Nốt nhạc thứ ba mươi bảy
Nó đặt
điện thoại xuống bàn, thở dài một hơi rồi bước xuống giường đi đến bàn
trang điểm, ngồi xuống ngay ngắn, nó mở laptop lên truy cập web để đặt
vé máy bay, cố tìm ra chuyến bay sớm nhất có thể trong hôm nay, chuyến
đi này có lẽ sẽ giúp nó vượt qua khó khăn hiện giờ, sẽ giúp nó vơi đi
nỗi mất mác này, sống ổn một chút…
Khánh Thư đứng bên ngoài nghe
toàn bộ câu chuyện liền không yên tâm mà nhắn tin cho bốn người thân
quen : Hắn, vợ chồng Tuấn – Tuệ và Khánh Du. Bốn con người đang làm việc của riêng mình thì điện thoại ting lên một tiếng, mở thư ra xem liền bị nội dung dọa cho mất hồn, không phải nó lại có ý định bỏ đi không lời
từ biệt đấy chứ? Cả bốn người lập tức trả lời tin nhắn của Khánh Thư,
hẹn nhau gặp mặt tại nơi cô đang ở rồi tức tốc phóng đến. Bên cạnh đó,
con người mê bim bim đang ôm hết đống bánh mở cửa đi vào, thẩy hết tất
cả lên giường rồi ngồi chăm chú nhìn nó, còn nó thì vẫn chứ làm việc của mình, im lặng không nói một câu, nó biết những thứ đang diễn ra xung
quanh mình nhưng nó không muốn để ý tới, nó bây giờ chẳng muốn quan tâm
đến thứ gì nữa, nó muốn đến một nơi khác để có thể quên đi những việc
xảy ra tại nơi này, nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới mà không có người Cha
thân yêu của mình, sẽ cố gắng sống tự lập, sẽ cố gắng quên, quên hết
đi..!
- Chị đặt vé máy bay làm gì thế?
Khánh Thư bắt đầu
dò hỏi cẩn thận, mong nó sẽ trả lời câu hỏi, dù câu trả lời không liên
quan cũng được nhưng mà cuộc đời không như mơ, phải phũ phàng như thế
mới đúng chuẩn, đáp lại câu hỏi của cô chính là sự im lặng đáng sợ từ
nó, thật ra cô cũng thừa sức biết nó sẽ không trả lời, nhưng mà khi xảy
ra rồi tự nhiên cảm thấy đau lòng.
- Tuyết Nhi, trường bên Mỹ đã..
- Em nấu cháo giúp chị được không?
Khánh Thư tròn mắt nhìn cô gái trước mặt mình, có phải cô nghe nhầm hay
không, nó đã nói chuyện rồi này, thật sự nói rồi này, còn nhờ cô nấu
cháo, chả lẽ biết đói lại rồi à? Cô chậm chậm mò lại kế bên nó, hỏi lại
thêm một lần nữa cho chắc nhưng lần này nó không trả lời, chỉ dừng mọi
hành động lại, liếc liếc mắt rồi thôi. Khánh Thư vỗ tay hạnh phúc, mừng
rỡ trèo xuống giường nhảy chân sáo rồi xông ra khỏi phòng, nó lắc đầu
thở dài làm tiếp công việc của mình thì tiếng Khánh Thư vọng vào, nhìn
ra ngoài cửa đã thấy cô đứng đó từ bao giờ rồi không biết.
- Chị
ăn cháo gì? A hay là em nấu cháo bò, cháo bò?? À cháo thịt bò, mà thôi,
hay là nấu cháo nghêu cho chị? Mà thôi, cháo gà đi. Thôi thôi mình nấu
cái đó dở tệ, cháo gì giờ ta??? A~ cháo tôm, em nấu món đó ngon tuyệt
vời ông mặt trời luôn, để em nấu cho chị, đợi em, đừng đi đâu hay làm gì nhé, cứ ngồi đó chơi game đi há. Em đi đây!
Khánh Thư biến mất
chỉ sau một nốt nhạc, không hề có dấu vết nào để lại cho thấy cô có mặt
tại đây lúc nãy. Nó đợi sau khi cô đã đi khỏi hoàn toàn mới tiến lại
phía tủ quần áo thu xếp đồ đạc vào vali rồi giấu nhẹm trong tủ, nó không muốn ai biết chuyện nó đến Mỹ nhập học, nó cũng biết chắc chắn rằng
Khánh Thư đã biết chuyện này, giây phút cô đứng ngoài cửa nghe lén đã
quá lộ liễu, nó dùng nửa con mắt cũng có thể nhìn thấy, và nó chắc chắn
rằng cô sẽ nói chuyện này cho mọi người biết, nếu thế nó chắc chắn bị
ngăn cấm, cho nên vòng đi tính lại vẫn là nên lặng lẽ rời đi… Mặt khác ở dưới phòng khách đang rất nhốn nháo bởi hai con lăng quăng, ba tên ung
dung ngồi ghế sofa xem hai con người đằng kia giằng co nhau trong im
lặng, một cuộc giằng co không có hồi kết!
- Em nói là đừng có
lên, chị ấy không thích đâu, khó lắm em mới khiến cho chị ấy mở miệng
nói một câu đấy, chị mà lên trên đó là quạch toẹt luôn đó.
Khánh
Thư cố gắng ngăn cảnTú Tuệ lên phòng, trong thâm tâm đã sớm nổi cơn điên từ lâu, đã bảo là đừng lên, sao cứ ngoan cố đòi lên cho bằng được nhỉ,
thật sự không hiểu những gì cô nói hay sao??
- Nhưng chị muốn lên đó hỏi cho ra lẽ, sao em ấy lại quyết định đi trong lúc này cơ chứ?!!
Tú Tuệ cố gắng vượt qua “bức tường” vững chắc kia để chạy lên trên lầu
nhưng liên tục thất bại, tay chân Khánh Thư thật sự quá nhanh nhẹn lại
còn có sức, từ nãy giờ đã luôn nắm chặt hai cánh tay của Tú Tuệ không
buông, thật khó khăn nếu chỉ có một mình cô thoát khỏi cô gái trước mặt.
- Tú Tuệ, em nghe lời Khánh Thư đi, cô bé nói đúng chứ đâu sai. – Minh Tuấn lên tiếng ngăn cản
- Chị đừng làm loạn nữa, chị mà lên đó hỏi Tuyết Nhi thì em ấy sẽ biến
vào không khí thật đấy. – Khánh Du đệm thêm một câu, chỉ cầu cho bà chị
của mình ngưng mọi hành động hiện giờ lại, mà bà chị hôm nay ăn trúng
cái gì mà kích động thế này.
Đúng như ước muốn của ba người con
trai và một người con gái, cuối cùng Tú Tuệ cũng dừng mọi hành động của
mình lại và ngồi bẹp xuống sàn, thở dài một cách não nề nhất có thể rồi
ngước mặt lên nhìn mọi người, tức giận nói :
- Chúng ta phải làm
sao đây? Con bé không thể sang Mỹ được, mọi người cũng thừa biết bên đó
con bé sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ biết con bé sang Mỹ, đến lúc đó có
thể chúng ta không gặp được con bé nữa.
- Chuyện này ai cũng biết nhưng Tú Tuệ, chị phải nghĩ rằng nếu Tuyết Nhi ở đây cô bé sẽ cảm cứ
mãi như thế, chị không muốn như thế đúng không? Cứ để cô ấy đi, em sẽ đi cùng cô ấy, cô ấy sẽ không cản em. – Khánh Du nói một câu chắc nịch
- Tuyết Nhi nhất định không muốn ai đi theo đến Mỹ.
Người từ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, tất cả ánh mắt hiện giờ
đều hướng vào hắn, Khánh Du mặc dù không hài lòng với câu nói đó của hắn nhưng anh không tài nào mở miệng đối chọi câu gì.
- Tuyết Nhi là người rất tốt bụng và hiền lành, nhưng sau khi xảy ra chuyện này cô ấy
đã thay đổi, em dám chắc điều đó, em mong cô ấy sẽ ích kỷ hơn một chút,
đừng suốt ngày nghĩ cho người khác, như vậy đã rất tốt. Việc cô ấy đến
Mỹ nhập học không phải là quá xấu, Tuyết Nhi sẽ tìm thấy khoảng riêng
của mình khi ở đó, dù sao thì bên Mỹ vẫn còn có ông nội, ông nội sẽ chăm sóc cho cô ấy, với lại em tin cô ấy sẽ không để ai bắt nạt mình.
Những lời nói của hắn dường như thuyết phục mọi người rất nhiều, ai ai cũng
gật gù đồng ý, xem ra “giáo sư” Thiên Vũ rất có triển vọng về việc
thuyết phục người khác, có nhiều cơ hội cần nhờ vả. Tú Tuệ giương mắt
ếch lên bắt gặp ánh mắt kiên định của hắn, tán đồng của Minh Tuấn, khó
chịu của Khánh Du và dễ thương của Khánh Thư, cô nhìn qua bốn cặp mắt đó không tránh khỏi cơn mệt mỏi của mình, bọn họ đều nhìn cô chăm chăm như thế, cô biết quyết định thế nào mới đúng đây..?
[…]
Nhỏ
và anh ta đang ngồi ở phòng khách, nhỏ thì chăm chú xem phim, anh ta thì dán mắt vào điện thoại, lâu lâu lại liếc mắt nhìn nhỏ rồi lắc đầu, mọi
thứ cứ diễn ra trong im lặng như thế, ngoài tiếng tivi ra thì không còn
âm thanh nào ở xung quanh đây.
- Thy, em nghĩ thế nào về chuyện
đó? – Anh ta lên tiếng hỏi, nhỏ cũng vì câu hỏi đó mà rời cặp mắt khỏi
màn hình to trước mặt quay sang bên trái, im lặng một lúc rồi đáp :
- Chuyện đó..có gì đâu mà nghĩ, em cho rằng rất tốt, như thế em gái anh
sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới này, chẳng lẽ anh không muốn?
- Nếu thế thì ngay trong hôm nay em làm luôn đi. – Anh ta lạnh lùng đáp lại, mắt vẫn không rời điện thoại
- Sao? Hôm nay? Gấp như thế?
Nhỏ khá bất ngờ về câu nói này của anh ta, chuyện này có thể làm ngay bây
giờ nhưng làm vậy có quá lộ liễu? Lỡ như có ai phát hiện ra thì cả hai
đều đi tong, với lại chuyện không hay vừa mới xảy ra, nỗi buồn còn chưa
nguôi đã làm cho bị đả kích thêm lần nữa, quá tàn nhẫn rồi. Nhỏ lo sợ
đan hai tay vào nhau, anh ta liếc nhìn thấy hành động đó của em gái mình cũng hiểu ra phần nào, làm việc này mà lo sợ thì bỏ nó cho xong.
- Em đang sợ cái gì?
- Em..anh hai, chúng ta có phải quá gấp?
- Không, đây là điểm thích hợp để cô ấy một lần bỏ hết, vả lại Ngọc Anh cũng đã gần hơn một tháng, không thể để quá lâu.
- Được, em biết rồi, vậy thì lát nữa em sẽ hành động.
[…]
Khánh Thư cùng Tú Tuệ đang trên đường đi bộ đến chợ mua tôm về nấu cháo cho
mọi người cùng ăn, trong khi đó một người thì coi tivi cười hả hê, người bên cạnh thì ê chề, thiếu sức sống, còn người kia nữa thì đã tọt lên
trên phòng nó từ lâu nhưng mà chỉ là đứng trước cửa nhìn, nó vẫn tư thế
cũ, ngồi trên giường hướng mắt ra phía bầu trời xa xăm kia, mặc dù nó
biết hắn đang đứng ở bên ngoài nhưng nó không hề nhúc nhích gì, vẫn cứ
ngồi như tượng ở đó. Nó yên lặng ngồi đó sở dĩ chỉ muốn hắn đi vào ôm nó vào lòng nhưng đợi mãi hắn vẫn cứ đứng trước cửa nhìn nó, nếu hắn nhìn
thấy vẻ mặt của nó lúc này chắc chắn sẽ rất bất ngờ, nó thật sự đang rất tức giận, chẳng lẽ hắn không còn quan tâm đến nó nữa hay sao?
Ting…một tin nhắn được gửi đến điện thoại hắn, hắn lấy điện thoại ra khỏi túi,
bấm vào xem tin nhắn, lại có chuyện cần gặp, có gì mà cứ đòi gặp như
thế, còn bảo là chuyện gấp, thật là phiền chết đi được, hắn cất điện
thoại, thở dài một cái nhìn nó rồi quay lưng đi, ngay sau khi hắn đi nó
lập tức quay đầu lại nhìn thì bóng dáng hắn đã khuất, tim chợt nhói đau, thật sự đã đi rồi.
“Thiên Vũ, tại sao anh lại không vào? Chẳng lẽ nội dung tin nhắn đó quan trọng thế sao..?”
Hắn từ trên phòng nó một nước chạy thẳng ra ngoài sân tiến thẳng đến cửa
chính, hai con người đang ngồi yên vị đó bị hắn dọa cho hết hồn, đưa mắt nhìn bóng dáng hắn chạy giữa trời nắng, tự hỏi có chuyện gì mà lại chạy như ma đuổi, chẳng lẽ..Tào Tháo….????
- Thiên Vũ, em đi đâu vậy?? – Tú Tuệ í ới nói với theo
- Xong việc em sẽ về, nhanh thôi ạ.
Hắn đáp lại rồi chạy mất hút, lúc nãy là đi chung xe với vợ chồng họ, giờ
lại chạy bộ, chắc chắn là còn sức, cơ mà có thể đi taxi nhỉ, một người
như hắn mà bảo không có tiền đi taxi cũng thấy là lạ, mà thôi kệ đi, lo
nấu cháo cho nó mới quan trọng, lỡ may nó lại thay đổi suy nghĩ không
muốn ăn nữa thì khổ.
Hắn chạy ra ngoài cách nhà nó hai mét rồi
dần dần chuyển sang trạng thái đi bộ thong thả bắt taxi, dù sao muốn
xong việc nhanh thì vẫn nên đi bằng xe, chứ chạy bộ vừa tốn sức vừa lâu, mệt lắm. Trong thời gian hắn trên đường đến thì ở một chỗ khác đã có
người sắp xếp mọi việc xong xuôi, chỉ còn việc ngồi đợi nhân vật chính
đến, bởi vì không biết hắn khi nào mới đến cho nên ngồi nhâm nhi chút
rượu và nói chuyện một lát chứ nhỉ?
- Lần này em hãy hoàn thành thật tốt công việc của mình đi, đừng làm mọi thứ loạn lên.
- Em biết mà, anh không cần phải lo, mà anh, hai người phiền phức kia có làm tốt nhiệm vụ của chúng ta giao không đấy?
- Yên tâm đi, bọn họ không dám làm gì đâu, chúng ta có bằng chứng về thân phận, nếu dám làm bừa, họ chắc chắn thua cuộc.
- Ồ~ em tự hào về anh đấy.
Reng..reng..reng…
- Alô.
[Có một người muốn gặp cô.]
- À..cho anh ấy lên đi, cảm ơn.
Cô gái đó cúp máy rồi mỉm cười với người trước mặt, người đó dường như
hiểu được ý của cô liền gật đầu đi khỏi phòng, chỉ sau chừng vài phút
lại có một chàng trai tiến đến gõ cửa phòng, người bên trong nghe thấy
liền chỉnh lại quần áo tóc tai đàng hoàng rồi bước ra mở cửa, trên môi
cũng ngự trị một nụ cười tươi hết mức có thể.
- Chỉ cần hai mươi phút là anh tới nơi xa xôi này rồi, chúc mừng, tốc độ di chuyển quả nhiên nhanh như tên lửa.
- Hoàng Phương Thy, cô muốn làm gì?
Hắn lạnh lùng hỏi, gương mặt không có chút cảm xúc nào nhìn cô gái trước
mặt, nhỏ nhìn thấy thái độ đó của hắn liền không thể nào cười tiếp được
nữa, quay lưng đi vào trong phòng ngồi trên giường, hất mặt về phía
chiếc bàn trước mắt rồi nói :
- Em chỉ muốn làm một buổi tiệc chia tay thôi mà.
- Tiệc chia tay gì? – Hắn nhíu mày khó hiểu
- Chẳng phải anh muốn em đừng bám theo anh nữa hay sao? Nó nằm hết ở đó,
em cũng đã kí tên rồi, chỉ còn anh nữa thôi. Sau khia nh kí rồi em sẽ
không thể bám theo anh nữa, nếu không anh có quyền kiện em vì đã quấy
rồi thời gian của anh. Anh không muốn?
Hắn nghe nhỏ nói như thế
liền đi lại cầm tờ giấy trên bàn lên, nội dung cụ thể là nhỏ đồng ý hủy
hôn sự do Ba Mẹ sắp đặt cho mình và hắn vì lí do quá phiền toái và mất
hết tự do trong cuộc sống, chữ kí cũng đã có, chỉ còn chờ hắn cầm bút
lên kí một cái nữa là hoàn thành mọi thứ, mỗi người giữ một tờ, nếu như
người nào vi phạm lỗi, người kia sẽ được quyền đem đi kiện.
- Cô thật sự đồng ý? – Hắn vẫn nghi ngờ, hỏi lại một lần nữa cho chắc
- Trước khi anh kí, hãy cùng em làm nghi lễ một tí đi.
- Nghi lễ?
- Thì dù sao anh cũng kí, trước khi kí anh hãy cùng em uống một ly coi
như chia tay, đường ai nấy đi, em chắc chắn sẽ không bám theo anh nữa.
Đi mà~
Hắn hơi nghi ngờ về việc nhỏ nói nhưng vì tự do của mình,
vì nó mà hắn nhanh chóng gật đầu để chấm dứt chuyện này, hắn cũng chả
muốn suốt ngày có người bám theo mình, đích thật rất phiền, thôi thì cứ
thử một lần vậy.