Nốt nhạc thứ bốn mươi lăm
Trong thời gian dài nó chơi đùa cùng những con thú cưng ở đây thì cuối cùng trên bàn cũng có đủ loại thức
uống nó gọi lúc nãy, khi gọi nó không biết là nhiều như thế, ly nào ly
nấy cũng cao lại béo, ây mà chừng này nếu uống hết thì coi như ăn trưa
luôn rồi nhỉ, thôi kệ vậy, dù sao quất hết nhiêu đây cũng không khiến nó béo lên là bao nhiêu, cùng lắm thì ăn kiêng tí chắc được rồi, ờ chắc
cũng được rồi.
- Nên uống loại nào trước đây ta? Capuccino, không, Mocha đi.
Lo loay hoay dời mấy ly kia sang chỗ khác nhường “đường” cho Mocha lên
phía trên và mải mê thử vị của Mocha mà chủ nhân mấy bịch bánh kia không biết rằng mấychúng đang bị con cún bé xinh gặm nhấm, tất cả bánh trong
bịch đều rải rác dưới chân nó. Sau một hồi thử hết ly này qua khác nó
mới cảm thấy chân đang tê dần và nhúc nhích, hình như có tiếng gì đó..vỡ vụn khi nó giơ chân lên di chuyển sang chỗ khác rồi lại đặt chân xuống
thì phải, mà tiếng gì nhỉ? Nó ngồi ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ đến chú cún con lúc nãy liền nhìn xuống tìm kiếm và cảnh tượng nó nhìn thấy ở dưới
chân mình chính là một đống rác!!! Tất cả bánh của nó đều ra đi không
bao giờ quay lại nữa, tất cả, là tất cả đó!! Mới lúc nãy cho cún ăn
nguyên một chén thức ăn, bây giờ cũng chính chú cún đó gặm đống bánh
này, nó không thể ngờ con cún này lại háu ăn như thế, bao nhiêu bánh nó
mua đều bị xử lý qua, nhìn thấy mà đau lòng, chúng lại nằm dưới chân, nó lại còn giẫm bộp bộp mới lầy, ôi trời ạ, bánh của tui, đồ ăn của tui…
Nó đưa hai tay ôm lấy chú cún vào lòng, chầm chậm vuốt lấy bộ lông suôn
mềm của “nó”, cảm thán một câu.
- Coi như chưa thấy gì hết nhé,
mày quả thật..ăn kinh nhỉ, mới lúc nãy đã cho mày ăn, bây giờ lại còn
gặm đồ ăn của tao, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đoán bên trong, mà sao mày ăn nhiều thế lại không béo lên nhỉ? Ôi trời ạ.
Dương Hạo tiến vào trong chỗ của nó liền nhìn thấy một bãi rác, cái quái gì thế
này, lúc nãy mới sạch sẽ, bây giờ thì một đống, ai dám xả rác ở nơi này
thế hả, thật là bất lịch sự mà.
- Dương Hạo, chú cún này ăn nhiều thật đấy, nó ăn hết đống bánh của em rồi. – Nó vừa nói vừa cười, hoàn
toàn không để ý đến biểu cảm trên gương mặt của anh chàng đó, chỉ một
chữ thôi : sốc!
- Em nói…nó ăn đấy hả? Bốn…bốn..bịch? Một mình
nó? Giỡn vậy cũng có chút vui đấy. – Dương Hạo lắp bắp, dường như không
tin điều nó nói
- Em nói thật mà, em đang uống thử mấy loại này
thì bị tê chân, vô tình em đã phát hiện nhóc này đã ăn hết bốn bịch bánh em mua lúc nãy, bỏ chung một túi mà nó lại không gặm những thứ khác mà
chỉ gặm bánh, thật là giỏi.
- Giỏi…em bảo nó giỏi? Người đầu tiên đấy. – Dương Hạo vẫn còn mơ màng vì đống rác nằm trên sàn
- Dạ?? – Nó thì ngơ ngác sau câu nói của anh, chẳng lẽ chú cún này bị la mắng rất nhiều rồi sao, vì tội nhỏ xíu này à?
Dương Hạo không ư hử gì, chỉ lăm lăm nhìn chú cún trên tay nó, thật ra thì
trước đây cũng từng có chuyện này, thay vì ăn sạch hết tất cả chỉ chừa
bao bì lại thì mấy lần đó chú cún chỉ đơn giản là xé phăng tất cả mỗi
thứ một nơi, đồ khô còn đỡ chứ gặp như sốt dính dính thì chú cún còn
giẫm giẫm rồi trèo lên khách hàng, lúc đó sốt dưới chân “nó” dính hết
lên cả quần áo bọn họ, cho nên chuyện bị chửi là điều khó tránh khỏi,
may mà lần này gặp nó, không bị nói nặng nhẹ gì cả, ngược lại còn rất
mến con cún này, ôm ấp rồi hun hít đồ, mà rõ ràng lúc nãy “nó” đã ăn vậy mà lại xơi tái bốn bịch bánh nữa, chẳng lẽ bao tử “giãn” rồi sao???
- Dương Hạo này, em hỏi anh một chút nhé? – Nó e dè hỏi
Anh chỉ gật gật đầu, vẻ mặt vẫn còn một chút lơ tơ mơ về chuyện lúc nãy, bộ chuyện đó bất ngờ và sốc thế à? Haizz.
- Anh biết nơi nào, chỗ nào mình mua xe không? Xe mà có luôn nội thất các thứ ở bên trong luôn á?
- Nhà di động? Ý em là nhà di động đấy hả? Anh có quen biết một người
buôn bán nhà di động, hay là nửa tiếng nữa anh tan làm rồi dẫn em gặp
người đó, có khi thấy người quen như anh biết đâu giảm giá cho em thì
sao. – Anh vui vẻ đáp
- Tốt quá, cảm ơn anh nhiều nha, em sẽ đợi.
- Vậy anh làm việc đây, gặp lại sau.
Sau khi tạm biệt Dương Hạo, nó lại tiếp tục công việc của mình chính là nếm thử hết cái đống nước uống này rồi chăm sóc cho chú cún con nữa, ây dô, bận rộn quá thể.
[...]
Sau một tiếng trôi qua, một tiếng
nó ngồi chơi với mấy con thú cưng đó thì (lại) cuối cùng cả hai người
cũng đang sải bước trên con đường đầy…người.
- Xin lỗi em nha, tại vì quán đông khách quá nên anh phải ở lại giúp họ. – Dương Hạo gãi đầu cười ngượng
- Không sao đâu, em không để bụng đâu mà, em làm phiền anh nên đợi một
chút cũng không sao, với lại ngồi chơi với đám thú cưng đó cũng không
quá chán, chúng rất dễ thương. Giá chi em có một con để nuôi thì hay. –
Nó cười cười đáp
Nghe thấy câu nói đó của nó, anh liền quay đầu
sang nhìn nó, có phải anh vừa nghe câu “Giá chi em có một con để nuôi”
từ người kế bên anh hay không? Vậy hay quá, vấn đề đã được giải quyết
rồi.
- Em nói..em muốn nuôi thú cưng?
- Vâng.
- Em thích chó mèo hay..?
- Loại nào cũng được nhưng nếu là mèo thì tốt hơn, bởi vì em..lười, ha ha.
Dương Hạo cười nham hiểm nhìn nó bằng ánh mắt gian tà, mèo, câu trả lời là
mèo, hôm nay quả thật rất may mắn, có khi nào đây là thiên thần may mắn
mà ông Trời gửi đến cho anh hay không.
- Khánh Ly, vừa hay ông
chú của anh, à không, mèo của ông chú của anh mới vừa đẻ con, ổng nói
muốn bán chừng vài ba con gì đó, nếu em thích thì anh sẽ bảo ổng để giá
rẻ cho em. Nó là giống loài gì ấy nhỉ, cái gì đây nè, Bi Bi..Birman??
- Birman ạ? Em thích giống đó lắm, vậy phiền anh liên lạc với chú ấy giúp em nhé. – Nó cười tít mắt
- Cứ để cho anh.
Hôm nay quả thật là một ngày khá may mắn với họ, nó thì có thể tìm được chú mèo Birman cho riêng mình và Dương Hạo cũng có được tiền công từ việc
dẫn khách đến mua mèo, cả hai lại được gặp nhau làm quen trong thời gian ngắn như thế, sau này chắc nhờ vả được chút ít, hây, ngày thứ một rưỡi
đến đây có lẽ không quá xui xẻo như nó tưởng tượng, thật sự là nó rất
được ông Trời ưu ái. Cả hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện như thế cho
đến khi đến điểm hẹn, nếu người qua đường nhìn thấy họ như thế còn tưởng là người yêu với nhau đấy, cười vui vẻ, hình như nó với Dương Hạo nói
chuyện rất hợp nhau ha, giống một ai đó..
- Hey my friend. I’m here! (Hey bạn của tôi. Tôi ở đây!)
Từ đằng xa có một người con trai với vẻ bề ngoài chững chạc quắc quắc
Dương Hạo, miệng thì nở một nụ cười tươi còn hơn bông, Dương Hạo thấy
thế liền nắm tay nó chạy lại, quãng đường từ chỗ họ đến đó khi chạy bộ
thì tầm..mười phút, ít mà.
- Long time no see, still fine? (Thời gian dài không thấy, vẫn còn tốt chứ?)
- I'm fine as buffalo, and you? (Tôi khỏe như trâu, còn anh?) – Dương Hạo cười to đáp
- I’m soooooo gooddd!!! Mobile home buyers is this girl you? (Người mua nhà di động là cô gái này phải không?)
- Hi~ my name Anna, i…
- It is my cousin in , it does not know English, sorry. (Nó là em họ của tôi ở Nhật Bản, nó không biết tiếng Anh, xin lỗi.)
Nó chưa nói hết câu đã bị Dương Hạo cắt ngang, chẳng lẽ đây là cách giảm
giá mà anh đã nói với nó lúc nãy sao? Ít ra cũng nói với nó trước chứ,
để nó có thể làm tốt hơn, có khi người bán còn tin sái cổ nữa là, thôi
kệ, miễn được giảm giá là tốt rồi, giả ngơ không biết tiếng Anh thì quá
dễ, bản thân nó dư sức diễn như thiệt. Dương Hạo sau khi thót ra câu nói đó liền cảm thấy có lỗi, lén liếc nhìn nó gửi thư nhãn xin lỗi, nhận
được nụ cười của nó anh mới yên tâm làm tiếp công việc của mình.
- Now can see the car yet? (Bây giờ có thể nhìn thấy chiếc xe chưa?)
- Luckily for two people, follow me. (May mắn cho hai người, đi theo tôi.)
Người đó cười vui vẻ đáp rồi mở cửa lên xe hơi của mình, nó và Dương Hạo cũng mau chóng lên xe ngồi. Chỉ chừng sau mười phút đi xe thì họ đã đến được gara để xe an toàn, cả ba người đồng loạt mở cửa xe xuống dưới, tiến
thẳng vào bên trong sau hành động bấm nút để cửa gara mở của ông chủ,
nói thật, đây là cái gara lớn nhất mà nó từng vào, nơi này thật sự rất
rộng lại còn dài ơi là dài, tuốt xuống dưới chừng bao nhiêu đó cũng chả
biết nữa, nó mải mê đứng ngắm những chiếc xe ở phía trên mà không biết
hai người con trai kia đã đi tít xuống dưới, nói ra thì không phải lỗi
nó vì mất tập trung mà là do bọn họ không hỏi nó bất cứ thứ gì về việc
chọn loại nào loại nào cả.
- Anna-san,
私は車を買うためにどのくらいのお金、到達したいですか?? (Anna, em muốn mua loại tầm bao nhiêu?) –
Dương Hạo từ phía sau gara phóng như bay lại hỏi nó, nói bla bla gì đó
ngay cả bản thân mình còn không hiểu, nhưng biết sao giờ, bạn anh vẫn
còn đứng kế bên, không thể dùng tiếng Việt để nói chuyện
- Wha..a! 安く可能な限り, hihi. (Giá càng rẻ nhiều càng tốt)
Dương Hạo ngơ ngơ nhìn nó, rốt cuộc là nó đang nói gì? Anh đây không biết
tiếng Nhật, mà nó hẳn là cũng không biết tiếng Nhật cho nên thành ra cả
hai giao tiếp thế này cũng cảm thấy mệt mỏi, nhức óc.
- As cheaply as possible! (Càng rẻ càng tốt!)
Dương Hạo nhức đầu phang thẳng cho cậu bạn một câu, cậu bạn cũng hiểu ý anh
liền cười cười vỗ vai rồi lôi cả hai đi xuống dưới, nơi dành cho những
ngôi nhà di động tốt nhất có những giá rẻ nhất trong gara của mình.
- This is the cheapest, 10 USD, beautiful and run good! (Đây là giá rẻ nhất, 223 triệu, đẹp và chạy tốt!)
Nó chăm chăm nhìn chiếc xe mà ông chủ nói, chiếc xe này có màu hồng nhẹ và xanh lam nhẹ đan xen như cầu vồng thật sự rất đẹp, bên trong có một
phòng khách, một phòng tắm và phòng bếp được bố trí rất gọn gàng, ông
chủ nói nếu muốn ngủ thì phòng khác có thể biến chuyển làm phòng ngủ rất nhanh chóng, bởi vì chiếc xe này có một chức năng đặc biệt chính là
chiếc bàn ngay phòng khách có thể hạ xuống nâng lên rất dễ dàng, ghế
được xếp thành bốn lớp, chỉ cần hạ chiếc bàn xuống và trải hết nệm ghế
ra là thành được một chiếc giường, nhưng trước khi hạ bàn xuống nên nhớ
lấy cái mền bên dưới ra đã, nếu không thì chết cóng đấy, ha ha, nơi cuối cùng chính là buồng lái được bố trí ở trên cùng, nó hoàn toàn cách biệt với ngôi nhà phía dưới, với lại còn có đèn đóm và một cái tủ nhỏ chứa
hơn hai mươi bộ quần áo và một ngăn nhỏ để làm cái gì đó, buổi sáng thì
có ánh sáng thiên nhiên, tối đến chỉ cần bật đèn bên trong, quá sức
tuyệt vời. Vòng đi tính lại cũng rất tiện lợi, giá cả thế này cũng không gọi là mắc đâu, theo nó xem ngày hôm qua thì có chiếc xe tận một tỉ,
sốc chưa, cho nên nó sẽ quyết định cho em này về đội của mình.
- I buy!!! (Tôi mua)
Nó mắt sáng rỡ nói, nó thật sự rất thích chiếc xe này, không mua hẳn là sẽ phí, với lại tiền trong thẻ của nó nó chưa từng đụng đến, hầu hết sử
dụng chỉ là tiền nó để dành từ lúc đi học thôi, đây là lần đầu tiên,
không sao, dù sao Ba Mẹ nó cũng chả có quan tâm là nó xài hay không xài
đâu. Dù gì thì mục tiêu hôm nay như thế đã xong rồi, nó đã hoàn thành
hết, ngày mai nó sẽ phải đi xin việc làm và ngày kia thì nhập học, chỉ
có thế.
- Khánh Ly, lúc nãy anh nói tào lao, em hiểu à? – Dương Hạo vừa đi vừa hỏi nó về vấn đề tiếng Nhật lúc nãy
- Em biết tiếng Nhật sơ sơ, câu lúc nãy anh nói là “Watashi wa kuruma o
kau tame ni dono kurai no okane, tōtatsu shitaidesu ka?”, ý là “Tôi có
bao nhiêu tiền để mua một chiếc xe, bạn có muốn tiếp cận?”. Lúc đầu em
hơi ngơ ngác nhưng sau đó mới hiểu ý anh nói là thế nào nên em bảo giá
càng rẻ nhiều càng tốt, không ngờ anh lại hiểu. – Nó phì cười nhắc lại
chuyện lúc nãy
- Vậy sau này có gì em chỉ cho anh vài câu Nhật đi, quán anh có nhiều khách Nhật lắm.
- Okay, hi hi.