Ba ngày trước, cảnh sát phát hiện một quả tim trong căn nhà số 38 đường Minh Dương, sau đó cảnh sát phát động lệnh bắt một người tên là Đồng Lỗi, nhưng người này không hề xuất hiện hay sử dụng thẻ tín dụng.
Như thể người này đã biến mất trong làn không khí mỏng manh.
Nhóm thực địa đã đến điều tra xung quanh mỏ đá Tây Sơn nhưng cũng không tìm thấy điều gì đặc biệt.
Gần mỏ đá có một căn biệt thự ba tầng được xây dựng rất đẹp, nghe nói chủ nhà là một thiếu gia nhà giàu, hình như không có công việc gì nghiêm túc, đã sống ở đây được nửa năm.
Nói về ngôi biệt thự này, một công nhân khai thác đá đã tiết lộ, gần đây xung quanh biệt thự đặc biệt có rất nhiều mèo hoang, đèn bên trong sáng suốt mấy ngày mấy đêm. Vào ban đêm, lũ mèo hoang trên mái nhà thường xuyên đánh nhau và tru tréo khiến mọi người không thể ngủ được.
Vì vậy Lý Mông đích thân dẫn theo vài cảnh sát hình sự đến biệt thự, không khí đêm hôm đó rất u ám, gió thổi trên người lạnh lẽo như có âm khí, trong không khí có một mùi hôi thối nhàn nhạt, rất dễ làm người ta choáng váng.
Lý Mông cảm thấy trong biệt thự nhất định có cái gì đó khả nghi, bởi vì cái mùi này không bình thường, giống như mùi của xác chết thối rữa nhưng lại không nồng lắm; hắn quyết định đi lên xem thử.
Trong đêm tối, vài ba con mèo hoang chiếm cứ mái nhà, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh chói tai.
Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, nhưng lại không có một bóng người nào.
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên nhưng không có ai ra mở, một con mèo hoang lông đen tuyền trên mái nhà gào lên một tiếng chói tai, như thể cảnh cáo Lý Mông rằng đây là lãnh thổ của nó.
Lý Mông ngẩng đầu lên, con mèo đen như ẩn như hiện trong bóng đêm khiến hắn nổi hết cả da gà.
Cửa biệt thự rất vững chắc, không thể trực tiếp phá cửa vào được, bọn họ đành phải gọi thợ khóa, vừa mở cửa mùi hôi thối đã cuồn cuộn tràn ra ngoài.
Lũ chuột bò lổm ngổm trên mặt đất to bằng nửa con thỏ, khi phát hiện có người đột nhập, chúng lập tức biến mất trong tích tắc.
Mùi thối xuất phát từ lầu hai, Lý Mông đi lên, bước vào phòng ngủ, mùi hương càng ngày càng nồng nặc, sau khi mở cửa phòng tắm ra, đập ngay vào mắt là một bồn tắm lớn với lượng nước khoảng hai phần ba bồn, nước đã chuyển sang màu nâu xám, trong bồn có một lớp vật thể nổi màu đen không rõ là gì.
Ngoài ra còn có xác một con chuột nổi trong bồn tắm, có lẽ là chết đuối, trên lớp lông ướt sũng của nó, vài con giòi trắng múp míp đang ngoe nguẩy, trông kì dị đến lạ.
Một con chuột chết có thể toả ra mùi thối nồng như vậy sao?
Đương nhiên là không.
Lý Mông lập tức gọi đội kiểm tra dấu vết hiện trường và thúc giục họ phải đến thật nhanh.
Nghiêm Cát từ trong nước vớt ra một vài thứ có mùi thối, trông giống như nội tạng, và sau đó là một dây ruột dài.
Những thứ này rất dễ làm liên tưởng đến cái xác mà họ tìm thấy vài ngày trước, nội tạng của cái xác đã bị móc sạch, chẳng lẽ nơi này là hiện trường đầu tiên của vụ án?
Những thứ trong trong bồn tắm đã được đội điều tra dấu vết mang về đồn cảnh sát, khi Cố Nguyên nhận cuộc gọi, hai tay Mặc Lâm chống ở hai bên mạn sườn của cậu, dường như không muốn cậu trả lời điện thoại.
Cố Nguyên đẩy đầu Mặc Lâm ra: “Đừng quậy, tôi có việc cần làm.”
Mặc Lâm còn chưa đã thèm đứng dậy, đưa tay nới lỏng cà vạt, trong ánh mắt phảng phất một tầng sương mù, anh cúi người đặt một nụ hôn lên trán Cố Nguyên: “Cùng đi.”
Khi hai người bước ra khỏi chung cư, trời đã tối và đang mưa lất phất, Cố Nguyên mở ô ra, Mặc Lâm cũng nhanh chóng tiến lên, một tay cầm lấy chiếc ô to màu đen, một tay ôm lấy eo cậu.
Một chiếc Jaguar màu đen đậu trước mặt hai người, nháy một vài ánh đèn về phía họ, rồi nhanh chóng tắt đi. Khi Mặc Lâm đi ngang qua chiếc Jaguar, anh quay lại nhìn người trong xe, lông mày khẽ nhúc nhích, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Người đàn ông trong xe mỉm cười với anh, nhưng nụ cười đó trông không được thân thiện cho lắm, thậm chí còn có phần khiêu khích.
Bàn tay cầm ô không khỏi siết chặt, tay còn lại vô thức ôm chặt Cố Nguyên hơn.
Yết hầu của người đàn ông chuyển động lên xuống trong gương chiếu hậu, dưới ánh đèn pha, chiếc cổ trắng ngần của anh ta hiện lên đầy mê hoặc, trên xương quai xanh treo một sợi dây chuyền hình tròn với hoa văn hình hạt lúa, trông rất gợi cảm.
Hạt mưa lớn đập vào cửa kính xe, phát ra những âm thanh nghẹt thở dày đặc, cửa kính xe từ từ nâng lên, người đàn ông liếc nhìn chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay, khuôn ngực phập phồng, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn pha mờ nhạt có chút loá mắt.
Tóc máy trên trán che mất nửa lông mày, bởi vì trong xe hơi nóng, cổ áo sơ mi bị mở rộng xéo sang một bên, lộ ra một phần da thịt và xương quai xanh.
Dự báo thời tiết cho biết đêm nay trời sẽ mưa to nhưng hắn vẫn đến, nếu không đến thì có lẽ về sau sẽ không cần đến nữa.
Âm thanh nhịp nhàng của cần gạt nước khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi, một hồi lâu đầu dây bên kia mới trả lời.
Đoạn Dương tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm hộp quà chứa áo sơ mi trên ghế phụ lên xem xét, giọng nói có chút lười biếng: “Tôi mang quà cho cậu đây... Không định đến ôn chuyện một lát sao? “
“Tôi rất bận,” Mặc Lâm nói: “Không rảnh nói chuyện phiếm với cậu.”
“Chúng ta đã lâu không gặp, cậu không muốn biết tại sao tôi lại đến tìm cậu sao?” Đoạn Dương theo thói quen kéo dài âm cuối: “Tôi thấy người bạn nhỏ của cậu cũng không tồi...”
Mặc Lâm: “Gặp ở đâu?” Anh đã đoán được Đoạn Dương muốn nói cái gì.
Anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn, nhưng đụng đến Cố Nguyên thì không được.
“Ha ha ha ha....” Đoạn Dương cười đầy dụ hoặc: “Thì ra cậu cũng có lúc sốt ruột... Yên tâm... Tôi không bao giờ bắt nạt kẻ yếu...”
Lúc này, Mặc Lâm đang đứng bên ngoài phòng pháp y, anh cất điện thoại di động vào trong túi. Ngoài cửa sổ bóng đêm đen đặc, mưa trắng xoá mờ kính cửa sổ, không thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.
Phía sau anh, Cố Nguyên đang dọn dẹp những thứ trên bàn mổ, nghiêm túc, tỉ mỉ và không chút cầu kỳ như thường lệ.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? |||||
Trong không khí có mùi khó chịu, Mặc Lâm duỗi ngón trỏ ngoáy ngoáy lỗ tai bên phải.
Tên phiền phức Đoạn Dương này tìm anh làm gì cơ chứ?
Anh nhớ tới mười năm trước, lần đầu tiên gặp mặt Đoạn Dương, anh chỉ cho rằng hắn là kẻ mất trí, không sợ chết, da mặt dày, muốn làm gì thì làm, không có điểm dừng.
Anh cho rằng đó chỉ là lớp ngụy trang của Đoạn Dương, con người ta cố tình ngụy trang để thích nghi với môi trường, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng về sau, hai người dần dần quen biết nhau, Đoạn Dương vẫn không sợ chết, da mặt dày không có điểm dừng.
Sau đó Mặc Lâm mới nhận ra Đoạn Dương chính là loại người như vậy, hắn không phải thích ứng với hoàn cảnh, mà chính hoàn cảnh đã lựa chọn hắn.
Trong suốt 5 năm, Mặc Lâm phải sống trong bóng ma của Đoạn Dương, hắn vừa là chiến hữu kề.vai sát cánh vừa là “kẻ thù” mà anh phải đề phòng.
Hai con người đã tiếp xúc với tâm lý học từ nhỏ va chạm với nhau, hoặc là thành bạn, hoặc là thành thù.
Mối quan hệ giữa anh và Đoạn Dương luôn không phải thù cũng không phải bạn, thái độ của Đoạn Dương đối với anh rất ái muội, thậm chí không biết chừng mực. Khi đối mặt với những vấn đề cấp bách, Đoạn Dương luôn thích thọc anh một dao, hắn không thích thấy anh rãnh rỗi, lần nào cũng tìm cách gây phiền phức cho anh.
Đã đến lúc anh cần nói chuyện với Đoạn Dương, nhất định phải nói rõ ràng với hắn không được quấy rầy cuộc sống của anh nữa!
Nghĩ đến đây, Mặc Lâm cầm ô đen xông vào làn mưa lớn, giày da đen phản chiếu ánh đèn đường.
Những hạt mưa trong không khí được ánh đèn pha màu vàng ấm áp mạ thành những lưỡi dao vàng, Mặc Lâm bước về phía chiếc Jaguar đen, trong ánh mắt không có một chút độ ấm nào.
Quả nhiên là cậu sẽ tới, người kia thật sự quan trọng với cậu như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Đoạn Dương đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ đã tìm được cái gì thú vị lắm.
Mặc Lâm đứng ở cạnh xe, gõ cửa sổ hai lần, cửa sổ chậm rãi hạ xuống: “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào thoải mái để tán gẫu đi...”
- Wattpad Masrhia-
Lý Mông đột nhiên xuất hiện sau lưng Cố Nguyên: “Cậu đang suy nghĩ gì ở đấy, sao lại không về nhà?”
“Quên mang ô, quay lại lấy.” ánh mắt Cố Nguyên hơi rung động, xoay người trở về.
Mặc Lâm về rồi sao?
Sao lại không nói tiếng nào?
Sau khi trở về căn hộ, việc đầu tiên Cố Nguyên làm là cởi áo khoác ném vào máy giặt, sau đó vào phòng tắm, cậu không thích mang những thứ bị ô nhiễm từ bên ngoài vào nhà.
Sau khi tắm xong, cậu mở máy tính sắp xếp lại các bức ảnh và dữ liệu khám nghiệm thành bản thảo, lúc này mèo béo nhảy lên ghế sô pha, cọ cọ vào người cậu, sau đó nó nằm sát bên chân cậu, gập chân mình trước bụng, cái thân hình tròn tròn ú ú rất dễ thương, một lúc sau thì bắt đầu híp mắt ngủ gà ngủ gật.
11 giờ, điện thoại vang lên, người gọi đến là Ôn Tử Hàm: “Nhãn Nhỏ, mấy hôm nay ông thế nào? Sao ông gọi điện hay nhắn tin cho tui.”
Cố Nguyên cũng không thường chủ động tìm y, y cũng quen rồi, nhưng gần đây y thường có xu hướng suy nghĩ quá nhiều, trong lòng luôn cảm thấy bất an nên lúc nào cũng muốn gọi cho cậu để chào hỏi.
“Khá tốt.” Cố Nguyên nói.
Cố Nguyên suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Gần đây tôi ăn rất ngon, còn nuôi một con mèo, rất đáng yêu.”
Ôn Tử Hàm âm thầm nhai lại những gì Cố Nguyên nói, cảm thấy khả năng biểu đạt của Cố Nguyên dường như đã phong phú hơn một chút, y cũng không còn thấy lo lắng như trước nữa.
“Dạo này tui cũng khá tốt. cha mẹ đã giới thiệu tui đến một buổi hẹn hò giấu mặt. Tui nghĩ cô ấy có ba phần giống ông đấy. Ông có muốn xem ảnh của cô ấy không?”
“Coi mắt?” Cố Nguyên nhíu mày: “Cậu đi rồi à?”
“Anh trai à, em có thể không đi sao? Em mà không đi thì phải ra gầm cầu nằm luôn đó! Hôm qua mẹ tui đã ném hết hành lý của tui ra khỏi nhà rồi, đi coi mắt chỉ là kế hoãn binh thôi......”
“Chà.” Cố Nguyên nói: “Tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó.”
“Tui đã nghĩ kĩ rồi, tại sao cô gái này lại giống ông ba phần... Trong ngăn kéo của tôi có hình của ông... Cái bức hình ông mặc đồ nữ ấy... Mẹ tui có lẽ đã nhìn thấy và nhầm ông là con gái, bà tưởng đó là hình mẫu lý tưởng của tui, nên mới ấn theo đó để tìm đối tượng cho tui. Mà mẹ tui đúng là thần thông quản đại mà, có thể tìm được một người giống ông ba phần, tui thật muốn lạy bà ấy một lạy! “
Một lúc sau, Ôn Tử Hàm gửi đến bức ảnh của cô gái, thêm một lúc nữa, y cũng gửi bức ảnh Cố Nguyên đang mặc đồ nữ đến.
【 Ông nhìn xem, có phải có chút giống không? 】
Cố Nguyên không thấy giống chỗ nào cả, Ôn Tử Hàm có hơi khoa trương rồi.