"Trong bảo đang xảy ra chuyện gì à? Các ngươi to gan lắm. . . . . . Dám treo cầu khắp nơi!"
Sao lại giăng đèn kết hoa? Trong bảo làm đám cưới sao?
Từ ngày bị Đằng Minh tát, tính khí Tô Hồng Tú càng lúc càng khó chịu, chỉ
cần nàng nhìn thấy cái gì không vừa ý trong Long Đằng bảo, nàng liền nổi giận, hạ nhân trong bảo tránh nàng như tránh rắn.
Mà nàng càng ghét Nhan Thiểu Chân, cho rằng Đằng Minh đánh nàng bởi vì sự tồn tại của ả ta.
Mấy hạ nhân trong bảo nhìn thấy Tô Hồng Tú , bởi vì không còn kịp chạy trốn, chỉ có thể nhắm mắt trả lời nàng.
"Bẩm tiểu thư, trong bảo sắp có hỉ sự."
"Có hỉ sự?" Chắc chắn không phải là của nàng và Đằng Minh."Của Vi Hải Đường với biểu ca đúng không?" Ánh mắt nàng trở nên tàn độc.
"Vâng . . . . . ." Hạ nhân lắp bắp trả lời.
"Khi nào?"
"Ngày mười bảy tháng này, Thiếu Bảo Chủ đã mời người xem ngày, nói ngày mười
bảy tháng này là ngày tốt nhất trong năm, chỉ cần ở thành thân vào ngày
mười bảy thì phu thê có thể ân ái cả đời." Hạ nhân tiếp tục trả lời.
"Ân ái cả đời!"
Biểu ca nàng cứ thế cùng Vi Hải Đường ân ái cả đời sao? Hắn có nghĩ tới nàng không? Nàng từ nhỏ đã muốn làm thê tử của hắn, mà bây giờ. . . . . .
"Không cho phép, ta không cho phép các ngươi treo cái này, dẹp hết cho ta !" Nàng la hét, ra lệnh hạ nhân.
"Tiểu thư, xin đừng làm khó bọn tiểu nhân. Đây là việc Thiếu Bảo Chủ yêu cầu."
Cả đám bọn họ đổ mồ hôi ròng ròng, ai trong số họ cũng đều đã lãnh giáo qua tính cách điêu ngoa của Tô Hồng Tú.
"Ta biểu các ngươi dẹp đi thì các ngươi liền dẹp đi! Không dẹp đúng không?
Vậy để ta !" Nàng leo lên thang, xé toạt bó hoa vải, vứt xuống
đất."Không cho phép, ta không cho phép Vi Hải Đường gả cho biểu ca ta."
Nàng tức điên lên, la hét ầm ĩ một hồi rồi chạy đi.
"Làm sao giờ? Tiểu thư như vậy. . . . . ." Hạ nhân Giáp nhìn bó hoa vải bị xé nát trên đất, lo lắng hỏi .
"Đừng chọc tiểu thư, làm việc chính quan trọng hơn! Thiếu Bảo Chủ sắp thành thân rồi, tiểu thư còn nói gì được."
Hạ nhân Ất lấy bó hoa vải khác, leo lên gắn lại, tiếp tục công việc, tiểu thư Vi gia đến bảo cũng lâu, tính tình thân thiết, dễ gần nên ai cũng
rất ưa thích, ngấm ngầm xem nàng là thiếu phu nhân Long Đằng bảo rồi.
"Biểu ca, biểu ca. . . . . ." Tô Hồng Tú vừa biết Đằng Minh đang ở trong thư
phòng, vội vàng chạy vào bên trong tìm hắn, nhìn thấy Nhan Thiểu Chân
đang ngồi bên cạnh cười đùa với hắn.
"Lông mày của em hơi thô một chút. . . . . . Không phải! Không có mảnh như vậy!" Nàng vỗ vỗ cánh tay Đằng Minh, lúc này nàng cùng Đằng Minh đang vẽ lại chân dung của mình
trước kia.
"Đôi môi thì. . . . . . Dày một chút, chỗ này thẳng nè,trông hấp dẫn. . . . . . Đúng rồi. . . . . . Đúng rồi!"
Nói là hai người cùng nhau vẽ thật ra thì Đằng Minh là chủ bút, còn nàng là chỉ đạo, nàng sợ nếu không vẽ lại hình mình trước kia, sẽ có lúc nàng
quên mất trước kia mình như thế nào.
"Cô ở trong này làm cái gì?"
"À. . . . . . nói chuyện phiếm với Đằng Minh, vẽ tranh, nói chung là bồi dưỡng tình cảm!"
Nhan Thiểu Chân cười ngọt ngào, quay sang nhìn Đằng Minh."Đúng không?"
"Hồng Tú, không phải ta nói với muội rất nhiều lần rồi sao? Thư phòng không
phải là chỗ muội có thể tùy ý ra vào ." Đằng Minh để cây bút trong tay
xuống, cảnh cáo.
"Muội không thể tới, tại sao cô ta có thể!" Tô Hồng Tú tức lên.
"He he. . . . . ." Nàng lè lưỡi trêu chọc Tô Hồng Tú, "Thân phận của ta là
gì, thân phận của cô là gì? Cô cũng chỉ là " biểu muội" của chàng, mà
ta. . . . . . Là " nương tử" của hắn." Nàng đắc ý.
Sắc mặt của Tô Hồng Tú xanh mét, "Cô đi ra, ta muốn nói chuyện riêng với biểu ca."
"Được thôi!" Nhan Thiểu Chân cũng rất hào phóng, xoay người rời đi.
"Hải Đường, nàng đi đâu vậy?" Hắn cau mày kêu nàng.
"Muốn đi chợ chơi với Tiểu Hỉ, Tiểu Tước, đừng lo, em sẽ gọi Thẩm đại ca đi cùng."
Mặc dù thân phận bây giờ của nàng đã có sự thay đổi, nhưng những người ở
đây vẫn xem lời Đằng Minh như thánh chỉ, ba người các nàng không thể ra
khỏi Long Đằng Bảo.
"Vậy thì tốt." Võ công của Thẩm Cương chỉ
đứng sau hắn, có Thẩm Cương đi cùng với họ, hắn liền an tâm. Thấy Nhan
Thiểu Chân đi khuất, hắn mới mở miệng, "Hồng Tú, muội muốn nói gì?"
"Biểu ca, huynh thật sự muốn thành thân với cô ta sao?" Tô Hồng Tú vội vàng hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy muội thì sao? Muội phải làm sao?"
"Muội?"
"Muội rất thích huynh, nếu huynh cưới Vi Hải Đường, vậy muội thì sao?" Nàng
lôi kéo ống tay áo Đằng Minh, "Biểu ca, đừng vậy. . . . . . Nếu không
thì để muội làm vợ cả, Vi Hải Đường làm thiếp."
"Hoang đường, đời này, Đằng Minh ta chỉ cưới một thê tử, ta chưa bao giờ có ý định cưới thiếp ."
Bạn bè của hắn tuy chưa lấy vợ, nhưng trong nhà đều có thiếp thất, hắn
không hề ủng hộ chuyện này, hơn nữa Thiểu Chân từng nói: "Thế giới bên
kia, chúng em sống theo chế độ một vợ một chồng, em mặc kệ định kiến xã
hội ở đây ra sao, nếu chàng muốn thành thân với em, phải tuân thủ luật
pháp bên kia" !
Cho dù Nhan Thiểu Chân không nói thế, hắn cũng
không muốn nạp thiếp, ngoài trừ nàng.... hắn sẽ không yêu bất kỳ nữ nhân nào khác.
Trên đời này, sẽ không có Nhan Thiểu Chân thứ hai!
"Biểu ca. . . . . ."
"Hồng Tú, muội đừng ồn ào nữa được không? Ta không có thích muội, tuyệt đối
cũng sẽ không lấy muội. . . . . ." Hắn nói thẳng, muốn Tô Hồng Tú đập
tan ý niệm này.
Tô Hồng Tú bất chấp, nàng lột sạch y phục, lộ ra những đường cong mỹ lệ lung linh . . . . . .
"Hồng Tú, muội làm gì vậy?" Đằng Minh lạnh mặt, "Ta đã nói, trừ Hải Đường ra, ai ta cũng không cần!"
"Biểu ca, huynh không ham muốn muội sao?" Nàng ôm chặt Đằng Minh.
"Cút mau!"
Đằng Minh nhặt lên xiêm y rơi trên mặt đất của nàng, bóp chặt cổ tay nàng, đẩy nàng ra, vứt xiêm y xuống.
"Hồng Tú, ta chán ghét muội." Hắn dùng lực đóng sầm cửa thư phòng.
Tim Tô Hồng Tú cũng theo đó mà vỡ tan, nàng khuỵu xuống đất, khóc ròng . . . . . .
Càng khóc nàng lại càng căm hận Nhan Thiểu Chân, thậm chí muốn nàng ta. . . . . . Chết!
Không sai, chỉ cần nàng ta chết, biểu ca hoàn toàn sẽ thuộc về nàng rồi,
không có ai dám tranh đoạt với nàng nữa, ha ha. . . . . .
---- ---- ---- ----
"Phòng bếp đang nấu những thứ gì à?" Tô Hồng Tú khó có lúc đi vào phòng bếp,
liền gặp được Tiểu Tước đang cố đốt củi, tựa hồ là hầm canh gà.
Nhìn thấy Tô Hồng Tú, Tiểu Tước như gặp đại địch, "Nấu canh a!" Rất không khách khí đáp lại.
"Đây là Thiếu Bảo Chủ đặc biệt giao cho nô tỳ, hắn hôm qua kêu người từ
Trường Bạch sơn mang về để nấu canh cho tiểu thư, muốn tiểu thư bồi bổ
thân thể. . . . . ." Nàng giương cao giọng, đầy mùi khoe khang, chính là muốn cho Tô Hồng Tú biết địa vị tiểu thư nhà các nàng ở trong tâm Đằng
Minh.
"Cái nha đầu chết tiệt kia, người dám dùng thái độ như vậy
đối với ta a. . . . . . Chó cậy gần nhà sao? Hôm nay bất kể như thế nào
nữa, ta cũng vậy còn là biểu tiểu thư Long Đằng bảo, chỉ một cái nha
hoàn như ngươi dám đối với ta không khách khí như vậy!" Tô Hồng Tú quả
thật tức điên rồi.
Tiểu Tước mắt trợn trắng, mỗi người ở trong
bảo cũng biết Thiếu Bảo Chủ đã hạ lệnh đuổi khách, chính là muốn đem vị
biểu tiểu thư này cho mời về nhà đi, là chính nàng mặt dày, dám dính lại chỗ này.
"Dạ dạ. . . . . . Tiểu nhân biết sai rồi." Nàng qua loa nói, tránh cho Tô Hồng Tú phát điên lại đem lấy nàng treo ngược ở ngọn
cây.
"Biết là tốt rồi." Tô Hồng Tú lúc này mới hơi lắng xuống tức giận."Đúng rồi, ta mới vừa rồi tới có gặp tiểu thư nhà ngươi tựa hồ
đang tìm ngươi."
"Tìm nô tỳ?"
"Đúng, nàng nói bố trang đưa tới vài thớt vải, muốn cho ngươi lựa chọn cái nào tốt hơn, để nàng mặc
khi thành thân, dĩ nhiên ngươi cũng có thể nhận mấy món y phục mới có
thể mặc, không cần mặc chút xiêm y cũ."
"Như vậy a. . . . . ."
Đúng a! Nàng sao lại quên mất! Ngày hôm qua tiểu thư mới nói cho nàng
biết đã mời bố trang đưa vài thớt vải ."Xin hỏi tiểu thư nhà nô tỳ hiện
tại ở đâu?" Nàng không nghi ngờ gì.
"Tại sương phòng nàng, ngươi mau đi đi! Đừng làm cho tiểu thư nhà ngươi đợi lâu."
"Được được. . . . . ." Tiểu Tước đi vài bước lại trở lại, có chút khó xử nhìn nồi cháo gà trên lò nấu này.
"Nhưng là ta canh. . . . . ."
"Ngươi đi trước, kêu nữa Tiểu Hỉ đến chẳng phải được sao? Tiểu Hỉ cũng có thể làm tốt!" Tô Hồng Tú khuyên.
"Đúng đúng đúng, cám ơn Tô cô nương." Nàng bước nhỏ chạy đi.
Đợi Tiểu Tước đi xa, Tô Hồng Tú ác độc nhìn nồi nước này, "Biểu ca, huynh
tại sao cứ như vậy thích con tiện nhân kia đây? Ta không tốt sao? Còn
kêu người giúp nàng nấu canh. . . . . ." Nàng một lát cau mày, một lát
cười, "Đồ của Trường Bạch sơn rất trân quý ! Cùng loại thuốc ta mang tới cũng một dạng trân quý đúng không?" Nàng từ bên hông lấy ra một bình sứ nhỏ.
"Hạc Đỉnh Hồng đấy. . . . . . Sai người tìm thật lâu, chỉ
cần một ngụm nhỏ thì có thể làm cho tiện nhân kia quy thiên. . . . . .
Ha ha. . . . . ."
Nàng cẩn thận mở ra, đem trọn bình Hạc Đỉnh Hồng tất cả đều đổ vào trong nồi, "Như ngươi vậy không chết cũng khó á. . . . . ."
Nàng thấy Tiểu Hỉ đã chạy tới, nhất định là Tiểu Tước gọi nàng tới chú ý củi đốt.
Nàng lấy bình nhỏ thả lại trong tay áo, như không có chuyện gì xảy ra nhìn
Tiểu Hỉ thở hổn hển, "Tới chậm như vậy, đợi lát nữa canh cũng nấu khô
rồi !"
Tiểu Hỉ vội vàng vớt vớt canh, hoàn hảo. . . . . . Không có việc gì.
"Hừ! Ta phải đi! Ở chỗ này vừa nóng lại buồn bực ." Tô Hồng Tú ghét dùng khăn tay bịt mũi, "Ngươi tự mình ở lại chỗ này đi!"
"Lại không có ai bảo ngươi ở lại chỗ này, có cái gì hay!" Tiểu Hỉ hướng về
phía bóng lưng Hồng Tú la hét, "Thật là một biểu tiểu thư khiến người
chán ghét."