Cô Nhók Cứng Đầu À !!! Anh Yêu Em !!!

Chương 17: Chương 17: Qúa Khứ Của Nó ( Phần Cuối )




* Xin lỗi mấy bạn nhá ! ^^ Tại mấy bữa nay lịch học của mình lộn xộn và lười biếng quá nên không viết truyện cho các bạn được , thành thật xin lỗi nhá ... nhá -.-

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~` TIẾP TỤC CÂU CHUYỆN ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“ Muốn biết lắm à ! “

“ Rất muốn là đằng khác nữa đấy ! “

Nó vừa nắm tay cậu con trai đó vừa đi trên con đường , cậu con ấy không nói gì khiến nó thấy hơi bị “ áp lực “ , không chịu nổi nó liền hỏi : “ Nè .. mau trả lời đi chứ ! Có cần phải bí mật đến thế không vậy ? Chảnh ! “

“ Bé con tò mò lắm sao ? “

“ Anh .. đừng dài dòng nữa ! “

“ OK ! Cứ gọi anh là Vương là được , 4 tuổi , boy , ok ? “

“ Bằng tuổi nhau ấy nhá ! Nên cứ gọi bình thường là được rồi , nhưng cậu có cần nói về giới tính không ? Tớ biết cậu là boy rồi “.

“ Cậu ...”

“ Hửm ... Cậu đây có gì không hả cháu của ta ? '

Bỗng nhiên hắn đứng dậy và đi về , nó nhìn hắn bỏ đi không ngừng suy nghĩ “ cái tên này bị gì vậy ? Không lẽ hắn g.... chết chết “ , sau 1 phút 30 giây vượt lên chính mình nó đã hiểu được lí do , thấy hắn đi gần ra ngoài cổng nó tức tốc đuổi theo vừa đuổi theo vừa la :

“ Ê... Đợi coi .. làm ơn đấy ! Làm ơn ... dừng lại đi mà .. Á..AAAAAAAAAAAAA ... BỊCH ... Hức...hức... dừng lại đi mà .. hức..hức “ .

Lúc nãy hắn tức lắm chứ bộ , hắn đứng dậy vờ bỏ đi nhưng không thấy nó đuổi theo mà ngồi một cục ở đó , hình như đang suy nghĩ gì thì phải , cơn tức không kìm chế nổi lại bùng phát khiến hắn đi luôn tự nhiên nghe tiếng nó ú ớ dừng lại ... không biết tại sao hắn lại cười nhưng định quay lại ai dè nghe tiếng hét của nó hắn liền chạy tới , khuôn mặt tràn đầy lo lắng :

“ Sao không đi luôn đi , quay lại làm gì thế ? Hức...hức ..”

“ Ăn kem không ? “

Nghe nói đến kem , nước mặt bỗng nhiên “chạy “ hết , nó liền đứng dậy vừa cười vừa kéo hắn đi và nói :

“ Nhớ mua kem đấy nhá ! Hương sô cô la nhá !”

“ Biết rồi , giống tớ thế “

“ Xùy.... xùy ..... Làm ơn mua lẹ đi “

“ Đồ hám ăn , heo mập “

“ Mua đi , kệ tui “

Hắn không biết nói sao nữa , bó tay , cạn lời với nhỏ này luôn , hắn quay lại nói lên với chủ quán :

“ Chú ơi , bán cho con hai cây kem sô cô la nhá “

“ Umk con đợi chút “

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Năm phút sau ~~~~~~~~~~~~~~~~(( Ha ha ta là vách ngăn thời gian ))~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“ Hả ? Nhóc ăn nhanh thế ! “

“ Trời thế là còn ít đấy nhá ! Tui ăn khỏang chừng 3 ,4 cây còn chua đủ , huống hồ gì 1 cây như thế làm sao êm bụng tui được ~.~ !!

“ ......... =.= “ - Hắn không nói gì và đứng dậy đi về.

Nó cũng chả biết nói gì nên đi theo hắn về nhà thôi . Vừa về đến nhà , mới bước đến cửa chính bỗng nhiên có người không hẹn mà chạy vào và chen giữa nó và hắn rồi hỏi :

“ Anh à ... Anh đi đâu thế , sao không rủ em đi cùng vậy , anh biết em ở nhà ở nhà buồn lắm không ? Mà tại sao anh lại đi cùng CHỊ HAI của em vậy ?”

“ ......” . Không thèm trả lời , nhưng con người đó có chịu bỏ qua đâu :

“ Anh !!! “

“ ..........” Lơ và hắn quay sang nó đang ngồi xem đàn kiến bò dưới sân , hắn cũng phải bó tay luôn đấy ! “ Nè..........” ,“nè..................” .....................” và “ CỐC “

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..... Đau quá đi ầ ......... ai cho ông đánh tui hửm ?”

“ Uả thích thì đánh thôi , ủa luật pháp cấm người cốc đầu hả ? +.+ “

“ Chị hai , sao chị lại nói anh Vương như thế !? Phải gọi bang anh đấy chứ !!! Bộ chị không biết phép tắc , xưng hô , lễ phép à ? “

“ Thế à !??? Chị mới biết đấy ! Haha ... Chị BẰNG tuổi đấy , xưng anh , em chi , bộ em KHOÁI kêu vậy lắm à ? “

“ CHỊ ..........”

“ Thôi đi vào nhà đi !”

“ Ai cho ông vào nhà của tui ? Đi về ! “

“ Nhà có việc , papa và mama gởi lại đây , muốn tôi về à ? Mơ đi nhok ạ !”

Và cứ thế ngày qua ngày hắn ở lại nhà nó và nhỏ , vui chơi rất vui vẻ nhưng hắn chỉ toàn để ý tới nó không à ,

còn nó có biết thế đâu và nhỏ thì lúc nào cũng muốn tiếp cận hắn , cứ suốt ngày cứ bám hoài ! Tưởng như ngày

nào cũng êm đềm , hạnh phúc nhỉ ? Nhưng không đó là trong mơ , còn that chất đây là ngoài đời chứ không phải

mơ , con người sống trong cuộc đời này ai cũng phải trải qua nhiều sống gió và khó khan , vì thế nó cũng không

ngoại lệ . Một hôm , mẹ nó đi xuống nhà bếp uống nước , vô tình nghe được đoạn hội thoại trời giáng , bà không ngờ .... không ngờ ... và that không ngờ rằng :

- Thưa bà , chúng ta sẽ làm gì với tiểu thư Yến Minh đây ạ ? Theo thông tin được biết thì khi tiểu thư trưởng thành thì ông chủ sẽ trao lại 2/3 tài sản cho cô và còn 1 chuyện nữa ạ !”

“ Hừ ................... 2/3 ? Mơ đi ! Còn chuyện gì nữa ? “

“ Dạ ..... Tiểu thư Yến Minh sẽ có hôn ước trước với thiếu gia Thiên Vương ạ !!”

“ Cái gì ? Tại sao không phải là con gái của ta ?”

“ Dạ , tôi không biết ạ ! Mong thứ lỗi ạ !”

“ Ta có cái này , ngày mai hãy cho con nhỏ đấy ra công viên và ........................ Hiểu chưa ?”

“ Vâng ạ “

Ở ngoài này , mẹ nó đã nghe hết tất cả , bà không tin vào tai của mình nữa ! Trời ơi .......... Bà phải làm gì đây hả ? Chỉ vì tiền bạc , danh vọng mà ... mà .... Bà vội chạy tới phòng nó , nhìn thấy nó ngủ say sưa mà lòng bà thắt lại . Bỗng bà liền nhấc chiếc điện thoại lên và gọi :

“ Alo ... Cô hãy mau lấy 1 chiếc vé máy bay từ Hoa Kì sang Việt Nam ngay cho tôi , giá cả bao nhiêu không thành vấn đề và xuất phát NGAY ĐÊM NAY , rõ chưa ! “ . Giong bà như ra lệnh nhưng trong lòng bà rất lo lắng . Khoảng 5 phút sau , Tút...... Tút ..... Tút ....

“ Sao ?............... Vâng ...” . Bà cúp máy và tự tay mình thu dọn đồ đạc của đứa con của mình vào vali .... có lẽ bà sẽ không gặp được nó nữa đâu ! Xong hết tất cả , bà ẳm nó vào trong xe rồi đi xa ngôi biệt thự tiến vào sân bay .

* “ XIN THÔNG BÁO , CHUYẾN BAY TỪ HOA KÌ ĐẾN VIỆT NAM SẮP KHỞI HÀNH TRONG 15 PHÚT NỮA .... MONG MỌI NGƯỜI KHẨN TRƯƠNG LÊN ! XIN NHẮC LẠI ...........................................................................................................................................”

* Những từ mình viết đậm , hoa và nghiêng đó là nói bằng tiếng anh nha ! Mình sợ các bạn không hiểu và tại mình *** môn tiếng anh nên =.= mong mọi người thông cảm !*

“ Mẹ xin lỗi con gái của mẹ , mẹ biết nếu con không ở bên mẹ thì con sẽ buồn lắm nhưng mẹ lo cho cuộc sống của con hơn nên khi nào con đủ lớn mẹ sẽ cho con trở về ...... À đây là cái lắc của bà ngoại tặng mẹ đó , nó có hình vỏ sò đủ màu khi nào nhớ mẹ thì hãy áp tai để nghe nhá ! Đến giờ rồi , chúc con thượng lộ bằng an !” - Những lời mẹ nó nói cuối cùng , mặc dù mẹ biết nó đang ngủ nhưng mong sao nó vẫn biết mẹ nói những gì .

___________________________________ Sáng hôm sau _________________________________________________

“ Ối trời ơi ..... Con tôi đâu rồi ?!” . Tiếng của mẹ nó phát ra.

“ Thiệt hả ? Ôi tiểu thư Yến Minh đâu rồi ?! Yến Nhi đâu , con mau ra tìm chị mau lên !”

“ Dạ ......??? À ... Dạ.... Mẹ đi với con nhá !” . Bà ta quay sang mẹ nó cười rồi đi cùng với nhỏ ra sau vườn .

“ Ủa ? Nó đâu ? '

“ Mẹ không biết ... Thật bất ngờ ! Hay là nó bị bắt cóc rồi , nhưng bọn chúng là ai ? Mà khỏi cần lo con gái yêu của mẹ à ! Chúng ra tay trước mình , nó có tội , mình chưa nhúng tay vào là chả có tội , khỏe con ơi ... Đừng bận tâm ... Ha ... Ha....ha !”

______________________________ ______________ Trong phòng của hắn __________________

Cốc..... Cốc.........cốc .... Là bác đây , mẹ của Yến Minh , ta có thể vào phòng con được không vậy ?”

“ Tất nhiên là được ạ ! Mời phunhân ngồi ! Có chuyện gì không , thưa phu nhân !?”

Bà liền lấy từ trong túi ra một chiếc vòng lắc y chang như của nó và nói :“ Đây là một trong hai cái lắc mà ta đã rất quý , hiện giờ con hãy coi là kỉ niệm , nhưng sau này nó sẽ giúp ích cho con ấy ! Nhớ đấy ! Thoi ta đi ra ngoài đây , không làm phiền con nữa !”

Bà vừa đi ra ngoài thì hắn đã nhìn kĩ chiếc vòng và mang trong lòng nổi có hiểu , tại sao phu nhân lại nói vậy ?! Thoi kệ.

Còn về nó thì về Việt Nam an toàn và đang ngủ say sưa còn bên hắn thì :

“ Có tin tức gì về tiểu thư chưa hả ? “ . Tiếng của ngài chủ tịch , tức là cha của nó và nhỏ đang rất lo lắng .

“ Thưa chủ tịch .... Vẫn .... Vẫn ... Chưa ạ !?”

“ Các ngươi làm ăn kiểu gì thế , đã hơn 1 tuần rồi còn gì !?”

~~~~~~~~~~~~~~~~ Cứ thế ngày tháng và năm cứ từ từ trôi qua , nhưng vẫn chưa có tin tức gì về nó , mãi đến một ngày .....~~~~~~~

“ Yến Nhi và Thiên Vương , hai con hãy sang Việt NAm học lại đi !”

“ Vâng thưa chủ tịch/ ba ạ!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~,~~~~~~~~~~~~~~~~~~< Mọi chuyện sẽ bắt đầu > ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“ Oái....... Chỉ là giấc mơ thôi ... Giấc mơ thôi mà !”

Giấc mơ ? Chẳng lẽ sẽ không có thật trên đời ư ??? Liệu sự thật có phải như thế không và mọi chuyện sẽ bắt đầu ra sao , như thế nào ? Chappppp mới đâu ? >~<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.