoạt động nửa người dưới, dùng ngón chân ấn nút nhận cuộc gọi. (Masrhia: nói thiệt là tui không thể nào tưởng tượng ra cái tư thế này •́ ‿,•̀)

Tiêu Trạch nhất thời còn chưa phản ứng lại được: “Sao cậu lại là người nhận điện thoại?”

“Đội trưởng... Em bị người ta tập kích, em cũng không biết vì sao khi tỉnh lại đã bị trói trong một cái kho hàng, trong tay còn có một cái di động... Đội trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Người trói cậu hẳn là hung thủ đã giết hại Lý Thân, cậu nhìn cẩn thận xem có biện pháp thoát hiểm nào không?”

Vương Nhạc nhìn chung quanh một lượt, bên người không có đồ vật sắc bén nào có thể dùng để cắt đứt dây thừng, hắn cọ cọ vào cột thử xem có thể chà đứt dây trói được không, nhưng chà được hai cái hắn liền phát hiện không thể được, loại dây thừng này hình như là dây leo núi, phải chà đến bao giờ mới đứt chứ.

“Đội trưởng, có hơi khó...” Vương Nhạc thẹn thùng nói.

“Bọn tôi đã định vị được vị trí của cậu, cậu cứ bảo vệ mình cho tốt, khoảng 30 phút nữa bọn tôi tới ngay, cậu nhìn xem hiện tại di động còn bao nhiêu pin?”

Vương Nhạc híp mắt nhìn: “Đội trưởng, sắp hết pin rồi, phỏng chừng nói thêm một lát nữa sẽ sập nguồn ngay.”

“Được, tôi cúp máy đây, lát sau lại nói!”

Tiêu Trạch vội vội vàng vàng cúp điện thoại.

Tiêu Trạch không kịp nghĩ nhiều, mang theo một đám người đi cứu Vương Nhạc, dọc đường đi hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Vương Nhạc thế nhưng không có một chút phòng bị nào đã bị Lý Nam chế phục, hai người thậm chí còn không có cơ hội giao thủ......

Hơn nữa, sao Lý Nam lại biết được cảnh sát sẽ đến tìm cô ta? Còn để lại điện thoại bên người Vương Nhạc?

Cô ta làm như vậy là có mục đích gì?

Dẫn cảnh sát đến, chẳng lẽ muốn một lưới bắt hết?

Tiêu Trạch tuy rằng cảm giác được điều bất thường, nhưng lại không có đầu mối.

Có một người chắc hẳn là biết cô ta đang suy tính cái gì!

Vừa chạy đến chỗ Vương Nhạc, Tiêu Trạch vừa gọi điện thoại cho Mặc Lâm, đem tất cả sự tình nói sơ qua cho Mặc Lâm, muốn nghe ý kiến của anh.

Mặc Lâm trầm mặc trong chốc lát, giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp 7 giờ tối: “Hung thủ có khả năng đã thông qua con đường nào đó biết được chúng ta đang tìm ả cho nên muốn đánh một đòn phủ đầu.”

Mặc Lâm nhớ lại những chuyện đã xảy ra chiều nay, hai giờ rưỡi tổ vật chứng căn cứ vào vân tay điều tra tin tức của Lý Giang, sau đó Vương Nhạc đến bệnh viện, phụ trách theo dõi Lý Giang.

3 giờ chiều con gái Lý Thân xuất hiện ở phòng thẩm vấn, sau khi bài trừ hiềm nghi của Lý Đan, anh và Tiêu Trạch đều cho rằng hung thủ sẽ xuống tay với Lý Giang nên chuẩn bị phái người đi bảo hộ Lý Giang. 3 giờ rưỡi, Tiêu Trạch gọi điện thoại cho Vương Nhạc, lúc ấy Vương Nhạc vẫn nhận điện thoại, không có gì bất thường.

3 giờ rưỡi đến 4 giờ, thông qua thông tin của Lý Giang phát hiện Lý Nam, cũng xác định kế hoạch bắt giữ nhằm vào Lý Nam, sau 4 giờ, di động Vương Nhạc không có ai bắt máy......

Từ lúc phát hiện Lý Nam đến khi mất liên lạc với Vương Nhạc chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi, sao Lý Nam lại biết cảnh sát muốn bắt ả?

Nhưng sự thật là Lý Nam đã biết, hơn nữa đã hành động đối phó lại cảnh sát.

Tiêu Trạch không thể tiếp thu được suy đoán của Mặc Lâm: “Sao ả lại biết kế hoạch của chúng ta?”

Mặc Lâm nhìn thoáng qua hai phần bệnh án trên máy tính, một phần là Lý Thân, một phần khác là Lý Giang, đồng tử nhạt màu bỗng nhiên run rẩy, tựa hồ phát hiện một chuyện gì đó làm anh khiếp sợ.

“Ả không phải thần, sao có thể nghe lén kế hoạch của chúng ta, còn có thể trong nửa giờ tìm được Vương Nhạc rồi tập kích cậu ta... Anh có nhớ Lý Mông từng nói buổi sáng ở bệnh viện cậu ta đã nhìn thấy Lý Giang, lúc ấy Lý Mông cảm thấy Lý Giang không quá bình thường... Tôi đoán lúc ấy Lý Giang đã biết vì sao cảnh sát muốn tìm báo cáo sinh thiết của Lý Thân, ông ta dễ dàng liên tưởng đến được cảnh sát đã biết thi thể chính là Lý Thân.”

“Vậy thì sao, chuyện này cùng Lý Nam có quan hệ gì?” Tiêu Trạch không rõ Mặc Lâm vì cái gì bỗng nhiên đem đề tài chuyển đến trên người Lý Giang.

Mặc Lâm không nhanh không chậm nói: “Nếu tôi là Lý Giang, biết hung thủ vẫn luôn ở trong bóng tối tìm cơ hội giết chết mình, điều đầu tiên tôi làm chính là báo nguy xin giúp đỡ, nhưng vì sao Lý Giang lại không làm vậy? Không chỉ không báo nguy, khi nhìn thấy cảnh sát còn chột dạ... Tất cả những điều này chứng minh trong vụ án của Lý Thân, Lý Giang khả năng cũng có một phần, lão cũng sợ hãi chuyện này sẽ bị cảnh sát phát hiện.”

Tiêu Trạch giống như nghe ra một chút manh mối: “Ừm, cậu nói tiếp đi.....”

Mặc Lâm: “Lúc trước khi tôi viết chân dung tội phạm, chỉ đưa ra một loại động cơ: thù hận. Đối với động cơ thứ hai có chút hoài nghi, lúc ấy tôi giữ lại loại động cơ thứ hai không công bố là bởi vì trong tay không có chứng cứ cụ thể. Sau đó tôi tìm người điều tra qua tư liệu của Lý Giang, phát hiện 20 ngày trước lão tự mua cho mình một phần bảo hiểm tai nạn cá nhân, số tiền còn không ít... Nếu Lý Giang chết, người trực tiếp hưởng lợi chính là Lý Nam... Nhưng trong toàn bộ chuyện này, người cần tiền nhất thật ra chính là Lý Giang đang mắc ung thư...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.