Cô Nhók Cứng Đầu À!!! Anh Yêu Em!!!

Chương 13: Chương 13: Quá Khứ Đau Buồn Hiện Về !




* Thông báo :

________________

_ Hi các bạn ! Mình không biết truyện của mình sáng tác có hay , hay dở nhưng sau đây mình xin rút lại lịch : 1 tuần đăng 1 chap nhưng có thể sẽ 2 tuần mới đăng vì 2 tuần nữa là mình thi rùi ! > . < Không chịu đâu nhưng đành vậy , các bạn bik hok mik bị cấm xem ti vi nè , cấm on nè .... nói chung cái gì cũng cấm hết trừ việc ăn vs việc học thoy ! Mong các bạn thông cảm ! ^ . ^

_____________________________________________________

Khi hắn chở nó về đến nhà rồi còn vác lên phòng , hắn trách thầm “ hôm nay xui quá ! Chắc phải vái ông địa thôi ! Ha ha “ . Sau đó hắn vắt khan thiệt khô và đắp lên trán rồi sau đó hắn đi ra ngoài bỗng nhiên :

- AAAAAAAAAAAAAAAA....... Ba ơi đừng bỏ con mà ba ơi ! Ba .... Đừng lấy bà ấy mà ba ... con ... xin ba ... đó ... hichic ... đừng mà ... - Nó bỗng nhiên la lớn , hình như nó gặp ác mộng thì phải .

- Nè .. Sao vậy ? - Hắn lo lắng hỏi .

- Hichic .. hic - Khóc trong mơ , hắn nhìn nó với ánh mắt khó hiểu .

- Nè ... Nín đi ! - Hay thật sau khi hắn vang nó thì lặp tức nó im ru luôn .

- Ngủ giả bộ hả ? - Hắn nghi ngờ .

- Cốc ... cốc ... cốc ! Thưa thiếu gia , là tôi - Tiếng của bác quản gia vang lên , nghe vậy hắn hỏi

- Có chuyện gì không bác ?

- Bác đã có một số thông tin về Yến Minh rồi ! Con xuống dưới phòng khách đi bác đợi ! - Bác quản gia ôn tồn nói

Nghe xong hắn liền đắp mềm cho nó rồi đi xuống dưới , bác nói thong tin cho con đi

- Thật sự thì Yến Minh không phải là con nhà khá giả !

- Sự thật ?

- Ừ sự thật thì con bé là con của công ti đá quý MDT đứng nhất nhì thế giới !

- Tại sao lại không ở nhà của mình mà ... - Hắn khó hiểu

- Vì ba của cô bé cưới thêm một người vợ , mẹ của cô thì yêu chồng da diết nhưng không dám cản còn cô bé lúc ấy mới có ba tuổi nhưng cô đã nói không muốn cưới nhưng còn nhỏ mà nói cũng không ít gì nhưng mẹ cô cảm động . Khi cưới về , người vợ mới tên là Trịnh Lan Quyên còn cô con gái nhỏ mà bà ta dẫn về đó tên là Hoàng Ngọc Yến Nhi bằng tuổi con bé bây giờ đổi tên thành Mai Ngọc Lan Nhi ! - Bác quản gia hiểu ý liền trả lời

- Mai Ngọc Lan Nhi ? Con không hiểu cho lắm vì khi Yến Nhi 3 tuổi mà Nhi cũng ba tuổi là sao ?

- Chuyện đó là một câu chuyện đáng tiếc . Khi ông Hoàng Lâm ( cha nó , nhỏ ) đang buồn bực và đi uống rượu để giải khây trong lòng nhưng khi ông say quá thì bà ta đã lợi dung lúc đó .

Khi hắn và bác quản gia đang trao đổi với nhau và trong lúc đó nó đã tỉnh rồi bước xuống nhà bếp định lấy ít nước thì vô tình nghe được cuộc trao đổi

- Cái gì ..... Nhỏ là chị em cùng cha khác mẹ với mình sao ? Hichic ... Không thể nào .. vì mẹ con cô ta mà mẹ mình phải chịu khổ ... mình sẽ trả thù .. hichic - Nó tự nhủ trong lòng và cố lắng nghe tiếp.

- Hai mẹ con cô ta khi về nhà lợi dụng lúc ông ta không có ở nhà thì hành hạ hai mẹ con Yến Minh , vốn chịu đựng nên mẹ nó đã cố làm hết , còn nó thì khóc vang thầm . Một lần khi nghe cuộc trò chuyện của bà ta rằng : “ Tụi bây , thứ 7 này ta sẽ đưa 2 đứa nó ra chỗ công viên , tao sẽ lợi dụng không để ý để tụi bây bắt con Yến Minh cho tao , lúc đó sẽ không có ai tranh giành ngôi vị chủ tịch nữa đâu ! Ha.. ha.. ha .. - Những lời tâm địa độc ác của bà ta , mẹ nó biết mình sẽ không ngăn cảng được nên đã đưa con bé cho người chị của mình và lẻn sang Việt Nam thành dân thường và cô bé đã an toàn .

__________ Trong kí ức của nó bây giờ ____

- Mẹ ... Khi nào an toàn thì mẹ cho con về nha mẹ ! - Lúc đó nó là một cô bé ngây ngô , nghe mẹ nói đi chỗ khác cho an toàn lỡ như có phù thủy tới bắt thì tin ngay .

- Ừ ! Mẹ hứa ! - Mẹ nó cười nhưng trong long xót xa , nỗi long nặng trĩu .

_________ Bây giờ ____________

- Thôi lần khác bác nói tiếp cho con đi , khuya rồi không làm phiền bác nữa , chúc bác ngủ ngon ! - Hắn đã vội mà không biết bác định nói một công việc quan trọng gì .

- Bác ... Ừ mà thôi chúc con ngủ ngon ! - Nó nghe vậy tranh thủ chuồn lẹ .

((( Bí mật chuyện quan trọng đó là gì !! Các bạn nhớ đón xem chap mới nha ! ))) ^ . ^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.