- chúng ta về nhà thôi con.
- mình không đi tìm mẹ sao bố?
- bố sẽ tìm được mẹ mà. Nếu mẹ thực sợ đã quay lại thì bố sẽ tìm mẹ về cho con.
Còn đâu tâm trạng để vui chơi đây, anh phải đưa con gái về nhà rồi tới công ty làm việc. Nếu như để cô ấy trở về mà thấy anh trong cái thân xác tồi tàn như thế này chắc sẽ buồn lòng lắm.
- con gái, con ở nhà nhé.
- vâng.
- bố xin lỗi, xin lỗi vì không thể để con được đi chơi vui vẻ.
- con không buồn. Bố! Bố nhớ tìm mẹ cho con đấy.
- ừ, bố biết rồi...
Thành vừa đưa Lan về tới nhà thì lập tức thu dọn đồ đạc, nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.
- chúng ta phải đi thôi, phải rời khỏi đây thôi.
- đi đâu? Anh làm sao vậy? Anh giải thích cho em nghe đã.
- anh đã nói là đi mà, em đừng có hỏi.
- em không đi.
Thành nắm chặt lấy bả vai Lan, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chưa từng đau khổ tới như thế.
- nghe anh đi, nghe anh rời khỏi đây. Anh không thể để mất em được.
- anh Thành.
- xin em, xin em..
Thành ôm lấy Lan, chưa bao giờ anh lại muốn cô thuộc về anh như giây phút ấy. Muốn cô hoàn toàn thuộc về anh ta cả thể xác lẫn trái tim, để cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng không bao giờ có thể rời xa anh được.
- em có yêu anh không?
Đôi mắt Lan tròn xoe nhìn Thành nhưng trong đó lại có chút hoang mang.
“ Yêu là gì? Thứ mà Thành nói nó là gì vậy.
Thành cố gắng đè nén nỗi thất vọng sau sự im lặng của Lan, anh ta lại tiếp tục hỏi.
- em có thích anh không?
Cái này thì Lan biết, cô nhanh chóng trả lời.
- thích...
Mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng trong suy nghĩ, yêu và thích thực chất nó cách nhau xa lắm. Anh cũng không biết là mình có đủ khả năng để vượt qua nó không nữa.
Nhưng dù sao thì cơ hội này anh ta cũng phải cố gắng nắm lấy, anh ta buông Lan ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
Tiếng nhịp tim Thành đập loạn nhịp, chỉ có đôi mắt Lan vẫn không có một chút vẩn đục, một cô gái trong sáng như thế sao Thành có thể đem dục vọng ra mà làm sợi dây để kéo cô lại gần mình như.
Cố gắng, cố gắng để bản thân không biến thành một kẻ hèn hạ trong mắt cô gái ấy.
- Mình rời khỏi đây đi em.
- đi đâu?
- đi đâu cũng được, hay mình đi ra nước ngoài du lịch đi. Em muốn đi đâu anh cũng đều có thể cho em đi.
- em muốn đi hàn quốc.
Cô là rất thích đồ ăn của Hàn nên đã ngay lập tức muốn đi, Lan cười vui lắm, chỉ có Thành là vẫn không thể thoát ra khỏi nỗi sợ.
- em đi thu đồ đi.
Lan bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ, thậm trí còn có chút ngốc nghếch nhưng đối với Thành thì lại hoàn toàn ngược lại. Lan đối với anh ta chính là ngây thơ, là đáng yêu và hơn mọi thứ ở trên đời, Lan chính là tất cả.
Cho dù sau này có ra sao, anh có bị người đời cười chê ra sao thì cũng không bao giờ cảm thấy hối hận.
Lan ở trong nhà nói vọng ra.
- em mang theo em bé gấu này có được không? Anh vào đây giúp em với.
- đợi anh.
Thành nhanh chóng bước vào trong, nếu anh không phụ có thể đến mai mới xong mất.
Trong cái khoảng đời gian Thành thuyết phục Lan thì bằng tất cả các mối quan hệ thì anh trợ Lý kia đã tìm được nhà của Thành. Anh ta lập tức báo tin cho Dũng.
- tôi phải lập tức tới đó.
Dũng có cảm giác nếu anh ta không đi thì sẽ đánh mất một điều quan trọng nào đó mà cả đời không thể lấy lại được.
Thành kéo vali ra khỏi cửa, tính Lan trẻ con lại có chút chậm chạp nên mới lâu như thế, nhưng không sao, chỉ cần cô chịu đi cùng thì có thế nào anh cũng có thể dung hòa mọi thứ.
Em đi ra cổng trước nhé.
Lan được đi chơi thì thấy vui lắm, cô tung tăng đi ra cổng còn Thành thì đi lấy xe.
Lan ra tới cổng thì cũng là lúc Dũng đi tới, dù chỉ là nhìn từ xa nhưng làm sao có thể không nhận ra thân ảnh nhỏ bé kia. Dù là ở xa nhưng tim đã không thể ngừng thổn thức, nhịp tim cũng không thể ngừng rối loạn.
Kittt
Tiếng phanh xe, tiếng mở cửa xe, dũng từ trong xe lao ra chạy về phía Lan, lập tức kéo Lan vào lòng ôm lấy.
Vẫn là cái hương thơm dịu nhẹ, mái tóc mềm mượt này làm sao có thể không nhớ được.
Lan đứng yên bất động, vòng tay này chẳng hiểu sao lại ấm áp, lại khiến cho tâm hồn cô xốn xang đến thế...
Dũng khóc, anh nói trong nghẹn ngào.
- anh nhớ em, nhớ em, rất nhớ. Em đã đi đâu, sao không về với anh.
Lan lúc này mới giật mình, cô đâu có quen người đà ông này. Thành đã dặn là không được đến gần người lạ, nếu như để anh thấy được, anh nhất định sẽ mắng cô mất.
- xin lỗi, tôi không quen anh...
Lan lùi lại mấy bước dường như chỉ cố tránh xa Dũng. Tim anh ta lại bắt đầu đau, hơi thở ngắt quãng cảm giác như mình sắp ngã gục.
- Lan, là anh, anh là Dũng...
Lan cố nhớ cái tên ấy nhưng lại không thể nhớ. Cô muốn biết tại sao mình lại cảm thấy ấm áp khi ở trong vòng người đàn ông ấy, nhưng càng cố gắng thì đổi lại thay vì nhớ được cái gì đó cô lại thấy đau đầu, rất đau.
Lan ôm lấy đầu mình, cô khóc, đầu cô đau lắm...
Dũng vội vã chạy tới đỡ lấy Lan, ngay lúc ấy Thành cũng vừa đi ra, anh ta mở cửa xe chạy xuống rồi đẩy Dũng ra.
- tránh ra ( ôm Lan vào lòng) Em có sao không? Em làm sao vậy...
Mặt Lan tái nhợt, lúc ấy đầu cô thực sự rất đau. Cô cảm nhận được một vài mảnh kí ức vỡ vụn cứ xoay vòng vòng trong đầu.
- em đau lắm....anh Thành....anh Thành, sao em nhìn thấy một người....người ấy...người ấy em đã gọi bằng bố?
Lan nói xong câu đó thì ngất lịm, Thành vội vã bế Lan vào trong nhà, Dũng cũng lập tức chạy theo vào trong.
Suốt thời gian qua người con gái anh ta yêu sống ở rất gần mà anh ta lại không hề hay biết, lại cố gắng chấp nhận rằng cô đã chết, thực sự quá vô dụng.
Thành đặt Lan ở trên giường, trong lòng đang cảm thấy vô cùng lo lắng.
- cô ấy thường xuyên bị như thế này sao?
Dũng đưa tay định chạm vào má Lan thì bị Thành hất tay ra.
- cậu đừng có chạm vào người vợ tôi.
- cô ấy không phải vợ anh.
Hai người đàn ông tâm trạng đều bối rối, đến chính họ cũng không biết phải làm gì nữa..
Thành đưa tay lên trán Lan kiểm tra xem cô có bị sốt không, càng nhìn càng cảm thấy không yên tâm.
- không được, tôi phải đưa cô ấy tới bệnh viện.
Cả hai người họ đưa Lan tới bệnh viện mà lúc trước Lan điều trị, Thành để Dũng ở lại với Lan rồi một mình đi gặp bác sĩ..
- bác sĩ, cô ấy bị sao vậy? sao cố ấy lại đau đầu tới ngất lịm đi như thế?
- cậu bình tĩnh đi, sức khỏe của cô ấy không sao cả. Cô ấy có lẽ đã tự ép bản thân phải nhớ lại điều gì đó nên đầu mới đau.
- nhớ lại sao? ông nói cô ấy có thể nhớ lại sao?
- thường thì rất khó nhớ lại, nhưng nếu như có một kí ức nào đó quá sâu đâm mà được nhắc tới thì chuyện ấy sẽ xảy ra...
Ba từ “ quá sâu đậm “ như một liều thuốc độc đang âm ỉ giết chết trái tim Thành. Liệu rằng khi cô gái ấy nhớ lại, anh còn là gì trong lòng cô ấy không? Có còn nhớ gì tới người đã yêu thương, đã che chở cho cô ấy không? hay chỉ nhớ tới người đàn ông ấy
Vẫn biết rằng mọi thứ đều có thể trở thành vô vọng nhưng sao anh lại không hề cảm thấy hối hận, nếu như ngày ấy quay lại vẫn sẽ làm như thế dù trái tim có bị đau đớn đến mức nào...
Thành thẫn thờ bước ra khỏi phòng khám, nhìn thấy Dũng lại có chút giật mình.
- cậu đã nghe thấy hết rồi?
- đúng vậy.
- dù là vậy cũng đừng nghĩ đến chuyện đưa cô ấy đi.
- tôi sẽ đưa cô ấy đi khỏi đây.
- cậu có tư cách gì? Cậu không bảo vệ được cô ấy thì đừng có mong được ở bên cô ấy. cậu dám đưa cô ấy đi thì đừng có trách...
Thành vội vã bước đi để che giấu nỗi sợ hãi, nếu Lan tỉnh lại chắc chắn sẽ không chọn anh...
Nhìn Lan nằm ngủ tim không ngừng đau đớn, càng nhìn càng sợ sẽ đánh mất cô gái đã ở bên mình suốt 1 năm qua.
“ đừng nhớ lại, em đừng nhớ lại. Anh hứa sẽ đưa em về gặp bố. Anh không thể để người đàn ông ấy mang em đi được.”
Dũng gọi điện cho người đưa bé Bông tới, sợ rằng nếu anh đi khỏi Thành sẽ lại đưa Lan đi mất. Anh còn cho người đưa cả ông Vương tới nữa, đau khổ vì mất con đã đeo bám ông quá lâu rồi..
Ông vương nghe tin con còn sống thì ngay lập tức đi theo người của Dũng, chỉ mong có thể nhanh chóng gặp được con gái. Là chuyện vui nhưng ông lại khóc như một đứa trẻ.
“ con gái của bố vẫn còn sống, con gái, đợi bố, bố sẽ đến với con ngay “
Thành đối mặt với ông Vương nhưng không biết phải nói gì, ông ấy cũng không trách móc vì ông còn phải gặp con gái. Nắm lấy tay con lại xúc động, lại bật khóc.
- con gái của bố, con nhợt nhạt yếu ớt như thế này sao? con mở mắt nhìn bố đi, bố tới rồi đây...
Bác sĩ từ ngoài đi vào.
- người nhà của bệnh nhân Nguyễn Ngọc Lan đi theo tôi.
Cả Thành cả Dũng đều đứng dậy đi theo bác sĩ.
- hai người là gì của bệnh nhân.
Thành với Dũng nhìn nhau rồi trả lời.
- chúng tôi là anh trai cô ấy..
- sức khỏe cô ấy bây giờ không sao. Nhưng người nhà không nên tự ý gợi lại những ký ức đã bị mất mà phải hoàn toàn tuân theo bác sĩ. Nếu không tình trạng đau đầu có thể liên tiếp lập lại sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cả hai đều im lặng, một người vui một người lại buồn.
Ra đến hàng ghế đá Thành không tránh khỏi một tiếng thở dài.
- Cạnh tranh công bằng, chúng ta sẽ cùng theo đuổi cô ấy. Tôi sẽ để cô ấy về nhà với bố.