Cô Nương, Nàng Thật Khó Theo Đuổi

Chương 1: Chương 1: Mở đầu




"Thế nào rồi thầy? Con gái của tôi nên đặt tên như thế nào? Chọn tên gì mới tốt. . . . . ."

Một đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi ở trong quán bói toán, trong tay của người phụ nữ kia ôm một đứa bé còn chưa đầy tháng. Họ nghe nói vị thầy bói này vô cùng nổi tiếng, có thể thông hiểu kiếp trước kiếp này, dự đoán được tương lai. Vì thế hai người họ liền nhanh chóng lái xe chạy từ Nam lên Bắc, xin gặp vị thầy bói này, hi vọng ông ta cho con gái của mình một cái tên hay.

Mặc dù ông ta đang mở mắt, nhưng thực ra ông ta chỉ là người mù. Nghe nói trong vòng một đêm ông ta đã bị mù lòa, mà khả năng bói toán cũng xuất hiện từ đó.

Theo lời kể của ông ta, ông ta nằm mộng thấy có một người mặc áo màu vàng, hỏi ông có đồng ý tiếp nhận khả năng có thể biết được quá khứ vị lai (tương lai quá khứ) không, có điều thay vào đó phải lấy hai con mắt của ông làm vật trao đổi.

Giậc mơ giống như thật vậy, ông không suy nghĩ nhiều liền gật đầu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, ông quả thật đã trở thành người mù, mà năng lực xem bói cũng xuất hiện từ đó.

"Sao có thể như thế được...." Thầy bói nói kỳ hoặc, "Anh có thể nói lại lần nữa cho tôi rõ, con bé sinh như thế nào không?"

"Thì.... ....." Nhan Cường kể lại lúc sinh con gái của mình.

"Haizz! Số mệnh!" Thầy bói thở dài, "Tất cả đều là số mệnh."

Nghe thầy bói nói năng kì lạ, Phan Tố Hà rất lo lắng.

"Sao vậy thầy? Con gái của tôi bị làm sao?"

"Nó. . . . . . chỉ có 22 năm duyên phận với hai vợ chồng hai người mà thôi." Ông thở dài trả lời.

Vừa nghe xong, cả hai hoảng sợ, "Thầy.... ý của thầy là. . . . . . Con gái của tôi chỉ có thể sống đến hai mươi hai tuổi thôi sao?" Khóe mắt Phan Tố Hà rươm rướm lệ.

Ông thầy bói này nổi danh ở chỗ tiên đoán luôn chính xác, tuyệt không ăn nói bừa bãi.

"Không hoàn toàn như thế, chỉ là. . . . . . Nó không phải thuộc về thế giới này, cuối cùng nó phải trở lại thế giới của nó."

"Không phải thuộc về thế giới này, phải trở lại thế giới của nó? Có phải ý thầy là khi con bé hai mươi hai tuổi sẽ kết hôn phải không, sẽ ra nước ngoài à? Vậy cũng tốt! Điện thoại có thể liên lạc, máy bay có thể giao thông giữa các quốc gia. . . . . . Không có chuyện gì, không có…"

Nhan Mạnh vẫn đinh ninh cho rằng con gái của mình sẽ lấy chồng ở xa nên muốn đi nước ngoài.

"Không phải." Thầy bói lắc đầu.

"Vậy con gái của tôi rốt cuộc là bị sao? Xin thầy thương xót, nói thẳng cho hai vợ chồng chúng tôi biết được không?" Phan Tố Hà gần như sắp ngất đi.

"Ý trời không thể tiết lộ!"

"Vậy thầy cũng có thể hóa giải phải không? Cần bao nhiêu tiền bạc, chúng tôi đều sẽ cố kiếm được. . . . . ." Nhan Mạnh lập tức quỳ xuống van xin.

Hoàn cảnh của bọn họ chỉ có thể coi là bình thường, anh là một nhân viên nhà nước, vợ lo việc nội trợ. Nhưng vì để giữ được con gái bảo bối, muốn anh táng gia bại sản anh cũng cam lòng.

"Đây là ý trời, ý trời không thể làm trái."

Ông nhớ ngày đó người nói trong mộng từng cảnh cáo: Ý trời không thể làm trái! Trái ý trời ắt sẽ phải chết!

"Thầy ... cầu xin thầy, thầy nhất định biết rõ cách hóa giải. . . . . ." Phan Tố Hà móc hết tất cả số tiền trong ví ra, đưa cho thầy bói.

Thầy bói lắc đầu không nhận.

"Đây không phải vấn đề về tiền, haizz. . . . . ." Ông lại thở dài, "Gọi cô bé là Thiểu Chân đi! Ít nhiều gì cũng có thể giúp nó hóa giải một chút, nhưng. . . . . . Vợ chồng hai người phải nhớ kỹ, lúc nó hai mươi hai tuổi tuyệt đối không để cho nó lên đài Bắc, chỉ cần qua sinh nhật tuổi hai mươi hai, hai người có thể giữ lại được nó. . . . . ." Hắn bấm ngón tay tính toán, "Đúng vậy chỉ cần năm hai mươi hai tuổi nó mà lên đài Bắc, nó nhất định sẽ rời xa hai người."

"Thật không? Chỉ cần không lên đài Bắc thì sẽ không sao ư?" Hai vợ chồng cầm chặt tay nhau, chỉ cần không cho con gái được lên đài Bắc khi nó 22 tuổi là có thể hóa giải tai họa rồi !

"Đúng vậy, chỉ là tất cả đều là ý trời." Không có ai có thể làm việc trái ý trời. "Tôi cũng chỉ có thể giúp hai người đến đó mà thôi." Ông hiểu rất rõ, dù có dặn dò như thế, cô bé kia vẫn phải nghe theo số mạng mà đi!

"Thưa thầy, đây là một chút tâm ý của vợ chồng chúng tôi, mong thầy nhận cho." Phan Tố Hà lấy một bao tiền lì xì từ trong ví da ra.

"Cám ơn, hai người phải nhớ kỹ lời của tôi nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.