Nốt nhạc thứ bốn mươi hai
Chín giờ ba mươi… Tú Tuệ, Khánh Thư, Khánh Du đều thức nhìn nó ngủ.
Mười giờ… Tú Tuệ, Khánh Thư, Khánh Du bắt đầu nghi ngờ.
Mười giờ ba mươi… Cả ba người bắt đầu nằm xuống nhưng vẫn nhìn nó.
Mười một giờ… Chính thức bị cơn buồn ngủ quật ngã!!!
Thời gian cứ thế mà trôi qua, mười một giờ ba mươi, mười hai giờ đúng, mọi
chuyện dường như rất yên bình, không một tiếng động nào phát ra ngoài
tiếng nước chảy…
[…]
Rầm…rầm…rầm!!!!!
- Mới sáng sớm đã ồn như cái chợ.
- Cái gì rớt vậy??
Minh Tuấn nằm trên sofa ở phòng khách, vì ngủ quá say mà lăn xuống ghế đập
đầu vào bàn, cú va chạm khá mạnh giữa hai bên nên chiếc bàn đáng thương đã bị xê dịch sang một bên, ba con người ở trên lầu cũng vì thế mà đồng loạt bật dậy mơ màng nhìn xung quanh, ra là có người té “giường”, nằm
thế nào mà té cũng thật là quá tài năng, cái ghế nó rõ là to, Minh Tuấn
cũng chẳng phải là chàng béo, kiểu này nằm ngủ hẳn là lơ mơ về vợ nên té đụng đầu đây. Khánh Du lắc đầu thở dài rồi mở cửa vào phòng, mọi thứ
anh nhìn thấy đều mơ mơ hồ hồ, lại cảm thấy có gì đó không đúng nhưng
bản thân chẳng biết không đúng chỗ nào, vô thức đi về phía giường ngủ
nằm bẹp kế bên Khánh Thư, về phía Khánh Thư, cô cảm thấy có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống bên cạnh mình một cái mạnh, dụi dụi mắt nhìn qua
liền thấy “vật thể lạ” bên cạnh mình, không phải là con gái, mà là con
trai..
- Tên biến thái, cút xéo khỏi giường mau lên!!!!!! Đồ biến thái, dê xồm, xấu xa, lợi dụng, cút mau!!!!!!!!!!!
Cô bất chấp tất cả, dùng những thứ xung quanh mình ném vào Khánh Du, Minh
Tuấn ở dưới lầu nghe được tiếng la thất thanh trên phòng nó liền ba chân bốn cẳng chạy lên xem, vừa mở cửa ra đã được cô gái trẻ ưu ái tặng ngay một cái gối vào mặt, anh bình tĩnh nhìn xung quanh xem xét tất cả liền
cảm thấy có cái gì đó không đúng, tối hôm qua có bốn người lên đây,
Khánh Du, Tú Tuệ, nó và Khánh Thư, mà Khánh Du thì đang nằm bên phía
giường nó, Tú Tuệ thì yên vị tại chỗ của mình, đứa con gái kia thì đang
“lên cơn” hành hạ người bên cạnh, vòng đi tính lại cũng chỉ có ba
người?? Vậy còn chủ nhân căn phòng này chạy đâu mất rồi??
- Tuyết Nhi đâu rồi? – Minh Tuấn lên tiếng hỏi, đột nhiên mọi thứ im bặt đi, bao nhiêu con mắt đang ở trong đó đều hướng vào anh
- Tuyết Nhi chạy đâu rồi? Lục Tuyết Nhi!!! – Anh nhấn mạnh từng chữ
- Lục Tuyết Nhi? Em ấy..chắc trong phòng tắm? – Tú Tuệ như không chắc chắn với câu trả lời của mình, nửa đáp trả nửa hỏi lại
- Tuyết Nhi đi rồi, thư chị ấy để lại..ở đây này, trong phòng tắm.
Khánh Thư cầm bức thư trên tay, run run nói, mọi người vì câu nói đó liền
nhào về phía cô giựt lấy bức thư mỏng manh đó, nội dung bên trong chủ
yếu là bảo tất cả đừng lo lắng, đừng đi tìm nó về, sau khi học hết khóa
thiết kế bên Mỹ nó nhất định sẽ quay về, và cũng đừng cố liên lạc cho
nó, nó đã đổi sim rồi. Trong thời gian nó đi, nó chỉ mong rằng mọi người đừng nói những câu khó nghe với hắn, nếu có thể tốt nhất đừng gặp mặt
nhau, như thế chắc chắn hai bên sẽ không xảy ra cãi vả, và cuối cùng là
lời tạm biệt. Tú Tuệ và Khánh Du như khóc không ra nước mắt, đi? Nó đã
đi rồi? Lúc nào? Tối qua á? Nhưng rõ là tối hôm qua nó đã ngủ say trên
giường qua giờ bay rồi mà, cũng không hề thấy vali hay bất cứ thứ gì
khác cả, Khánh Du thì nằm ở ngoài, Tú Tuệ thì ngay cửa sổ, vậy chẳng lẽ
nó đào lỗ đi dưới lòng đất sao??
[…]
Tối hôm qua, trước
mười hai giờ đêm nửa tiếng. Nó cố mở căng mắt mình ra nhìn xung quanh
phòng trong bóng tối rồi nhìn qua khe cửa hở đó nhìn người con trai nằm
bên ngoài, hình như tất cả đều ngủ say hết rồi, có lẽ họ thật sự đã thấm mệt, nó định đưa tay gạt cuốn sách trên bàn xuống làm thí nghiệm nho
nhỏ nhưng chợt nhớ ra có camera liền nằm im thin thít, hít thở thật sâu
rồi trèo khỏi giường như người mớ ngủ, vừa lếch vào phòng tắm vừa dụi
dụi mắt tỏ vẻ buồn ngủ, lỡ may bên phòng Ba Mẹ nó hay Minh Tuấn chưa ngủ thì tạch cả làng, nó ngáp dài ngáp ngắn bật đèn phòng tắm lên rồi mở
cửa đi vào, chỉ chừng một vài phút sau tiếng máy lạnh, quạt, hay đèn đóm đều vụt tắt, không chỉ riêng nhà nó mà tất cả những nhà xung quanh đều
cúp điện, nó ở bên trong phòng tắm thỏa mãn mỉm cười, xem ra ông Trời
cũng giúp nó, cúp điện thì dù cho camera còn hoạt động cũng chẳng có ai
theo dõi nó được, nó thậm chí còn có thể tự do chạy nhảy mà không ai
phát hiện. Nó mau chóng thay quần áo, nhẹ nhàng lôi cái vali và dây leo
núi mà nó đã giấu trong lúc bọn họ bàn bạc ở dưới ra khỏi nơi bí mật, nó cầm sợi dây leo núi lên, gập đôi lại rồi đặt cố định bên hông trái, sau đó vòng dây qua người làm một vòng khóa trước bụng, lòn xuống dưới hai
chân rồi kéo lên hai bên hông, nó cứ tiếp tục làm những bước tiếp theo
cho đến khi hoàn thành tất cả để có thể leo xuống dưới, sau đó nó buộc
một sợi dây khác vào vali rồi chậm rãi thả xuống bãi cỏ phía dưới, nó
lấy bức thư ra đặt trên bồn rửa mặt bên cạnh, hoàn thành! Đến cuối cùng
nó cầm đầu sợi đây buộc vào chân bồn tắm rồi chạy lại mở cửa sổ ra, hít
thật sâu rồi bình tĩnh trèo khỏi cửa sổ, chầm chậm leo xuống, thật ra
thì đây là lần mạo hiểm đầu tiên nó thử, lần đầu tiên leo xuống độ cao
thế này, nó thầm nghĩ sau này nếu có xảy ra tình huống gì kinh khủng
khiếp thì nó không phải sợ không có cách thoát thân. Nó nhẹ nhàng đặt
chân xuống dưới bãi cỏ, tháo hết tất cả dây trên người và vali rồi nhanh chóng “tẩu thoát” khỏi hiện trường, cũng may trong nhà này chỉ có mình
nó biết con đường này dẫn đến sân bay nhanh nhất chỉ trong vòng mười lăm phút, nếu không có thể cũng có người canh gác trong phòng tắm mất rồi.
Nó vừa đi vừa gọi cho hãng taxi thân quen đến địa chỉ nhưng ngay sau đó
lại phải cất điện thoại, thầm cảm thán một câu, nó thật sự đã bị bất ngờ làm ngây người, taxi đang ở trước mặt, tuyệt vời!!
[…]
Khánh Thư, Tú Tuệ, Minh Tuấn và Khánh Du ngây ngốc nhìn vào bức thư đó, gương mặt cả bốn người biến sắc, vậy lắp camera theo dõi nó làm con khỉ gì?
Tối qua cúp điện đến gần sáng mới có, Minh Tuấn vì đợi có điện mà buồn
ngủ quá đã ngủ mất đất, không ngờ kết quả lại thành ra thế này, cái vụ
này…đang giỡn nhau à?? Ôi trời…đọc xong bức thư này, nhớ đến tối qua,
hai kí ức này cứ như sét đánh ngang bầu trời, rách toạc cả thế giới!!
- Còn ở đây làm gì, đi kiếm con bé đi, mau lên đi. – Tú Tuệ rối rắm chui
tọt vào phòng tắm, theo sau đó là giọng của Minh Tuấn khiến cô dừng chân lại
- Bây giờ con bé cũng chỉ còn vài tiếng là đến nơi rồi, em
tìm ở đâu ra? Đợi khi chúng ta đến đó chắc nó cũng tìm được chỗ trú cho
mình rồi, muộn màng rồi. Ôi thật là.
- Vậy chúng ta phải làm sao? Để em ấy không liên lạc với chúng ta? Lưu lạc nơi đất Mỹ xa lạ…
- Cô ấy còn có ông nội bên đó, cũng chẳng phải là con nít, mọi người đừng làm quá lên đi!!!!!
Khánh Thư khó chịu la toáng lên, mọi thứ lại trở nên im lặng, cô bực bội đi
thẳng vào phòng tắm đóng cửa lại tự cười thầm trong đó, sự thật của việc này thật ra vẫn còn, làm sao mà nó có thể đi dễ dàng như thế được? Nếu
nói ra có thể bọn họ sẽ giận nhưng mà kệ đi, giận thì cứ giận rồi họ
cũng lại xin lỗi cô và Minh Tuấn thôi. Khi về Việt cả hai
nhất định sẽ đòi quà từ nó, nếu không nhờ Minh Tuấn cúp cầu dao điện thì sao nó có thể đi được? Nếu không nhờ Khánh Thư…à thôi, chuyện này không thể nói được, tóm lại nếu không nhờ hai người bọn họ thì nó chắc chắn
thoát không được đâu, cho nên công của họ thật sự rất lớn, nó khi về
nhất định phải trả ơn.
Tất cả những người đang có mặt trong căn nhà trừ ba người đều đang rất rối rắm, mất tỉnh táo, Tú Tuệ
như muốn nhảy dựng lên khi nhìn thấy bóng dáng của hắn và nhỏ kèm theo
người bị vạ lây là anh ta, rõ ràng là cô chỉ bảo Minh Tuấn gọi cho một
mình hắn, chẳng biết từ nguồn tin nơi đâu mà hai con người kia cũng lếch xác đến đây ngồi chình ình đó, thật là khiến người ta ngứa con mắt, nếu không phải ở đây có nhiều người thì cô đã sớm nhào lại bóp cổ rồi tống
nhỏ ra khỏi căn nhà này rồi.
- Sao không ai nói gì vậy? Bộ tôi đến đây chỉ để ngồi thế này thôi à? Thiên Vũ, mình về thôi, em mệt rồi.
Nhỏ đưa tay choàng với tay hắn nhưng bị người ngồi bên cạnh làm cho giật
mình, rõ bên cạnh nhỏ lúc nãy là hắn, vậy mà mới đây người ngồi đây lại
là Triệu Khánh Thư, con này bộ chống đối nhỏ đến thế sao?
- Cô…từ đâu chui ra vậy?
- Diêm Vương cử tôi đến bắt cô về.! – Khánh Thư đáp trả lại một câu lạnh
gáy khiến nhỏ dựng hết cả lông tơ nhưng vẻ mặt thì không hề thay đổi,
vẫn kiêu ngạo, chảnh chọe là thế
- Diêm Vương cơ đấy, cô nghĩ tôi sợ sao? Ngay cả Valak tôi còn không sợ thì huống hồ gì Diêm Vương, định hù ai chứ, con nít ba tuổi hả? Mơ đi! Tôi thông minh hơn cô tưởng đấy. – Nhỏ cười mỉa mai, tự tin nói
- Ôi thần linh ơi nãy giờ tôi có
nói gì đâu mà cô làm thấy ghê vậy? “Tôi thông minh hơn cô tưởng đấy.”,
ầy cô đâu cần phải nói thế, ai cũng công nhận là cô thông minh nhưng mà
có người còn thông minh hơn cô tưởng đấy, nếu nói theo hướng đó thì
cô..quả thật là người ngu nhất tôi từng gặp, đừng khinh thường nhau mà
dễ dàng vui mừng, nên biết sợ đi, ngày tận thế rồi sẽ đến thôi.
Câu nói đó khiến nhỏ phải ngậm miệng lại dù không muốn, nhưng còn anh ta
thì đang bắt đầu nảy sinh nghi ngờ đối với Khánh Thư, có phải cô gái này đã biết được gì rồi mà lại nói như thế, hay chỉ đơn thuần là nói để
chọc tức nhỏ?
Ánh mắt Khánh Thư vô tình chạm đến ánh mắt của
Khánh Du, anh nhìn cô như đang trao đổi gì đó, cái tên này hôm nay lại
thế, ăn nhầm gì hay uống nhầm thuốc rồi nhỉ? Mà thôi kệ, dù sao trò chơi mà anh vừa nhắn đến cô cũng có chút thú vị, thử xem sao. Cô âm thầm gật đầu đồng ý rồi quay đầu về hướng khác, lại dính vào Minh Tuấn, anh ấy
cũng đang toe toét nhìn cô, chuyện này sẽ rất thú vị đây.
- Tóm lại là các người muốn nói cái quái gì?? – Nhỏ bắt đầu nổi điên
- Tóm lại là chúng tôi muốn cô và anh cô cút xéo khỏi ngôi nhà này, ngay
lập tức!! – Tú Tuệ nhấn mạnh ba chữ cuối, dữ tợn nhìn nhỏ
- Xin
lỗi nhưng cô nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với tôi như thế hả? Phan
Tú Tuệ, cô nên nhớ chỗ mình đứng là ở đâu rồi hãy nói chuyện như thế với tôi, đây là nhà Tuyết Nhi, cô ấy là bạn thân của tôi, nhà cô ấy cũng là nhà của tôi, cô biết rồi chứ?! – Nhỏ gằn giọng đáp trả
- Xin lỗi nhưng cô dám ăn nói với tôi cái kiểu đó thì sai lầm rồi đấy, Hoàng
Phương Thy, cô chỉ là bạn thân, còn tôi là chị con bé, cô nghĩ giữa hai
người con bé sẽ chọn ai đây? À mà quên, bạn thân, hai chữ đó đáng sao?
Bạn thân nào lại đi giựt bạn trai người khác, bạn thân nào lại chửi rủa
thậm tệ với đứa bạn của mình, bạn thân nào lại khốn nạn như vậy? Cô!!!
- Này bà chị, tôi cho chị nói lại một lần nữa, là đứa nào giựt của đứa
nào? Rõ ràng là nó giựt chồng chưa cưới của tôi tôi còn chưa nhắc đến mà chị còn dám nói thế với tôi sao? Đúng là chị nào em nấy, đều do di
truyền cả, à đúng rồi, Lục Tuyết Nhi đâu phải là con cháu nhà họ Phan,
nhà họ Lục càng không, nó là con cháu nhà họ Trần, Ba nó thì đang ở
dưới, còn Mẹ nó thì đang theo trai.
- Hoàng Phương Thy!!!! – Hắn tức giận hét lớn, những người ở đây đều được một phen hết hồn. – Cô nói đủ rồi đấy, bây giờ mời đi cho.
- Anh đuổi em? Được lắm, các người đợi đó.
Nhỏ quê độ liền ôm túi xách bỏ về nhà, anh ta cũng đi ngay sau đó, căn nhà
cuối cùng cũng trở nên yên bình. Tú Tuệ ngồi phịch xuống ghế rót nước
uống, từ nãy giờ cãi nhau cũng cảm thấy khô họng, tâm trạng cũng càng tệ hơn, tốt nhất nên hạ hỏa rồi mới có thể nói chuyện được, thật là mệt
mỏi.