Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 47: Chương 47: Nốt Nhạc Thứ Bốn Mươi Bảy




Nó thức dậy từ sớm để vào trường nhập học, giỡn gì chứ nó chỉ ngủ được mỗi bốn tiếng đồng hồ, còn lại thời gian là nghe bà ta kể hết đầu đuôi sự việc và bàn bạc với Khánh Thư, nhờ đó mà nó lại biết tin Tú Tuệ và nhỏ đều có thai, buồn cười thật, phần thời gian còn lại nó mò đường đến trường. Nói gì thì đây là ngày đầu tiên, không được đến trễ giờ, để lại ấn tượng không tốt cũng không hay laắm, ẫn nên đi sớm mười phút thì hơn.

- Khánh Ly, con đi học à?

Giọng của bà ta vọng ra khi nó mở cửa xe chuẩn bị ra ngoài, giọng điệu khá là vui vẻ, có lẽ sau khi nói cho nó hết sự thật trong lòng bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn cho nên tâm trạng cũng theo đó mà lên, nhưng hình như vẻ mặt của nó cũng không lạnh lùng như hôm qua, biểu cảm rất dễ thương, chưa từng thấy qua bao giờ.

- Ừm, có lẽ sẽ về sớm thôi. Nhớ khóa cửa xe lại nhé, với lại…đừng đi đâu hết, người của ông ta nhìn thấy thì không hay.

- Mẹ biết rồi.

Bà thật sự rất vui khi con gái mình nói chuyện không còn lạnh lùng như trước mà ngược lại còn rất dịu dàng mặc dù chẳng có chủ ngữ vị ngữ gì trong câu nói cả, nhưng như thế cũng đã khiến bà rất vui rồi, tình hình như thế này có lẽ sẽ cải thiện tốt hơn thôi. Về phía nó, nó hôm nay đặc biệt vui, chẳng biết lí do vì sao nhưng nó nghĩ có lẽ là do bà ta đã chịu nói hết sự thật cho nó nghe, ghánh nặng của nó và Khánh Thư đã có thể trút bỏ xuống hết, không cần tìm chứng cứ gì cả, đống chứng cứ đó làm sao quan trọng bằng nhân chứng sống chứ nhỉ? Đảm bảo tình hình lúc nó về nước sẽ rất náo nhiệt, haizz, trước tiên phải đi học, kiếm việc làm, bla bla bla… để cho thời gian trôi qua rồi hãy tính, ba năm cơ mà.

- Thiên Vũ, đợi em nhé!

Thời gian cứ như thế mà thấm thoát trôi qua, nó và Khánh Thư vẫn cứ trò chuyện qua lại trên mạng xã hội mà không một ai khác biết được, nhờ giữ bí mật chuyện này mà mọi thứ ở Việt Nam nó vẫn biết rất rõ ràng, và kể cả những gì xảy ra với nó tại đây Khánh Thư cũng đều biết, thậm chí cả chuyện bà ta đang ở chung với nó và cả câu chuyện dài lê thê bà kể cô cũng biết. Mới đầu cả hai còn hơi nghi ngờ chuyện này nhưng cuối cùng cũng đưa ra một giải pháp tốt nhất chính là..hãy để thời gian chứng minh tất cả.

Một ngày của nó chỉ đơn giản là dậy sớm đi học đến chiều về rồi đi làm thêm đến mười giờ đêm là về đến nhà, vấn đề không nằm ở chỗ nó mà nằm ở chỗ bà ta, lần nào nó đi học về cũng đều có đồ ăn nóng hổi bày ra bàn, đến tối về thì có người ngồi trước cửa chờ đợi, còn giúp nó dọn dẹp này nọ kia khác, mặc dù có chút không quen nhưng sau một tuần ngày nào cũng như ngày nào thì nó cũng đã quen với cảnh này. Nhưng nói thật, nó đã từng bảo bà đừng chờ cửa nữa mà hãy vào trong xe đi, tối hôm đó khi về nó còn tưởng đám người của ông ta đến đây bắt bà đi rồi ai dè nhớ ra mới biết ra là mình bảo bà ở trong xe đừng đợi cửa, thế là cảnh tượng Mẹ đợi con gái vẫn diễn ra đều đều vào mấy hôm sau đến bây giờ vẫn còn, nói ra chính là nó đã quen thấy cảnh này. Từng ngày đều trôi qua như thế, một tuần trôi qua như thế, một tháng trôi qua như thế, năm này lại qua năm khác, hai lần xuân hạ thu đông đều không có những người thân thiết bên cạnh, có chút cô đơn, nhưng sự cô đơn đó lại được dập tắt bởi một người mà nó luôn luôn ghét và không muốn gặp mặt, một người mà đã bỏ rơi nó giờ đây lại chính là người thân duy nhất của nó ở đất nước này. Nói ra cũng thật buồn cười, đây là sự thật của câu nói “Ghét của nào trời trao của nấy” đây mà, nhưng mà nó cảm thấy trong lòng vẫn còn điều gì đó chưa làm xong, vẫn cứ bồn chồn, khó chịu trong lòng, nhưng điều đó là gì nó cũng không rõ, có thể là trong thời gian dài nó chưa liên lạc dù chỉ một lần với gia đình nên cảm thấy khó chịu chăng? Hmmmm.

.

.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.