Nốt nhạc thứ mười tám
Nó đang nằm xem phim kinh dị, đang đến
khúc gây cấn thì nó bị dọa cho mất hồn, sao ông nội lại về đúng lúc vậy
chứ, mém xíu nữa là nó la toáng lên rồi, đến lúc đó chắc người dân xung
quanh tưởng là nó đang gặp ăn cướp hoặc tên biến thái nào mà chạy qua
đây thì mệt rồi.
- Ông nội, làm con hết cả hồn. – Nó vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm
- Giờ này không đi ngủ, nằm coi phim ma, con định làm cú sao? Hay là đang thao thức nhớ ai nên ngủ không được? – Ông nội cười trêu nó
Nó
phì cười đi lại phía ông, đôi tay nhẹ nhàng giúp ông cởi áo vet cùng cà
vạt cho thoải mái, có thể nói đây là lần đầu tiên nó giúp ông trong
những việc này, cảm giác có chút đặc biệt.
- Con đây là đang đợi
ông, vì bọn con về nhà trước nên con sợ ông buồn, mới đến tiệc một chút
mà đã ra về không nói với ai, có chút ngại. Với lại ông nên cho con làm
một chút gì đó cho ông chứ, ngày nào ông cũng bận bịu đến giờ này mới
về, một mình lo cho công ty, con cũng sợ tuổi ông đã cao, không thể chịu được.
Ông nội gật đầu, cười hạnh phúc, xoa đầu nó đáp :
- Cháu gái của ông đã lớn rồi, biết lo lắng cho người khác rồi. Yên tâm
đi, ông có thể lo được cho công ty, ông vẫn còn đang khỏe lắm, chưa già
đâu, ông phải sống đến một trăm tuổi chứ, để còn ẵm cháu cố của mình
nữa.
- Nhất định rồi! Mà ông nội, con còn có chuyện khác, cái
đó...Thiên Vũ, Minh Lâm với Phương Thy, ba người họ vẫn chưa đặt khách
sạn, cho nên có thể cho ba người họ ở đây vài ngày được không ạ?
- Được chứ, không thành vấn đề, dù sao cũng là bạn bè của con, phải đối
xử tốt một chút. Bây giờ thì mau lên ngủ đi, không thôi sẽ có quầng
thâm, như vậy là không được.
Nó mỉm cười, gật đầu rồi cùng ông
nội đi lên phòng, chuyện nó về Việt Nam có lẽ ngày mai hãy nói, bây giờ
ông nó cũng đã mệt rồi, ngày mai đúng lúc cũng là ngày nghỉ, sẽ có thời
gian hơn, nó nhất định phải nấu món gì đó ngon ngon mới được.
[…]
Sáng hôm sau, mới chỉ có sáu giờ ba mươi mà nó đã thay đồ, rửa mặt xong xuôi và đang lủi thủi trong bếp trong lúc mọi người vẫn ngủ như chết, giống
như một cô nàng đang ăn trộm đồ ăn vậy.
- Sao hết đồ ăn rồi ta?? Phải đi siêu thị, ừm, đúng rồi.
Nó rút một tờ giấy trắng dưới bàn rồi viết những thứ cần mua, cả một dãy,
mua kiểu này một mình nó sao xách nổi, mà giờ này ai cũng đang ngủ,
không thể đánh thức ai, siêu thị thì cũng cách nhà khá xa, đành phải đón taxi để đi thôi, để cho mọi người bất ngờ, tốn kém tí không sao đâu. Nó tí ta tí tởn rời nhà mà chẳng biết có một chiếc taxi đang theo sau nó.
- Cô nương, có cần đi nhờ xe không? – Hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe taxi, ánh mắt như đang trêu nó
Nó nhìn thấy gương mặt xấu xa của hắn, trong lòng không khỏi thầm trách
mình không biến hắn thành một con khỉ chỉ biết hú hét, lúc đó nó nhất
định sẽ đạp cho hắn nhớ đời, sao nó lại có thể yêu cái tên này chứ, thật không thể tin được. Nhưng vì cuộc sống tươi sáng, nó đành phải nhịn
nhịn nhịn, sẽ tìm cách chơi hắn sau, bây giờ nhanh chóng đến siêu thị là tốt nhất.
- Không phải vì em nhanh chóng muốn đến siêu thị thì anh có đưa bạc tỷ em cũng không lên đâu đấy.
Hắn cười thỏa mãn rồi mở cửa xe cho nó, nó chu môi phồng má rồi đặt mông
ngồi cạnh hắn, cả hai chính thức di chuyển đến siêu thị. Chỉ trong vòng
mười lăm phút, cả hai đã có thể thuận lợi vào siêu thị đi vòng vòng mua
đồ.
- Em định mua cái gì?
- Em á? Em định nấu vài món cho mọi người, chỉ cần mua nhiêu đây thôi
Hắn cầm lấy danh sách mua đồ của nó, qua cả số một trăm, cái này là nấu vài món đây đó hả, có thể nấu đến mấy chục món đấy chứ vài món cái gì,
chẳng lẽ nó định mua thức ăn dữ trữ khi đông về??
- Em mua gì lắm vậy? – Hắn chìa danh sách ra hỏi nó
- Em đây là mua giúp cho mọi người, ở nhà cũng hết đồ ăn, siêu thị thì xa, trời bây giờ cũng lạnh lắm, em giúp họ thôi.
Hắn nhíu mày nhìn nó hoài nghi rồi cũng cùng nhau chia ra mua cho nhanh,
siêu thị giờ cũng vắng lắm, bởi vẫn còn sớm, thời tiết thì lạnh, ít ai
ra đường giờ này, ở nhà bật lò sưởi ngủ có tốt hơn không chứ.
Hiện giờ thì nó và hắn đang đứng trước siêu thị để bắt taxi, vì ít người nên bắt taxi cũng chẳng quá khó, tâm trạng cả hai cũng quả thật rất tốt,
vui vẻ ngồi trên xe về nhà.
Về đến nhà, cả hai ngồi phịch xuống ghế sofa nghỉ ngơi, nhắm tịt mắt lại, dậy từ sớm, buồn ngủ là chuyện không trốn khỏi.
- Em có cần anh giúp gì không? – Hắn ôm chặt lấy nó, mắt vẫn nhắm, hỏi
- Giúp em gọt rau củ. – Nó mỉm cười
- Oke. Dậy nào.
Nó và hắn vương vai rồi bắt đầu công việc của mình, hắn thì yên phận ngồi
trên ghế gọt rau củ, còn nó thì loay hoay ở gian bếp với những thứ khác.
[…]
Sau khoảng thời gian gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng nó và hắn cũng hoàn
thành các món ăn và cũng có trái cây ăn tráng miệng đang ướp lạnh nữa.
Nó đang loay hoay dọn đồ ăn ra bàn, nó quay người lại, bất chợt một nụ
hôn đặt lên môi nó.
- Đính hôn với anh! – Hắn nghiêm túc nhìn nó
- Đính hôn? Nhưng em…nếu như em..em… Nếu như em không giàu có, chỉ là một cô gái bình thường, nếu như em làm gì có lỗi với anh, anh có bỏ rơi em
không?
Trán hắn bắt đầu có những vạch đen, bỏ rơi bạn gái mình dù cô ấy chỉ là cô gái bình thường, bỏ rơi dù nó không làm gì có lỗi với
hắn, hắn là loại người như thế sao? A hay là nó đã gây ra chuyện gì rất
lớn nên giờ đang rào trước đón sau đây??
- Em đã làm cái gì có
lỗi với anh hả?? Em em em…em đang quen thằng khác phải không? – Hắn bắt
đầuôm chặt lấy nó, không cho nó thoát khỏi câu hỏi của mình
- Em làm gì có, chỉ là…em..em…em nói dối anh vài việc.. – Nó ấp úng, cuối mặt xuống dưới
Hắn nhíu mày khó coi, gương mặt chẳng mấy vui vẻ gì, đã nói dối chuyện gì,
hãy thành thật khai báo để nhận được sự khoang hồng. Nó thầm nguyền rủa
mình, biết thế khỏi hỏi để lâm vào bước đường này.
- Em là…em là người ngoài hành tinh!!! – Nó hét vào tai hắn
- Người ngoài hành tinh…??
Gương mặt hắn đầy hắc tuyến, bảo hắn tin nó, buồn cười, không thể nào đâu bé
yêu à. Quả nhiên nó chẳng thể nói dối được ai, kể cả con nít còn không
thể tin nói chi bảo hắn tin.
- Lục Tuyết Nhi, em nên biết rằng em không có tài nói dối đâu, đừng cố gắng làm gì. – Hắn nhéo má nó
- Xí!
Nó đạp chân hắn một cái thật mạnh rồi thuận thế đẩy ra, thấy hắn khốn khổ
với cái chân của mình mà nó thích thú vô cùng, lần đầu tiên trong lịch
sử nha, nó khoanh tay đứng đó nhìn hắn, giọng bỡn cợt nói :
- Anh không chơi lại em đâu, ha ha ha.
- Em…đợi đấy, hãy đợi đấy. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!! – Hắn vừa ôm chân vừa nói với nó, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, quả thật hiếm thấy,
điều này chứng tỏ rằng, sức mạnh của nó chẳng phải là dạng vừa
Những cảnh nói chuyện, đùa giỡn cho đến lúc cả hai ôm nhau đều được Khải Minh nhìn thấy toàn bộ, anh nắm chặt bàn tay của mình lại, gân xanh cũng nổi trên cánh tay săn chắc, gương mặt cũng trở nên khó coi hẳn lên. Hiện
tại từ cầu thang xuống bếp đang có tổng cộng năm người, nhỏ và anh ta
đang định xuống dưới thì vô tình thấy hết mọi nét tức giận của Khải Minh khi nhìn thấy nó và hắn đang vui vẻ, thân mật bên nhau, cũng hiểu
chuyện gì đang diễn ra ở đây, anh em họ cười khẩy rồi giả ngơ đi xuống
lầu, cố ý tạo tiếng động mạnh, vẻ mặt cứ như không thấy gì.
- Ây
da, ngủ một giấc thật là đã đời, còn có đồ ăn ngon nữa, hạnh phúc ghê
ta. Ấy, Khải Minh, anh cũng dậy rồi à? Có phải mùi thức ăn đánh thức anh dậy không? – Nhỏ đi lại gần Khải Minh, mỉm cười vui vẻ hỏi, ánh mắt có
chút gì đó kì lạ
Khải Minh nhất thời bị nhỏ hỏi, đầu óc vẫn chưa
nghĩ ra câu trả lời, ậm ự gật đầu một cái cho qua. Môi nhỏ cong thành
hình bán nguyện, tiến lại bàn ăn, tay kéo ghế rồi ngồi xuống cạnh chỗ
nó, chỉ còn chỗ đối diện duy nhất cũng bị hắn ngồi từ thuở nào, cuộc
sống là như thế, phũ phàng là như thế, thậm chí chiếc ghế xéo trái cũng
bị anh ta giành mất, chỉ còn một chỗ cuối cùng chính là ngồi đối diện
ông, mà cái chỗ đó thì sao thấy rõ mặt nó được, cũng cách nhau hơi xa.
- Chà, đồ ăn nhiều quá, chúng ta sao mà ăn hết đây? – Ông nó vui vẻ ngồi vào ghế
- Nhiêu đây đã ít rồi đấy ông, hồi sáng mỗi món là cả thùng lận đấy ạ. – Hắn trêu nó
Mọi người ai cũng cười vui vẻ chỉ trừ Khải Minh, mặt mày từ nãy giờ cứ nhăn nhăn nhó nhó, miếng cà chua nhỏ bé trong chén cũng bị anh trút giận
lên, dầm nát ra đến đáng thương. Ông ngồi đối diện anh, nhìn thấy cảnh
tượng đó liền ho một tiếng, nói :
- Con không ăn cũng đừng làm như thế.
Mọi ánh mắt đều hướng vào Khải Minh, nó cau mày khi thấy miếng cà chua nát
bét, nó rõ là xắt lát nào lát nấy đều đẹp là thế, còn Khải Minh thì đang “góp công” phá hoại, có ý gì đây chứ? Nếu có ghét nó thì cứ nói, sao
lại làm mấy cái chuyện này, thật là đáng ghét. Nó thở dài, cố gắng xem
như không có gì, cứ tưởng bữa sáng sẽ rất vui, nào ngờ mọi chuyện đều bị Khải Minh phá hỏng hết rồi, chẳng còn tâm trạng nữa.
- Tuyết Nhi, con có định về Việt không? – Ông nó bất chợt hỏi
- Con định nói với ông từ hôm qua. Con dự định về Việt , khi nào trường thông báo đi học con sẽ lại tới đây được không ạ?
- Đương nhiên rồi, ông rất vui khi con quyết định như thế, có ước mơ là
tốt nhưng cũng đừng ham mê mà quên gia đình. Khi con qua đây rồi ông sẽ
lo cho con hết, cứ yên tâm mà học.
Ông nó vui vẻ, tâm trạng của
nó cũng theo đó mà lên, không ai phản đối, vậy đã được rồi, nó chẳng
muốn thêm gì cả, tạm thời cứ vậy đi.
Ăn uống xong xuôi, mọi người cũng giúp nhau dọn dẹp, căn nhà cũng từ từ trở lại lúc đầu, gọn gàng và sạch sẽ. Hiện tại là chín giờ đúng, tất cả đang ngồi trên phòng khách
xem phim, nói là xem phim chứ thật ra có gì đâu mà xem, bấm tới bấm lui
muốn cháy cả tivi cũng không hề xuất hiện cái gì hay hay cho mọi người
cùng xem, chán chết mất.
- Chúng ta đi xem phim đi, mọi người cũng đang chán mà? – Khải Minh đề nghị
- Cũng được đấy, đang chán chết, đi chơi cho qua thời gian. Khải Minh, con đặt vé đi, còn tụi con thì đi thay đồ đi.
Cả năm người đều hớn hở kéo nhau lên phòng lựa đồ đẹp đi chơi, ai cũng có
một phong cách riêng biệt. Nó chỉ đơn thuần kết hợp cùng áo len hoạ tiết với nền đỏ sẫm cùng chân váy xoè ngắn, quần tất đen cho mình, style rất hợp thời trang trong mùa lạnh,sơ mi trắng cổ nơ trong nổi bật, có thể
tôn lên vóc dáng thon thả của nó. Để có được sự hài hòa và thống nhất,
nó đã lựa chọn túi xách đeo chéo và boots với một màu sắc tương đồng.
Nhỏ thì điệu đà hơn khi kết hợp với một chiếc áo len oversized màu kem hợp
thời trang với chân váy xòe. Để trông trẻ trung, năng động tạo điểm nhấn rất riêng cho set đồ của mình. Ngoài ra nhỏ còn kết hợp cùng túi xách
nhỏ màu đỏ cam và đôi boots màu đen bóng loáng.
Còn ba chàng kia thì trông khá đơn giản mà không hề đơn giản. Hắn và anh ta chỉ đơn giản phối một chiếc áo thun cùng áo sơ mi bụi bẫm bên ngoài, quần jeans. Mặc dù có điểm tương đồng nhưng mỗi người mỗi dáng vẻ khác nhau, hắn thì có vẻ cool ngầu, còn anh ta thì đem lại cảm giác ấm áp cho người nhìn.
Nhìn đi nhìn lại chắc Khải Minh là người “đen” nhất. Áo thun đen kết hợp cùng áo vets kiểu Hàn Quốc đen, quần jeans đen, giày cũng đen, thậm chí cả mắt kính và đồng hồ cũng bị đen “lây”.
- Chà, ai cũng mặc đồ đẹp hết rồi ha, vậy chúng ta đi thôi.
Ông nội nó xì tin chơi cả một bộ đồ rất nổi, cũng may là thời tiết ở Mỹ
lạnh và không có nắng nên bình thường, chứ gặp như ở Việt thì thôi rồi, hoa cả mắt. Tất cả cùng nhau di chuyển lên xe và bắt đầu trên đường đến rạp chiếu phim, có một vấn đề chưa đề cập ở đây chính là
trước vài phút lên xe họ còn cãi qua cãi lại về chỗ ngồi nữa cơ. Nhỏ thì muốn ngồi với nó, nó thì muốn ngồi với hắn và hắn cũng vậy, anh ta thì
bận rộn kéo nhỏ về ngồi cạnh mình, cãi tới cãi lui thì nó đành di chuyển sang một ghế khác ngồi một mình, Khải Minh thuận tiện định đến ngồi
cạnh nó nhưng mà không thuận lợi ngồi được, hắn nhanh chân hơn một bước, không kiên nể ai mà đặt mông ngồi cạnh nó khiến Khải Minh muốn cào hắn
ra từng mảnh. Cuối cùng thì cũng yên lành hơn một tí, trong xe không ai
nói chuyện cho đến khi tới rạp phim.
- Ông nội ngồi
cạnh con đi. – Nó nắm tay ông vui vẻ đến ngồi cạnh nó cho đỡ có chuyện
phiền phức, chỗ còn lại hắn vẫn là người “chiếm lĩnh”
Lần này có
vẻ mọi người đều chịu an phận về chỗ ngồi của mình, nhỏ và anh ta cũng
khá là thích thú khi Khải minh và hắn cãi nhau, cùng tranh giành một
người, chuyện này giống như bọn họ lúc trước vậy, bây giờ chứng kiến lại cảm thấy thật vui. Anh em nhỏ lợi dụng trong phòng chiếu ồn ào liền bàn bạc, kế hoạch có chút thay đổi, tình hình này bọn họ sẽ dễ dàng lôi kéo theo Khải Minh, xem ra nó cũng thật đào hoa, khiến bao người say mê.
Nhìn theo dáng vẻ của Khải Minh thì anh chắc chắn đã phải lòng nó rồi,
chuyện này có phải sẽ biến thành một vở kịch cho anh em họ tự do thoải
mái mà theo dõi, tùy ý điều khiển theo ý của mình.