“Ngươi dẫn ta tới nơi đây là muốn dìm ta chết đuối cho
hả giận sao?”
—— ——
“Thư Sinh…” ……… “A —— “
…
“Nương tử nàng không sao chứ?!”
“Ngươi…”
“Hù chết vi phu!”
“Ngươi…”
“Có thấy không thoải mái ở đâu không? Có thấy tức ngực
không? Hay là thấy choáng đầu không?”
“Ngươi ——”…. “Đang sờ nơi nào?”
—— ——
“Tướng công, ta thật choáng váng.”
…
“Tướng công, ta rất lạnh.”
“Nga, vi phu đi thêm củi lửa.”
…
“Ưm… Tướng công, ngươi thêm củi lửa thì thêm, cởi quần
áo làm gì?”
…
“Ưm a… a tướng công, ngươi —— “
*nhạc hiệu kết thúc* =))
Mời thận trọng đọc kĩ nha, đây là chương đầu tiên (và
cũng có thể là cuối cùng =]]) Khinh tỷ ngọt ngào gọi Thư ca là chàng
Warning: cẩn thận té ghế!!!
Phạm Khinh Ba ngơ ngác nhìn nam nhân vừa bung dù cho
nàng, dường như không thể tin vào mắt mình.
Thư Sinh còn kinh ngạc hơn nàng, hắn trừng to mắt nhìn
tay mình, hình như cũng không thể tin bản thân lại có động tác tự giác như thế.
Thấy hắn trong nháy mắt có hơi lùi lại, Phạm Khinh Ba
không rảnh suy nghĩ nhiều, theo bản năng giơ tay lên giữ chặt lấy hắn rồi kéo
lại gần mình. Động tác quá nhanh nên đầu nàng liền dụi trên ngực hắn. Trong
lòng nàng hơi hơi loạn, dứt khoát cúi đầu xuống, suy nghĩ xem nên mở miệng thế
nào, có nên nói hêt toàn bộ thân thế của Tạ Y Nhân không, lại không hề hay biết
hành động của mình tạo thành quấy nhiễu lớn bao nhiêu đối với nam nhân.
Ngón tay lành lạnh ẩm ướt của nàng bám vào mu bàn tay
hắn, truyền đến cảm giác lanh thấu xương, tiếp theo cả người nàng yêu thương
nhào vào ngực hắn, đồng thời cũng nhiễm ẩm quần áo của hắn, nàng tựa vào ngực
hắn, hơi thở ấm áp. Cảm giác thoáng lạnh thoáng nóng như vậy thật giống với tâm
tình ngày hôm nay của hắn, một lúc sung sướng như ở trên thiên đường, ngay sau
đó lại lạnh lùng rơi xuống địa ngục. Âm phủ và bầu trời chỉ cách nhau một sợi
chỉ nhỏ, mà người thao túng sợi chỉ này, chính là nữ nhân nhìn như dịu ngoan
trong lòng hắn bây giờ.
Một khắc trước tàn nhẫn vô cùng, giờ khắc này lại ôn
nhu ngọt ngào, đâu mới thật sự là nàng đây?
Hắn hẳn nên đẩy nàng ra, tối thiểu cũng phải chất vấn
nàng vì sao lại đùa bỡn hắn. Dù có làm gì thì cũng không phải giống như hắn
đang làm bây giờ, chân tay luống cuống ngây ngốc đứng đó, nhìn nàng đang thể
hiện tình cảm, trái tim hắn như bị kéo đông đẩy tây nổi nổi chìm chìm, nên cố
gắng nghĩ đây chi là hiểu lầm sao?
Cuối cùng nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, chịu
nhiều gió mưa, đôi mắt mông lung như làn sương nhìn hắn, làn môi hơi hơi trắng
bệch giật giật.
“Hắt xì!”
Văng nước mũi nước miếng lên đầy mặt hắn.
Miệng hắn co giật, không thể nhịn được nữa ngửa mặt
lên trời thét dài một tiếng, sau đó ném ô xuống trong ánh mắt hoảng sợ của
nàng, lập tức kéo nàng vào lòng…
“Đây là đâu?”
Khi Phạm Khinh Ba bị buông ra chỉ thấy mình đang ở
trong một sơn động, một loại mùi giống như lưu huỳnh bay vào trong mũi làm
trong lòng nàng nháy mắt hiện lên những cảnh tượng giết người chôn xác ghê rợn.
Thư Sinh dường như rất quen thuộc động này, cầm diêm đi châm đèn, bốn phía dần
dần sáng bừng lên.
“Suối nước nóng?” Phạm Khinh Ba nhìn hơi nước bốc lên
từ con suối, kinh ngạc nói, “Đây là Tây Sơn sao?”
Những vùng phụ cận kinh thành chỉ có Tây Sơn là có
suối nước nóng, mà Tây Sơn lại là nơi tế tổ của hoàng gia, người bình thường
không thể vào được.
Thư Sinh im lặng không nói gì. Vì thế Phạm Khinh Ba
mới nhớ ra giữa hai người còn có hiểu lầm. Tuy rằng hắn đi rồi lại trở lại làm
nàng thấy an tâm không ít, nhưng tư tưởng của hắn khác với não người bình
thường nhiều lắm, cho nên nàng vẫn cẩn thận cười hỏi: “Ngươi dẫn ta tới đây để
dìm chết cho hả giận sao?”
Thấy hắn quay đầu lại, mặt lộ đầy vẻ ngạc nhiên thì
nàng mới lại an tâm một chút, “Thế là lo ta bị cảm lạnh nên đưa ta đến ngâm
nước nóng à?”
Mặt Thư Sinh biến sắc, loại quay lưng về phía nàng, hừ
một tiếng, “Ở phía trước.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng người lại đi ra sau tảng
đá lớn bắt đầu nhóm lửa.
Biết hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, vẫn quan tâm đến
nàng, tâm trạng cả một đêm bị treo lơ lửng của Phạm Khinh Ba mới được thả lỏng.
Tâm ổn định, đầu óc cũng linh hoạt hẳn. Có lợi thế như vậy, cả người nàng bỗng
chốc cảm thấy thoải mái, lại hắt xì vài cái, cũng cảm thấy thực lạnh. Nàng vừa
tính toán xem nên dỗ dành Thư Sinh thế nào vừa cởi xiêm y ướt sũng ra.
Sau đó nghe thấy ‘phù phù’ một tiếng, nàng ngâm mình
vào trong nước. Thư Sinh không biết là nghĩ đến cái gì, cả người lập tức cứng
đờ, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vài tấm xiêm y từ trên trời rơi xuống, theo đó
là một giọng nữ vô cùng thân thiết truyền đến: “Thư Sinh ngoan, làm khô quần áo
giúp người ta đi.”
Phạm Khinh Ba vội vàng đuổi theo Thư Sinh, chẳng kịp
xoá đi lớp dịch dung, mặc dù đã tẩy lớp hoá trang trên mặt nhưng giọng nói vẫn
là Tạ Y Nhân ôn nhu kiều mị. Thư Sinh cảm thấy thân mình mềm nhũn, đồng thời
trong lòng lại có một sự tức giận dâng lên, cứng ngắc kéo y phục ẩm ướt bị ‘ai
đó’ vứt lên người mình, cắn răng nói: “Phạm, Giải ——” không thể gọi là Phạm cô
nương, lại càng không muốn gọi nàng là Giải phu nhân, hắn chỉ có thể oán hận
nói. “Nàng, nàng là một, nữ nhân đã có chồng, sao có thể không biết kiềm chế
như thế!”
Vì sao lại dùng thanh âm khiến hắn hiểu lầm này bảo
hắn làm loại chuyện mà hắn sẽ hiểu lầm đây?
Lời vừa ra khỏi miệng, lại nghĩ đến bản thân đưa nàng
là một nữ nhân đã có chồng đến vùng núi non hoang vu này, cô nam quả nữ ở chung
một chỗ, mặt lại đỏ lên thẹn thùng. Thư Sinh hối hận không thôi vì sự
không khống chế được hành động của mình, trong lòng đầy mâu thuẫn, không biết
Phạm Khinh Ba nhanh mồm nhanh miệng lại sẽ chế giễu hắn như thế nào nữa.
Sau đó hắn nghe thấy một giọng nữ cười ha ha phía sau
nói: “Sao ta không biết nhờ trượng phu của mình hong khô quần áo giúp cũng là
không biết kiềm chế nhỉ?”
Thư Sinh nghe vậy, mỗi một dây thần kinh trong người bỗng
chốc đều căng thẳng, “Nàng nói ai?!”
Vẫn là giọng nữ miễn cưỡng mềm yếu kia: “Trừ chàng ra
còn có thể là ai? Ta vẫn luôn chỉ có một người nam nhân. Aiz aiz, tuy rằng Phát
Bệnh thay chủ xuất giá nhưng chàng
cũng không thể không nhận nha. Ta thật đáng thương, vừa gả cho người ta, đảo
mắt một cãi người ta đã không cần ta nữa, uổng công ta vì hắn mà chịu để cho
người ta khống chế, hy sinh rất nhiều…”
Có người nào không biết xấu hổ mà trả đũa như vậy
không a a a?
Phạm Khinh Ba mặt không đỏ tim không loạn chậm rãi
nói, ánh mắt không chớp lấy một cái bất động nhìn chằm chằm động tĩnh phía sau
tảng đá kia, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa loé lên. Không thấy ai cả,
chỉ nghe thấy giọng nói cấp bách lại trầm thấp: “Nàng, nàng lại nói hưu nói
vượn! Nàng rõ ràng là, là —— “
Nói đến đây lại bỗng dừng lại, chỉ còn lại những tiếng
thở dốc do nén giận.
“Rõ ràng là cái gì? Rõ ràng là thê tử của Giải Đông
Phong sao?” Nghe thấy tiếng nổ không dứt phía bên kia tảng đó, không biết hắn
giận chó đánh mèo chỗ nào rồi, nàng thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Chàng cũng
không tò mò sao, nếu ta thật sự là thê tử của hắn, sao hắn có thể để lời đồn về
ta và Chu Tử Sách bay đầy trời như thế, còn để yên cho ta thành thân với chàng
sao? Mà ta sao có thể một gái hầu hai chồng chứ?”
Nàng cúi xuống, cho hắn thời gian bình tĩnh suy xét.
Phía sang tảng đá lớn đột nhiên yên lặng, một lúc lâu
sau mới truyền ra tiếng trả lời nghiêm túc sau khi đã suy nghĩ cực kì cặn kẽ:
“Các người có bệnh.”
Phạm Khinh Ba bị nghẹn, không khí dịu dàng rất vất vả
mới gây dựng được lung lay sắp đổ,“Ngươi mới có bệnh!”
“Hung dữ như thế… người chột dạ mới ngoài mạnh trong
yếu.” Ngôn từ chuẩn xác, trong giọng nói là thái độ một mực “ta biết cả rồi”.
Lại bị nghẹn lần nữa, Phạm Khinh Ba bật cười. Đã lâu
không thấy Thư Sinh ông nói gà bà nói vịt, hỏi một đằng đáp một nẻo a… Thật
thân thiết, so với khi hắn lửa giận khó đoán thì đáng yêu hơn nhiều. Nàng nhẫn
nại công bố đáp án: “Bởi vì Tạ Y Nhân chẳng qua chỉ là một nguỵ trang, mà ta từ
trước đến giờ đều chỉ là Phạm Khinh Ba, không phải Tạ Y Nhân.”
Lại là sau một lúc lâu lặng im.“… Tạ Y Nhân là ai?”
Bị nghẹn lần thứ ba. Phạm Khinh Ba nhắm chặt mắt, thu
lại mấy câu vừa nghĩ, hắn khi ngơ ngác không rõ tình huống không đáng yêu chút
nào.
Hít sâu một hơi, nàng từ bỏ ý định khơi thông với hắn,
quyết định phải hoàn toàn giải thích mọi khúc mắc, nói từ đầu câu chuyện: “Tạ Y
Nhân là con gái của Trấn Quốc Công…”
“Trấn Quốc Công là ai?”
“Trấn Quốc Công chính là một đại thần có ý đồ tạo phản
khi tiên đế còn đăng cơ…”
“Ừ, tiếp tục.”
“Tạ Y Nhân năm mười ba tuổi phải vào Giả Y cung làm nô
tỷ…”
“Giả Y cung?”
“Giả Y cung là nơi làm việc của nô tỳ thuộc hàng đẳng
cấp thấp nhất trong cung. Aizz, ngươi có thể không xen mồm vào không hả?”
Người nào đó cuối cùng cũng yên lặng.
Sau khi xác định hắn đã ngoan ngoãn, nàng mới tiếp tục
nói: “Tạ Y Nhân không chịu nổi nô dịch gian khổ, quyết định tự sát, được Giải
Đông Phong do hiếu kì đến xem náo nhiệt cứu, hai người làm bạn từ đó…”
Phạm Khinh Ba bắt đầu nói từ năm năm trước, mà Thư
Sinh nghe xong nửa ngày vẫn không rõ cái người ‘Tạ Y Nhân’ kia có liên quan gì
đến chuyện của bọn họ, mãi đến khi nàng nói đến ——
“Tạ Y Nhân gả cho Giải Đông Phong, hai người làm một
cuộc trao đổi, Giải Đông Phong tạo cho Tạ Y Nhân một thân phận khác, họ Phạm
tên Khinh Ba. Mọi chuyện của quá khứ coi như đã chết theo quá khứ. Tuy Tạ Y
Nhân là thê tử của Giải Đông Phong, nhưng lý lịch của Phạm Khinh Ba lại vô cùng
đơn giản: nữ, hai mươi hai tuổi, đại chưởng quầy của Hoan Hỉ Thiên, gả về làm
vợ Thư Sinh vào ngày mùng bảy tháng bảy năm nay.”
Nói xong hết thảy hồi ức, Phạm Khinh Ba dừng một chút,
lại nói: “Việc gả thay của Phạm Bỉnh, ta thật xin lỗi chàng. Không thể bái
đường với chàng đơn giản là vì ta phải tiến cung một chuyến, hoàn toàn chấm dứt
thân phận Tạ Y Nhân này. Sau này chỉ chuyển tâm làm thê tử của chàng.”
Dứt lời nàng im tiếng, trong động lại rơi vào lặng
yên. Trong nhất thời, mọi âm thanh đều như ngừng lại, chỉ còn lại
tiếng lửa cháy tí tách và tiếng róc rách của dòng suối.
Có lầm không vậy? Câu cuối cùng của nàng đã hiền lương
thục đức tình thâm nghĩa trọng như vậy rồi, sao hắn còn thờ ơ như thế? Chẳng lẽ
bộ não thần kỳ của hắn lại dẫn dắt hắn đi vào con đường sai trái, hiểu lệch lạc
toàn bộ ý nàng sao? Phạm Khinh Ba lập tức nhìn chằm chằm tảng đá lớn kia, thấy
hắn hồi lâu mà vẫn không có phản ứng gì, bình tĩnh ban đầu nhanh chóng biến
mất, trong lòng vô cùng khẩn trương.
“Thư Sinh…” Nàng đứng lên, còn muốn chạy đi qua, ai
ngờ luống cuống lại làm cho nàng rối loạn, “A —— “
Chân vừa trượt một cái, cả người liền ngã vào trong
nước, nước trong suối vốn chỉ cao đến eo nháy mắt qua đến đỉnh đầu, uống mất
ngụm nước, một trận sợ hãi khó thở vọt tới. Trong đầu nàng hiện giờ trống rỗng,
phản xạ khua tay liều mạng dãy dụa, trong lúc nàng cho rằng mình nhất ngữ thành
sấm* sắp chết đuối đến nơi, một bàn tay to đỡ lấy thắt lưng nàng, dùng sức một
chút kéo nàng lên khỏi mặt nước.
(*một câu thành lời sấm truyền : tức là câu nói ban
đầu của chị ý “Ngươi dẫn ta tới đây để dìm chết cho hả giận sao” trở thành sự
thật.)
“Nương tử, nàng không sao chứ?!”
Phạm Khinh Ba bị Thư Sinh kéo lên, lúng ta lúng túng
vỗ lưng giúp nàng. Nàng phun hết nước ra rồi lại thấy khiếp sợ vì sự xưng hô
của hắn, run rẩy mở miệng: “Ngươi…” Gọi ta là gì? Bốn chữ sau còn chưa kịp nói
ra, cả thân mình đã bị ôm vào trong lòng hắn.
“Dọa chết vi phu rồi!” Thư Sinh gắt gao ôm nàng.
“Ngươi…” Tự gọi mình là gì?
Mấy cái chữ đằng sau vẫn không kịp nói như cũ, hắn lại
vô cùng khẩn trương kéo nàng ra một chút, bất an sờ sờ nơi này, xoa xoa nơi nọ,
“Có thấy không thoải mái ở đâu không? Có thấy tức ngực? Hay là choáng đầu
không?”
“Ngươi ——” lần này cuối cùng nàng cũng có thể nói được
một câu hoàn chỉnh, “đang sờ chỗ nào?”
Thư Sinh sửng sốt, cúi đầu, nhìn thấy tay mình rất
không chênh lệch, vừa vặn đặt trúng vào nơi nào mà chính nhân quân tử tuyệt đối
không nên để. Sau đó hắn mới chậm chạp phát hiện thân thể trước mắt mình không
một mảnh vải, tay chạm vào có thể cảm nhận thấy không chỗ nào là không nhẵn
mịn.
“A!” Thư Sinh khẽ kêu một tiếng, lập tức đỏ mặt như bị
lửa thiêu, vội vội vàng vàng rút tay về, lại không cẩn thận chạm qua nơi nào
đó. Toàn bộ thân mình run rẩy, sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện mặt Phạm Khinh
Ba cũng hồng lên, không chỉ mặt, cả thân thể đều hồng. Ánh mắt nàng nhìn hắn
cũng thay đổi, mông lung, mơ màng, muốn nói lại ngừng, muốn nói lại ngừng…
Ba.
Bàn tay Thư Sinh vỗ trên mặt nàng.
Phạm Khinh Ba không dám tin trừng to mắt, có sẵn nữ
nhân trần trụi trong lòng, ánh sáng đẹp, không khí tốt, cái người này không
nhào lên mà lại ngang nhiên tát nàng một cái? Con ngựa cố chấp này tuyệt đối
không phải là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn! Nha! Nhất định là trả thù nàng
đã hắn xì phun lên mặt hắn một cái! Đang muốn nổi đoá lên, lại thấy hắn vô cùng
lo lắng nâng mặt nàng lên, lẩm bẩm nói: “Không phải là ngâm nước lâu quá chứ?
Nương tử, nàng có phải thấy rất choáng váng không?”
Nàng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nàng đang bị
dục hoả đốt người thể hiện ra không rõ ràng như thế à? Được lắm, chắc là hắn
rất hy vọng nàng choáng váng phải không, liền choáng váng cho hắn xem!
Phạm Khinh Ba vừa đảo mắt, cả người dính vào trong
lòng Thư Sinh, “Tướng công, ta thật choáng váng.”
Thanh âm nũng nịu mềm mại thế này… Chân Thư Sinh mềm
nhũn, đột nhiên rất muốn nói: nương tử, ta cũng thật choáng váng…
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Thư Sinh dìu Phạm Khinh Ba
đứng lên, cố hết sức nhìn không chớp mắt, tay không xoa lên mà cũng không di
xuống. Nhưng mà nương tử nhà hắn rất là không phối hợp, luôn luôn cố ý vô tình
dùng thân mình mềm mại cọ cọ vào hắn, đôi tay ngọc ôm cổ hắn càng không an
phận, khi thì vỗ về nghịch ngợm sau gáy mẫn cảm của hắn, khi thì tiến vào trong
tóc hắn, nhiễu loạn ý chí hắn.
Từ suối nước nóng đến bên cạnh đống lửa, chỉ ngắn ngủi
vài bước nhưng hắn lại cảm thấy mình đi rất lâu mới đến.
Thật vất vả mới buông được nàng đa, sau khi dùng xiêm
y đã hong khô ấm áp giúp nàng bao lại, toàn thân hắn cũng ướt đẫm, không phân
biệt được là nước suối hay là mồ hôi. Dàn xếp ổn thoả xong, hắn đột nhiên phát
hiện kéo nàng từ trong nước lên cũng không phải là một quyết định sáng suốt.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt nàng hồng hào, ánh mắt mỉm
cười, thân mình nho nhỏ trắng nõn đến mức gần như trong suốt, còn có cảm
giác tiêu hồn còn sót lại trên tay hắn, không một cái nào không phá huỷ ý chỉ
của hắn.
“Nương tử, nàng… có khá hơn chút nào không?” Thanh âm
khàn khàn trầm thấp, yết hầu như có
lửa thiêu.
“Tướng công, ta rất lạnh.” Nàng nửa cuộn trọn lấy thân
thể, tự ôm lấy mình kề đến cạnh hắn, phong cảnh trước ngực lộ ra không sót chỗ
nào.
“Nga, vậy vi phu đi thêm củi lửa.”
Sau một lúc lâu, không có cửi lửa cháy càng mạnh,
nhưng thật ra ở phía sau tảng đá, tất tất tốt tốt, tiếng kêu nhẹ cười duyên thở
dốc rên rỉ vang lên liên tục, thỉnh thoảng lại truyền ra.
“Ân ưm…. a … Tướng công, chàng cầm cái gì trong tay
vậy?”
“Củi lửa.”
“Ưm… Tướng công, chàng thêm củi lửa thì thêm, sao lại
phải cởi quần áo?”
“Xiêm y bị ướt, nhỏ vào củi lửa sẽ không cháy được.”
“Ân a… vậy tướng công, chàng —— “
“Nương tử, miệng nàng hình như rất nhàn rỗi?”
Vì vậy miệng Phạm Khinh Ba vô tình bị bịt kín, thực ra
nàng còn một câu muốn nói: việc này thật xứng với tên động phòng a.
Sinh hoạt vợ chồng trong sơn động cũng gọi là động
phòng nha.