Vào hè , kinh thành nóng đến phát ngốt, mỗi người đều
đã mặc quần áo hè.
Từ khi cái vị Đại Đồng hoàng đế đăng cơ tới nay từng
làm cải cách một lần, phát triển đất nước theo mô hình tiết kiệm, học hỏi trang
phục của nước nhỏ vùng biên giới, phát minh tay
áo dài, bên trong là váy đơn mỏng. Đồng thời giảm bớt độ dày của vải dệt váy
hè, lượng dân nữ hoàng triều bị cảm nắng cũng giảm thật mạnh .
Có thể thấy, hành động này khiến cho vệ đạo sĩ* bốn
phương bất bình.
(*vệ đạo sĩ: những người bảo vệ hệ tư tưởng thống trị,
nôm na giống như mấy ông già cổ hủ :”>)
Nhưng bọn họ thật sự là sinh ra không gặp thời, lại
gặp đúng vị đế vương khi còn sống cũng không qua mức để ý đến danh tiếng sau
này. Hơn nữa cho dù là đạo sĩ, trong nhà bọn họ cũng luôn có những người phụ nữ
không muốn bị cảm nắng, ví dụ như
vợ, như mẹ của họ. Kết quả là, sau một bản trường ca ai oán đến đấm ngực dậm
chân để giải toả nỗi buồn nhớ thương hiền quân tiền nhiệm, dân nữ hoàng triều
bước những bước giải phóng đầu tiên.
Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh được pháp luật cho phép
như vậy ngay thì tại phường Thanh Mặc này, vẫn có hai người che kín không lộ
một kẽ hở.
Một là hộ bộ thượng thư quanh năm còng lưng thu tay
cất kín tay trong áo Giải Đông Phong, việc này thì dân chúng kinh thành đã sớm
nhìn quen không nói làm gì. Một người khác cũng khiến mọi người suy nghĩ trăm
lần vẫn không có cách nào lí giải —— xưa
nay vẫn được gọi là “Khinh bạc nữ”, nữ chưởng quầy Hoan Hỉ Thiên, Phạm Khinh
Ba.
“Phạm chưởng quầy.”
Một giọng nói ngại ngùng vang lên trên đầu, Phạm Khinh
Ba mệt mỏi ngẩng đầu, lại thấy một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi,
trong lòng mắng một tiếng sư cha nó, trên mặt vẫn bày ra vẻ tươi cười, “Vị tiểu
công tử này muốn mua sách gì?”
Thiếu niên dường như nhìn nàng đến ngây người, nửa
ngày sau mới hồi phục tinh thần, xấu hổ đỏ mặt đưa ra một tờ giấy.
Phạm Khinh Ba nhìn thoáng qua tờ giấy, máy móc rút ra
mấy quyển sách từ sau quầy đưa ra. Lúc thiếu niên đưa bạc không cẩn thận chạm
phải tay nàng, nhất thời mặt đỏ tai hồng, ánh mắt như muốn nói lại ngập ngừng,
muốn nói lại ngập ngừng. . . . . . Cuối cùng che mặt xấu hổ mà chạy ra ngoài.
Phạm Khinh Ba đờ đẫn thu hồi tầm mắt, thuần thục liếc
qua tờ giấy, quả nhiên thấy mặt trên viết một hàng chữ.
“Tối nay giờ hợi canh ba*, thuyền hoa An Nhiên trên sông hộ thành**, không gặp
không về.”
(*khoảng 11h)
(*là sông được đào ngoài thành để giúp cho việc phòng
thủ của thành)
Ngay cả liếc mắt cũng lười, nàng vứt tờ giấy lên một
chồng giấy bên cạnh.
Tin Chu Từ Sách cùng Từ tiểu thư thành thân vừa truyền
ra cũng vừa lúc nổi lên tin tức về “trận sống mái” tại Vạn Lí Hương . Vì thế ai
ai cũng biết nàng và Chu Tử Sách đoạn tuyệt hoàn toàn, cho nên thiếu niên trong thành đều nhận định nàng đã trở lại
độc thân, vì thế những mảnh giấy “xin hợp thể, xin điều giáo*” lại tái xuất
giang hồ.
(*hợp thể :”>… ai cũng biết nha, hiểu theo nghĩa
đen tối ý bà con, còn điều giáo, Min nghĩ dựa vào nội dung thì ta thấy được đây
là xin ‘dạy dỗ’ trong lĩnh vực…. ân ái ý)
Mấy ngày nay Hoan Hỉ Thiên lại mở cửa lại, phát hiện
lượng khách trên cơ bản đều bị Hồng Tụ Chiêu ở đối diện cướp đi rồi. Khách quen
vẫn hay đến nhất chỉ còn có bà chủ tiêm may đối diện, đến nghe ngóng các loại
tin bát quái. Nhưng dù bà ấy chưa có bắt chuyện với nàng thì nàng vẫn nghe được
không ít tin đồn thú vị từ miệng bà ấy.
Ví dụ như sau khi sau khi nàng và Chu Tử Sách tan vỡ,
nàng kết giao với một người đàn ông có pháp thuật.
Lại ví dụ như chuyện nàng sau khi học được pháp thuật,
công phu trên giường càng thêm mê hồn.
Ngày mở cửa đầu tiên cứ như vậy trôi qua nhàm chán
trong đuổi ruồi bọ và nghe bát quái… Ngày hôm sau có mấy người khách quen xuất
hiện, ai ngờ bọn họ vừa bước một chân vào đã bị nữ chưởng quầy Hồng Tụ Chiêu
đối diện câu đi mất.
Nữ chưởng quầy của Hồng Tụ Chiêu cũng không phải người
xa lạ, chính là Diễm Diễm cô nương mà Phạm Khinh Ba gặp trên đường mấy ngày
trước.
Ngày thứ ba, cũng chính là hôm nay, Hoan Hỉ Thiên hình
như lại náo nhiệt lên, thanh niên trẻ trung lại lui tới không ngừng.
Sở dĩ nói hình như là bởi vì mấy người thanh niên trả
tuổi tìm đến nàng đều là do nghe
tin đồn, tìm đến xin nàng hợp thể nhưng lại không dám nói thẳng ra. Đám thanh
niên này trước kia rất kiêng kị Chu Tử Sách, nhưng bây giờ lại không thèm để vị
hôn phu biết pháp thuật của nàng vào mắt. Qua một buổi sáng, những tờ giấy mời
qua đêm đã xếp thành một chồng.
Nàng có phải nên cảm thấy vinh hạnh hay không đây, bốn
năm qua vẫn được bầu là nữ nhân mà thiếu niên muốn ở cùng nhất trong lễ trưởng
thành? (hơ hơ, muốn ‘thành người nhớn’ thì ta cần phải làm j? : ] ])
Lại nói về “vị hôn phu có ma thuật” kia. . . . . .
Ngày ấy khi nhìn thấy bộ dạng không ra người cũng chẳng ra quỷ của nàng, hắn
quá mức sợ hãi, dường như không thể tin và chấn động mạnh, thế cho nên sau đó
hắn có nói vài tiếng gì đó, nàng cũng không có nghe rõ, chỉ nhớ rõ bóng dáng
hắn tập tễnh chạy trối chết .
Từ đó cho đến giờ, đều không thấy bóng dáng.
Nếu không phải có đám học trò nhỏ của hắn ngày ba bữa
đến hỏi nàng phu tử đâu, nàng thật nghĩ đếnmọi chuyện trước kia đều chỉ là
tưởng tượng, đối diện nhà nàng kia vẫn là bỏ không, chưa bao giờ có ai chuyển
đến.
Trong lòng không phải không thất vọng.
Tuy rằng ngoài miệng vẫn nói mình không muốn gả đi,
không cần lấy chồng, những cuối cùng vẫn là nữ nhân, ở sâu trong nội tâm vẫn ôm
một hi vọng tốt đẹp. Có lẽ có một người như vậy, không để ý đến những điều hời
hợt xung quanh , không để ý tới lời đồn đại, không quan tâm không hỏi nguyên
do, chỉ ở bên cạnh nàng.
Xem ra, thật chỉ có Phát Bệnh phù hợp với điều kiện
này. Đáng tiếc một ngày nào đó hắn sẽ phải lớn lên, thành thân, rồi sống nương
tựa lẫn nhau chẳng qua cũng chỉ mấy năm. Hắn hiện tại thoạt nhìn là dính nàng
muốn chết, nhưng ngày có tình cảm của riêng mình cũng đã không còn xa nữa rồi, câu “có vợ quên mẹ” này chung quy cũng không sai.
Mặc dù đến lúc đó hắn còn dính lấy nàng, nàng cũng
phải đuổi hai người bọn chúng ra khỏi cửa. Mẹ chồng con dâu mâu thuẫn, nàng
ghét nhất .
Phạm Khinh Ba ghé mặt vào trên quầy, bất tri bất giác
lại nghĩ đến cảnh mình một mình lạnh lẽo mấy năm sau, không khỏi bi ai từ tận
đáy lòng, thở dài một hơi. Aizz. . . . . .
Lại có tiếng bước chân vang lên, nàng trong lòng phiền
muộn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bản chưởng quầy bán sách không bán thịt
lại càng không phụ trách dạy kĩ thuật trên giường miễn phí, nam nhân từ 16 tuổi
trở xuống xin dừng bước, dù là trên mười sáu nhưng vẫn là xử nam chưa phá thân
cũng xin dừng lại, cám ơn.”
“Hoá ra ngươi thường hay đuổi khách như vậy.”
Âm trầm tối tăm, lạnh lẽo như băng. . . . . . Phạm
Khinh Ba chợt thấy lạnh cả sống lưng, mới vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng ngườ
từ gian trong đánh về hướng nàng, bất ngờ không kịp phòng bị cổ đã bị nắm lấy,
“Mấy ngày gần đây thu vào chẳng bằng xuất ra, chưởng quầy ngươi làm thế nào chịu
trách nhiệm đây hả. Ngươi có biết mỗi lần tính sổ sách là ta lại đau lòng, tiền
của ta tiền tiền tiền tiền tiền!”
“A, khụ khụ! Đại nhân ngươi bình tĩnh một chút. . . .
. .” Mắt sắc liếc nhìn người phía sau của Giải Đông Phong, hai mắt sáng ngời,
“Phong tiên sinh cứu mạng!”
Phong Ngôn phe phẩy quạt lông, chậm rì rì đi đến, “Đại
nhân, ngài bóp chết nàng rồi để ta làm chưởng quầy đi, tăng lương một
chút.”
Giải Đông Phong nghe vậy lập tức buông tay, ngược lại
còn nhéo nhéo mặt của nàng, vô cùng thân thiết cười nói: “Tiểu Phạm ngoan, dọn
dẹp một chút, họp.” Lại quay đầu lại phân công,“Đóng cửa đóng cửa, vừa nhìn
thấy Hồng Tụ Chiêu đối diện kia là thấy phiền rồi. Ờm, Kim họa sỉ đâu?”
Phạm Khinh Ba cứu mặt mình từ trong tay hắn ra, hỏi:
“Con dâm trùng chết tiệt kia cũng đến đây?”
Phong Ngôn nâng nâng
mi, “Đi ôn lại chuyện cũ với tên già trước tuổi rồi.”
Khoé miệng Giải Đông Phong khẽ nhếch lên, nheo mắt
lại, “Đi, gọi hắn về mau, không về ngay lão tử sẽ đóng cửa thả Công Dã Bạch!”
Phạm Khinh Ba phì cười một tiếng. Kim họa sỉ ỷ vào
công phu mất hồn của mình là khuôn mặt tuấn mỹ, miệng ngọt chết người không đền
mạng, xưa nay đối với đám mỹ nhân là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, những
mà lại liên tiếp không địch lại sắc đẹp của nam nhân Công Dã Bạch, cuối cùng
còn hồ đồ rơi vào bẫy của Giải Đông Phong mà ký khế ước bán thân, vẽ tranh cho
Hoan Hỉ Thiên. Từ đó coi Công Dã Bạch là khắc tinh lớn nhất, coi việc này là
vết nhơ lớn nhất trong đời.
Quả nhiên không bao lâu, Phong Ngôn đã dẫn hắn đã trở về.
Kim họa sỉ vừa thấy Phạm Khinh Ba liền cười không đứng
đắn, “Ai nha, phạm muội muội, một ngày không thấy như cách ba thu, gần đây
chiến tích thế nào rồi hử?”
Con dâm trùng đáng chết này, lại cứ thích đánh đồng
nàng với đám hoa cỏ kia của hắn, nghĩ đến nàng cùng hắn đều là thân kinh bách
chiến (trải qua trăm trận đánh). Phạm Khinh Ba giật nhẹ khóe miệng, ngoài cười
nhưng trong không cười, “So với chiến tích rực rỡ của trăm người chém của Kim
gia đây thì vẫn còn kém xa a.”
Hiển nhiên là thấy vừa lòng với danh hiệu trăm người
chém này, Kim họa sỉ vô cùng tự đắc nở nụ cười.
Có thể cười đến đẹp như thế, lại không hở ra nửa điểm
tức giận, đại khái cũng chỉ có người này.
“Hai người các ngươi tán gẫu đủ chưa? Muốn nhân tiện
lấy riêng một phòng để nói chuyện không?”
Giải Đông Phong thò bản mặt đen thui vào chắn giữa hai
người, Kim họa sĩ nhớ đến Công Dã Bạch luôn cùng người này cùng đến cùng đi,
trong lòng nổi lên một trận sợ hãi, vội vàng lấy ra mấy quyển sách từ trong
người, giơ giơ lên, “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, cái
này là do ta mới xâm nhập doanh trại của quân địch lấy về đấy.”
Mọi người không khỏi đổi vẻ mặt thành nghiêm túc bàn
việc chính, giật lấy một quyển sách lật xem nghiên cứu.
Không quá nửa chén trà, Phạm Khinh Ba buông tiểu
thuyết trong tay ra, “Giả.”
Phong Ngôn cũng như chán sắp chết ném sách đi, “Kém.”
Kim họa sỉ lật qua loa vài tờ đông cung, lười biếng
phun ra một chữ, “Mềm.”
Phong Ngôn bật cười, còn Phạm Khinh Ba lại là chịu
không nổi liếc mắt xem thường, chỉ có Giải Đông Phong khó hiểu nói: “Cái gì
mềm?”
“Thì ý chính là không cứng nổi.” Nàng thần sắc tự
nhiên giải thích.
Giải Đông Phong nghẹn lời, mặt hết đỏ lại trắng, hướng
về phía Kim họa sỉ quát: “Đang nói chính sự ngươi lại nói cái vớ vẩn gì vậy!
Theo lời các ngươi nói như vậy, cái tiệm gì gì đối diện kia cũng chỉ thường
thôi, khách hàng sao đều lao vào như thế?”
“Ta thấy đây là vấn đề con người á.”
Lúc này đến phiên Phạm Khinh Ba tái mặt rồi, đáng tiếc
xanh mặt cũng không ngăn cản được Kim họa sĩ tiếp tục nói, “Hồng Tụ Chiêu bên
kia mời Lý hoa nương của Ngõ Phấn Hồng ra tiếp đón khách hàng, còn nữ chưởng
quầy của người ta thì ——” hắn dừng lại một chút, nhìn nàng không có hảo ý cười,
“Aizz, về nhan sắc, dáng người nàng với ngươi cũng có thể so sánh, chỉ là nàng
ăn mặc ít hơn nhiều, quan trọng nhất là cử chỉ của nàng so ra thì lẳng lơ hơn.
Nam nhân ý mà, khẩu vị khó tránh khỏi hơi nặng một ít.”
Khụ. . . . . .
Tiếng cười nhẫn nhịn nãy giờ liên tục vang lên, Phạm
Khinh Ba nghe thấy, trong mắt bốc cháy, bắn về phía bên kia. Phong Ngôn, Giải
Đông Phong bị đốt tới, vội vàng nín thinh, trăm miệng một lời nói: “Đừng nhìn
ta, ta khẩu vị không nặng.”
Tầm mắt quay lại trên người Kim họa sỉ, Phạm Khinh Ba
lạnh lùng cười.
“Xem đi, cũng không phải tất cả nam nhân đều như vậy
giống Kim gia ngài, chỉ thích mấy thứ tanh nồng lẳng lơ này thôi.”
Mắt thấy hai
người này lại muốn”Tán gẫu”, Giải Đông Phong không kiên nhẫn, “Hai người các
ngươi đều một vừa hai phải một chút, đừng vừa gặp nhau đã liền ngươi chết ta
sống. Hiện tại ta chỉ cần biện pháp! Biện pháp có thể lập tức khiến ta kiếm lại
được bạc!”
Phong Ngôn nhấp một ngụm trà nhuận môi, nói: “Theo ta
thấy, khách hàng chỉ là nhất thời ham mới, không bao lâu nữa sẽ quay trở về,
điểm này là không thể nghi ngờ. Đáng lo là, có thể có một cái Hồng Tụ Chiêu này
thì còn có thể có hai ba cái nữa, thừa dịp trước mắt bọn họ còn chưa có làm nên
trò trống gì người nào đó có phải nên suy tính sâu xa hơn hay không?”
Ý tưởng của Phạm Khinh Ba và Phong Ngôn không hẹn mà
gặp, nàng gật đầu nói: “Tuy nói Hoan Hỉ Thiên vẫn có phòng tiếp dân thu nhận ý
kiến đóng góp, nhưng từ đầu đến cuối đều lẻ tẻ rời rạc, suy cho cùng là người
nào đó quá nhỏ mọn không muốn tiêu tiền để lôi kéo khách về, người nào đó hẳn
nên suy tính sâu xa hơn.”
Kim họa sĩ cũng đến góp một chân, “Phòng vẽ tranh hiệu
quả cách âm quá kém, mỗi lần làm việc còn phải nghe hai người cách vách vì muốn
sáng tác truyện mà mất trí, khua tay múa chân, thế mới nói, người nào đó thật
là cần suy tính sâu xa hơn.”
“Người nào đó” trong miệng ba người thoáng chốc dài
mặt, cắn răng nói: “Suy tính sâu xa thì suy tính sâu xa! Phong tiên sinh, ngươi
nghĩ một kế hoạch đưa ta xem đi. Về phần vấn đề cách âm của phòng vẽ tranh ——”
Giải Đông Phong chuyển hướng Kim họa sĩ, trong mắt hiện lên tia sáng lấp lánh,
âm hiểm cười, “Ta thấy thiến ngươi đi thì sẽ nhanh hơn.”
“Cái này, có thể a.” Phạm Khinh Ba và Phong Ngôn
nghiêm trang giơ tay tán thành.
“Này này! Bây giờ là hoàn cảnh nào rồi? Ba người cả
nam lẫn nữ tướng mạo thường thường này vừa hâm mộ vừa ghen tị, oán hận phong
lưu mỹ mạo của ta nên thông đồng trả thù phải không?”
“. . . . . . Ngươi sao không chết sớm một chút đi?”
Giải Đông Phong mắng, thuận tay có một quyển sách liền
ném qua. Kim họa sĩ là người nào? Thiên hạ đệ nhất cao thủ. Ám khí cỡ này, lại
còn rõ ràng lao tới hư thế, đương nhiên là không cần nhiều sức để tránh. Giải
Đông Phong khó chịu, tiếp tục ném, hai người giống như tiểu hài tử đùa giỡn.
Phạm Khinh Ba buồn cười, còn dám nói nàng và Kim họa
sỉ luôn ngươi chết ta sống, hắn lúc nào thì nhãn rồi lắm sao hả?
Có lẽ, Kim hoạ sĩ thật sự là rất đáng đánh đòn?
Ai có thể nghĩ, đệ nhất cao thủ võ lâm và đệ nhất thần
bút đông cung chính là một người, mà chủ nhân của cả hai cái thân phận này giờ
phút này lại đang cùng Thượng Thư đương triều ở trong một cái sương phòng đằng
sau hiệu sách đông cung chơi trò chơi con nít ngươi truy ta đuổi.
Điều này lại làm nàng nghĩ đến một người khác, cũng là
người bất kể vẻ ngoài, luôn làm chuyện không hợp với thân phận.
Nghĩ đến Kim họa sĩ và Ngân Thư Sinh có thể nổi danh
cũng không phải không có đạo lý, ít nhất bọn họ giống nhau ở chỗ luôn sống
không theo quy củ.
Hết một bình trà, Phong Ngôn buông chén, nhìn nhìn hai
nam nhân từ đánh chân tay chuyển qua đấu võ mồm, lại nhìn nữ nhân trước mặt khi
cười khi than thở, dường như có tâm sự tầng tầng lớp lớp. Hắn cầm bình trà
trống không đứng lên, giống như bình thường, phe phẩy quạt lông, chậm đi ra
ngoài, miệng ngâm nga một khúc không rõ nghĩa.
“Trông kia tiếu oan gia, đi xa phía chân trời. . . . .
.”
Nhìn thấy một người, tiếng hát nhất thời nín bặt,
“Thái phó đại nhân?”
Người tới đúng là Công Dã Bạch, hắn gật đầu thăm hỏi,
“Phong tiên sinh. Giải đại nhân có ở đây không?”
“Có.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, “Kim họa sĩ
cũng có.”
Công Dã bạch nhíu mày, cũng không cảm thấy bật ngờ,
bước chân nhanh hơn đi về phía sương phòng, Phong Ngôn cười cười, tiếp tục đi
ra ngoài. Một hai bước lại ngâm nga cái khúc hát lệch nhịp.
“Ngột kia Tiểu nương tử, vây tọa nam song hạ. Sổ đối
gió mát nghĩ muốn a niệm a hắn, chớ không phải là, kia lý lục dương kham hệ mã.
. . . . .”*
(*tiểu nương tử thẫn thờ ngồi bên cửa sổ. nghe gió mát
mà nghĩ đến hắn, chứ không phải , như hàng dương xanh buộc chân con ngựa lớn…
ta nghĩ đại ý là cô gái ngồi bên song cửa nhớ ng yêu, chứ k muốn trói buộc ng
ta như hàng dương buộc bước chân tuấn mã :-