Cố Nhân Chuyện

Chương 4: Chương 4: Hoa Hồng Vì Sao Lại Đỏ




“Chúng ta phải làm gì tiếp theo nếu không muốn bị tai họa ập tới đầu” Trịnh Tả không xác định hỏi, thật không nghĩ tới ngày đầu tiên đi học đã bị đe dọa tính mạng, cuộc sống này rốt cuộc đã làm gì sai trái.

Trịnh Tả hắn có câu, “ta không trêu chọc ngươi thì ngươi cũng đừng có trêu chọc ta”, câu nói này nếu là người bình thường nghe, trong đầu sẽ có một cảm nhận là rất rất bá khí, bá đến chết người, nhưng thế sự nào có dễ dàng, đầu năm nay kiếm tiền thật không tốt, bạn học mà trêu trọc ngươi lại là một con ma, ma thì có bao giờ quan tâm quy tắc của người sống.

Đồng chí Trịnh Tả, xin đừng bi thương.

“Bọn tôi đã có cách” Nguyễn Quang gật đầu, thầm nghĩ, một câu hỏi rất đúng trọng tâm vấn đề,:”bọn tôi có một người quen là một vị cao tăng sống, ông ta nghe về trường hợp này nên đã cho phương pháp giải quyết, điều kiện quan trọng là ta phải tìm ra được học sinh số 31”.

“Đã cho phương pháp, cớ gì không tự tay giúp” Phạm Gia gãi đầu vạn cái không hiểu, giọng nói rõ phàn nàn.

Lão nhân gia, không phải phật gia các ông có câu đã làm người tốt thì làm cho tới cùng, cớ nào bỏ con giữa chợ.

“Vị cao tăng đấy nói, phật môn chú trọng ở nhân quả, nhân quả được gieo ở trường Nguyễn Đình Chiểu, chỉ những người ở đây, liên quan tới vận mệnh của ngôi trường này mới được phép tham dự” Nguyễn Đạt tiếc nuối, hắn cũng không khác gì Phạm Gia, làm học sinh ai chả thích, mắc nỗi gì bắt ta đi trừ ma, ta không nói ta cũng rất sợ ma a.

“Thiện tai thiện tai” Nguyễn Quang hai tay chắp trước ngực, không biết là đang tự cầu siêu cho mình hay là cầu siêu cho các đồng chí vô tội vạ ở đây.

“Được rồi, được rồi” Trịnh Tả mặt mất hứng cắt ngang:”tìm được học sinh số 31, sau nên làm gì, đứng trơ mặt ra cho nó giết”.

“Đồng chí Trịnh Tả, tôi yêu cầu đồng chí nên sửa lại cái miệng” Nguyễn Đạt ngón tay lắc lắc, mặt tiếc nuối không rèn được sắt khi còn nóng:” nhìn theo tay thôi”.

Ba người còn lại đều chăm chú nhìn theo tay Nguyễn Đạt, thấy ngón tay hắn nhếch một vòng tròn, từ từ nhích lên trần nhà, lại vẽ thêm một vòng tròn.

Nguyễn Đạt mặt cao thâm, chắp tay nói:”thế nào, các đồng chí có hiểu”.

“Tôi biết, có phải hai cái vòng tròn, vòng trên vòng dưới, nếu ghép lại thì sẽ thành cái còng số 8, phương pháp giải quyết là” Phạm Gia ồ ra một tiếng, mặt nghiêm túc:”báo công an bắt con ma này”.

Nguyễn Quang một bên xem kịch, lông mày nhảy nhảy, mẹ nó, đùa cái trò gì.

“Khụ khụ” Nguyễn Đạt lấy tay che ngực:”không đúng cho lắm”.

“Ơ không” Phạm Gia mất hứng, cô đơn nói.

Lâu lâu mới có dịp thể hiện khả năng, cứ tưởng lại được một phen trầm trồ, công sức đổ sông đổ biển, Phạm Gia thật bi thương.

“Có phải vòng tròn sau nhỏ hơn vòng tròn trước” lúc này đồng chí Trịnh Tả cũng không hề chịu thua tranh luận.

“Rồi sao” Nguyễn Đạt hứng thú hỏi.

“Rồi tôi không biết” Trịnh Tả thật lòng nói.

“……” Đồng chí Nguyễn Đạt tay che ngực

“……” Đồng chí Nguyễn Quang tay che ngực

“……” Đồng chí Phạm Gia tay che ngực.

Tim tôi đau quá.

“Không đùa” Nguyễn Quang, lấy ra một quyển thư tịch màu vàng ố:” này là Địa Tàng Phổ Độ Kinh, chỉ cần gặp được học sinh số 31, ta sẽ đọc kinh siêu độ nó”.

“Còn cái vòng tròn trên dưới” Phạm Gia không buông tha.

“Ngứa tay vẽ cho vui” Nguyễn Đạt nhún nhún vai.

“….” Phạm Gia.

“Để tôi photo cho các ông hai quyển” Nguyễn Quang cầm quyển thư tịch tới bàn photo.

“Như thế không làm hỏng thư tịch” Trịnh Tả kinh ngạc.

Theo nguyên tác truyện tranh, tiểu thuyết các loại, mỗi khi đồng bạn lấy ra một quyển bí kiếp võ công các nhân vật đều cùng nhau học một chỗ, thấy hành động của Nguyễn Quang khác lạ, Trịnh Tả không nhịn được.

Nguyễn Quang cười:”thời đại nào rồi, bây giờ còn không dùng máy photo lại đi bắt chước mấy quyển tiểu thuyết võ công thời xưa, mà lại bảo bọn họ thời xưa cũng không có máy photo”.

“Chí lý” Phạm Gia vỗ tay.

…….

Lúc này đã 10 giờ tối, mọi người ai về nhà nấy.

Nhà Trịnh Tả,

Trịnh Tả hai tay để sau đầu nằm thẩn thờ trên giường, não không ngừng chuyển động.

Trường trung học phổ thông Nguyễn Đình Chiểu, theo như hằng năm báo cáo, chỉ có lớp 10A5 là xảy ra tình trạng sĩ số học sinh 31.

Tại sao tất cả các lớp ở trường chỉ được thiết lập ở con số 30, không phải con số khác.

“Thật rối não, càng suy nghĩ càng thấy vào ngõ cụt” Trịnh Tả đổi tư thế nằm nghiêng người một bên:”ồ, quyển Địa Tàng Phổ Độ Kinh”.

Lúc nãy Nguyễn Quang đã photo hai bản, Trịnh Tả, Phạm Gia hai người một bản.

“Chữ nghĩa không hiểu” Trịnh Tả lật xem vài tờ:” học thuộc”.

Xem không được bao lâu đồng chí Trịnh Tả của chúng ta đã ngủ quên lúc nào không hay.

……

“Rít rít”

“Kít kít”

Nhiều tiếng côn trùng vang lên trong ngôi nhà gỗ mục nát.

Xung quanh ngôi nhà gỗ được treo nhiều mảnh vải trắng, những mảnh vải này đều cũ nát đến nơi, vài mảnh vải thậm chí rơi đứt trên sàn, trên đất.

Cảnh vật chung quanh ngôi nhà gỗ lúc này được bao bọc bởi một màng trời đêm đen như mực, nếu nhìn xung quanh bụi cỏ bên ngoài ngôi nhà, thậm chí có thể thấy vài con mắt sáng như đèn đang nhìn vào bên trong ngôi nhà.

Một thiếu niên đi từ phía cửa trái ngôi nhà gỗ mặc đồ ngủ rất hiện đại, hoàn toàn không phù hợp với tình huống hiện tại, thiếu niên vẻ mặt 3 phần hoang mang, 7 phần sợ hãi.

Thiếu niên này không ai khác là Trịnh Tả, hắn vô pháp tưởng tượng mình lại ở một nơi xa lạ đột ngột, Trịnh Tả lông tơ run mạnh.

“Ngôi nhà này tối quá, rất cũ, có lẽ là một ngôi nhà bỏ hoang lâu năm, những mảnh vải trắng kia làm sao nhìn rất quen thuộc” Trịnh Tả tay run:”đó không phải, ngày trước mình đi chơi thấy một ngôi nhà có tang thường treo những mảnh vải”.

“Hí hí hí” một tiếng em bé cười khe khẽ sau lưng Trịnh Tả.

“A” Trịnh Tả giật thót tim, mặt trắng không còn giọt máu.

Có nên quay lại, quay hoặc không quay, một là thấy rồi bị hù, hai là không thấy vẫn bị hù.

Trịnh Tả nhắm mắt, đếm “1 2 3”, dứt khoát quay lưng ra sau.

“Không người” Trịnh Tả thở phù, có lẽ là người già nên tai không còn nghe rõ.

“Hí hí hí….” Chợt tiếng em bé cười lại lanh lảnh vang lên, kèm theo đó là âm thanh chạy gấp do bị người phát hiện, nếu cẩn thận suy nghĩ, sẽ thấy nó hệt như trò chơi “Năm Mười”, Trịnh Tả là một người đi bắt, còn đứa bé đi trốn.

Nhưng càng liên tưởng, càng cảm thấy nó rợn người, Trịnh Tả cả người sợ sệt tột độ.

“Trịnh Tả mày không được sợ, bản thân là nam nhi trai tráng, vài ba con ma thì có làm sao” Trịnh Tả hai mắt xung huyết, hai lòng bàn tay nắm chặt ngón cái.

Bởi vì hắn nghe được, nếu bị ma dắt, ta nên nắm chặt ngón tay cái, như thế hồn ma sẽ không dắt mình được, những hồn ma dắt người sẽ nắm ngón tay cái của người và dắt họ theo cho tới khi chết.

Tưởng tượng đang bình thường có một hồn ma, mặt trắng bệch, hai con mắt lòi ra ngoài, nắm ngón tay kéo đi chơi, quá ghê rợn.

Trịnh Tả không dám đi sâu vào trong ngôi nhà, giác quan thứ 6 của hắn cảm nhận được, bên trong đó rất nguy hiểm, thứ bóng tối thăm thẳm trong nhà đó như đang dẫn dụ hắn tiến vào trong xơi tái hắn.

Trịnh Tả rùng mình, hắn có thể nghe thấy tiếng tức giận của em bé, từ bên trong bóng tối dưới nhà truyền ra, đứa bé như đang tức tối vì không dụ hắn vào bên trong để xơi tái bữa ăn ngon.

“Anh ơi, anh tìm gì sao” lúc này một tiếng bé gái như chuông gió ngân lên, Trịnh Tả chấn kinh nhìn sang.

Một đứa bé gái mặc váy đỏ, đang ngồi trên thềm góc nhà, tay đứa bé hình như đang cầm một tờ giấy vẽ, hai chân đứa bé gái đung đưa như có nhịp điệu nào đó.

Trịnh Tả chân không tự chủ lui về sau một bước, bất quá hắn lại không hề chạy trốn, nếu bây giờ chạy trốn ra phía bên ngoài cũng không hề thoát được, bên ngoài có rất nhiều con mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.

Trịnh Tả đứng chôn chân tại chỗ, run giọng:”anh, anh không tìm gì”.

“Em hỏi anh cái này được không, hi hi” đứa bé gái vẫn quay lưng về phía Trịnh Tả, giọng cười đặc biệt chói tai giữa lúc đêm khuya tĩnh lặng, hai chân nó đung đưa khiến người nó như có vẻ đung đưa theo.

“Được, được” Trịnh Tả nào dám vạn cái không được, không được chính là đòi mạng.

“Anh thấy đẹp không” đứa bé gái bất chợt quay người sang, cả người nó trắng bệch như một bông hoa trắng bị dập nát, hai mắt đen kịt không hề có tròng trắng, nụ cười ngây thơ.

Nụ cười ngây thơ phối hợp với khuôn mặt kinh dị này quá là không hợp, hù dọa tiểu đồng chí Trịnh Tà trái tim muốn từ một phân thành hai.

Tay nó cầm tờ giấy vẽ một bông hoa đỏ như máu, bông hoa đặc biệt chói mắt, màu đỏ của bông hoa tỏa ra sự man rợ, đẫm máu tanh.

“….” Trịnh Tả tim đập liên tục, không cách nào mở miệng.

Đứa bé không đợi Trịnh Tả trả lời, tiếp tục như tự cười:”anh có biết vì sao hoa hồng lại đỏ đến thế”.

Bất chợt nói tới đây, nụ cười của đứa bé gái từ bình thường bỗng nứt toét ra hai phía, dần dần kéo đến mang tai, lúc này đứa bé gái dữ tợn cười.

“Bởi vì máu của người là màu đỏ”.

Giọng nói như tiếng gọi của tử vong.

Dứt lời, cổ đứa bé như bị người bẻ gãy, kêu “răng rắc” vài tiếng, cổ nó bẻ xuống một góc 120 độ, cả người biến mất.

Sau 2 giây, cả người nó lại hiện ra nhưng lúc này là cách Trịnh Tả gần hơn 8m.

Sau 2 giây, nó lại như biến mất, lại như xuất hiện cách Trịnh Tả 6m.

Mỗi một lần 2 giây, nó lại càng gần Trịnh Tả hơn.

Chớp mắt, 10 giây như 10 tiếng đồng hồ, đứa bé đã xuất hiện trước mặt Trịnh Tả, mặt nó đối mặt Trịnh Tả.

Nụ cười dài ngoác đến mang tai, tiếng cười rít tai, Trịnh Tả hai mắt trợn tròn, thầm hô, không xong.

Đứa bé một tay đâm mạnh tới buồng tim Trịnh Tả, móc ra một quả tim đỏ như máu còn đang đập thình thịch.

Một tay nó cầm quả tim bỏ vào miệng:”anh trai này, tim của anh ngon quá, em còn muốn ăn mắt, ăn tay, ăn chân, ăn tất cả của anh nữa”.

Trịnh Tả hai mắt tối sầm.

….

“A” Trịnh Tả bật dậy hét toáng một tiếng, cả người hắn lúc này đổ mò hôi lạnh cả người.

Hóa ra chỉ là giấc mơ, hắn thở dài, giấc mơ chết tiệt.

Chợt nhìn sang phía đồng hồ để 3:00 sáng.

Hắn chợt thấy một cái bóng người, đang ngửa đầu nhìn hắn, một tay để trên đồng hồ, khuôn mặt trắng bệch đến kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.