"Đại ca, loại rượu này thật không tệ!" Nhan Thiểu Chân cầm chiếc đũa gắp miếng thịt gà,
cái này cũng không tồi. . . . . . Ai cha! Ở chỗ này ăn chơi thật sướng,
thật thật không tệ.
"Ngươi, đem này bình Nữ Nhi Hồng đổi thành một bầu trà hoa cúc mau." Đằng Minh hướng tú bà nói.
Nhan Thiểu Chân đi vào trong phòng Vân Yên cô nương liền đổ hai chén Nữ Nhi Hồng.
Uống nữa khó bảo toàn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Ai nha! Ta chính là lần đầu tiên uống cái rượu này!" Tức chết nàng, rõ ràng liền muốn cùng với nàng đối nghịch lại sao!
"Nàng là đến xem Liễu cô nương , đợi lát nữa say nàng không phải cái gì đều nhìn không thấy sao?" Hắn chỉ phải nói như vậy.
"Đúng đúng đúng, được rồi! Đại ca ngươi nói có đạo lý."
"Thiếu Bảo Chủ. . . . . ." Giọng nói dịu dàng từ nội thất truyền ra, một vị
tuyệt thế mỹ nữ đi ra, sau lưng còn đi theo hai tiểu nha đầu.
Nhan Thiểu Chân mắt chớp cũng không chớp hết sức nhìn chằm chằm nàng, nguyên lai đây chính là danh kỹ nổi danh.
Dáng điệu nàng thật đúng là không nhỏ, khí chất tựa như thiên kim tiểu thư,
hơn nữa có nồng đậm thư quyển, dáng dấp cực đẹp. . . . . Cùng Vi Hải
Đường không phân cao thấp! Giơ tay nhấc chân đều có được cỗ phong tình
quyến rũ.
Một vị mỹ nhân như vậy, nam nhân đều rất khó kháng cự
đi! Nhìn Liễu Vân Yên, Nhan Thiểu Chân thấy Đằng Minh đang ngồi bên
cạnh, chỉ thấy hắn làm như không thấy giúp nàng pha trà hoa cúc.
"Vân Yên cô nương đã tới!" Nhan Thiểu Chân không nhịn được đẩy Đằng Minh một cái.
"Ta biết."
"Ngươi. . . . . ."
Nàng xem ra Đằng Minh không phải xạo, nhưng hắn thế nhưng đối với nàng ấy
không có bất kỳ phản ứng, mà Liễu Vân Yên tựa hồ cũng rất thói quen ngồi xuống ở một bên, ngón tay thon dài vuốt ở trên dây đàn.
Liễu Vân Yên bên khảy đàn bên nhìn về Đằng Minh, phát giác Nhan Thiểu Chân đang
nhìn nàng, liền đối với nàng lễ phép cười cười, "Cô nương, Vân Yên bêu
xấu."
Cô nương?
Wow! Thật là lợi hại, mới vừa rồi tú bà
kia cũng không phát hiện nàng là vị cô nương, Liễu Vân Yên thế nhưng
liếc nhìn nàng một cái đã biết.
"Muốn lừa gạt được Vân Yên cô nương không phải chuyện đơn giản như vậy, Vân Yên cô nương, thất lễ."
"Thiếu Bảo Chủ khách khí, có thể xin hỏi thân phận cô nương hay không?" Liễu
Vân Yên tròng mắt nhàn nhạt bi ai, nhưng dù sao cũng là nữ nhi tình
trường, luôn là giỏi về che giấu mình.
"Ta?" Nàng ngón trỏ chỉ mình, "Ta là Vi Hải Đường."
"Thì ra là Vi cô nương, nghe nói Vi cô nương cầm kỳ thư họa cũng có thể nói
thông tuyệt. Có thể cho Vân Yên chiêm ngưỡng học hỏi hay không?"
Kỳ quái, nàng thế nào cảm giác vị hoa khôi xinh đẹp này tựa hồ đối với
nàng có một chút địch ý. . . . . . Nàng vừa không có đắc tội với nàng,
nhiều lắm là cũng chỉ là giả gái tới xem một chút mà thôi, như vậy cũng
không được sao?
Nhan Thiểu Chân liếc trộm thấy Liễu Vân Yên nhìn
chăm chú vào Đằng Minh, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Liễu Vân Yên cũng thích Đằng Minh chứ? Chỉ là nhìn bộ dạng Đằng Minh, tựa hồ đối với nàng không có hứng thú quá lớn, lúc này, trong lòng của nàng dâng
lên một chút cảm giác khoan khái.
Hắc hắc! Người trong lòng của Đằng Minh là nàng nha!
"Hải Đường cô nương, nàng đến Long Đằng bảo lâu như vậy, tại hạ cũng chưa
nghe được tiếng đàn của nàng. . . . . ." Đằng Minh cũng nói theo.
Nhan Thiểu Chân mặt co quắp , "À? Đánh đàn. . . . . . Ta không biết. . . . . ."
Nàng nói rất nhỏ.
"Tin đồn Vi gia nhị tiểu thư tài đánh đàn có thể nói thiên hạ nhất tuyệt." Liễu Vân Yên cảm thấy nghi ngờ.
"Tin đồn không có gì đáng tin cậy, các ngươi phải biết."
Có lẽ Vi Hải Đường là thật cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông không sai,
nhưng là nàng cũng không phải là Vi Hải Đường, làm sao có thể sẽ biết
những thứ này a?
Đằng Minh nhíu lại chân mày, hắn trước kia từng nghe nói qua Hải Đường biết khảy đàn, thế nào nhưng sao bây giờ nói không rồi?
"Vẽ tranh?"
"Không, ta chỉ biết vẽ Ô Quy."
Nàng có phần hơi uể oải, từ nhỏ nàng vô cùng không có thiên phú mỹ thuật.
"Vậy. . . . . ."
Thật ra thì Liễu Vân Yên cũng không phải cố ý gây khó khăn cho người, nhưng
là nàng ngưỡng mộ Đằng Minh đã lâu, nhìn thấy hắn chú ý đến một cô nương khác khó tránh khỏi sẽ có chút ghen tỵ.
Nàng muốn biết Đằng Minh rốt cuộc thích nàng ấy ở điểm nào, Liễu Vân Yên nàng chỉ là xuất thân
thanh lâu mà thôi, nhưng có bao nhiêu phú thương, quan viên say tâm vẻ
đẹp của nàng muốn vì nàng chuộc thân, cũng bị nàng từ chối.
"Đừng hỏi, ta cái gì cũng không biết, chỉ biết sống phóng túng." Nàng tức giận nói.
"Hải Đường cô nương, đủ rồi." Đằng Minh nghiêm mặt lên, "Chúng ta hôm nay tới nơi này là muốn nghe Vân Yên cô nương hát khúc ."
"Ta không muốn nghe, ta không thoải mái, muốn trở về." Nhan Thiểu Chân đứng lên.
"Ngươi muốn ở chỗ này nghe Vân Yên cô nương hát khúc phải hay không? Vậy ta đi trước."
"Đằng Thiếu Bảo Chủ, nếu Vi cô nương nghĩ rời đi trước, vậy người sao không
lưu lại, Vân Yên thật lâu không có thấy Thiếu Bảo Chủ."
"Không, ta cùng nàng trở về." Nhìn thấy Nhan Thiểu Chân rời đi, Đằng Minh gia tăng bước chân.
"Tiểu thư. . . . . ." Nha đầu hầu hạ Liễu Vân Yên thấy ánh mắt của nàng ảm
đạm, vội an ủi: "Thiếu Bảo Chủ hẳn không hẳn là thích vị Vi cô nương
kia, tiểu thư ngươi không cần lo lắng."
"Đằng Minh có phải thích Vi cô nương hay không, ta nhìn đã biết."
Hắn đã tới nơi này mấy lần, không giống cái công tử khác luôn đắm đuối nhìn nàng, hắn chuyên tâm nghe nàng đánh đàn hát khúc, lần đầu tiên nhìn
thấy Đằng Minh, Liễu Vân Yên sớm say mê không dứt.
Cũng vẫn cho
rằng Đằng Minh sẽ coi trọng nàng, mà nàng xuất thân thanh lâu, coi như
là ủy thân làm thiếp nàng cũng cam nguyện, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh
tượng như thế, Liễu Vân Yên tự biết so ra vẫn còn kém hơn Hải Đường.
"Ngươi đi nói với ma ma, nói ta đồng ý để Hình bộ đại nhân chuộc thân."
Hình bộ đại nhân là một người tốt, thê tử mất sớm, đối với nàng luôn là
khách khí lễ độ, đã từng nói qua muốn chuộc thân cho nàng cưới nàng tái
giá.
Ở nơi này đợi lâu rồi, nàng biết. . . . . . Gả cho một người thích mình, cũng tốt hơn gả cho một người không thương mình.