Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 59: Chương 59: Suối Nước Nóng (9)




Thỉnh thoảng, Mặc Lâm sẽ cố tình ném một hai hòn đá xuống hồ nước trong lòng Cố Nguyên, khi hòn đá rơi xuống sẽ tạo ra một vòng gợn sóng, nhưng không mất bao lâu hồ nước sẽ phẳng lặng trở lại.

Nhưng hôm nay thứ rơi xuống hồ nước không phải là hòn đá nhỏ mà là trận mưa to, từng vòng từng vòng gợn sóng khuấy động trong lòng Cố Nguyên, thật lâu vẫn không biến mất.

Cố Nguyên ngồi trên ghế mà mặt mày đỏ bừng, tay cầm máy tính bảng cứng lại, những món ăn trên đó trông rất ngon, nhưng cậu không có tâm tình để gọi, thế nên cậu trực tiếp ném menu cho Mặc Lâm: “Anh gọi đi.”

Khóe miệng Mặc Lâm khẽ nhếch lên, đốt ngón tay mảnh khảnh cầm lấy máy tính bảng, làm như vô tình cọ xát giữa hai ngón tay của Cố Nguyên...

Tuy rằng chỉ là một cái xoa nhẹ, nhưng lại khiến lòng Cố Nguyên nổi lên sóng to gió lớn!

Những gợn sóng lăn tăn trong lòng cậu còn chưa kịp bình lặng đã bị Mặc Lâm kích động thành những con sóng bạc đầu cuộn cuộn...

Mặc Lâm nhanh chóng chọn món, sau đó bấm chuông gọi món trên bàn, nhân viên phục vụ đi tới, cầm lấy máy tính bảng: “Vâng, các vị gọi một phần thịt kho Đông Pha, một phần cá chua Tây Hồ......”

Người phục vụ đang đối chiếu thực đơn, nhưng hai người ngồi trên ghế có vẻ như không có tâm tư để nghe cô ấy nói...

Sau khi người phục vụ báo tên món ăn, cô thấy cả hai không có động tĩnh gì nên im lặng rời đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người.

Trái tim của Cố Nguyên hiện tại đang rất hỗn loạn, đặc biệt là khi Mặc Lâm còn cố tình ngồi gần như vậy.

Tại sao tên Ôn Tử Hàm này còn chưa quay lại?

Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cánh cửa hờ khép hờ, vẫn không thấy bóng dáng Ôn Tử Hàm đâu.

Mặc Lâm không nói chuyện, yên lặng nhìn Cố Nguyên, tuy rằng Cố Nguyên không nói, nhưng anh chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương

Đôi khi dù biết lòng cả hai đều hướng về nhau, nhưng cố tình duy trì một khoảng cách tinh tế cũng là một loại niềm vui.

Khi cảm giác mong đợi tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ mang lại niềm hạnh phúc nhân đôi, Mặc Lâm cho đó là một thú hưởng thụ cao cấp.

Anh rất có kiên nhẫn, một mặt, anh đang tận hưởng quá trình này, mặt khác, anh đang cho Cố Nguyên đủ thời gian để thích nghi.

Tất nhiên Cố Nguyên không biết cái gì là hưởng thụ cao cấp, cậu chỉ biết dopamine của mình đang mất kiểm soát. Cảm thấy cổ họng mình khô ran, cậu nhấc ấm trà và rót cho mình một tách.

Nhưng vẫn rất khát.

“Anh có thể sang chỗ đối diện ngồi không?”

Cố Nguyên có chút sốt ruột muốn đuổi anh đi.

Mặc Lâm vẫn cứ cười: “Anh ngồi cạnh em có gì không tốt sao?”

“Anh làm phiền tôi.”

“Từ nãy đến giờ hình như anh chưa làm gì cả.”

Cố Nguyên: “Hơi thở của anh làm phiền tôi.”

Mặc Lâm một tay chống cằm: “Có cách nào giải quyết chuyện này không, dù sao anh cũng cần phải thở.”

Cố Nguyên: “Biến thành người chết rồi thì không cần thở nữa.”

Mặc Lâm:......

“Anh có một biện pháp khác,” Mặc Lâm nói: “An toàn mà hiệu quả hơn.”

“Nói nghe thử xem.” Cố Nguyên thật sự rất muốn biết cách giải quyết mớ bòng bong rắc rối này.

“Em có thể cố gắng chấp nhận sự quấy rầy của anh,“ Mặc Lâm chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn Cố Nguyên: “Khi quen rồi, em sẽ không cảm thấy đó là gánh nặng nữa...”

Cơ thể Cố Nguyên theo bản năng lùi về sau một chút, lông mày chậm rãi nhíu lại.

Cùng lúc đó, một giọng nói trong lòng cậu bắt đầu điên cuồng gào thét:

【 Cùng anh ta thử xem đi, không phải mày cũng rất mong đợi điều đó sao? 】

【 Anh ta không giống những người khác, anh ta khiến mày cảm thấy rất thoải mái, cùng anh ta thử xem đi! 】

【 Thân thể của mày đã chọn anh ta rồi, đừng tự lừa gạt chính mình nữa! 】

【 Anh ta trông rất hấp dẫn đó, đồng ý đi! 】

Cố Nguyên đột ngột nhắm mắt lại, khi cậu mở mắt ra lần nữa, giọng nói trong đầu rốt cuộc cũng biến mất, cậu nghiến chặt hai hàm, cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, trong giọng nói có một tia nhẫn nhịn: “Tôi nghĩ chuyện này quá nguy hiểm.”

Mặc Lâm nhớ lại mấy lần trước Cố Nguyên không thể hiểu ý trong lời nói của mình nên anh đổi cách nói khác: “Khi con người ta vui vẻ, não bộ sẽ tiết ra dopamine, còn khi cảm thấy tiêu cực thì sự tiết dopamine sẽ bị ức chế.

Em đã bị đè nén quá lâu, và em cần một người điều tiết nội tâm cho em... Thực ra, em hoàn toàn có thể sử dụng anh như một liều thuốc cho cảm xúc của em...

Khi bác sĩ chẩn bệnh hốt thuốc cũng sẽ yêu cầu người bệnh tích cực hợp tác điều trị, nếu không việc trị liệu sẽ không có hiệu quả, đúng không? “

Cố Nguyên suy nghĩ một giây, sau đó gật đầu.

“Vậy em có bằng lòng hợp tác điều trị với anh không?”

Cố Nguyên sững sờ trong giây lát.

Cái logic này của Mặc Lâm vừa lúc đánh trúng tim cậu!

“Thuốc tốt” cho cảm xúc của cậu dường như nhất định phải là Mặc Lâm!

“Em bằng lòng không?” Mặc Lâm nhìn cậu đầy mong đợi.

Hai tay Cố Nguyên siết chặt vào nhau, ngay lúc đó, lượng dopamine trong cơ thể cậu dường như đạt tới một tầm cao mới.

“Chỉ là trị liệu!” Cố Nguyên nói: “Chỉ là trị liệu thôi, anh có làm được không?”

Nghe xong câu này, Mặc Lâm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt có chút đỏ lên: “Đương nhiên... em muốn làm gì cũng được!”

Anh nói xong, vừa định vươn tay sờ đầu Cố Nguyên thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng ho khan: “Có vẻ tui về không đúng lúc lắm nhỉ?”

Bởi vì cửa phòng không đóng chặt nên khi Ôn Tử Hàm đi vào cũng không phát ra tiếng động nào.

Nụ cười của Ôn Tử Hàm có chút xấu hổ: “Tui đi ra ngoài hút thêm điếu thuốc nữa nhé?” Mắt không thấy, tim không đau.

Bàn tay Mặc Lâm làm như vô tình vuốt nhẹ đầu Cố Nguyên, sau đó nhanh chóng thu lại, khóe mắt đỏ ửng cũng từ từ lặn xuống, anh nhìn hai gò má ửng hồng của Cố Nguyên, tuy rằng niềm vui trong lòng không nhiều như anh tưởng tượng.

Nhưng, cũng đủ nhiều.

“Món ăn chắc cũng sắp lên rồi. tôi không biết cậu thích ăn gì. có muốn gọi thêm vài món nữa không?” hai mắt Mặc Lâm sáng lên, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Ôn Tử Hàm nghĩ thầm: Người anh em này hình như có gì đó không đúng lắm, sao cứ cảm thấy có chỗ quái quái?

Y ngồi xuống đối diện hai người với vẻ mặt khó hiểu: “Vậy thì gọi món đắt nhất đi!”

Bây giờ còn không tranh thủ bào tiền thì còn đợi đến bao giờ?

Mặc Lâm bấm chuông trên bàn, khi người phục vụ đến, anh cười nói: “Mang lên cho tôi ba món đắt nhất trong nhà hàng của anh.”

Người phục vụ: “...... Vâng, xin hãy chờ một lát!”

Ôn Tử Hàm suy tư: Có phải mình đã bỏ lỡ chuyện gì quan trọng rồi không?

Trong cả quá trình ăn uống, Ôn Tử Hàm chỉ hận bản thân không thể vùi đầu vào bát.

Bởi vì món vừa lên, Mặc Lâm liền dùng đũa gắp những phần tinh túy nhất của món ăn cho vào bát Cố Nguyên, Cố Nguyên thậm chí không cần ngẩng đầu lên, trong chén đã đầy ắp sơn hào hải vị.

Khi dễ người cũng không cần quá đáng như vậy chứ!

Ôn Tử Hàm càng nghĩ càng giận, phát cơm chó giữa thanh thiên bạch nhật, bộ coi tui là không khí hả?

Nếu không phải đồ ăn của nhà hàng này có hương vị không tồi, Ôn Tử Hàm đã sớm lau miệng chạy lấy người rồi!

Mặc Lâm không có tâm trí để ăn, mọi sự chú ý của anh đều đã đổ dồn vào Cố Nguyên.

Cố Nguyên không đủ kiên nhẫn để lừa xương, anh tách thịt cá đặt vào đĩa của cậu, canh đến miệng có hơi nóng, anh múc ra bát để nguội, khi đưa đến trước mặt Cố Nguyên thì nhiệt độ đã vừa phải, Cố Nguyên liếc mắt nhìn thịt Đông Pha, anh lập tức gắp tới trước mặt cậu.

Cố Nguyên: “Tôi có thể tự gắp.”

Mặc Lâm âu yếm nhìn cậu: “Anh biết.”

Ôn Tử Hàm: “Đây là hiện trường ngược cẩu sao? Hai người có thể suy xét một chút đến tâm tình của cún độc thân là tui không? Cứ tiếp tục như vậy sao tui ăn cơm được nữa? Bị thồn cơm chó đến no rồi!”

Mặc Lâm: “Tôi gọi cho cậu thêm vài món nữa?”

“Gọi thêm vài món?” Ôn Tử Hàm tức khắc cảm thấy có một cổ xúc động đang xông thẳng lên đỉnh đầu: “Thêm bát canh trứng!”

Cố Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn lưu luyến: “Canh trứng?”

“Chưa ăn qua sao?” Ôn Tử Hàm ngoài cười nhưng trong không cười: “Về bảo Mặc Lâm làm cho cậu ăn!”

Mặc Lâm đột nhiên để đũa xuống, ho khan hai tiếng, lập tức an tĩnh hơn rất nhiều.

Mặc Lâm hiểu, nhưng Cố Nguyên lại không hiểu, cậu lạnh giọng hỏi: “Ăn ngon không?”

Mặc Lâm suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, tay phải ấn lên môi: “Đừng nghe cậu ta nói bậy.”

Ôn Tử Hàm cười khúc khích vài tiếng: “Muốn đối phó hai người thì phải lấy độc trị độc!”

Cố Nguyên nhíu mày, hình như hai người này đều không muốn nói cho cậu biết, nhưng những món trước mặt đều ăn rất ngon, cậu rất nhanh đã quăng canh trứng ra sau đầu.

Khi bọn họ ăn xong chuẩn bị rời đi, người phục vụ mang đến một quyển sổ ý kiến, hy vọng rằng khách có thể đánh giá trải nghiệm ăn uống ở nhà hàng.

Ôn Tử Hàm nhận lấy, cầm bút suy nghĩ một chút rồi đánh giá 7 điểm.

Nếu không phải bị hai tên trước mặt này thồn một họng cơm chó, y cảm thấy mình ít nhất có thể cho nhà hàng này 8 điểm, nhưng bởi vì trải nghiệm ăn uống không tốt lắm, y hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng cho 7 điểm.

Trong cột gợi ý, y viết một dòng chữ mà không ai có thể đọc được.

Mặc Lâm liếc mắt một cái liền cảm thấy y không hổ là một bác sĩ, chữ viết thật sự rất khó nhìn.

Khi thanh toán, người phục vụ chạy tới hỏi Ôn Tử Hàm viết cái gì, y nhíu mày.: “Nhìn không hiểu sao? Ghế ngồi trong nhà hàng các cô quá gần nhau. Đáng lý ra nên tách ra xa một chút để mọi người không phải bị thồn cẩu lương...”

Người phục vụ ngơ ngác liếc nhìn ba người đàn ông trước mặt, sau khi hiểu ra, cô che miệng cười trộm: “Thực xin lỗi vì đã gây phiền toái cho các vị...”

Khi ba người bước ra xe, Ôn Tử Hàm đột nhiên dừng lại: “Hai người về trước đi, tui rủ vài người bạn thân đi uống rượu, buổi tối không chắc không về.”

Cố Nguyên đã quen với việc Ôn Tử Hàm thường xuyên vắng nhà: “Có việc gì thì gọi cho tôi.”

Cậu bước hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy từ trong túi áo ra một cây bút, lại đi tới trước mặt Ôn Tử Hàm.

Cố Nguyên: “Duỗi tay ra.”

Ôn Tử Hàm biết cậu định làm gì, có chút ngượng ngùng: “Thật ra không cần phải làm vậy mà... Tui từ trước tới nay chưa từng say bao giờ...”

Cố Nguyên xốc ống tay áo y lên, nhanh chóng ghi lại số điện thoại của mình lên cánh tay: “Phòng hờ thôi.”

“Người ta không biết chắc coi tui là người bệnh alzheimer!” mặc dù Ôn Tử Hàm ngoài miệng than phiền, nhưng thực ra trong lòng y rất vui: “Tui có thể đọc vanh vách số điện thoại của ông đấy!”

“Mất ý thức cũng có thể đọc được sao?”

Chờ Cố Nguyên viết xong, Ôn Tử Hàm buông tay áo xuống, hơi hơi đỏ mặt: “Tui biết rồi, ông yên tâm đi.”

Mặc Lâm ngồi ở ghế lái, yên lặng nhìn hai người, ngón tay cầm vô lăng hơi trắng bệch.

Anh biết rõ rằng Cố Nguyên không có loại tình cảm đó với Ôn Tử Hàm, nhưng trái tim anh lại không kiềm được mà quặn thắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.