Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 38: Chương 38: Người Trong Góc (2)




Vì dạ dày đã bị cắt bỏ, Cố Nguyên không thể thông qua hỗn hợp trong dạ dày để phán đoán thời gian tử vong, Cố Nguyên chỉ có thể căn cứ vào mức độ tiêu hóa thức ăn trong ruột non suy đoán đại khái ra tử vong thời gian vào khoảng 2 giờ đến 5 giờ chiều.

Thi thể đã bị thiêu đốt nghiêm trọng, gương mặt và vân tay đều không thể xác nhận, thân phận người chết trở thành một bí ẩn, hiện tại chỉ có thể dựa vào thông tin thân nhân của chủ nhà và hỏi thăm những người dân xung quanh.

“Người chết là nam, khoảng 55 tuổi, cao 167 cm, nặng khoảng 50 kg, đường hô hấp sạch sẽ, có thể xác định là đã chết trước khi vụ nổ xảy ra, thời gian tử vong vào khoảng từ 2 đến 5 giờ chiều, phần đầu có vết thương do va đập, căn cứ vào hình dạng vết thương mà phán đoán, hung khí hẳn là một vật giống như chùy sắt.

Nạn nhân lúc còn sống đã làm phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ dạ dày, từ mức độ khép lại của vết thương thì thời gian giải phẫu vào khoảng hai tháng đến nửa năm trước.”

Lý Mông đem tin tức giải phẫu có được báo cáo cho Tiêu Trạch, thẳng đến 11 giờ tối, hiện trường như cũ không có gì tiến triển gì đáng kể, một phần là vì lửa lớn đã tiêu hủy toàn bộ vật chứng, một phần vì cho đến bây giờ vẫn chưa có ai có chứng thực được thân phận nạn nhân.

“Ý của ông là... Ông không biết mặt người trong phòng này?”

Vương Nhạc cảm thấy câu trả lời của chủ nhà rất đáng nghi, nhà mình dù là luôn bỏ trống cũng nên thường xuyên đến xem chứ, vậy mà người đang ở trong chính nhà mình cũng không biết?

“Căn hộ này bị vào nước, chưa có trang hoàng gì cả, diện tích thì nhỏ, không cho thuê được, công việc của tôi cũng bận rộn, liền đăng tin cho thuê, đăng rất lâu cũng không ai hỏi, tôi còn đang tính toán bán đi, phát sinh chuyện như thế này, tôi cũng rất kinh ngạc!”

Chủ nhà trông cực kì hối hận: “Sớm biết sẽ phiền toái như vậy, tôi đáng ra nên bán sớm một chút!”

Vương Nhạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn hộ đã phát sinh vụ nổ, căn hộ nằm ở ngoài cùng bên trái trên lầu 4.

Dãy lầu này là nhà thương mại của một chủ đầu tư, xây thành một loạt 4 lầu.

Lầu một là cửa hàng và quán ăn, ở giữa có hai cái siêu thị loại nhỏ, lầu hai đến lầu 4 đều là phòng cho khách của khách sạn Như Ý, lầu 2 và lầu 3 đều có 10 phòng ở, lầu 4 chỉ có 7 phòng ở, hai phòng còn lại dùng để làm nhà kho, phòng cuối cùng cũng chính là căn phòng đã phát sinh vụ nổ, cũng không thuộc về khách sạn Như Ý.

Cầu thang bên phải được khách sạn trang hoàng lại và hiện tại là chuyên dụng của khách sạn, cầu thang bên trái vẫn còn trong trạng phía nguyên thủy, lớp sơn bên ngoài đã tróc hơn phân nửa.

Vì phòng ngừa có người thông qua cầu thang bên trái tiến vào khách sạn, khách sạn khóa kín cầu thang bên trái giữa lầu 2 và lầu 3, căn phòng ngoài cùng kia không thuộc sợ hữu của khách sạn nên họ đặt một vách ngăn ngăn cách căn phòng đó bên bên ngoài.

Nói cách khác, chỉ có thể thông qua cầu thang rách nát bên trái để vào căn phòng đó.

Tiêu Trạch đứng ở cửa căn hộ cuối lầu 4 này, còn chưa có đi vào liền phát hiện có việc không thích hợp, cửa căn hộ này nhìn qua cực kì rách nát, cánh cửa gỗ vốn đã cũ lại bị vụ nổ chấn vỡ, sau khi bị lửa đốt qua, cánh cửa vốn không hoàn chỉnh lại càng lung lay sắp đổ, chỉ cần chạm nhẹ một cái lập tức sẽ rơi ra khỏi khung cửa, khóa trên cửa chẳng biết đã biến đi đâu, xích cửa cũng không thấy.

Căn hộ cuối cùng của lầu 4 này nhìn qua hoàn toàn tách biệt với những phần còn lại của dãy lầu, vốn đã cho người ta một loại cảm loại âm trầm, sau khi phát sinh án mạng lại còn mang thêm bầu không khí trầm trọng.

Người của tổ vật chứng đang cố hết sức để tìm kiếm vật chứng, nhưng theo kinh nghiêm Tiêu Trạch, khả năng tìm được chứng cứ hữu dụng là rất thấp.

Ở hiện trường, thứ có thể thiêu đều đã bị thiêu sạch sẽ, chỉ có thể nhìn thấy đại khái tình trạng lúc trước của căn hộ.

Căn hộ 40 mét vuông chia thành bố cục một phòng một sảnh, tuy rằng mặt tường đã bị thiêu đến biến đen, nhưng vẫn nhìn ra được mặt tường xi măng vốn có, căn hộ này không có trang hoàng gì, trên mặt đất ngoại trừ tro tàn còn có một lượng lớn cát bùn chồng chất.

Căn nhà này không có khung cửa sổ inox, nhìn qua rất trống trải, khi lửa lớn bùng lên, ngọn lửa cháy hướng ra ngoài cửa sổ, nung đen toàn bộ tường lầu 4, tình huống lúc đó giống như đang nhóm bếp, oxi không ngừng hướng vào trong phòng, lửa lớn càng cháy càng mạnh.

Ở góc tường có một đống mảnh vỡ chén dĩa sứ bị thiêu đen, có thể là vỡ từ trước hoặc cũng có thể là do vụ nổ chấn nát, tóm lại không một thứ nào may mắn thoát khỏi.

Hiện trường còn có một cái bồn sắt đen sì bị lõm sâu vào. bên trên có một ít tro bụi, hẳn là bị vụ nổ đánh văng vào tường tạo thành vết lõm.

Cách bồn sắt 1 mét có một cái hố đường kính 1 mét trên mặt đất, cái hố này là do bị nổ mạnh tạo thành.

Nhìn xuống dưới hố là phòng khách lầu 3, bàn trà bị một khối xi măng đè nát, mặt kính đã vỡ thành bột phấn, tro bụi không ngừng rơi xuống, lầu 3 sô pha bị bắt lửa, lửa đã lan đến gần phòng ngủ.

May mắn thời điểm vụ nổ xảy ra, trong phòng 301 không có người, nếu không thì không chết cũng bị thương.

“Từ dấu vết ở hiện trường thì đã có một vụ nổ mạnh xảy ra. Vật phát nổ rất có khả năng là một cái bình gas loại nhỏ, chúng tôi tìm thấy linh kiện bếp gas ở trong phòng, chất lượng rất kém, khi bị nổ thì lập tức bắn tung tóe khắp nơi, một bộ phận nằm ở phòng góc, một bộ phận khác thì hẳn là đã bay ra ngoài cửa sổ... Hơn nữa nạn nhân cũng không giống đã đây lâu, dấu vết sinh hoạt thật sự quá ít.”

Nghiêm Cát thăm dò hiện trường rất cẩn thận mới đưa ra cái kết luận này.

Cảnh sát đi hỏi thăm những người dân sống xung quanh lại kinh ngạc phát hiện vậy mà không có ai quen biết người ở trong góc lầu 4, thậm chí có người bắt đầu nói tới chuyện mê tín...

“10 năm trước, lúc căn nhà này còn đang xây dựng, có một người công nhân ở trong căn hộ đó, sau đó người này bị mấy tên đòi nợ đánh chết, cũng chết ngay ở đó, căn hộ đó vốn cũng định làm phòng ở, sau khi chuyện này xảy ra liền để trống tới giờ.

Người làm ăn buôn bán luôn chú ý tới phong thủy, cảm thấy căn hộ này có người chết, khí tràng không đúng, đều không muốn thuê, cho nên vẫn luôn không có ai ở, cũng không được trang hoàng, tân trang lại, dụng cụ phòng hộ cũng không có... Khoảng 5 năm trước, có một cô gái không biết vì nguyên nhân gì đã nhảy từ cửa sổ căn hộ đó xuống, nghe nói là tự sát, từ đó về sau liền không ai dám bén mảng đến gần đó nữa.

Ông chủ khách sạn Như Ý khách sạn vì phòng ngừa có người lại bước vào khu vực kia, liền đóng cho căn hộ một cái cửa gỗ rồi khóa lại, đến ba năm trước, căn hộ này rốt cuộc cũng có người mua, nhưng cũng không biết mua để làm cái gì, không bao giờ ở đó... Ngày thường cũng không đến xem...”

“Ông hẳn là đã gặp qua người đi vào từ cửa cầu thang bên trái phải không?” Vương Nhạc hỏi chủ cửa hàng đối diện khách sạn Như Ý.

“Người ở đây nhiều như vậy, cửa thang lầu lại ở mặt sau dãy lầu, dù người đó đi qua trước mắt tôi, tôi cũng không biết hắn ở trong đó... Hơn nữa, nếu hắn ta ở trộm bên trong, vậy thì phải chờ lúc không có ai mới đi ra chứ, bằng không anh đi hỏi người khác thử đi, tôi thật sự không biết......”

Chủ cửa hàng vội vàng dọn quán, không định tiếp tục lãng phí thời gian.

Vương Nhạc suy nghĩ một chút: “Ai có thể nhìn thấy cửa cầu thang?”

“Cái này khó nói... Sau lưng dãy lầu có bãi đỗ xe, có lẽ người dừng xe để đi vào có thể nhìn thấy.”

Vương Nhạc thấy ông chủ vội vàng dọn quán, lấy di động ra nhìn thời gian, đã 11 giờ rưỡi tối, tiếp tục quấy rầy người ta cũng không tốt, quyết định đổi người để hỏi.

Tìm không ra thân phận người chết thì không có cách nào để tiến hành bước điều tra tiếp theo, Tiêu Trạch không thể không gọi điện thoại cho Cố Nguyên, hỏi xem còn có thông tin nào có thể cung cấp không.

“Nạn nhân đã làm phẫu thuật cắt bỏ dạ dày, có thể tìm hồ sơ bệnh án của khoa Nội tiêu hóa ở bệnh viện, nhưng mà phạm vi quá rộng, chỉ riêng thành phố Nham Hải đã có 5 bệnh viện làm loại giải phẫu này, hơn nữa người bệnh cũng không ở cố định trong một khu vực.”

Tìm hồ sơ bệnh án thật sự không phải một biện pháp tốt, có thể tiêu phí lượng lớn thời gian và nhân lực cũng không tìm được đáp án. Tiên Hiệp Hay

Cố Nguyên cúp điện thoại, cậu mới vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, dùng khăn lông trắng khoác trên vai tùy ý lau vài cái, tóc lại càng thêm lộn xộn, lại có một cảm giác gợi cảm không thể nói rõ, hơi nước dừng trên lông mi, khiến đôi mắt tối tăm có thêm chút linh động.

Mặc Lâm bỗng nhiên gửi đến một tin nhắn: 【 Mở cửa. 】

Cố Nguyên: 【? 】

Mặc Lâm: 【 Anh đang đứng trước cửa nhà em. 】

Ngón tay Cố Nguyên nắm di động không tự giác cứng lại: 【 Tôi đang ngủ. 】

Mặc Lâm: 【 Thân phận nạn nhân còn chưa xác định, em chắc chắn là không ngủ được, chúng ta tâm sự một chút? 】

Cố Nguyên còn chưa mở cửa, tim đã bất giác bắt đầu đập nhanh hơn, cậu đi đến trước cửa phòng trộm, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, phát hiện Mặc Lâm đã đổi một bộ quần áo khác.

Anh mặc một chiếc áo lông ngắn tay màu đen, tóc hình như là mới gội, mềm mại rũ ở trên trán, nhìn trẻ hơn vài tuổi.

Cậu hít sâu một hơi, mở cửa.

Mặc Lâm nhìn “bạn nhỏ” trước mắt mới vừa tắm rửa xong, ngay cả tóc còn chưa có lau khô, bất đắc dĩ mày, trong ánh mắt tràn ngập âu yếm: “Anh nhớ rõ mình đã nói với em phải lau khô tóc mới có thể ngủ.”

Cố Nguyên cúi đầu, lui lại một bước, nhường chỗ để đối phương tiến vào.

Mặc Lâm tự nhiên như đang nhà mình, không chút ngại ngùng ngồi xuống sô pha, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên còn đang đứng ở của: “Em đứng xa như vậy làm gì... Anh cũng không có ăn em...”

Cố Nguyên cố tình bảo trì khoảng cách với anh, cậu cho rằng loại rung động thình lình nhảy ra này một ngày nào đó sẽ biến mất.

Con người khi gặp phải thứ mình không biết sẽ luôn cảm thấy hiếu kỳ, sau khi cảm giác tò mò đi qua cũng sẽ bình thường trở lại, cho nên Cố Nguyên cũng không cảm thấy mình phải đáp lại sự rung động này.

Ngược lại, cậu cảm thấy mình phải cách đối phương xa một chút.

Cố Nguyên đi qua, ngồi lên băng ghế nhỏ đối diện sô pha: “Không phải muốn nói về vụ án sao?”

Cố Nguyên thực chờ mong góc nhìn của Mặc Lâm sẽ có phát hiện gì mới.

“Ai nói hôm nay anh tới để bàn về vụ án... Anh hôm nay là tới tìm em để nói chuyện tình cảm...” Mặc Lâm tựa người vào sô pha, cánh tay giao nhau đặt trên gối, mí mắt hơi hơi híp lại, biểu tình bỗng nhiên trở nên không mấy tốt đẹp.

“Hôm nay, lúc em băng vết thương cho Lý Mông... Dựa vào gần quá... Anh không vui đâu...”

Biểu tình Mặc Lâm khi nói những lời này cực kì nghiêm túc, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút tính trẻ con hiếm thấy, làm Cố Nguyên không có cách nào nổi giận với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.