Lễ hoa đăng, hoa dìu dập, ngập tràn tài tử giai nhân.
Bạch Thiểu Phong dẫn một đám người đi xem hoa, tiểu Cách ở trước mặt đuổi theo nhưng con bướm vàng vòng tới vòng lui. Bạch Thiểu Phòng nhìn hắn tò mò xem cái này, sờ cái khác, không nhịn được mà cười cưng chiều. Hắn dặn dò: “Tiểu Cách, chạy chậm một chút. Coi chừng ngã.”
“Thiểu Phong, mau tới đây nhìn! Nơi này có gốc cây hứa nguyện!”
Hắn theo tiếng kêu nhìn lại, cách đó không xa, trên một cây đại thụ, treo đầy thiệp hứa nguyện đỏ.
Hắn cười đi tới, khi hắn đến trước cây, lại không thấy bóng dáng tiểu Cách đâu.
Trong hồ bên cạnh, có hai người đang du thuyền, gió nhẹ thổi qua, thiệp hứa nguyện trên cây rung rinh phát ra thanh âm thanh thuý. Hắn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
“Vị công tử này? Vị công tử này?”
Hắn quay đầu, thấy một lão ông đang khom khom lưng gù nhìn hắn. Hắn có chút kỳ quái hỏi: “Lão nhân gia này, có chuyện gì không?”
“Công tử không nhớ rõ ta sao? Ba năm trước lễ hội hoa đèn chúng ta ra mắt! Đúng rồi, lần trước ngươi đến cùng một vị công tử. Lần này, y không có tới sao?”
“Ba năm… trước?”
“Đúng vậy! Ba năm trước công tử đưa một chiếc thiệp hứa nguyện cho ta, bảo ta chôn ở dưới tàng cây, là ước nguyện vài năm. Lúc ấy ta còn cảm thấy ngạc nhiên, thiệp hứa nguyện vì sao lại không treo trên cây, công tử lại muốn chôn dưới đất.”
…
“Ngươi viết cái gì?”
“Không có gì.”
“Cho ta nhìn một chút.”
Bạch Thiểu Phong làm bộ muốn cướp, Mạnh Sách bảo vệ.
“…Đừng xem.”
Bạch Thiểu Phong trừng y một cái, làm bộ cả giận nói. “Không xem thì không xem.”
…
“Treo thiệp hứa nguyện rồi chưa?”
“…Ừ.”
“Chúng ta đi thôi.”
…
Bạch Thiểu Phong lừa y, hắn không có treo thiệp hứa nguyện lên cây, mà đưa chút ngân lượng cho một lão nhân gia, phân phó ông chôn dưới tàng cây. Lúc ấy hắn nghĩ, mấy ngày nữa sẽ lấy vật đó lên, xem thử Mạnh Sách rốt cuộc cầu nguyện điều gì.
Nhưng tối hôm ấy trở về, Mạnh Sách liền nhiễm phong hàn, sinh bệnh nặng. Bạch Thiểu Phong chiếu cố y nửa bước không rời, căn bản không có thời gian quản chuyện thiệp hứa nguyện đó.
Sau đó nữa, hắn xuôi nam buôn bán, bươn chải gió mưa, dần dần lãng quên chuyện ấy.
….
“Công tử, không biết nguyện vọng của ngươi và công tử kia có thành hiện thực hay không? Có muốn ta giúp một tay đào thiệp hứa nguyện kia ra?”
Lời ông lão cắt đứt trầm tư của hắn, nghe âm thanh thanh thuý linh lang kia, đột nhiên hắn không dám nhìn tràng cây nữa.
“Không, không cần.”
Hắn lắc đầu, xoay người rời đi thật nhanh.
Ông lão nhìn bóng lưng người trẻ tuổi rời đi, có chút thắc mắc. “Tại sao lại chạy trối chết như vậy!”
“Cha! Sao cha lại chạy đến nơi này? Hại con tìm cha xung quanh.”
Một thiếu nữ nhỏ tuổi chạy đến, ông lão xoay người nhìn nàng, ánh mắt đầy tư sắc. “Thấy một người quen biết, cho nên cùng hắn trò chuyện một hồi.”
“Cha, chúng ta lên thuyền xem hoa đèn đi.”
“Được.”
Trong hồ, hoa đèn như trời sao, rực rỡ nơi nơi, diễm lệ sáng chói.