Đó là một ngày mưa, thời tiết đúng hiểu lòng người. Thành ngồi trong phòng nhìn ra, những giọt nước mưa rơi vướng vào tàn cây rồi nhỏ từng giọt xuống dưới đất, lòng anh ta lúc này hoàn toàn trĩu nặng.
Lặng lẽ lấy tấm ảnh của Lan ra, tấm ảnh mà cô đã nắm lấy tay anh chụp ở công viên. Đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm lên tấm ảnh, nụ cười cũng trở nên nhăn nhó.
- Anh nhớ em rồi, muốn gặp em rồi. Bây giờ anh biết phải làm như thế nào đây?
Trên tay cầm chiếc điện thoại đã hiển thị sẵn số điện thoại của Lan nhưng lại không dám bấm gọi. Đã quyết tâm rời xa cuộc sống của cô rồi nên Thành không muốn tiếp tục làm phiền thêm một lần nào nữa.
Mà cho dù có gọi thì cô cũng đâu nhớ anh là ai, trong ký ức của người con gái ấy anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Có chăng chỉ là lòng biết ơn khi biết rằng anh đã cứu sống cô, còn những ngày tháng vui vẻ bên anh suốt thời gian ấy Cô hoàn toàn không hề nhớ.....
Trời mưa lạnh lẽo, tâm trạng chán nản nên Thành vẫn đi ra ngoài. Trên đầu không có mũ cũng chẳng có ô, người đàn ông ấy cứ đi lang thang dưới trời mưa, mặc cho bao nhiêu con người nhìn vào anh giống như anh là một kẻ ngớ ngẩn.....
Thành ngồi xuống dưới ghế đá ở bên dưới một gốc cây to, cho dù có cố gắng thế nào cũng không biết mình phải làm sao để quên đi được người con gái mà bản thân đã yêu trong suốt hơn một năm trời.
Càng nhìn ngắm bức ảnh thì lại càng thấy đau lòng, càng khao khát được gặp, khao khát được ôm cô gái ấy vào lòng. Vậy mà tất cả lại chỉ có thể dừng lại trong suy nghĩ....
Một lát sau đó có một người con gái cũng ngồi xuống cái ghế đá ấy, chẳng hề quen biết nhau, mỗi người có một tâm trạng khác nhau, cả hai đều im lặng không ai nói với ai lời nào. Cho đến khi cô gái ấy quay qua nhìn Thành...
- Anh thất tình à...
Thành không trả lời. Cô gái ấy lại tiếp tục nói...
- Tôi cũng vậy...
- sao cô lại nghĩ là tôi thất tình?
- Tôi nhìn thấy tôi trong bộ dạng của anh...
Thành cười, nụ cười buồn bã nhất trong cuộc đời của người đàn ông ấy.
- Cô ấy đã bao giờ yêu tôi đâu, cũng không phải là thất tình.
- Đơn Phương à.
- có thể coi là như vậy đấy.
- ( cười) tâm sự với người lạ đi, như thế sẽ vơi đi được nỗi buồn mà không sợ ai biết chuyện của mình...
- cô xem ra có nhiều tâm sự...
- anh ngồi yên ở đây, tôi đi một lát sẽ quay lại...
Lúc này mưa cũng đã ngớt, chỉ có lòng người là vẫn chưa thể hết buồn.
Lát sau cô gái ấy quay lại với mấy lon bia, cô ấy đưa cho Thành một lon rồi nói.
- Tôi tên Nhi, Ngọc Nhi. Anh tên gì?
- Tôi tên Thành.
- uống đi, đời chìm vào men say thì mới có thể hết buồn được thôi.
- có thể hết buồn thật à?
- một người thì không thể, nhưng hai người thì có thể đấy.
- ( cười) vậy tôi thử tin cô một lần.
- hahahhh, xem chừng rất đáng yêu...
Cô gái ấy sau khi uống xong một lon bia thì cơ thể dường như có chút men rồi, giọng nói cũng có chút khàn.
- anh đã từng yêu một người nào đấy mà để người ta cắm lên đầu 3 4 cái sừng chưa?
- chưa từng.
- Vậy thì cuộc sống của anh thực sự quá vô vị rồi.
- sao cô lại nói như thế? Ai lại là người mong muốn mình bị phản bội chứ.
- đã là cuộc sống thì phải nếm trải đủ những thứ cay đắng trên đời nó mới đủ vị. hahhhh
trong cái nụ cười của người con gái này Thành cảm nhận rõ ràng có sự chua chát, cả đau khổ nữa.
Cô gái ấy sau khi cười thì lại tiếp tục nói với Thành.
- Tôi yêu người đàn ông ấy 5 năm. Lúc đầu anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi có thể cảm nhận được anh ấy yêu tôi bằng cả trái tim. Nhưng càng về sau tôi càng cảm nhận được cái trái tim ấy nó có quá nhiều ngăn, mà cái ngăn dành cho tôi thì lại là cái ngăn nhỏ nhất.
- ......
- trong suốt thời gian yêu anh ấy tôi biết anh ấy phản bội tôi rất nhiều lần, nhưng tôi mù quáng vẫn cứ muốn níu giữ cái tình cảm suốt mấy năm trời. Đến bây giờ thì tôi chấp nhận ra mọi cố gắng của tôi đều là sự ngu ngốc....
- ( cười buồn) Còn tôi thì yêu thương cô gái ấy, nhưng tất cả chỉ là đơn phương...
Cả hai cầm lon bia thứ hai lên uống, cô gái ấy nhìn Thành cười nhạt.
- Trên đời này có hai điều ngu ngốc nhất. Một là cứ mãi yêu thương người đó mà cho dù người đó không đáp lại vẫn cứ cố gắng yêu. Hai là biết kẻ đó phản bội nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Mà cả hai chúng ta đúng là hai kẻ ngu...
- Tôi cũng không biết mình có phải kẻ ngu không nữa, ngắm nhìn cô ấy hạnh phúc tôi thực sự cũng muốn cô ấy như thế.
- sau này ai lấy được anh có lẽ sẽ hạnh phúc đấy.
- tôi thì không nghĩ như vậy, một người đàn ông không dám đứng ra để giành lấy hạnh phúc cho mình thì làm sao có thể bảo vệ được người con gái của họ đây...
- Vậy anh nghĩ đứng ra giành giật khiến cho người con gái ấy khó xử thì là một người đàn ông tốt à.
- Tôi cũng không biết nữa.
- thôi uống đi, chuyện gì qua rồi thì cứ cho nó qua mẹ luôn đi. Suy nghĩ làm cái éo gì?
- Cô nói chuyện cứ như dân giang hồ ấy nhỉ?
- tôi bán quán nhậu, nói chuyện chợ búa nó quen rồi anh thông cảm.
- à, thì ra là như thế.
- công việc của tôi hàng ngày tiếp xúc với bao nhiêu kẻ bặm trợn cũng có giang hồ, du côn cũng có. Tôi không sợ bọn chúng nhưng lại lụy tình..
- Thực ra thì tôi cũng như thế....
- thôi uống đi, hết buồn thì nhà ai lấy về, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại đâu nên không cần phải khách sáo....
Hai con người xa lạ ngồi uống bia với nhau, có chuyện buồn chuyện vui gì cũng kể cho nhau nghe. Họ cứ nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại, ấy vậy mà duyên số một ngày nào đấy đưa đẩy, kiểu gì cũng sẽ gặp lại mà thôi...
Ở một nơi khác.....
Ông Vương ngồi uống trà trên ghế đá, nhìn thấy cô Nhài bận rộn nấu cơm nên ông cũng xuống phụ giúp.
- để tôi giúp tôi nhặt rau nhé.
- thôi ông chủ cứ ngồi nghỉ ngơi đi, mấy cái việc nhỏ này tôi tự làm được mà.
- Cô đừng có gọi tôi là ông chủ như thế, nghe xa cách lắm...
- tôi nhận lương đến đây để làm việc, không gọi là ông chủ thì mới gọi là gì bây giờ.
- gọi là anh cũng được mà.
- ( ngượng ngùng) chúng ta đều già rồi, ai lại gọi như thế. Người ta cười chết.
- Nếu mà cô sợ người ta cười thì cô cứ gọi tôi là ông bình thường thôi. Đừng có thêm chữ chủ vào, nghe nó nặng nề lắm.
- Ông chủ không thích thì lần sau tôi sẽ không gọi là ông chủ nữa...
- ( cười hiền)
Cô Nhài là một người phụ nữ góa chồng ở tuổi 30, cô có một đứa con gái thì cũng đã gả vợ gả chồng xong xuôi đâu đấy hết rồi. Bây giờ cuộc sống của cô chỉ có một mình, mà con gái của cô cũng không dư dả nên không thể lo cho cô được....
Cuộc đời của cô thì làm việc cho ông Vương là điều mà khiến cho cô ấy cảm thấy vui nhất, ông Vương là người tử tế, chưa từng nói nặng nhẹ một lần nào đối với cô ấy cả. Tuy rằng bản thân cô ấy có cảm tình với ông Vương nhưng vì thân phận osin nên cô ấy không dám nghĩ ngợi nhiều...
Cả ông Vương cũng như thế, đã thích cô Nhài từ rất lâu nhưng sợ cô ấy không đồng ý nên cũng không dám ngỏ lời...
Hôm ấy Lan và Dũng tới chơi, Lan đã để ý rất kỹ hành động của bố và cô Nhài, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện sẽ se duyên cho bố và cô ấy thành một đôi. Trên đời này chẳng có ai có thể chăm sóc cho nhau được bằng vợ chồng cả.
Lan mới nói với Dũng.
- Anh nghĩ thế nào nếu như cô Nhài lấy bố mình...
- chuyện đấy anh không ý kiến, chưng mà bố và cô ấy phải có tình cảm với nhau mới được. Còn chuyện đám cưới của mình, sao chẳng nghe em nhắc gì cả. Em phải có trách nhiệm với anh chứ...
- em chưa đòi trách nhiệm thì anh đòi cái gì. Nói cho anh biết nhé, khi nào mà bố và cô Nhài kết hôn thì em và anh sẽ làm đám cưới.
- Em nói linh tinh cái gì thế, biết chờ tới bao giờ. Em muốn anh mòn mỏi chờ đợi em chịu trách nhiệm với anh à?
- vậy thì anh nghĩ cách đi, nghĩ cách để bố mình và cô ấy kết hôn...
- Kết hôn mà em làm như đi mua rau không bằng ấy. Phải có cảm tình thì mới lấy nhau được chứ.
- anh nhìn mà không biết à, đúng kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e còn gì.
- anh cũng không để ý, hay em hỏi cô ấy đi, Anh sẽ hỏi bố. Nếu được thì tiến tới luôn.
- ok...
- nói đến chuyện lấy vợ cho bố mà em có vẻ phấn chấn nhỉ, không sợ người ta cướp mất bố à...
- Anh nghĩ em ích kỷ như thế hay sao?
- Anh đùa thôi mà.
- Em chỉ mong những ngày tháng sau này của bố sẽ vui vẻ, Cô ấy chăm sóc cho bố là tốt nhất...
- Anh cũng nghĩ như thế, vậy chúng ta bắt đầu kế hoạch thôi nào.
-