Dù sao cũng là bèo nước gặp gỡ, Phạm Khinh Ba không hề
để ý đến cái nhìn của Thư Sinh với mình, ngược lại lại có nhiều hưng trí đánh giá khuôn mặt hắn.
Thư sinh ngốc này đỏ mặt lên, nguyên bản khi nghe câu
trước thì mặt đỏ hai phần nay đã biến thành bảy phần, có chút tư sắc nhìn lại
càng thêm hương vị, còn chưa kể tính tình cổ hủ lại mang khí chất nho nhã, càng
làm cho người ta muốn đùa giỡn. Khó trách Ngũ tỷ vừa nhìn thấy hắn liền muốn
cho hắn ăn xuân dược, nghĩ đến thuộc tính cấm dục bất luận từ cổ chí kim đều
được các loại thục nữ hoan nghênh.
Nhưng đáng tiếc nàng là thích thân hình tráng kiện,
toả sáng như mặt trời, loại bạch diện thư sinh này, thoạt nhìn mềm mại dễ đẩy
ngã, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Phạm Khinh Ba không có hảo ý cười: “Nghe ta nói này
thư sinh, rõ ràng là ngươi muốn nghe ta mới nói, kết quả tại sao vừa muốn nghe
lại vừa muốn ta tự trọng?”
“Chuyện này…”
Thư Sinh như bị nghẹn không có cách phản kháng. Biết
rõ lời này có chút không đúng, nhưng lại không thể nói lên là không đúng ở chỗ
nào, gấp đến độ giơ tay áo lên trán thấm thấm mồ hôi, đột nhiên động tác dừng
lại, biến sắc, ngạc nhiên nói: “Phạm cô nương làm sao mà biết tên của tại hạ?”
“Ôi?” Lúc này đến phiên nàng phản ứng lại, “Ngươi tên
là gì?”
Thư Sinh buông tay áo, nho nhã lễ độ chắp tay nói:
“Tại hạ họ Thư tên Sinh, tự(1) Cần Chi.”
Khụ! Phạm Khinh Ba thình lình bị nước miếng của bản
thân nhất thời nuốt vào làm cho sặc, chỉ vào Thư Sinh không tự giác dương cao
âm điệu: “Thư Sinh?”Sau khi thấy hắn nghiêm cẩn gật đầu, nàng dừng lại không
đến một giây, liền không khống chế được liên tục đấm vào tường cười to: “Thư,
Thư Sinh! Phốc! Ha ha, ha ha ha ha ha… Ngươi tại sao không dứt khoát lấy họ
Ngốc luôn đi!” (Min: nếu thế tên đầy đủ là Ngốc Thư Sinh =]] )
Thư Sinh bị nàng cười đến có chút không rõ thực hư
chân tướng, chỉ có thể để cho nàng cười đến khi thở không nổi nữa mới giải
thích: “Tuy nhiên mẫu thân tại hạ họ Đái, nhưng tại hạ phải theo họ phụ thân.”
Phạm Khinh Ba vừa nghe xong, càng cười đến nỗi mặt mũi
trắng bệch, ôm bụng đứng dựa vào tường mới có thể trụ vững.
“Ôi, ôi, không được, Thư Sinh ngươi thật ngốc!”
Lúc này rốt cục Thư Sinh mới nghe ra là nàng đang cười
hắn, mặt đỏ lên, buồn bực, quay đầu muốn đi, nhưng vạt áo lại bị giữ chặt. Toàn
thân hắn trong phút chốc rùng mình, rất nhanh nắm chặt ngân trâm trong tay.
Phạm Khinh Ba lập tức dừng cười.
Nàng có thể khẳng định, ở trong nháy mắt vừa rồi, nàng
cảm nhận được có một tia “sát khí” gì đó. Nhưng là…
“Phạm, Phạm cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân…”
Tên thư sinh này quay đầu lại vẻ mặt đỏ bừng liên tục
lui về phía sau, rõ ràng vẫn là tên Thư Sinh ngốc đơn thuần lương thiện, làm
sao có cái gì sát khí đó a?
Nàng lắc đầu, loại bỏ ý tưởng không thực tế ra khỏi
đầu, thẳng bước đi đến một quán bán trang sức nhỏ. Thư Sinh thấy thế, vội hỏi:
“Phạm cô nương nếu đã có việc, tại hạ sẽ không quấy rầy.”
Nghe thấy ngữ khí khẩn cấp như vậy… Phạm Khinh Ba
trong lòng cười thầm, cũng không quay đầu lại nós: “Ngươi có phải là muốn để
tóc xõa tung như vậy đi trên đường không?”
“A!” Thư Sinh nghe vậy cước bộ dừng lại, khẽ kêu một
tiếng, hoang mang rối loạn cầm lấy ngân trâm trong tay muốn buộc lại tóc.
“Không vội.” Trong khi nói chuyện, trong tay Phạm
Khinh Ba đã cầm một cây trâm gỗ thanh lịch trang nhã. Nàng đi đến, một phen
đoạt lấy ngân trâm của hắn, nói: “Có tiền cũng không nên lộ ra ngoài. Ta thấy
người cũng không có vẻ gì là có tiền, nhưng lại dùng trâm vàng như vậy, là mong
người ta đến chặn đường cướp của sao?”
Nói xong nàng đem trâm gỗ đặt vào tay Thư Sinh, nhưng
lại là đặt vào khoảng không. Nàng kinh ngạc giương mắt, tên ngốc này có võ
công? Thân thủ nhanh nhẹn như vậy!
Chỉ thấy Thư Sinh giống như là bị cây trâm làm cho
bỏng tay, mãnh liệt xua xua tay, “Không được không được! Việc này không hợp
lễ…”
Phạm Khinh Ba cảm thấy bất đắc dĩ, đối hắn dứt khoát
vẫy vẫy tay, “Thư Sinh, mau quay lưng lại đây, sau đó ngồi thấp xuống một
chút.”
“Làm, làm cái gì…”
“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ta nói ngươi chuyển
ngươi liền chuyển!”
Cái tính tình gì thế này! Thấy nam nhân trước mắt
nhanh chóng xoay người ngồi xổm xuống hít thở cũng không dám hít mạnh, Phạm
Khinh Ba nghiêm mặt lại như khúc gỗ, cố nhịn cười, bàn tay thuận thế cầm lấy
tóc hắn, rất quen việc chải vuốt, hai bước ba bước liền đem tóc búi lại, rồi
dùng trâm gỗ cố định.
“Cái này cũng không đáng bao nhiêu tiền, cứ coi như là
vì lúc trước ở quán trà, Tử Sách đã lỡ va chạm ngươi mà nhận đi.” Nàng nhìn
thoáng qua cây ngân trâm có dạng giống hình bút lông của hắn, bĩu môi nói: “Tuy
rằng không quý trọng cũng không đặc biệt như cây trâm của ngươi, tốt xấu cũng
giúp ngươi không bị kẻ trộm ‘nhớ thương’.”
Thừa dịp hắn còn đang thất thần, nàng đem ngân trâm
đưa lại cho hắn, sau đó hướng hắn vẫy vẫy tay, “Được rồi, chúng ta liền từ biệt
như vậy đi, ta đi đây.”
Nói xong nàng liền vừa đi vừa nhảy, hai bước ba bước
đã biến mất ở ngã tư.
Thư Sinh nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa khỏi tầm
mắt, sau một lúc lâu rốt cục phản ứng lại, da đầu bắt đầu run lên.
Để cho nữ tử vì bản thân mà đứng ở bên đường giúp mình
búi tóc thật sự không trang trọng, nhưng nếu gỡ búi tóc này xuống để tóc tai bù
xù trước mọi người chẳng phải lại càng thất lễ với những người ở đó hay sao?
Càng nghĩ lại thấy, đâm lao phải theo lao. Cuối cùng, hắn phúc chí tâm linh*,
nha nha nhớ lại : các bậc hiền triết từ xưa đã có câu trước tiên người tài
không được lộn xộn, hai là khinh rẻ nắm đấm…Lúc này mới đánh mất ý niệm gỡ búi
tóc xuống trong đầu.
(*: phúc đến thì lòng cũng sáng ra)
Thu hồi tầm mắt, nhìn đến ngân bút (bút vàng) trong
tay, hay là nghe theo lời Phạm Khinh Ba, cất vào trong tay nải.
“Thật sự là con người kỳ quái, Khinh Bạc… Nữ sao?”
Lời thì thào tự nói của Thư Sinh phiêu tán trong gió,
mấy chữ không thể nghe thấy.
Thanh Mặc phường sở hữu ba điều phố bốn ngõ nhỏ, phố
lấy Tín, Đạt, Nhã làm tên, ngõ lấy tên là Cầm, Kỳ, Thi, Họa. Rõ ràng là nơi tam
giáo cửu lưu tụ tập, lại lấy tên cao nhã như vậy, không thể không bội phục nhân
dân Hoàng triều dí dỏm ngầm.
Phạm Khinh Ba ở tại căn nhà tranh cuối hẻm, nàng cước
bộ nhanh chóng về nhà, từ rất xa thấy ở cửa không có người, mới thở phào nhẹ
nhõm.
Chắp tay sau lưng khôi phục tử thái thảnh thơi, chậm
rãi đi trở về, ngay tại khoảnh khắc một chân vượt qua cửa, đột nhiên nàng toàn
thân bộ lông tơ dựng đứng ………có yêu khí! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một
đạo thân ảnh từ trong nhà vọt ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy
đùi của nàng!
“Chủ nhân! Người rốt cục đã trở lại a chủ nhân! Nô tài
còn tưởng rằng người không cần nô tài nữa! Ô ô ô ô…”
Phạm Khinh Ba khóe miệng hơi hơi run rẩy, đã mấy lần
có ý đồ đem chân rút ra, đều thất bại, đành phải dựa vào trên cửa chờ hắn khóc
cho xong.
“Hừ, đồi phong bại tục.” (làm bại hoại thuần phong mĩ
tục)
Một giọng nói nữ nhân vang lên, Phạm Khinh Ba ngẩng
đầu,
Một cái giọng nữ vang lên, Phạm Khinh Ba ngẩng đầu,
người tới chính là Thu Ý hàng xóm của mình, câu môi cười, “Thu Ý cô nương tìm
ta có việc?”
Thu Ý đối nàng nhăn nhăn cái mũi, ghét nói: “Ai muốn
tìm ngươi?”
“Nga? Nhưng ở cuối hẻm này chỉ có một hộ duy nhất là
ta, ngươi không tìm ta… Chẳng lẽ tìm nhà chúng ta phát bệnh?”
Không chờ Thu Ý trả lời, Phạm Bỉnh đang ôm đùi nàng
ngẩn đầu lên hé ra khuôn mặt lê hoa đái vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương vừa
khóc vừa nói: “Nô tài đối với chủ nhân là toàn tâm toàn ý, không tính Xuân Ý cùng Thu Ý đối nô tài tình căn thâm
chủng nhưng nô tài đánh chết cũng không gả, nô tài cũng sẽ không thể phản bội
chủ nhân! Nữ nhân như quần áo, nhưng chủ nhân ngươi là trời của nô tài, thần
của nô tài, tâm can tì phổi của nô tài… Ô ô ô ô! Còn có nô tài kêu Phạm Bỉnh,
chủ nhân có thể kêu nô tài Tiểu Tiểu Phạm cũng có thể kêu Tiểu Bỉnh Bỉnh, không
cần kêu Phát Bệnh…”
“Ác… Nôn…”
Phạm Khinh Ba nghe được âm thanh quái lạ, quay đầu
nhìn thấy Thu Ý đang chống ta vào tường nôn mửa dữ dội, trong lòng không khỏi
có chút tội lỗi,“Thập phần ngượng ngùng, ta sẽ dạy bảo lại hắn cho tốt.”
Quá một hồi lâu, Thu Ý rốt cục nôn xong, lau miệng,
trở lại hung tợn trừng mắt nhìn chủ tớ ha người bọn họ, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Đừng có mà giả ngây giả dại! Hai người các người muốn đồi phong bại tục
thế nào cũng đều không sao, nhưng là ta muốn cảnh cáo người, Phạm Khinh Ba,
không được nổi tà niệm đối với Thư công tử, lại càng không được câu dẫn hắn!”
Phạm Khinh Ba nghe xong đầu đầy mờ mịt không hiểu
được, chỉ thấy cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc đang đi tới.
“Thư Sinh?”
Người nọ nghe tiếng ngẩng đầu, đúng là tên Thư Sinh
ngốc kia, vẻ mặt hơi hơi ngạc nhiên, chần chờ một lúc sau đó cước bộ nhanh hơn,
trong mắt mang theo ba phần khinh hỉ ba phần sợ hãi còn có ba phần không biết
là gì tiến lại, “Phạm cô nương? Sao có thể khéo như vậy?”
Trong một ngày ngắn ngủn, có thể gặp nhau ba lượt.
“Các ngươi quen nhau sao? Làm sao có thể nhận thức?”
Thu Ý nổi lên cảnh giác, đứng chắn ngang ở giữa hi
người, ánh mắt khi hướng về phía Thư Sinh lại trở nên ngượng ngùng, thanh âm
cũng ôn nhu vài phần.
Thư Sinh lúc này mới nhìn đến Thu Ý ở một bên, vội
vàng lấy từ trong tay nải ta một cái hộp son, đưa cho nàng, “Đây là son mà Thu
cô nương uỷ thác tại hạ mua hộ, thỉnh kiểm tra và nhận.”
Phạm Khinh Ba một bàn tay dựa ở trên cửa, một bàn tay
chống tại bên hông, có vẻ rất hưng trí nhìn hai người tới lui, đây rõ ràng là
tiết mục “Thần nữ có tâm, Tương vương rất ngốc”. Nhìn xem Thu Ý quật khởi, nàng
không khỏi nâng mi, “Thu Ý cô nương, vị này chính là Thư công tử mà người mới
nói đến?”
“Di? Vừa rồi nhị vị có nhắc tới tại hạ?” Thư Sinh có
chút kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn Thu Ý.
Thu Ý hai con mắt nhu tình như nước nháy mắt sáng lên
hướng Phạm Khinh Ba bắn ra nồng đậm sát khí: ngươi dám nói cái gì thì nhất định
phải chết!
“Đúng vậy, Thu Ý cô nương nói…” Phạm Khinh Ba cố ý kéo
dài ngữ điệu, khi nhìn thấy Thu Ý khẩn trương đến như sắp nổ mạnh , mới không
chút để ý cười nói: “Thu Ý cô nương nói có một vị Thư công tử muốn chuyển đến
đối diện nhà ta, muốn ta chiếu cố hắn nhiều hơn, phải không Thu Ý cô nương?”
Thu Ý nhẹ nhõm thở dài một hơi, có chút thoát lực suy
sụp hạ bả vai, đón nhận ánh mắt dò hỏi của Thư Sinh, tùy ý gật gật đầu.
Thư Sinh nhất thời tràn ra một chút thanh nhã cười,
đối với Phạm Khinh Ba thật sâu vái chào, “Sao dám hảo làm phiền Phạm cô nương?”
Thu Ý nghe vậy vội vàng tiếp lời, “Đúng vậy đúng vậy
rất phiền toái, Khinh Ba cô nương nhưng đường đường là đại chưởng quầy của Hoan
Hỉ Thiên, có rất nhiều hoạt động giao tế, không thời gian xã giao với láng
giềng này đó như chúng ta đâu. Thư công tử, sắc trời không còn sớm, chúng ta
vẫn là nhanh chút đi vào sắp xếp nhà mới đi.”
Thư Sinh gật gật đầu, “Sắc trời đích xác không còn
sớm, Thu cô nương sớm đi về nhà mới tốt, không tiễn.”
Phạm Khinh Ba nhịn không được thổi phù một tiếng bật
cười.
Thu Ý hung hăng liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng
vừa giận Thư Sinh không hiểu phong tình, bất đắc dĩ là cô nương gia da mặt
mỏng, chỉ có thể dậm chân một cái oán hận rời đi. Trước khi đi còn tặng Phạm
Khinh Ba một ánh mắt hình lưỡi dao: không được câu dẫn Thư công tử!
Phạm Khinh Ba không giống người khác, chính là chọc
không được, ngươi càng kháng cự, nàng càng muốn chọc. Sở dĩ nàng nhận được uy
hiếp xong, không chút do dự đáp trả Thu Ý một cái lè lưỡi mặt quỷ, phải cho
nàng thấy tức giận đến vò đầu bứt tóc mới cảm thấy mĩ mãn.
Ai ngờ biểu tình bất nhã lại thất lễ này dừng ở trong
mắt Thư Sinh, hắn lại bày ra vẻ mặt không đồng ý.
“Rất không trang trọng.”
Trong vòng một ngày nghe được hai lần chỉ trích yêu
cầu nàng tự trọng, hơn nữa lại là phát ra từ cùng một người. Phạm Khinh Ba cảm
thấy buồn cười, lại cố ý nghiêm mặt nói: “Ta cùng Thu Ý muội muội ngoạn nháo
như vậy chính là biểu đạt cảm tình, một nam tử như ngươi lúc này tự nhiên tị
hiềm, phi lễ chớ nhìn, ai ngờ ngươi nhìn đều đã nhìn lại còn trả đũa?”
Đây tuyệt đối là xảo biện quỷ quyệt, bởi vì dù có nhìn
thế nào, người trả đũa đều là nàng.
Nhưng là Thư Sinh lăng đầu lăng não, nhưng lại nghe
lọt được, lại còn cảm thấy rất có đạo lí, vẻ mặt lập tức xấu hổ giải thích liên
hồi.
…….. Nam nhân này thật sự là mười phần ngốc tử!
Chưa giải thích cho đối phương nghẹn cười mà nội
thường rồi chết thì có vẻ tên thư sinh này còn chưa yên lòng, hắn còn đối với
Phạm Khinh Ba vái chào thăm hỏi nói: “Đa tạ Phạm cô nương bao dung. Tại hạ còn
phải sắp xếp nhà mới, sẽ không quấy rầy Phạm cô nương.”
Bước chân vừa chuyển muốn đi, lại liếc mắt nhìn Phạm
Bỉnh đang nỉ non khóc thút thít một cái, nhịn không được nói: “Vị tiểu ca này
thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nếu là phạm vào cái gì sai, thỉnh Phạm cô nương cho hắn một cơ hội, ngàn vạn đừng trừng phạt quá
nặng.”
Phạm Khinh Ba lần này cười không nổi, khóe miệng co
lại, hiện tại là ra sao? Nàng thoạt nhìn rất giống kẻ khi dễ đứa nhỏ sao?
Đạp Phạm Bỉnh một cước, “Đứng lên.”
Hắn tự giác ngừng khóc, liền xiêu xiêu vẹo vẹo đứng
lên.
Phạm Khinh Ba dù sao không thật sự thấy Thư Sinh khó
chịu, chưa nói đến nàng đối với hắn cũng không ác cảm, chỉ dựa vào hắn có tâm
tư yêu mến dạy dỗ tiểu hài tử còn không lấy tiền học phí, liền cũng đủ để nàng
quyết định sẽ làm một láng giềng hòa thuận với hắn.
Nàng đẩy Phạm Bỉnh, muốn hắn đi giúp Thư Sinh sắp xếp
nhà mới. Phạm Bỉnh không đồng ý, dậm chân ồn ào, nàng hé mắt câu môi cười lạnh,
“Ngươi không đi chẳng lẽ muốn ta tự mình đi? Vậy ta đây cần ngươi làm cái gì?
Mỗi ngày khóc tang?”
Vừa nghe thấy nàng nói không cần hắn, hắn lập tức đập
bàn nhảy dựng lên, “Ta đi ta đi!”
“Ách, kỳ thực không cần phiền toái vị tiểu ca này, tự
bản thân tại hạ là có thể…”
Thư Sinh bất quá là không muốn hai chủ tớ vì mình mà
cãi nhau, hảo tâm đề nghị, lại bị Phạm Bỉnh hung tợn trừng mắt lườm, “Ngươi này
có ý tứ gì? Muốn cho chủ nhân đuổi ta đi? Nhiên đó nhân cơ hội thế chỗ ta? Trên
đời này làm sao có thể có người ti bỉ âm hiểm như vậy! Đừng cho là ta không
nhìn ta ánh mắt gian tà cùng tâm tư của ngươi, nói cho ngươi biết, ta Tiểu Tiểu
Phạm tinh lắm, ngươi đừng mơ tưởng câu dẫn chủ nhân của ta!”
(1) Tên tự là tên để giải thích ý nghĩa tên thật.
Người Trung Hoa cổ đại cho rằng “tại danh chi ngoại” nên hay đặt cho mình một
cái tên khác có ý nghĩa tương quan.
“Tên Tự” là tên là tên về nghĩa hoặc chiết tự có liên
quan giải thích ý nghĩa “tên Huý”
Tên tự là tên theo mặt chữ Hán để giải thích ý nghĩa
tên huý.