Trải qua hai ngày ngồi thẩn thờ suy nghĩ, Nhan Mạnh và Phan Tố Hà đã nhận ra, giống như lời
thầy bói nói. . . . . . Đây là số mệnh, trốn cũng trốn không thoát.
Bọn họ không hận không oán bất luận người nào, chỉ không muốn tin những thứ này đều là số mệnh! Mong là thầy bói nói đúng, Thiểu Chân có phúc của
nó, nó ở thế giới kia sẽ sống tốt hơn.
"Tối qua em nằm mơ thấy
Thiểu Chân." Hôm qua thật rất kỳ lạ, Phan Tố Hà bởi vì đau buồn chuyện
của con gái, sao cũng không ngủ được, nhưng chỉ tự nhiên nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.
"Hà, ngay cả em cũng nằm mơ thấy Thiểu Chân sao?" Nhan Mạnh cũng ngạc nhiên, "Anh cũng nằm mơ thấy!"
"Do chúng ta nghĩ quá nhiều nên nằm mộng sao? Nhưng mà gương mặt Thiểu Chân đó không giống với Thiểu Chân của chúng ta! Nó mặc y phục cổ xưa, bên
cạnh còn có một tên con trai anh tuấn lịch sự, mặc áo cẩm bào màu trắng. . . . . ."
"Em có nằm mơ thấy Thiểu Chân đang ôm một đứa con nít trong ngực không?" Nhan Mạnh tiếp tục xác nhận.
"Có, có"
"Tại sao hai người chúng ta lại nằm chung một mộng? Chẳng lẽ Thiểu Chân muốn nói cho chúng ta biết, nó ở đó sống rất tốt, bảo chúng ta đừng nhớ nó
à. . . . . ." Vừa nghĩ tới con gái, hốc mắt Nhan Mạnh không khỏi đỏ lên.
"Chắc là vậy! Cái cậu con trai đó nghe nói tên là Đằng Minh, hứa với em sẽ chăm sóc Thiểu Chân thật tốt. . . . ."
"Nếu đã là số mệnh, trốn cũng trốn không được, chúng ta còn có thể cưỡng cầu được gì đây? Nếu như Thiểu Chân gả cho cậu ta, cậu ta sẽ đối xử tử tế
với Thiểu Chân chúng ta." Ông nắm chặt tay của vợ.
"Đúng vậy. . . . . . Thiểu Chân sẽ không trở về rồi."
Bọn họ ký tên đồng ý hiến tặng bộ phận, đưa từng bộ phận của Nhan Thiểu Chân đến bệnh viện giúp đỡ người khác.
"Thiểu Chân còn sống, hơn nữa sống rất hạnh phúc rất vui vẻ. . . . . ." Phan Tố Hà nghẹn ngào nói.
"Phải."