Tại quán café Y
mọi người đã đến đầy đủ ngoại trừ Khang và Minh.
-
Sao
mãi mà anh Khang không tới nhỉ? – Ngân sốt ruột
-
Chắc
sắp tới rồi, chị vừa gọi mà. –Vy đáp
Kít….
Một tiếng phanh
xe gấp ở bên ngoài. Vương Khang bước vào quán café Y với dáng vẻ ngạo nghễ,
khuôn mặt lại hằm hằmTay hắn kéo mạnh chiếc
ghế gỗ ra rồi ngồi thụp xuống. Sau khi liếc nhanh xung quanh, hắn cất lời:
-
Thằng
Minh chưa tới à?
-
Chưa…
- nó đáp lại – tôi đã gọi nát cả máy rồi mà vẫn không nghe.
Hắn chẹp miệng,
cầm ly espresso lên nhâm nhi rồi tặc lưỡi thở dài. 3 người cảm thấy khó hiểu vì
hành động kì quặc của hắn bởi hiếm khi hắn có hành động n, khó chịu nhưng không
vì thế mà những cô gái trong quán ngừng dán con mắt vào hắn, họ luôn miệng thốt
lên: “ Trông anh ấy tức giận lại càng nam tính!”
-
Rốt
cuộc là có chuyện gì hả? – Long cất lời phá tan bầu không khí căng thẳng trong im lặng.
-
Không
biết… - Hắn hờ hững đáp lại – Chắc đang chui rúc trong xó xỉnh nào đó.
-
Chuyện
gì khủng khiếp lắm sao mà phải trốn tránh như thế chứ? – Vy hỏi tiếp
-
Phải…
Hắn trả lời bằng
vẻn vẹn một chữ, ánh mắt dường như chỉ tập trung vào cốc cà phê có màu vàng
sáng bên trên và dần trở nên đen đặc ở đáy ly mà chẳng buồn để ý đến mọi vật
xung quanh
-
Có
chuyện gì thì mau nói đi chứ! Bọn tôi tò mò lắm rồi đấy. – Nó thúc giục.
Vẫn cái thái độ
giả- vờ- bình- thản đáng ghét chẳng giống bình thường đó, hắn từ từ chuyển vài
viên đường trắng tinh vào ly café.
-
Mày
đừng như thế nữa! Có uống lộn thuốc không vậy??
Long không thể
chịu đựng thêm, đứng phắt dậy khỏi ghế, tay đập mạnh xuống mặt bàn. Mọi người
trong quán café quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó chịu (thực ra cũng có vài
mắt trái tim). Long xấu hổ, đành cười trừ rồi câm nín, lặng lẽ mà ngồi xuống vị
trí cũ.
Khang liếc nhìn
Long, lại thở dài. Chuyện này vừa dài dòng, rắc rối, lại khá tế nhị và khó nói
khiến hắn chỉ biết lờ đi cho xong chuyện, trong lòng vẫn như ngồi trên đống
lửa, lưỡng lự có nên nói hay không.
Vừa lúc đó, có
tiếng bước chân vào quán… Thấy động, hắn ngẩng mặt lên.
Vẫn cái dáng cao
lêu nghêu đó, khuôn mặt với cặp kính cận đó…
Là… Minh!
-
Ô!
Ông đến rồi này! Sao muộn thế? Trễ hơn 30 phút rồi đấy ._. – Nó vừa toét miệng
cười, vừa vờ giận dỗi
-
Xin
lỗi. Tôi bị "Tào Tháo đuổi"-_- Phải ở nhà giải quyết rồi mới đi được.
Điệu bộ luống
cuống, ấp úng giải thích nguyên nhân đi muộn của tên Minh khiến nó, Ngân và
Long không nhịn được cười nên đành “ân xá” tha tội đến trễ. Minh mỉm cười, nhẹ
nhàng kéo ghế ra và ngồi xuống.
-
Mọi
người bàn được những gì rồi? – Minh hỏi
Khang nhìn Minh
dò xét, nét mặt của cậu. Cái tên này! Sao có thể thay đổi nét mặt nhanh như vậy
chứ! Vừa rồi còn giận dữ, cuồng nộ giờ lại cười toe toét. À thì thực ra hắn cũng đâu kém cạnh gì đâu :))
"Tào Tháo đuổi gì chứ! Rõ là cậu ta đang bịa ra cái cớ thì đúng hơn" Hắn nghĩ.
-
Chẳng
gì cả… Tôi hỏi mãi mà anh ta có hé nửa lời đâu. – Nó giận dỗi trỏ tay về phía
hắn trách móc
-
Các
cậu… biết làm gì chứ? Rắc rối và dài dòng lắm lại còn rất hư cấu! Tôi chẳng
tin! – Minh tặc lưỡi
-
Ý
cậu là bố mẹ tôi nói dối ư? – Hắn liếc Minh bằng ánh mắt hơi khó chịu một chút
-
Này
này… Hai anh đừng quay em với chị Vy và anh Long như chong chóng vậy chứ? –
Ngân phàn nàn.
-
Đúng
rồi đấy. Hai người đều biết chuyện này đúng không? Vậy mau nói đi! – Long đồng
tình
-
Phải
đấy... Tụi tôi tò mò muốn chết đây này. – Nó hùa theo gật đầu lia lịa.
Hắn và Minh thở
dài nhìn nhau. Tóm lại là nên nói hay không?
-
Cậu
nói đi. – Hắn hất tay về phía Minh, hắng giọng
-
Thôi
cậu nói đi. – Minh lại đùn đẩy cho hắn ==’
-
Hai
người quá lắm rồi đấy nhé! – Ngân và Long nhăn mặt cau có
-
Tóm
lại có nói không hay để tôi dùng biện pháp mạnh? – Nó vừa nói vừa xắn tay áo,
bẻ tay côm cốp
-
Thôi
được rồi… tôi nói…
Minh thở hắt, kể
lại toàn bộ câu chuyện quá khứ rắc rối. Tuy 3 người chỉ hiểu được một chút vì
chuyện quá dài dòng, chùng chình nhưng cũng không khỏi sốc, 6 đôi mắt căng lên
cực độ, mồm há hốc, ánh mắt lo sợ theo từng nhịp kể và nhịp thở đều đều của
Minh.
Nó lắp bắp:
-
Vậy…
Hai người… thực sự là anh em sao?!
-
Có
lẽ… - Hắn buồn bực trả lời
-
Chà
chà… Đúng là một chuyện “kinh thiên động địa” đấy. Thật không tin nổi! –
Long
vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái kinh ngạc.
-
Chưa
chắc… Biết đâu ông ta thêu dệt nên chuyện đó thì sao. – Minh cười khẩy nói
-
Anh
có thể đi kiểm tra AND mà… - Ngân gợi ý
-
Không
thích, không muốn! Anh đã có một cuộc sống quá tuyệt vời bên bố mẹ anh rồi!
-
Nhưng
ông đâu thể trốn tránh, chối bỏ được sự thật…
Không khí quanh
5 người bỗng trùng xuống một cách lạ lùng, căng thẳng, bức bối… Chẳng ai nói
một lời với ai. Đúng là một chuyện khó nói… Hắn và Minh vẫn chẳng thể nhìn
thẳng vào nhau. Cái khoảng cách giữa 2 người như bị ngăn bởi một bức tường đen
kịt. Ngoài cái chuyện từ trên trời rơi xuống là đột nhiên từ 2 người bạn cùng
lớp giờ lại thành anh em rõ là rất khó mà chấp nhận, Khang và Minh còn thấy khó
xử vì những chuyện của người lớn trước đó: mối quan hệ tay ba giữa mẹ Khang-
ông Vương – mẹ Minh cũng không biết phải đối diện làm sao.
Ngân chợt lên
tiếng, giọng điệu có vẻ nghiêm trọng:
-
Theo
em được biết thì trước khi tổ chức sự kiện nào đó thì đều phải chuẩn bị, kiểm
tra khá kĩ lưỡng hơn nữa thời điểm anh Khang và chị Vy bị bắt cóc lại đúng vào
ngày chủ tịch Vương nhận chức hơn nữa đúng tối đó lại chập điện luôn…
Sau vài giây suy
nghĩ Long nói :
- Anh thấy em
nói đúng đấy! Chuyện này chẳng thể nào là trùng hợp ngẫu nhiên.
Rõ ràng là đã
bị ai đó sắp đặt trước!
-
Nhưng
là ai mới được chứ! – Nó bức bối tiếp
lời
-
Nhà
họ Vương trước giờ không gây thù chuốc oán với ai, họa chăng có lẽ chỉ nhà họ
Lâm thôi.
- Nhưng nếu vậy thật thì chúng ta không thể ngồi đây suy đoán suông
được. Còn cần cả chứng cứ nữa.
Nhắc đến đây
Minh lại nhớ đến cuộc gọi của Yến.
-
Yến…
đã gọi điện cho tôi...
Cả 4 người kia
bật dậy như lò xo, nửa mừng nửa lo, hỏi cậu rối rít:
-
Thế
Yến ổn không? Vẫn khỏe chứ– nó lanh chanh hỏi
-
Chị
Yến bị bố giam lỏng phải không anh?
-
Chuyện
đính hôn với tên Lâm Ngôn thì thế nào?
………
-
Các
cậu hỏi từ từ thôi… Tôi đâu phải cái máy!
Minh gắt lên rồi
nhanh chóng hít một hơi thật sâu, làm một tràng dài dằng dặc:
-
Yến
ổn, vẫn khỏe, bị bố giam lỏng, đám cưới chưa hỏi được vì bị ngắt máy nhưng chắc
sẽ đính hôn trong thời gian dự định là chủ nhật tuần tới, bla bla…
Trong đầu tên
Long chợt lóe ra điều gì đó, vội nhanh nhảu nói:
-
Mà
này… chẳng phải nếu giờ cậu là con nhà họ Vương thì hoàn toàn có thể nói với
ông bà Vương để cậu đính ước với Yến. Một mũi tên trúng 2 đích đó! Vừa xây dựng
lại mối quan hệ tốt đẹp 2 nhà Vương- Dương trước đây, vừa có thể loại bỏ nguy cơ phá sản giúp nhà
Yến lại vừa đánh tan được âm mưu của nhà họ Lâm. Là 3 đích! 3 đích hẳn hoi đó!
-
Này
này… chuyện đại sự cả đời mà anh tính như tính mua mớ rau, con cá ngoài chợ ấy!
– Nó gắt lên
-
Em
thấy không ổn… Hai người chắc gì có tình cảm kiểu đó mà đính hôn chứ. Không khả
thi đâu anh… - Ngân cũng phản đối.
Minh ngẩn người…
“ Tình cảm kiểu đó”? Thực ra thì cảm xúc đối với Yến là một thứ rất mơ hồ đối
với cậu. Cũng lo lắng, quan tâm, muốn bảo vệ, tim cũng…lỡ nhịp lại không còn
ghen tuông quá nhiều trước Vy và Khang nữa. Đúng là thứ cảm kì lạ và rắc rối
đến chính cậu cũng không thể hiểu trái tim mình đang muốn gì, hướng về ai : Vy- một chuyện tình đơn phương
10 năm có vẻ đang dần mờ đi hay Yến- một cảm xúc lạ kì cậu chẳng thể đặt tên?
-
Này!
Ngẩn ra như thằng ất ơ vậy -_- ? Nói ra ý kiến đi chứ!
Khang lay mạnh
người của Minh khiến cậu bừng tỉnh. Lắc nhẹ đầu, Minh nói:
-
Tôi
không muốn dính dáng gì đến nhà họ Vương cả! Dù muốn giúp Yến nhưng theo tôi
thấy nó không khả thi cho lắm!
-
Ô ô…
xem kìa… Minh không phủ nhận tình cảm luôn nhé! – Long cười khả ố nhìn Minh một
cách thích thú.
-
Đừng
hiểu lầm… Chỉ là tôi…
Cậu chưa kịp
ngắt lời thì Khang đã nhảy vào chặn họng:
- Im lặng là
đồng ý, cãi lại là nhất trí luôn nhá!
Minh đánh chỉ
biết ngậm ngùi, cứng họng không dám nói lời nào. Cậu liền đánh trống lảng:
-
Mọi
người nhìn đồng hồ kìa hơn 6h tối rồi. Cuộc họp hôm nay tạm ngừng tại đây. Về
thôi!
Minh bước vội ra
ngoài cửa quán café, leo lên xe đạp điện phóng đi dưới bầu trời chập tối, dưới
ánh đèn vàng vọt trên những con đường không ngừng suy nghĩ về cái cảm xúc kì lạ
với Yến. Hình như… mặt cậu hơi đỏ vì ngượng :))